DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Án Mạng Có Thể Chết Người Đó
Chương 2: Ác Ma Có Mặt Bất Cứ Đâu

“Hải Minh! Mau lên bảng giải bài này cho tôi” anh đẩy gọng kính, mắt nhìn người đang chống cằm ngồi đăm chiêu ra ngoài cửa sổ.

Không biết cậu nhìn cái gì mà ngẩn ngơđến vậy, anh âm trầm cầm cục phấn ném vào không trung.

“Ai da! Thằng nào ngon dám ném ông vậy hả” cậu ôm đầu nhăn nhó nói.

Cả lớp che miệng khúc khích cười, cậu cũng không hiểu tại sao họ lại cười, quét mắt một vòng lớp sauđó dừng lại người đang giật giật khóe miệng cầm cây thước bản đánh vào tay bộp bộp “Là tôi! Cậu có ý kiến”.

Phen này thì hay ho rồi “A! Dạ không! Thưa Thầy!”, mồ hôi chảy ròng ròng xuống lưng, cậu có cảm giác phía sau mình là một người hung tợn nào đó có đôi mắt màu đỏchói cầm dao muốn đâm thủng cậu.

Tiết học như dài cả một thế kỷ, cậu lên bảng làm bài lại giải sai ngay dòng đầu tiên, quay sang nhìn người ngồi bên cạnh, anh ném cho cậu ánh mắt cảnh cáo “Tối nay, tôi sẽ giết cậu”.

Đặt khay cơm xuống bàn mà lòng buồn rười rượi, ngắm phần cơm với con cá chiên xù vẫy chiếc đuôi cong trông thật đẹp đẽ làm sao, đáng tiếc nó lại đang trôi tuột vào dạ dày của ai đó.

“Anh bạn! Đừng buồn nữa, đừng trách bản thân mình mà hãy trách số bạn đen nhưmõm chó” thằng bạn chí tâm ngồi đối diện buông cho một câu đắng chát lòng. Ngẩng mặt ra, mắt cậu long lên trợn trắng, nhe răng làm mặt ông chú lúc nổi giận gằng giọng mỉa lại “Thế anh bạn đây cũng có hơn gì tôi đâu nhỉ! Mới hôm rồi cua gái không phải bịđá bay thẳng cẳng sao? Còn đi mua quà tặng nhỏ bạn lại đi tặng cái quần sịp vàng là thế nào? Thế số anh bạn đây cũng không khác nào con ruồi đậu phân người đâu nhỉ? Còn có…bla…bla…”.

Thằng bạn bị nói đến tê tâm liệt phế, hồn xuất bay lên mây, thân xác nằm kệch ra bàn xùi bọt mép “Mày thật nham hiểm”.

Đắc thắng, cậu vênh mặt thỏa cơn giận trong lòng không biết trút đi đâu, không ngờ

có người lại đưa đầu vào rổ “Cho mày chết! Hứ!”



Hất mặt cậu nghinh ngang bưng khay cơm để vào bàn, sau đó có người phân loại dĩa ra dĩa, chén ra chén. Cậu ung dung xách cặp đi vào lớp chuẩn bị học tiếp buổi ngoại khóa ở trường.

Ñaøi Hoa Cuùc 8

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Ừ thì, trường đang có chiến dịch ‘Trường em xanh, sạch, đẹp”, bởi vì hơi vui vẻ tí sau khi đánh bại thằng bạn bằng võ mồm, anh hùng chính là không khoan nhượng đến phút cuối cùng. Lúc đi ngang qua cậu ném cái chai nước vào người nằm ịch trên bàn.

Có thật như thằng bạn nói ‘số cậu đen như mõm chó’ không, ngay lúc đó có hai người từđâu xuất hiện hai bên cặp hai tay cậu kéo lê lên văn phòng “Thôi tiêu rồi”.

Ngồi trong văn phòng chật hẹp là Thầy phó Hiệu trưởng tròn ủm, tay mân mê tách trà

cười đến mà sáng lạng “Hải Minh! Chúng ta cùng uống trà nào! Ha ha ha….”



Nỗi sỉ nhục của bọn học sinh trong trường là được uống trà với ổng. Bước ra khỏi phòng cậu nhìn lên trời cảm thán “Nhục thật”.

Vềđến nhà chuyện vui đâu không thấy, lại thấy ngay ông Thầy đáng ghét nhất cuộc đời học cấp ba của cậu. Hừ lạnh một cái cậu không thèm chào anh ta, xách cặp nhắm thẳng phòng mà tiến.

Đẩy gọng kính, ánh mắt lóe lên hàn quang, anh quay sang nói với mẹ cậu “Không sao đâu bác. Chắc em ấy hôm nay học hơi mệt” còn trong lòng thì lửa đang sục sôi.

Đóng cửa khóa chốt, tim cậu đập dồn đập “Phù! Cầu cho ổng té cầu thang trặc chân khỏi lên đây” cậu ác miệng trù ẻo mà tâm không một chút áy náy.

“Là lá la la là lá la……” vừa tắm vừa hát cũng là một thú vui, “Kì kì cọ cọ…..a……kì kì cọ cọ……cọ nào…..ta cọ cho sạch da…….kì kì cọ cọ……a…..kì kì cọ cọ……là lá la……”.

“Cậu cọđủ chưa”

Giật bắn mình cậu nhanh trí lấy tay che đi chỗ quan trọng, liếc mắt về phía phát ra âm thanh, lắp bắp nói “Tôi cọ bao nhiêu kệ tôi”, qua một lúc nhận thấy điều gì đó khác

thường, quay lại nhìn lần nữa cậu hét lớn “A……A……..A………..đồ biến thái……”.



Cậu sụt sịt lấy khăn lau nước mắt “Hu hu! Trinh tiết đời trai của tui hu…hu…hu…!” tay rút hết tờ này đến tờ khác, một hồi trên sàn chất đống mảnh giấy trắng “Anh là đồcặn bã của xã hội! Sao có thể nhìn thiếu niên trong trắng đang tắm cơ chứ! Nói tôi nghe, anh đã thấy được những gì? Hả?”.

Ôm bên má sưng vù, anh liếc mắt “Chậc! Cậu thì có gì để xem chứ! Dạt trên dạt dưới dư ra được hai con ốc”.

“Ốc nào? Anh nói là ốc nào hả? Vòng ba tôi cũng được xem là quả dưa hấu đó nhá!” cậu chột dạ, đứng lên cãi lại.

Nhìn cái mông bóng loáng đưa về phía mình, anh bịt lại máu mũi đang phun trào “Nhìn sao cũng không thấy giống dưa hấu, giống cái hột dưa thì đúng hơn”.

Ñaøi Hoa Cuùc 9



Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Tức giận, không chỉ bị nhìn thấy toàn bộđời trai mà còn bị người nào đó sỉ nhục mông giống hạt dưa, dạt trên dạt dưới dưđược hai con ốc, cậu gào lên như chó xổng chuồng nhảy vào anh mà cắn xé “Tôi cho anh biết! Dù gì tôi cũng là hotboy của trường, tôi không thểđể anh dìm hàng tôi….Gào!……”.

Đấu vật một hồi người te tua nhất lại là cậu, nhìn từ trên xuống dưới không mảnh vải che thân, cậu càng điên tiết hơn “A……a……….”.

Một tiếng sau.

“Hải Minh! Anh thật là đáng xấu hổ” cô em gái có gương mặt bầu bĩnh cố tình xát muối vào trái tim đang rỉ máu, rồi quay sang cười hi hi với người ngồi bên cạnh “Anh Giang là giỏi nhất”.

Liếc xéo, cậu cầm lên chén nước trước mặt uống cho hả giận “Khụ! Khụ! Mặn quá!”.

“Anh hai! Sao anh lại đi uống nước mắm”

Anh che miệng cười, sau đó lại ôm bụng cười, sau đó lại nằm vật ra bàn cười. Cậu bịanh cười làm cho mất mặt cảm thấy đấu với tên này thật tốn kalor.

Tối đó mẹ cậu bảo anh ở lại ăn tết giữa năm cùng với gia đình, cậu không cam tâm xẻ chia nửa cái ghế dựa cho anh, mặt cũng nhăn nhó theo. Thú vui tết giữa năm là cảgia đình ngồi quây quần ngoài trời làm một cái lò nướng hải sản khói thơm bay nghi ngút. Đáng tiếc, năm nay có người nhìn mặt người nào đó muốn phát bệnh.

“Anh ăn mau rồi vềđi” cậu đuổi thẳng người bên cạnh, tay không khách khí gắp con mực to bỏ vào mồm nhai nhóp nhép.

Quay sang nhìn người ăn uống chẳng chút nết na, anh lấy muỗng khõ đầu cậu cái póc “Ăn thì lo mà ăn, không được nói chuyện”.

Phù má, liếc mắt, ôm nơi bị khõ cậu ngừng nhai, lộn lộn cái bụng ụa lên ụa xuống nôn hết vào người anh, cậu cười thầm trong lòng “Cho chừa cái tội dám ăn hiếp tôi ha ha ha”.

“Hải Minh! Con làm gì thế! Sao lại nôn hết vào người Thầy vậy hả? Mau lấy khăn lau sạch sẽ cho Thầy ngay” mami trông thấy màn lộn ruột của cậu mà giận sôi gan, người đẹp trai như Thầy ấy vậy mà bây giờ phát ra mùi tanh chua nồng, ngay cả bà cũng phải bịt lấy mũi.

Đúng là cái giận hại cái thân, mami bắt cậu phải giặt sạch cái áo tanh rình, còn phải ngâm nước sả thơm phưng phức. Cầm cái áo giũ cho rơi hết thức ăn, cậu lại thêm một trận nôn thốc.

Ñaøi Hoa Cuùc 10

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Nhàn nhã bắt chéo chân nhâm nhi ly nước ngọt, anh cười khuẩy “Nè! Giặt nhanh lên tôi còn về nữa, nếu đến mười một giờ mà nó chưa khô. Tôi chắc chắn tối nay sẽ ngủcùng cậu”.

Quay đầu 180 độ, cậu chí chóe hét “Anh đừng mơ leo được lên giường tôi…grừ….giặt ta giặt….ta hận…ta xé…a…..” cầm cái áo cậu hết kéo rồi lại chà mạnh dưới nền xi măng, bao nhiêu uất ức cậu đều dồn hết vào cái áo.

“Được rồi! Mami bảo cậu nằm dưới đất. Tôi không phải người xấu xa gì cho lắm nên tặng cậu cái gối nằm cho đỡ mỏi cổ” nói rồi anh leo lên giường đắp chăn ngáy kho kho, khóe miệng cong lên hình vòng cung”.

“A……….a………..” cái gối rơi oạch xuống đất, cậu ôm đầu khóc lớn, “Thật tàn

nhẫn…….”

Đọc truyện chữ Full