DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Cũng Đi Làm
Chương 102: Ác ma đại nhân và hậu duệ Thanh triều

Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****

“Nhất Phong chính là tên hiệu trước kia của Quốc vương Đức Lan Hi Nhĩ đệ nhất. Ngày đó ông không cam tâm sống một đời quân vương ngột ngạt chốn cung đình nên đã ngàn dặm xa xôi tới Anh quốc du học. Sau đó, ông gặp gỡ và trở thành bạn học của một thiên kim tiểu thư giàu có gốc Hoa. Hai người âm thầm tình qua ý lại một thời gian, cuối cùng lại bởi vì thế tục và số phận mà không thể không chia lìa. Vị thiên kim tiểu thư kia lén lút sinh ra một bé trai, nhưng lại vì đủ mọi sự hiểu lầm và trùng hợp nảy sinh nên đứa bé này hoàn toàn thất lạc. Về sau bà ủy thác cho hai người con trai khác của mình đi điều tra tung tích đứa bé năm nào. Chẳng ngờ đứa trẻ đó nay đã nhận tổ quy tông (nhận họ hàng nhà nội), nhưng vẫn không hề hay biết mẹ ruột và những anh em cùng mẹ khác cha của mình vẫn đang ngày đêm tận lực tìm kiếm.

Đương nhiên, tất cả những ẩn tình đau thương này vốn dĩ chẳng hề có chút quan hệ nào với ác ma đại nhân hết. Bởi vì từ đầu chí cuối, thân phận Quốc vương hiện tại của ác ma đại nhân đều là thân phận giả mạo do một tay công chúa Ma giới dựng lên mà thôi. Còn về phần vị con riêng của hoàng thất kia, có lẽ đã sớm bị ả ta thủ tiêu rồi đi!

“Mẹ, không nên kích động, mẹ thực sự xác định anh ta là anh cả của chúng con sao?” ‘Anh hai’ nhân loại đặt tay lên vai người phụ nữ, vỗ nhẹ, an ủi nói, “Có muốn gọi anh ta đến gần để nhìn cho rõ hay không? Bệnh đục thủy tinh thể của mẹ có thể sẽ khiến cho tầm nhìn có chút mơ hồ… …”

“Không cần! Mẹ có thể cảm giác được! Cậu ta chính là cốt nhục của Nhất Phong!” Người phụ nữ quý tộc vẻ mặt đẫm lệ, “Tuyệt đối không sai, không thể sai được! Đứa con trai mệnh khổ của mẹ… … Ô ô ô… …”

Thì ra là lão phu nhân căn bản không nhìn rõ, bà chỉ có thể thấy một chút bóng dáng lờ mờ, nhưng lại cứ một mực chắc chắn ác ma đại nhân chính là đứa con đã thất lạc nhiều năm của mình. Bà bảo hai đứa con còn lại đỡ mình đi tới trước mặt ác ma đại nhân, sau đó ôm lấy cổ hắn, nghẹn ngào khóc nức nở, “Đúng rồi, chính là đứa con trai mệnh khổ của mẹ! Gia Lương đáng thương của mẹ!”

Gia Lương?!

Liêu Thần sửng sốt, đây chính là tên tục ở nhà của Ác ma đại nhân lúc trước sao? (Này, ác ma đại nhận cũng không phải đã xuất gia đâu mà có ‘tên tục lúc trước’ – Lời tác giả)

“Mẹ, đừng kích động, Quân tiên sinh có lẽ còn chưa nắm được chuyện gì đang diễn ra. Quân tiên sinh, mời qua bên này. Gia Hào, em đỡ mẹ ngồi xuống nghỉ đi.” Người con trai lớn lãnh tĩnh của lão phu nhân đỡ mẹ mình rời khỏi người Quân Tư Vũ rồi nghiêng mình nói với hắn.

Sau khi Liêu Thần và ác ma đại nhân ngồi xuống, anh ta bắt đầu giới thiệu, “Tôi là Tư Đồ Gia Tuấn, là gia chủ hiện tại của Tư Đồ gia. Mẹ tôi từ vài chục năm trước đã luôn ôm ấp hi vọng có thể tìm được đứa con trai cả đã thất lạc nhiều năm của bà. Giờ đây, sau bao nhiêu nỗ lực điều tra tìm kiếm, tôi phát hiện vị Quân tiên sinh đây rất có khả năng là anh trai cùng mẹ khác cha của mình. Mẹ tôi và Quốc vương Đức Lan Hi Nhĩ đệ nhất trước kia đã từng có một đoạn ái tình khắc cốt ghi tâm… …”

Vì thế Tư Đồ Gia Tuấn bắt đầu kể lể đoạn ái tình đẫm nước mắt kia.

Qua một lúc lâu, Liêu Thần bị bỏ quên từ đầu đến cuối bất chợt lên tiếng, “Các anh nói Quân Tư Vũ là con trai cả của Tư Đồ phu nhân, có bằng chứng gì không?”

Tư Đồ Gia Tuấn nói, “Dựa vào nỗi nhớ mong da diết của mẹ tôi với con trai. Tôi hy vọng Quân tiên sinh có thể cùng mẹ chúng tôi đi làm xét nghiệm ADN. Cho dù không phải, cũng xin anh đám ứng cho nguyện vọng nho nhỏ của mẹ tôi, cứ giả vờ làm con trai của bà, có được không? Tôi tin rằng Tư Đồ gia có thể cùng Đức Lam Hi Nhĩ xây dựng một mối quan hệ vô cùng hữu hảo.”

Tư Đồ thế gia từ triều Thanh đã là một danh gia vọng tộc ở hải ngoại. Hiện tại, sau hai trăm năm không ngừng phát triển, Tư Đồ gia đã trở thành một thế lực tài chính quốc tế hùng hậu có thể gọi gió hô mưa. Phạm vi thế lực của họ trải dài từ dầu mỏ, khoáng sản, cổ phiếu cho tới đủ loại ngành nghề kinh tế huyết mạch khác. Tư Đồ gia cũng có quyền được trang bị vũ khí tư nhân cho mình. Có thể nói, gia tộc này hoàn toàn đủ khả năng tiêu diệt một tiểu quốc giống như Đức Lan Hi Nhĩ. Bởi vậy, Tư Đồ Gia Tuấn không hề đặt Đức Lan Hi Nhĩ vào trong mắt, cũng không mảy may vì Quân Tư Vũ là Quốc vương mà có suy nghĩ muốn trèo cao.

Dù sao thì ác ma đại nhân đã gặp được một gia tộc rất trâu bò, mà tất cả những điều này đều là do Lộ Cơ – công chúa Ma giới trước kia ban tặng.

Nhưng là Tư Đồ lão phu nhân và ác ma đại nhân làm xét nghiệm ADN để nhận thân, cái này quá phiền phức rồi. ADN của Ác ma đại nhân chắc chắn rất dị thường. Điểm này Liêu Thần cũng vô cùng hiểu rõ. Bất quá y là Thiên thần, thay đổi tổ hợp ADN trong giám định nhận thân chỉ là việc nhỏ. Hơn nữa, y cảm thấy có một gia đình theo truyền thống trông nom quản lý ác ma đại nhân cũng tốt.

Do đó, với tư cách trợ lý hiện tại của ác ma đại nhân, Liêu Thần liền cùng ác ma đại nhân và đám người Tư Đồ gia ngồi trên chiếc Limousine đi tới bệnh viện tư nhân của nhà Tư Đồ. Tất nhiên hai người họ cũng không nỡ nói là mình cưỡi xe điện đến đây. Xét nghiệm ở bệnh viện tư nhân chỉ cần sau nửa tiếng là có thể lấy được kếtquả. Dưới sự gian lận của Liêu Thần, tế bào máu của ác ma đại nhân đích xác là có ADN di truyền từ Từ Đồ phu nhân.

“Anh quả nhiên là anh trai đã thất lạc nhiều năm của bọn em!” Tư Đồ Gia Tuấn kích động nắm chặt tay Quân Tư Vũ, “Anh cả, mẹ hy vọng những ngày tháng cuối đời anh có thể ở bên bầu bạn với bà. Cho nên chúng em quyết định thương lượng với công tước của Đức Lan Hi Nhĩ để anh định cư ở chỗ này. Dù sao đây cũng là cố hương của gia tổ. Mẹ chỉ hy vọng lá rụng về cội, nơi này sẽ là tổng bộ của Tư Đồ gia chúng ta.”

“Ừm, thành phố S là mảnh đất tốt.” Ác ma đại nhân tán thành. Thành phố S đã thu hút rất nhiều ác ma, thiên sứ, đại thần quá bộ.

“Vậy thì, anh cả, hôm nay anh có thể dọn về nhà ở hay không.” Tư Đồ Gia Tuấn là một người có ý thức gia đình rất mãnh liệt.

*************

Thế là gia đình của Ác ma đại nhân gấp rút tập hợp.

Trong lúc chiến đấu với Thiên sứ khủng bố, ác ma đại nhân có nằm mơ cũng không nghĩ ra chính mình lại nhận được từ Lộ Cơ công chúa một gia đình. Mà Liêu Thần cũng vui vẻ để ác ma đại nhân tiếp thụ giáo dưỡng đầy ấm cúng của gia đình này. Bởi vì Tư Đồ là một đại gia tộc cực kỳ truyền thống, cho nên bọn họ cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm gia đình, mẫu tử từ hiếu, linh đình vui vẻ. Điều này khiến cho Liêu Thần cảm thấy một chút ấm áp, nếu như mẹ y không mất sớm, có lẽ y và Xuyến Xuyến cũng được ăn những bữa cơm gia đình vui vẻ hạnh phúc như thế này.

Bất tri bất giác, Liêu Thiên thần bị những ký ức nhân loại của chính mình làm cho rối loạn.

Đối với người con trai thất lạc lâu ngày bây giờ tìm lại, Tư Đồ lão phu nhân vô cùng xúc động, không ngừng nhắc đi nhắc lại những chuyện đã qua. Cuối cùng trọng tâm câu chuyện lại dần dần hướng về phương diện phi thường nhạy cảm của mỗi đại gia đình.

“Gia Lương (Tên nhà của ác ma đại nhân), con đã có ý trung nhân chưa?” Tư Đồ lão phu nhân hỏi.

Ác ma đại nhân trầm mặc một chút, nói, “Vẫn chưa.”

“Gia Lương, con cũng không còn nhỏ nữa, tại sao vẫn chưa có đối tượng thích hợp? Mẹ muốn bế cháu lắm rồi! Ai nha, Gia Tuấn một lòng lo toan sự nghiệm, Gia Hào thì tuổi còn quá nhỏ, mẹ thấy con vẫn là nên nhanh chóng lập gia đình đi!” Tư Đồ phu nhân vỗ vỗ vào tay ác ma đại nhân, thấm thía nói.

“Mẹ, chuyện này không nên nóng vội.” Ác ma đại nhân nói.

“Như thế nào không vội cho được! Con cũng đã hai mươi bảy, hai mươi tám rồi. Mẹ ngày mai sẽ đi thu xếp chuyện này. Danh môn thục nữ nhiều như vậy, nhất định sẽ có người thích hợp với con! Gia Lương điều kiện tốt như vậy, nhất định phải tìm một nàng dâu hoàn hảo mới được. Ta chờ bế cháu đích tôn a!” Lão phu nhân như đắm chìm vào mộng đẹp, khóe miệng rạng rỡ nét cười.

“Mẹ, mẹ cứ chữa mắt cho khỏi trước đã, như vậy mới có thể tận mắt nhìn thấy gia đình mỹ mãn của chúng ta!” Tư Đồ Gia Tuấn khuyên nhủ.

Cháu đích tôn? Liêu Thần âm thầm cười lạnh.

Cho nên, ngày đầu tiên ác ma đại nhân gia nhập hào môn thế gia đã bị yêu cầu đi xem mắt. Bất quá ác ma đại nhân chung quy vẫn cảm thấy gia đình có vẻ như rất ấm cúng vui vẻ này dường như ẩn chứa một chút xa cách. Lời lẽ của Tư Đồ Gia Tuấn thì úp úp mở mở, ánh mắt của Tư Đồ Gia Hào thì lưỡng lự phân vân, rốt cuộc những thứ này thể hiện cho điều gì? Tư Đồ gia thật sự tốt đẹp hoàn mỹ như vẻ ngoài hay sao?

Ác ma đại đang ở tại một căn phòng phong cách vô cùng cổ điển trong biệt thự của Tư Đồ gia. Căn phòng này thoạt nhìn giống như phòng ngủ của vua chúa thời cổ đại, bốn bức bình phong, màn phủ trước giường, tường treo thư họa, đèn ngọc Lưu Ly, huyền ảo tao nhã không gì sánh được.

Phòng của Liêu Thần ở ngay cách vách. Thế nhưng y căn bản là không ở phòng mình mà cùng ác ma đại nhân ngọt ngào một chỗ.

Ác ma đại nhân ngồi ở trên chiếc ghế gỗ cổ xưa bên cạnh khung cửa sổ thủy tinh trong suốt, nói với Liêu Thần, “Xe điện của chúng ta vẫn còn ở bãi đỗ xe của nhà hàng, tôi phải đi mang nó về, nếu không sẽ bị trộm mất.”

“Vậy anh đi lấy xe về là được rồi, tôi ở đây chờ anh.” Liêu Thần ngồi ở bên cạnh ác ma đại nhân ngắm cảnh trời đêm. Trong ánh đèn Lưu Ly huyền ảo, Liêu Thần nghiêng đầu dựa lên thành ghế, cần cổ trắng mịn như tuyết lộ ra bên dưới lớp áo sơ mi, mọi thứ hòa vào cảnh quan cổ điển xung quanh, vô cùng mị hoặc và đậm chấtthơ.

“Thần, có lẽ cậu mặc trang phục cổ điển sẽ rất đẹp.” Ác ma đại nhân tới gần hôn lên môi Liêu Thần một cái, “Tôi đi rồi sẽ trở lại. Chờ tôi.”

Ác ma đại nhân ra khỏi phòng, lén lén lút lút đi qua hành lang trải thảm vòng vèo mang phong cách cung đình Trung Hoa cổ đại. Biệt thự cổ điển của Tư Đồ gia và biệt thự cao cấp của Liêu Thần là hai trường phái kiến trúc hoàn toàn đối lập nhau. Ở nơi này, tất thảy mọi thứ đều như thấm nhuần một phong vị cổ điển.

“Đại thiếu gia, cậu muốn đi đâu?” Khi Quân Tư Vũ đang xuống lầu thì thanh âm của quản gia vọng tới.

Quân Tư Vũ xoay người nhìn lão quản gia thân mặc trường bào, tóc thắt bím sau lưng, nếu như trừ bỏ phần tóc trước trán không cạo trọc thì lão ta đích thật là một người Thanh triều chuẩn mực!

“Tôi ra ngoài có chút việc.” Quân Tư Vũ nói.

“Xin cho lão nô được đi cùng cậu!” Quản gia vỗ vỗ tay, ngay sau đó có mấy nô bộc đi ra. Bọn họ ai nấy cũng đều mặc trang phục triều Thanh. Lão quản gia gỡ bộ tóc giả xuống, mấy người kia liền đi tới giúp lão tức tốc thay lễ phục, thắt nơ, mang bao tay trắng toát. Sau đó lão nho nhã lễ độ dẫn dường cho ác ma đại nhân, một mạch đưa hắn tới gara.

Bọn họ ngồi trên chiếc Limousine số lượng giới hạn trên toàn lãnh thổ Trung Hoa. Quản gia tự mình lái xe đưa ác ma đại nhân ra khỏi khu biệt thự.

Dọc đường lão ta thần thần bí bí nói với ác ma đại nhân, “Đại thiếu gia, có lẽ phu nhân còn chưa nói rõ với cậu về số mệnh mà Tư Đồ gia gánh vác trên vai đi!”

“Số mệnh?” Ác ma đại nhân nhướn mày, “Số mệnh gì?”

Quản gia trầm mặc một hồi, bàn tay nắm chặt vô lăng, nói, “Đại thiếu gia, thân phận của cậu kỳ thực là hoàng tộc, không, phải nói là đã từng là hậu duệ của đế quốc cường đại nhất thế giới. Cậu là thái tử điện hạ của Đại Thanh!”

“Các gì?!” Ác ma đại nhân kinh hãi. Quả nhiên người bình thường làm sao có thể chủ động chọc ghẹo ác ma! Chỉ có loại gia tộc khí thế dị thường này mới có khả năng triệu hồi đại ác ma mà thôi!

Ác ma đại nhân dù sao cũng là từng trải chuyện đời, lập tức điềm tĩnh nói, “Xin giải thích rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

“Đại thiếu gia, cậu đã từng xem ‘Hoàn Châu cách cách’ chưa?” Lão quản gia vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“Hoàn Châu cách cách?” Ác ma đại nhân sờ cằm, “Vì sao đột nhiên nói tới bộ phim truyền hình này?”

“Bởi vì thứ mà ‘Hoàn Châu cách cách’ nói tới chính là câu chuyện về tổ tiên của dòng họ Tư Đồ. Năm đó là Tư Đồ gia đã gợi ý cho nhà văn nổi tiếng Đài Loan đem lịch sử gia tộc ghi chép lại, dùng một phương thức đặc biệt để phơi bày sự tích về tiên tổ Tư Đồ gia trước con mắt hậu nhân!” Lão quản gia có chút xúc động.

— Lời tác giả: Tuyên bố quan trọng!!!! Nội dung trong truyện hết thảy đều là hư cấu!!!! Xin đừng tin là thật!

[Yên]: móe, cũng quá mức hư cấu rồi!!!

Đọc truyện chữ Full