DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua
Chương 69: Vui quá hóa buồn

Cố Vãn Tình cùng ca ca vừa mới nhận thân, cảm xúc dao động, một hồi lâu mới sửa sang lại suy nghĩ, chậm rãi đem chuyện kiếp trước trải qua lần lượt nói cho Hậu Thụy Phong. Tuy Cố Vãn Tình vừa tự thuật vừa giảm cường điệu, để cho ca ca không tức giận, nhưng Hậu Thụy Phong nghe xong, hai mắt đỏ lè, quả thực muốn giết người, hai tay nắm lại thành quyền rất nhanh nện một quyền ở trên bàn bên cạnh, lực đạo rất lớn, đem toàn bộ cái bàn đều đập nát!

“Ả quả thực đại nghịch bất đạo! Súc sinh! Căn bản chính là súc sinh! Hậu gia chúng ta làm sao có thể dưỡng ra thứ ngỗ nghịch như vậy!” Hậu Thụy Phong quả thực không dám tin, Hậu Uyển Vân thoạt nhìn nhu nhược dịu ngoan như vậy, thế nhưng tâm ngoan thủ lạt đến không thể tưởng tượng! Còn tuổi nhỏ liền tính toán lợi dụng mẹ đẻ sát hại đích tỷ, mẹ đẻ không đồng ý, thế nhưng liền đem mẹ đẻ đẩy xuống hồ dìm chết đuối! Rồi sau đó thận trọng, lợi dụng sự tín nhiệm cùng yêu thương của mẹ cả và đích tỷ, đem hai người lần lượt hại chết! Nếu không có muội muội Hậu Uyển Tâm chính mồm nói cho Hậu Thụy Phong, hắn vô luận như thế nào sẽ không tin tưởng Hậu Uyển Vân sẽ làm ra loại sự tình này.

Nhưng theo lời kể của muội muội Hậu Uyển Tâm, theo kết quả kiểm tra bùn đất ngay lăng mộ của mẫu thân, đều chứng minh sở tác sở vi của Hậu Uyển Vân.

Sau khi Hậu Thụy Phong biết được chân tướng, đầu tiên là tức giận, rồi sau đó dần dần bình tĩnh trở lại, hóa thành thâm trầm tự trách. Làm một nhi tử cùng huynh trưởng, hắn thế nhưng không có bảo vệ tốt mẫu thân cùng bào muội của mình, mệt hắn vẫn là đại tướng quân bảo vệ quốc gia, lại ngay cả người nhà chính mình đều bảo hộ không tốt. Hậu Thụy Phong tràn ngập áy náy với muội muội cùng mẫu thân, hận không thể đem Hậu Uyển Vân bào da chặt xương để phát tiết mối hận trong lòng.

“Ca muốn đi giết tiện nhân đó!” Hậu Thụy Phong đứng dậy, nhổ bảo kiếm từ trong vách gỗ xuống, cầm kiếm muốn đi ra ngoài tìm Hậu Uyển Vân tính sổ.

“Ca, đừng đi! Ca không thể đi!” Cố Vãn Tình bắt lấy cổ tay Hậu Thụy Phong, lắc đầu nói : “Ca, muội biết ca hận không thể giết chết ả, muội cũng hận không thể giết chết ả, nhưng nay không thể xúc động, còn không phải lúc. Ả hiện tại dù sao vẫn là con dâu Khương gia, nếu huynh ở Khương gia giết ả, sự tình nháo ra sẽ không xong đâu, chỉ có thể để cho người bên ngoài xem chuyện xấu của hai nhà Khương Hậu chúng ta! Cửa hôn sự này là Thái Hậu ban cho, cho dù muốn thu thập ả, chỉ có thể ngầm thu thập, không thể lộ ra ngoài, nếu không mặt mũi Thái Hậu sao bây giờ? Hoàng Thượng còn từng ngự bút thân thư ban cho ả bảng hiệu ‘Nhàn Đức Hiếu Nữ’, nếu truyền ra việc Hậu Uyển Vân ám sát mẹ đẻ, độc mẹ cả, hại đích tỷ, lại làm cho đương kim thánh thượng biết để mặt vào đâu bây giờ? Người thiên hạ chỉ biết nói gia phong Hậu gia bất chính, nói thánh thượng cùng Thái Hậu nhìn người không rõ! Ca, ca không cần xúc động, nhẫn nhịn nữa đi! Chờ phụ thân hồi kinh, bẩm báo phụ thân lại định đoạt!”

Hậu Thụy Phong hít sâu một hơi, kiếm trong tay chúi xuống dưới. Hắn biết muội muội băn khoăn không sai, hiếu danh của Hậu Uyển Vân là thánh thượng khâm ban cho, nếu truyền ra gièm pha động trời như vậy, không phải là chiêu cáo thiên hạ đánh vào mặt thánh thượng cùng Thái Hậu sao? Khó bảo toàn thánh thượng sẽ không bởi vậy mà giận chó đánh mèo Hậu gia. Tuy nói Hậu gia nay như mặt trời ban trưa, nhưng là phúc hề họa chỗ phục (phúc và họa cùng một chỗ), Hậu gia lúc này cũng đang ở đầu ngọn sóng, không chấp nhận được một điểm sơ xuất, thánh thượng nếu bất mãn với Hậu gia, nay đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng sau này, chờ Hậu gia nổi bật trôi qua, khó bảo toàn sẽ không đến cái thu trước tính sổ sau.

“Được, hôm nay ca liền tạm thời lưu ả một tiện mệnh!” Hậu Thụy Phong oán hận thu hồi bảo kiếm, nhìn muội muội, nói: “Phụ thân ước chừng ngày kia sẽ hồi kinh, muội tính khi nào thì nhận thân cùng phụ thân?”

Cố Vãn Tình lo lắng nói: “Thuật di hồn này không thể tưởng tượng, muội lo lắng phụ thân không tiếp thụ được… Ca, không bằng ca thử thử lộ tiếng gió với phụ thân, rồi sau đó chúng ta lại xem khi nào thì nhận thân. Còn Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nơi đó, liền giấu diếm việc muội di hồn đi, chỉ nói là ca ca tra ra chuyện ả ở Hậu gia hại người, rồi sau đó lén bẩm báo Thái Hậu cùng thánh thượng, trăm ngàn không thể đem sự tình nháo công khai. Hậu Uyển Vân người này khẳng định phải xử trí, nhưng chuyện này chúng ta chỉ có thể ngậm bồ hòn. Đúng rồi, vài nha hoàn hồi môn của Hậu Uyển Vân bị muội đưa đi một biệt viện của Khương gia, muội thấy nha hoàn tên Xảo Hạnh kia tựa hồ biết không ít, ca ca ở trong quân, am hiểu thẩm vấn, muội đem vài nha hoàn đó đưa đi chỗ ca ca, ca nhìn xem có thể thẩm vấn ra chút gì không, có nhân chứng vật chứng, cũng dễ trình lên cho thánh thượng, nếu không vu khống, cũng không thể chỉ chứng tội trạng của ả. Chính là vài nha hoàn đó đều là hạng người nữ lưu, ca ca trong quân hay thẩm vấn quân địch bằng khổ hình, không thích hợp ở trên người phụ nữ, còn thỉnh ca ca xuống tay lưu tình, chớ hại tính mạng các nàng. Dù sao tác loạn hại người đều là Hậu Uyển Vân, vài nha hoàn cũng chỉ là thân bất do kỷ.”

Hậu Thụy Phong nói: “Cũng được, liền ấn theo lời của muội mà làm.”

Huynh muội hai người đã trải qua sinh ly tử biệt, nay cửu biệt gặp lại, như cách một thế kỷ, tự nhiên là có nhiều chuyện nói không hết. Cố Vãn Tình chậm rãi nói cho Hậu Thụy Phong chuyện sau chính mình trọng sinh, bất tri bất giác hai người liền nói chuyện hồi lâu, làm cho Thúy Liên luôn luôn thủ tại cửa rất lo lắng. Dựa theo vai vế mà tính, Hậu Thụy Phong là vãn bối của Cố Vãn Tình, tuy rằng hai người không đồng lứa, nhưng hai người tuổi xấp xỉ, cô nam quả nữ chung một phòng. Thúy Liên Mơ hồ nghe thấy bên trong có động tĩnh như sét đánh rầm rầm, nếu không có Cố Vãn Tình trước đó dặn dò, Thúy Liên vài lần đều nhịn không được muốn vọt vào đi.

Thúy Liên ở ngay cửa gấp gáp đi qua đi lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Khương Hằng từ rất xa đi tới trong viện.

“Không xong!” Trong lòng Thúy Liên lộp bộp nhảy dựng, nhanh chóng ho khan một tiếng.

Trong phòng Cố Vãn Tình nghe thấy tiếng ho khan của Thúy Liên, mới từ trong tự thuật cùng huynh trưởng phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng dùng khăn xoa xoa mặt, sửa sang lại một chút, nói: “Vào đi.”

Thúy Liên đẩy cửa vào, thấy bộ dáng chủ tử nhà mình thì biết là đã khóc, phấn trên mặt đã nhem nhuốc, búi tóc cũng hơi lỏng lẻo, trên đất phân tán đầy vụn gỗ, sắc mặt Chấn Quân đại tướng quân đỏ lên. Nhìn xong, tình cảnh này không thể không làm cho người ta miên man bất định.

Thúy Liên vội vàng khép cửa lại, nói: “Vương gia sắp đến đây, người đi đến cửa viện rồi!”

Trong lòng Cố Vãn Tình lộp bộp một tiếng, tuy nói nàng cùng Hậu Thụy Phong là huynh muội ruột, hai người trong đó thản nhiên bằng phẳng cũng không tư tình, nhưng Khương Hằng lại không biết nha! Tình cảnh này nếu để cho Khương Hằng nhìn thấy, thì thật đúng là không ổn. Nhưng trường hợp này, thấy thế nào cũng như là bị bắt gian!

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Trong đầu Cố Vãn Tình một mảnh hỗn loạn, trong lúc nhất thời không có chủ ý. Hiện tại làm cho Hậu Thụy Phong rời đi là không còn kịp rồi, huynh ấy đi ra ngoài vừa vặn sẽ tình cờ gặp Khương Hằng tiến vào, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?! Nhưng nàng vừa khóc nên phấn son tèm nhem, mới vừa rồi đánh nhau nên búi tóc nới lỏng, thấy thế nào cũng không thích hợp, bộ dạng như vậy bị Khương Hằng nhìn thấy, không chừng trong lòng chàng ấy sinh ra bao nhiêu liên tưởng.

Tiếng bước chân của Khương Hằng càng ngày càng gần, bỗng nhiên một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Vương gia, Cẩm Yên có việc thương lượng, thỉnh Vương gia dời bước đi thư phòng.”

Tiếng bước chân Khương Hằng dừng lại, rồi sau đó lại từ gần đến xa, chậm rãi biến mất ở xa xa. Lúc này Cố Vãn Tình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, phục hồi tinh thần lại kinh sợ chính mình ra một thân mồ hôi lạnh.

Thúy Liên cầm tay Cố Vãn Tình, cảm thấy trên tay nàng đều là mồ hôi, trắng mịn lạnh như băng.

Mới vừa rồi huynh muội bọn họ nhận thân, cảm xúc đều quá mức kích động, quên mất mọi chuyện, nay phục hồi tinh thần lại mới cảm thấy nghĩ mà sợ. Nếu để cho Khương Hằng thấy được, muội muội gặp phải phiền toái, Hậu Thụy Phong liền càng tự trách áy náy.

“Vương phi cẩn thận nghỉ ngơi, trước tiên ta cáo từ.” Hậu Thụy Phong đứng dậy cáo từ.

“Tướng quân đi thong thả.” Cố Vãn Tình sai nha hoàn đưa hắn đi ra ngoài, rồi sau đó ngồi ở trên ghế, một bộ dáng hư thoát. May mắn mới vừa có Cẩm Yên giải vây cho mình cùng ca ca, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Cố Vãn Tình không tin Cẩm Yên là trùng hợp tìm đến Khương Hằng, trùng hợp ngay thời cơ kia gọi Khương Hằng đi. Tâm Cẩm Yên đã luôn nghĩ tới Hậu Thụy Phong, như vậy nàng nhất định biết chuyện Hậu Thụy Phong đến Khương phủ, chỉ sợ mới vừa rồi cũng là Cẩm Yên cố ý giúp bọn họ.

Cẩm Yên đã bán nàng một cái nhân tình, Cố Vãn Tình quyết định lần sau gặp ca ca, hỏi một chút huynh ấy cùng Cẩm Yên trong đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhìn xem ca ca có tâm tư gì, tính như thế nào.

Vẻ mặt Thúy Liên không yên nhìn chủ tử của mình, không biết mới vừa rồi nàng cùng Hậu Thụy Phong rốt cuộc đã xảy ra cái gì, lập tức biến thành như vậy. Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt Thúy Liên, cười dùng đầu ngón tay dí trán Thúy Liên, nói: “Em, cô nàng này, nghĩ cái gì vậy?”

Thúy Liên thè lưỡi, nói: “Bộ dạng ngài như vậy, mới vừa rồi nếu là bị Vương gia nhìn thấy, thì đã có thể nói không rõ. Nô tỳ hầu hạ ngài sửa sang lại, thay quần áo trước đi.”

Hậu Thụy Phong đi rồi, ngày hôm sau, đưa đến đây ước chừng mười thị nữ thân cường thể tráng. Đây là chuyện hai người đã sớm thương lượng xong, Cố Vãn Tình tự nhiên sẽ không khó xử, liền cho toàn bộ tiến vào.

“Chúng nô tỳ gặp qua chủ tử.” Mười thị nữ đứng thẳng thành một hàng, phúc thân hành lễ với Hậu Uyển Vân.

Hậu Uyển Vân nhìn mười người này, rõ ràng chính là ca ca Hậu Thụy Phong từ trong quân chọn lựa ra nữ tử đã được huấn luyện, xem ra là người mang võ nghệ. Hậu Thụy Phong quả nhiên nói chuyện giữ lời, lập tức đã đem người đưa tới! Mà lại nghe nói trước đó Hậu Thụy Phong giận dữ, trước mặt Cố Vãn Tình ngay cả cái bàn đều đập nát, Hậu Uyển Vân càng đắc ý: ca ca nhà mình càng uy phong, mẹ chồng ác độc đó liền lập tức túng quẫn, còn không phải sao, nhà mẹ đẻ đưa tới mười nha hoàn, mẹ chồng ác độc đó ngay cả lên tiếng cũng không dám nói một tiếng.

Có nhà mẹ đẻ cường thế thật sự là quá tốt! Hậu Uyển Vân vui rạo rực nhìn mười thị nữ đó, có nhà mẹ đẻ làm núi dựa vào, có mười thị nữ mang võ nghệ bên người, sau này ai còn dám động nàng ta?

Bên người một khi có chỗ dựa vào, Hậu Uyển Vân liền không còn lo lắng.

“Phụ thân vào kinh thành chưa?” Hai ngày nay Hậu Uyển Vân không ngừng hỏi bọn thị nữ bên cạnh. Bọn thị nữ nói cho nàng ta, Hậu Thụy Phong biết được chuyện nàng ta chịu ủy khuất, liền lập tức bẩm báo cho An Quốc Công, An Quốc Công lập tức vó ngựa không ngừng chạy trở lại kinh thành. An Quốc Công mới là núi dựa lớn nhất của nàng ta, có An Quốc Công tọa trấn kinh thành, nàng ta mới yên tâm.

“Hồi chủ tử, theo nô tỳ biết, xa mã đã sắp vào kinh, phỏng chừng hôm nay đã về đến quý phủ rồi.”

“Thật tốt quá!” Ánh mắt Hậu Uyển Vân sáng lên: “Mau hầu hạ ta tắm rửa thay y phục, phụ thân trở về, ta làm nữ nhi tự nhiên phải đi nghênh đón. Một hồi nói với mẫu thân, ta muốn về nhà mẹ đẻ vấn an phụ thân.”

Thu thập xong, Hậu Uyển Vân trung khí mười phần đi gặp Cố Vãn Tình, Cố Vãn Tình nghe xong, chính là thản nhiên nhìn nàng ta liếc mắt một cái, dặn vài câu, liền thả nàng ta đi, vẫn chưa làm khó dễ, thậm chí còn sai Thúy Liên gọi người chuẩn bị lễ vật, để cho Hậu Uyển Vân mang về nhà mẹ đẻ.

Hậu Uyển Vân nhìn bộ dáng mệt mỏi của mẹ chồng ác độc đó, lòng nghĩ: ngươi không phải thích khó xử ta sao? Ngươi như thế nào không ngăn cản ta về nhà mẹ đẻ đi? Ngươi có bản lĩnh ngươi lại cấm chừng ta đi!

Hậu Uyển Vân ưỡn ngực ngẩng đầu, khí thế ra khỏi Khương gia. Thúy Liên nhìn thấy, trong lòng xì một tiếng khinh miệt: tiểu nhân đắc chí! Nhìn ngươi có thể đắc ý được bao lâu!

Xe đi một hồi, đến Hậu gia. Hậu gia đã sớm được tin, biết Hậu Uyển Vân về nhà mẹ đẻ, phái gia đinh ở cửa đón.

Được người vây quanh dẫn đến tiền thính, Hậu Uyển Vân vừa đi vừa nổi lên cảm xúc, thu lại sắc mặt đắc ý, thay đổi thành một bộ dáng nhu nhược ủy khuất. Nàng ta chỉ ở trước mặt Hậu Thụy Phong khóc kể qua, lúc này còn phải khóc kể trước mặt An Quốc Công một lần. Dù sao phụ thân vô luận là danh vọng hay là chức quan đều ở trên ca ca, nàng ta được phụ thân duy trì là tốt nhất, tiếp theo mới là Hậu Thụy Phong.

“Phụ thân!” Vừa mới vào đại sảnh, Hậu Uyển Vân nhìn thấy An Quốc Công, liền ríu rít khóc, té ngã xuống đất, nằm ở dưới chân An Quốc Công khóc không thành tiếng, “Phụ thân mệt nhọc bôn ba, thân mình có bình an không? Vân Nhi không có lúc nào là không vướng bận phụ thân cả, mỗi ngày nhìn trời cầu nguyện, thỉnh thần phật trên trời cao phù hộ phụ thân cùng ca ca.”

Sắc mặt An Quốc Công nhìn không ra cảm xúc, Hậu Thụy Phong đứng ở một bên, cúi đầu nhìn Hậu Uyển Vân khóc yếu đuối.

“Vân Nhi, đứng lên đi.” An Quốc Công nhẹ nhàng nâng tay, làm cái tư thế nâng lên. Hậu Uyển Vân nhân thể đứng dậy, lau lệ.

“Nghe ca ca con nói, con ở Khương gia bị không ít ủy khuất.” Mặt An Quốc Công bình tĩnh, nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân.

Vừa thấy sắc mặt phụ thân, Hậu Uyển Vân nghĩ đến phụ thân là vì chính mình bị ủy khuất mà tức giận, trong lòng không khỏi mừng thầm. Lắc lắc đầu, nói: “Vân Nhi chịu chút ủy khuất, không ngại, chỉ cần là vì danh vọng của Hậu gia, Vân Nhi không sợ ủy khuất.”

Hừ, trong lòng Hậu Thụy Phong hừ lạnh một tiếng, tiếp lời nói: “Vân Nhi, hiện tại là ở nhà của mình, muội còn sợ cái gì mà giấu giếm phụ thân? Muội có cái gì ủy khuất liền nói ra đi, để phụ thân làm chủ cho muội.”

Vì thế Hậu Uyển Vân cắn môi, nửa che nửa đậy nói người Khương gia đã làm gì, người không biết sự thật nghe xong, còn cảm thấy Khương gia quả thực chỉ biết ngược đãi con dâu, Cố Vãn Tình rất thích tra tấn con dâu.

Hậu Uyển Vân vừa nói vừa nhìn sắc mặt An Quốc Công, chỉ thấy sắc mặt An Quốc Công càng ngày càng kém, âm trầm dọa người, như là khúc nhạc dạo bùng nổ bão tố.

Hậu Uyển Vân rút thút tha thút thít nói hết những tội trạng của người Khương gia, rồi sau đó lau nước mắt nhìn An Quốc Công.

An Quốc Công cắn răng, quang mang trong mắt hận không thể ăn thịt người. Hậu Uyển Vân khóc rũ rượi, nằm dưới chân An Quốc Công, khóc nói: “Phụ thân, Vân Nhi chính là đến tố khổ, để trong lòng đã thoải mái một chút. Cha chồng là đương kim đệ nhất quyền thần, nếu phụ thân vì Vân Nhi đắc tội cha chồng, thì nội tâm Vân Nhi bất an, thỉnh phụ thân không cần vì Vân Nhi đi gặp Khương gia.”

Hậu Uyển Vân ngụ ý, là nói An Quốc Công sẽ kiêng kị Khương Hằng, sợ Khương gia, đây là phương pháp kích tướng.

“Được lắm! Được lắm! Được lắm!” Ngực An Quốc Công nhấp nhô, cảm xúc tựa hồ ẩn nhẫn đến cực điểm, sắp đến lúc bùng nổ, nhìn Hậu Uyển Vân, nói một lúc ba chữ “được lắm!”, cực giận mà cười, nói: “Vân Nhi, con quả nhiên là nữ nhi ngoan của ta! Cung kính hiếu thuận, chịu nhục! Thật sự là ngoan, thật sự là tốt!”

Trong lòng Hậu Uyển Vân đắc ý, xem ra An Quốc Công trúng phép khích tướng của mình, hẳn là sẽ đi tìm Khương Hằng tính sổ, xuất đầu cho chính mình. Trong đầu Hậu Uyển Vân đang tính toán, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng gió gào thét, rồi sau đó là “ba” một tiếng cực vang dội, sau lưng bị một trận đau nhức, Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy phía sau lưng bị cái gì dùng để rút da vậy, toàn thân đau đớn làm cho nàng ta oa một tiếng khóc lớn, lăn vài vòng trên mặt đất.

“Được lắm, nữ nhi ngoan của ta, thật sự là tốt!”

Hậu Uyển Vân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn phụ thân. Chỉ thấy An Quốc Công thịnh nộ cầm tiên (roi), trong tay một cây roi dát vàng đen, thô như dây thừng, lóe hàn quang. An Quốc Công là võ tướng, xuống tay rất nặng, một roi đó đánh rất mạnh trên lưng Hậu Uyển Vân, đánh nàng ta cơ hồ muốn ngất xỉu.

An Quốc Công cầm roi tiến lên một bước, thịnh nộ trong mắt làm cho Hậu Uyển Vân hết hồn.

“Phụ thân, cha làm cái gì vậy? Vân Nhi làm sai cái gì sao?” Hậu Uyển Vân nhìn roi kinh hô. Roi này là gia pháp Hậu gia, phụ thân vì sao mang gia pháp ra, đây là muốn làm cái gì?

“Đồ súc sinh nhà ngươi, ngươi còn có mặt mũi tới hỏi ta là ngươi làm sai cái gì sao? Ta không có nữ nhi như súc sinh nhà ngươi, nay ta liền muốn dùng gia pháp Hậu gia trừng trị ngươi! Ngươi nếu là có thể sống sót từ trong tay ta, lại đến nói cho ta biết ngươi rốt cuộc làm gièm pha đại nghịch bất đạo gì!”

Đọc truyện chữ Full