Trong rừng cây rậm rạp, tiếng chim kêu không ngớt. Khi hoàng hôn buông xuống, cánh rừng vốn xanh um tươi tốt bắt đầu hiển lộ rõ sự kinh khủng và dữ tợn của nó.
Bóng đêm chầm chậm bao trùm khu rừng, dã lang đã bắt đầu hoạt động, từ sâu trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng tru khẳng định sự tồn tại của chúng.
Một bé trai nhỏ khoảng chừng năm, sáu tuổi một mình lang thang trong rừng rậm, mắt ngấn lệ nhìn quanh, hi vọng tìm được một chút dấu hiệu của con người. Nó đâu biết nơi này là vùng đất khủng khiếp được người dân địa phương gọi là Mê Vụ sâm lâm. Trước đây có rất nhiều người đã tiến nhập nhưng không thấy quay lại, vì vậy nên từ đó trở đi ngay cả người dân quanh vùng cũng không dám đi vào cánh rừng này. Người ngoài nếu muốn tiến đến chắc chắn sẽ bị người dân ở đây kéo lại, nhiệt tình miêu tả sự khủng bố của nơi này.
Trưởng Tôn Minh Đức bé bỏng không biết mình đang ở nơi nào.
Khó khăn lắm phụ thân mới chịu dẫn nó đi chơi, thế nhưng do tùy hứng ham chơi, lén trốn ra khỏi nhà trọ, kết quả đã vô tình đi đến nơi đáng sợ này.
Ô …
Không, không được, ta không được khóc, cha nói, nam hài tử chảy máu không đổ lệ … Nhưng, nhưng nơi này thực sự rất đáng sợ …
Tuy rằng là nhi tử của minh chủ võ lâm, từ nhỏ đã được giáo dục khác hẳn với trẻ em bình thường, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, hơn nữa lại là lần đầu tiên chạy tới loại địa phương như thế này, nếu nói không sợ thì rõ ràng là nói dối.
Vừa lạnh vừa đói, bé trai rốt cục đi không nổi, dựa vào cây đại thụ ngồi xuống, thân thể nho nhỏ cuộn tròn lại, hi vọng cách này có thể khiến cơ thể ấm hơn.
Trời đã tối hẳn, sương trắng tràn ra khắp rừng.
Rừng cây buổi tối cũng không phải là hoàn toàn tĩnh lặng, những âm thanh không biết từ loài động vật nào phát ra lọt vào trong tai Trưởng Tôn Minh Đức càng tăng thêm cảm giác kinh khủng trong lòng nó.
“ Cha … Ô …” Trưởng Tôn Minh Đức khe khẽ nức nở.
Đột nhiên nó phát hiện ở một nơi không xa có một vật nhỏ màu đen nằm trên đất. Ánh trăng bàng bạc xuyên qua kẽ lá chiếu vào thân thể vật nhỏ nhưng vẫn chỉ như ẩn như hiện.
Trưởng Tôn Minh Đức tập trung tinh thần nhìn chằm chằm, lông tơ dựng đứng khắp người. Chắc không phải là quái vật gì đó chứ ?
Một lúc sau, nó có thể nghe vật nhỏ yếu ớt kêu, tựa như đang cầu cứu. Trưởng Tôn Minh Đức cuối cùng không nhịn nổi đứng lên, có chút loạng choạng tiến tới gần vật nhỏ.
Cẩn thận nâng vật nhỏ lên, thân thể ấm áp trong lòng khiến Trưởng Tôn Minh Đức cũng cảm thấy ấm lên theo. Ôm vật nhỏ trở lại dưới tàng cây, ngồi xuống, Trưởng Tôn Minh Đức bắt đầu chăm chú quan sát.
Thật là nhỏ, thân thể giống như một chú cún con.
Toàn thân đen nhánh, phủ một lớp lông tơ vừa nhỏ vừa ngắn, chỉ là phần lông màu đen ở cổ dài hơn, tứ chi nhỏ nhắn, thân thể mũm mĩm, mềm mại, đặc biệt khiến người yêu thích là cái sừng nhỏ xinh đáng yêu trên đỉnh đầu.
Đáng yêu quá ! Nhưng lúc này con vật nhỏ mắt nhắm nghiền, miệng ngáp ngáp liên tục như đang hấp hối.
Làm sao đây ? Trưởng Tôn Minh Đức không biết phải làm như thế nào mới tốt, huống chi bản thân nó hiện giờ cũng khó mà bảo toàn.
Nó nhẹ nhàng vuốt ve đầu con vật nhỏ, hi vọng có thể khiến con vật dễ chịu hơn một chút. Ôn độ trong lòng mất dần khiến Trưởng Tôn Minh Đức cảm thấy khổ sở … Đột nhiên, con vật cắn ngón trỏ tay trái của nó.
Máu từ vết thương chầm chậm rớm ra, bé trai nhíu mày, định đưa đầu ngón tay lên liếm, nhưng con vật nhỏ đã ngậm lấy ngón tay bị thương của nó, ra sức hút.
Đau quá.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hắn Là Vương Phi Của Ta
Chương 9
Chương 9