Ngàn vạn sơn hà không bằng một tiếng chịu của giai nhân.
” Tin chiến thắng!”
Lính liên lạc một thân phong trần thẳng hướng Tương vương phủ, tay đang cắt sửa hoa cỏ nhẹ run lên, một chậu hoa cúc tím tốt đẹp liền thay hình đổi dạng, cầm lấy cái khăn tuyết bạch lau lau tay, trong mắt có một chút vẻ tiếc nuối.
” Hừ, tâm của ngươi không tĩnh thì có thể nào thấy biến không sợ?”
Trên mặt Lạc Vấn Tâm mang một phần ý cười, chín phần châm chọc, dưới mái hiên nắng vàng nhạt nhẽo, chim én thầm thì, hảo một bức phong cảnh đầu xuân.
Da Luật Sơn cười cười, còn chưa mở miệng, cái thanh âm vẫn la hét ầm ĩ liền vào tới đại sảnh.
” Vương gia, chiến thắng biên quan, tám trăm dũng sĩ Trúc Lục Sinh dẫn dắt anh dũng sát nhập tám ngàn tiền đồn địch quân, đem nhân mã của Hoàn Nhan A Cốt Đả đánh cho quân tan lính rã, sau đó Da Luật Ngoa Lí Đóa thừa thắng xông lên, tự mình dẫn tám vạn kỵ binh đem quân đội Hoàn Nhan đuổi tới tám trăm dặm.”
Truyền lệnh viên quỳ một gối xuống, qua loa lau mồ hôi trên mặt, hai mắt rạng rỡ, kỳ vọng lúc này nhất định có thể được ban một phần thưởng lớn, chỉ cần hảo hảo hiếu kính Tương vương gia quyền khuynh triều dã này, sợ gì không thể thăng quan tiến chức như diều gặp gió, bởi vậy gã mới phi ngựa không ngừng nghỉ, từ hoàng cung chạy tới nơi này.
” Sau đó thì?”
Da Luật Sơn nhìn bồn hoa cúc tím, lại nhìn nhìn Lạc Vấn Tâm sống chết mặc bây cách đó không xa, ngữ khí hờ hững.
” Sau đó?”
Quan truyền lệnh sửng sốt một cái.
” Sau đó, Trúc tiên sinh vốn cũng muốn mang dũng sĩ của hắn đuổi theo bại binh, nhưng thủ hạ kiệt sức, địch quân lại người đông thế mạnh, đành phải lui về.”
” Cho nên?”
Ngờ vực liếc Tương vương gia bình thản ung dung, quan truyền lệnh chóp mũi chảy ra nhiều giọt mồ hôi.
” Vòng vây Hoàng Long giải trừ, Trúc tiên sinh bảo vệ Hoàng Long trấn, các tướng sĩ biên quan cũng luận công ban thưởng, Hoàng Thượng cũng nói muốn triệu kiến hắn.”
” Vậy quân đội Hoàn Nhan A Cốt Đả đều đi đâu hết?”
Da Luật Sơn cười nhìn Lạc Vấn Tâm ánh mắt muốn ăn thịt người, chỉ là bản vương gia thân thể rất tốt, một miếng thịt cũng không rớt ra được.
” Họ tạm thời đóng quân ở ngoài thành trong năm trăm dặm, ta nghĩ Hoàng Long trấn vẫn, vẫn an toàn.”
Quan truyền lệnh sắc mặt tối sầm xuống.
” Nói như vậy là họ tính vây thành?”
Một chữ vạch trần tình cảnh Hoàng Long, lính liên lạc sắc mặt đại biến, ùm một tiếng một tiếng quỳ hai gối trên đất.
” Vương… Vương gia…. Thuộc hạ cũng không có ý lừa gạt, thỉnh Vương gia khai ân!”
” Chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, trước giờ là sở trường của những người các ngươi sao.”
Da Luật Sơn cười lạnh.
” Nhưng ngươi phải hiểu được, ta thích người nói thật, hơn nữa ta còn rất hy vọng các thuộc hạ đều sống lâu được một chút!”
” Dạ…. Vương gia…”
Quan truyền lệnh sắc mặt tro tàn, sợ tới mức chân cũng nhuyễn.
” Vương gia, lần này Hoàng Thượng muốn phong Trúc tiên sinh thành quân sư của đại đô thống Da Luật Ngoa Lí Đóa, chỉ chờ hắn trở về liền mở, mở quốc tiệc đãi công, chỉ, chỉ là lân cận Đạt Lỗ Thành bị thủ hạ Hoàn Nhan A Cốt Đả chiếm lĩnh, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại!”
” Nga, vậy sao?”
Cười cười nghiền ngẫm, quan truyền lệnh ngay cả mật cũng bị dọa nát, Da Luật Sơn vẫn cười như xuân phong.
” Hảo, ngươi lui xuống đi, đến phòng thu chi cầm năm trăm lượng bạc, xem như ta thưởng cho.”
” “Tạ… Tạ ơn Vương gia!”
Quan truyền lệnh cuống quít thoát khỏi ngọn nguồn nguy hiểm này, nhanh chóng biến đi mất tăm mất tích, bên trong chỉ còn lại có hai thân ảnh và một bồn hoa cúc tím thất bại.
” Hoa gãy đừng tiếc thương nữa.”
Lạc Vấn Tâm chân thành đi đến, phong thái tao nhã.
” Ngươi hận ta sao?”
Da Luật Sơn nhìn hắn, đáy mắt thâm trầm, phảng phất như biển rộng không thấy đáy.
” Trúc Lục Sinh lập công lớn, trong lòng ngươi có phải đang nghĩ chắc chắn là công lao của ta, không để ngươi độc chết nhân mã của hắn?”
” Hừ, tùy ngươi nghĩ, hắn sống hay chết đã không chút quan hệ với ta.”
” A, ngươi vẫn như vậy.”
Da Luật Sơn bất đắc dĩ cười cười.
” Ngoài miệng chính là không nhận lỗi.”
Da Luật Sơn xoay mặt nhìn ngoài cửa sổ, thần sắc ngưng trọng.
” Ta không muốn lừa ngươi chút nào, binh mã của hắn quả thật trúng độc…. Lượng nhỏ, mười hương nhuyễn cân tán, những cao thủ của hắn chỉ sợ ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng đánh không lại.”
Thấy Lạc Vấn Tâm tức khắc mở to mắt, Da Luật Sơn thần sắc càng thêm ngưng trọng.
” Ngươi chắc chắn thấy khó hiểu, quân binh yếu ớt như thế làm sao đả bại hàng vạn hàng ngàn kỵ binh Hoàn Nhan A Cốt Đả tinh nhuệ.”
” Kỳ thực ta cũng không biết, nhưng theo ta, hắn có thể đánh thắng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là quân đội Hoàn Nhan cố ý bại bởi hắn, cho nên nói, tám trăm người kia dùng để diễn trò ngược lại cũng đủ!”
Da Luật Sơn bình tĩnh nhìn hắn, nửa ngày lại cười lên, hơn nữa càng không thể vãn hồi.
” Ha ha ha, lão chủ tử của ngươi cũng thật thông minh. Không biết hắn còn có thể quy thuận thêm bao nhiêu người nữa, chờ không quá lâu sau, nơi này lại chia năm xẻ bảy như thời ngũ đại thập quốc là hắn có thể đi bày mưu tính kế từng cái, làm không tốt còn có thể tiện tay vớt được một cái chức hoàng đế!”
” Da Luật Sơn, ngươi câm miệng!”
Lạc Vấn Tâm sắc mặt xanh mét, hắn không thích nghe chuyện này, dù chỉ là phỏng đoán, nhưng kết cục lại vừa rõ ràng vừa tồi tệ đến như vậy.
” Kế sách cao minh, trước tiên giả vờ đánh thắng trận lớn, lấy được tín nhiệm Liêu Quốc ta, thừa cơ làm phản, đem giang sơn đại hảo tự tay dâng tặng bộ tộc Hoàn Nhan, quả nhiên là diệu kế, đây không phải là kế Hán nhân các ngươi thường gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái*, một nguyện đánh, một nguyện đau sao.”
Da Luật Sơn gật gù liên tục, cuối cùng lại có chút tiếc nuối.
“Đáng tiếc Liêu Quốc xác thực đã là nỏ mạnh hết đà, hiện giờ bộ lạc Hoàn Nhan mạnh như vũ bão, hắn chọn Kim quốc cũng hợp tình hợp lý.”
“ Hừ, ngươi không phải Vương gia sao? Quốc gia mình cũng sắp mất rồi còn ở đây an nhàn thoải mái phân tích giùm người khác!”
Lạc Vấn Tâm cười nhẹ.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn giang sơn đại hảo này….”
Lời nói chưa dứt lại bị lấp trong miệng, Da Luật Sơn dùng môi lấp kín cái miệng châm chọc khiêu khích của Lạc Vấn Tâm, đuôi lông mày nơi khóe mắt đều là ý cười, hôn rất sâu, sâu đến cơ hồ khiến người ta ngạt thở, không biết qua bao lâu, hai người thở gấp tách ra, Da Luật Sơn cười, lau đi một chút chất lỏng trong suốt bên khóe miệng người trước mặt, tà mị đa tình.
“Bảo bối, ngươi sao biết ta thích thế gian phồn hoa này? Chẳng lẽ ngươi không biết người yêu cái đẹp không thích giang sơn sao, hơn nữa, giang sơn không máu không thịt còn muốn ta tốn công đi đoạt, thế thì công phu có thể thỏa mãn ngươi cũng không còn, ngươi nói xem có vất vả hay không?”
“Hừ, miệng trơn mồm dẻo.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lạc Vấn Tâm mặt liền hơi đỏ, lại ý thức được có thành phần liếc mắt đưa tình trong đó, hận không thể tìm một cái hố chui vào, vì cái kẻ nào đó trước mặt đang híp con mắt dài mảnh, thần tình bỡn cợt, cười đến gian trá. Nhịn không được một chưởng tung ra, lại bị cái người đáng chết kia bắt được, đem tay chống ở ngực.
“Nương tử, đánh là thương mắng là yêu, không ngờ ngươi đối với ta vừa thương vừa yêu, vi phu rất cảm động.”
Bị cố ý xiết vào trong ngực, đầu Lạc Vấn Tâm tựa vào ngực Da Luật Sơn, trong tâm nóng lên không duyên cớ, cũng khẽ ôm lại y.
“Vấn Tâm, Lạc Vấn Tâm… Ta sẽ làm ngươi hạnh phúc”
Hàng vạn hàng nghìn nhu tình Da Luật Sơn chưa bao giờ có, cũng chỉ trút xuống trên người một mình Lạc Vấn Tâm, bất kể kết cục thế nào, bất kể y có thể phát hiện chân tướng hay không, chỉ cần thời khắc này, gắt gao, vĩnh viễn không buông ôm lấy, như thế cũng đủ rồi.
“Ân.”
Thanh âm ồ ồ trong ngực, nghe vào tai Da Luật Sơn, so với bất luận nhạc khúc nào trên đời cũng phải êm tai hơn, so với đoạt được giang sơn càng phải xúc động hơn nữa, có lẽ, Lạc Vấn Tâm đã định trước là ngàn vạn sơn hà kiếp này của y.
(*) Hoàng Cái (?-?) tự Công Phúc là vị tướng quân đội của nhà Đông Ngô sống vào cuối đời Hán, đầu đời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông phục vụ cho cả 3 nhà lãnh đạo Đông Ngô là Tôn Kiên, Tôn Sách và Tôn Quyền và nổi tiếng qua chiến công trá hàng đốt chiến thuyền của quân Tào Tháo trong trận Xích Bích dẫn đến thắng lợi của quân Đông Ngô vào năm 208 SCN.
Hoàng Cái chưa rõ năm sinh, đã theo phục vụ Tôn Kiên từ những ngày đầu Tôn Kiên lập nghiệp. Năm 189, Tôn Kiên theo lời kêu gọi của Viên Thiệu và Tào Tháo dẫn quân về Trường An tiêu diệt Đổng Trác. Viên Thiệu sai Tôn Kiên làm tiên phong tiến đánh Dĩ Thủy Quan và tại đây Tôn Kiên đã chém chết tướng Đổng Trác là Hoa Hùng. Nhưng sau liên quân phát sinh mâu thuẫn nên Hoàng Cái cùng Tôn Kiên trở về Giang Đông.
Năm 193, Tôn Kiên tử trận tại Kinh Châu, con trưởng của Tôn Kiên là Tôn Sách lên thay. Hoàng Cái cùng Tôn Sách đem quân mở rộng lãnh thổ Giang Đông cho đến tận năm 200 thì Tôn Sách mất, Tôn Quyền lên thay.
Tôn Quyền lên thay Tôn Sách thì chỉ lo ổn định Giang Đông. Năm 208, Tôn Quyền chiếm Hạ Khẩu của Hoàng Tổ còn Tào Tháo chiếm Kinh Châu, có ý muốn tiêu diệt Giang Đông. Tôn Quyền bèn liên kết với Lưu Bị chống lại Tào Tháo, trận Xích Bích bùng nổ. Tôn Quyền phong Chu Du làm đại đô đốc chống quân Tào Tháo. Chu Du sử dụng liên hoàn kế chống lại Tào Tháo, trong đó phải tìm người trá hàng đốt chiến thuyền Tào Tháo. Hoàng Cái liền nhận nhiệm vụ đó. Trong tác phẩm Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung thì Hoàng Cái đã để Chu Du đánh 50 roi đến thịt nát, máu văng rồi ông nhờ Tưởng Cán đem hàng thư đến Tào Tháo, Tào Tháo tin lời và khi Hoàng Cái đến trá hàng giả vờ là đi tải lương nhưng trong khoang thuyền chứa đầy chất dẫn hỏa. Khi thuyền đến gần thủy trại Tào Tháo thì Hoàng Cái phóng hỏa đốt cháy chiến thuyền Tào Tháo rồi định kéo đi giết Tào Tháo nhưng bị Trương Liêu bắn 1 mũi tên té xuống nước may nhờ có Hàn Đương cứu thoát chết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi
Chương 59
Chương 59