DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mê Thất Tùng Lâm
Chương 12

Trên vách đá treo leo ngưng kết một tầng băng dày, mặt băng tuyết trong suốt dưới ánh sáng mặt trời trở nên trơn bóng.

Có một dị thú cao lớn bám chặt trên vách đá cao, thú trảo sắc bén đâm sâu vào lớp băng cứng rắn. Có một con người đang ngồi trên phần gốc đuôi sau lưng dị thú, con người này bị bọc kín trong lớp áo lông. Phần đuôi của dị thú còn cuốn một bọc to.

Dùng đôi mắt lợi hại quan sát, tứ chi mạnh mẽ cùng cơ bắp rắn chắc, Duy Tạp Tư di động nhanh nhẹn trên vách đá, thú trảo không ngừng đâm vào băng đá, thỉnh thoảng lại có khối băng bị vỡ ra, rơi xuống vực sâu.

Ôn Phong ngồi im trên phần gốc đuôi của Duy Tạp Tư, hai tay vòng ra ôm lấy phần eo tráng kiện của hắn. Tim anh đập thình thịch, hai chân anh buông thõng xuống, chơi vơi trong không trung, không có một điểm tựa.

Băng vỡ vụn, thanh âm răng rắc không ngừng vang lên, đôi mắt đen lộ ra khỏi lớp áo lông liếc nhìn xuống dưới, độ cao làm cho Ôn Phong chóng mặt, mê muội, thân thể như nhũn ra.

Ôn Phong nhắm lại hai mắt, mặt cách lớp da thú dán lên lưng Duy Tạp Tư, cánh tay cũng ôm chặt hơn một chút, chưa bao giờ anh cảm thấy mình cách cái chết gần như thế.

Anh biết Duy Tạp Tư nhất định sẽ không làm anh rơi xuống, nhưng điều này cũng không thể lấn át nỗi sợ hãi do độ cao gây nên cho anh.

Những dấu vết băng bị trảo của dị thú đâm thủng kéo dài, từ chân núi lên đến tận gần đỉnh, đến chỗ có mỏm đá nhô ra thì kết thúc.

Ngày mùa đông, chỉ có chút thời gian nắng ngắn ngủi, mặt trời đã xuống phía tây, chiếu vào thân thể cảu Duy Tạp Tư, tạo thành một cái bóng kéo dài trên mặt băng.

Mặt trời sắp xuống núi, ánh sáng hơi chói mắt, nhuộm tầng băng dày thành một màu vàng nhạt xinh đẹp. Mặt trời lấp ló sau dãy núi, thẳng tắp chiếu vào đôi trong mắt đen láy của Ôn Phong, toát ra những điểm sáng lấp lánh.

Sự kinh hoảng lúc đầu của Ôn Phong dần dần qua đi, sợ hãi cũng đã chết lặng, lúc này Ôn Phong ghé vào trên lưng của Duy Tạp Tư nhàn nhã hơn rất nhiều, thưởng thức cảnh đẹp khó gặp trước mắt.

Chiếc đuôi thô ta sau lưng Ôn Phong đột nhiên ép lại đây, giữ Ôn Phong chặt chẽ hơn, Duy Tạp Tư dồn lực vào tứ chi, thú trảo bám thật sâu vào lớp băng lấy đà, sau đó Duy Tạp Tư bật cao lên, nhẹ nhàng rơi xuống một mặt phẳng phủ đầy tuyết.

Buông vật phẩm cuốn trên đuôi xuống, Duy Tạp Tư hạ thấp cơ thể, để Ôn Phong trượt xuống. Vì hai chân Ôn Phong buông thõng đã lâu, nên khi đặt chân xuống còn hơi mềm yếu, Ôn Phong ngã ngồi xuống mặt tuyết.

Trên núi, nhiệt độ không khí thấp hơn rất nhiều so với dưới chân núi, Ôn Phong lạnh run cả người, anh túm lấy túi đồ tròn vo, mở tung ra, lôi một cái thảm lông thật dày ra, trùm nhanh lên người mình.

Chớp mắt, Ôn Phong đã biến mình thành một quả bông xù tròn vo ngồi trên tuyết, không khí rét lạnh, Ôn Phong híp mắt lại, con ngươi đen dài nhỏ nhìm Duy Tạp Tư.

Chiếc đuôi dài màu trắng vung mạnh lên, tuyết chồng chất trên mặt đất nhanh chóng bị hất bay, lớp băng bị đập vỡ để lộ ra mặt đá..

Mấy phút sau, con đường đá bằng phẳng xuất hiện trước mắt Ôn Phong.

Ôn Phong giang rộng hai tay ôm lấy vật phẩm trên mặt đất, đồ vật lồm cồm che tầm mắt của anh, lắc lắc đi về phía trước.

Thân ảnh cao lớn cảu Duy Tạp Tư dừng lại trước một tảng đá lớn, hắn dùng hai thú trảo mạnh mẽ đâm vào trong đá, gồng lên, Duy Tạp Tư nâng hòn đá lớn lên, quẳng sang một bên.

Một cửa động đá lộ ra, Ôn Phong ôm đống vật phẩm lớn đi trước vào bên trọng động đá quen thuộc này, mấy mảnh lông thú dài còn kéo lê trên mặt đất.

Trong ngày đầu tiên mà bão tuyết ngừng lại, Duy Tạp Tư liền đóng gói mọi thứ lại, mang Ôn Phong rời khỏi chân núi.

Nói thật, Ôn Phong thích ở dưới chân núi hơn, trong lòng anh cũng không hy vọng quay lại trên đỉnh núi này, anh còn nhớ rõ cái lạnh khủng khiếp suýt nữa cướp đi mạng sống của mình.

Nhưng Duy Tạp Tư làm việc gì tuy ôn nhu nhưng cũng rất cường ngạnh, và ý nguyện của Ôn Phong liền bị xem nhẹ.

Ôn Phong đã bị mạnh mẽ nhét vào phần gốc đuôi của Duy Tạp Tư khi anh chống nạnh cố gắng thuyết phục hắn lần cuối, sự phản kháng yêu ớt của anh dể dàng bị hoá giải.

Trong thạch động rộng lớn lạnh như băng, Ôn Phong hò hét trong lòng, ít nhất cũng nên chờ thời tiết ấm áp hơn một chút rồi mới trờ về a!

Tuy rằng đống lửa được đốt lên rất nhanh, nhưng vẫn không thể xua đi cái lạnh tận xương trong động.

“Duy Tạp Tư, ngươi định làm ta chết lạnh hay sao?!” Ôn Phong giơ chân đạp mạnh lên cái đuôi dài của Duy Tạp Tư, phát tiết sự buồn bực trong lòng.

Đôi mắt thú vàng óng hơi nheo lại, còn ẩn ẩn chút trêu tức, Duy Tạp Tư di chuyển chiếc đuôi lùi lại một chút, đến sát bên cạnh chân của Ôn Phong, giống như bảo Ôn Phong tuỳ ý xử lý nó.

Ôn Phong nổi giận! đôi trong mắt màu đen như có lửa giận hừng hực thiêu đốt! Thân thể bọc trong lông xù xù bật dậy.

“Ngươi dám coi thường ta! Coi thường công khai!” Anh dùng hai chân dẫm mạnh lên cái đuôi của Duy Tạp Tư, đá đi đá lại.

Duy Tạp Tư vẫn bận rộn, vuốt đi lớp băng trên vách đá, sau đó treo thảm thú lên trên. Làm xong, hắn cầm một tấm thảm lông lớn đi đến cạnh Ôn Phong.

Rút cái đuôi của mình lại, Duy Tạp Tư phủ thêm lớp lông thú lên người Ôn Phong, cơ thể cao lớn ôm trọn Ôn Phong đang thở hổn hển vào trong ***g ngực, đôi mắt thú lạnh lùng lại loé lên ánh sáng nhu hoà.

Màn đêm rét lạnh yên lặng buông xuống, chiếc nồi xương đặt cạnh đống lửa toả ra hương thơm ngát, bay đầy trong động.

Qua mấy ngày rét lạnh, Ôn Phong cũng dần dần thích nghi với nhiệt độ trên vách đá. Cũng giống như lúc giảm, nhiệt độ không khí cũng tăng rất nhanh, qua hai tuần, băng tuyết trên vách núi cũng có dấu hiệu tan ra, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Lớp da thú trùm lên người Ôn Phong dần dần giảm bớt, nhưng đối ngược với sự thả lỏng của Ôn Phong, mấy ngay nay Duy Tạp Tư lại bận rộn hơn.

Mỗi ngày, Duy Tạp Tư vẫn đứng ở mỏm đá trên cửa động, nhưng thay vì nhìn xuống khu rừng, hắn lại nhìn ngược lên trên đỉnh núi, cảnh giác với tuyết trắng xoá sau lưng.

Thỉnh thoảng Duy Tạp Tư cũng sẽ chạy xung quanh, nhặt mấy tảng đá lớn về cố định lại xung quanh động.

Ôn Phong bọc thảm lông đứng trước cửa động, nhìn dị thú cao lớn bận rộn, anh có cảm giác hắn đang làm chuẩn bị cho một việc gì đấy.

Trong đêm đông tối đen rét lạnh, cửa động rộng lớn được che lại bằng một tảng đá lớn, ánh lửa loé ra từ khe đá.

Trong động đá, những tấm da thú được trải khắp nơi rất ấm áp, trên người Ôn Phong chỉ phủ một tấm thảm mỏng, anh ngồi cạnh đống lửa, trong tay cầm một thanh củi nhỏ, khều khều vào đống lửa lật đi lật lại đống rễ cây nướng trong ấy.

Đây là loại rễ cây mà lần trước Duy Tạp Tư moi lên từ dưới băng tuyết, một lần Ôn Phong ăn thử, phát hiện ra loại rễ củ này nếu nướng lên ăn mềm mềm thơm ngọt rất ngon miệng.

Loại rễ củ này hình như cũng không nhiều, nên phải ba bốn ngày Duy Tạp Tư mói tìm được một ít, nhưng một ít ấy cũng đủ để Ôn Phong ăn trong vòng hai ba ngày.

Tiếng vỏ cứng vỡ răng rắc vang lên, phần vỏ bên ngoài bị nướng nứt ra một cái khe dài, mùi thơm ngọt ngào bay ra.

Ôn Phong lấy que củi kéo mấy cái rễ củ kia ra, hít một hơi. Anh quyết định đặt tên loại rễ củ này là khoai ngọt, vì sau khi nướng lên, nó có vị rất giống khoai. ( Tổ tiên của món khoang lang hiện nay? =]])

Trọc trọc đống khoai ngọt nóng hổi kia, Ôn Phong không thể phủ nhận một điều, anh chính là bần cùng thiên phú. ( Trời sinh ra đã bần cùng =..=?)

Chiếc thú trảo to lớn đột nhiên xuất hiện, cầm mấy củ khoai ngọt lên, bóc tách lớp vỏ cứng bên ngoài, lớp thịt khoai ngọt lộ ra màu vàng nhạt.

Duy Tạp Tư đem chỗ thịt khoai thơm ngọt ấy bỏ vào trong cái bát xương, chuẩn bị cẩn thận đưa tới tay Ôn Phong.

Cầm chiếc thìa dài múc khoai ăn, Ôn Phong thở dài. Duy Tạp Tư, nếu như ngươi cứ chăm sóc ta cẩn thận như vậy, thì về sau chắc ta cũng không thể rời khỏi ngươi. Tuy rằng bây giờ ta cũng không thể rời khỏi ngươi được.

Anh không tin Duy Tạp Tư lại đối xử tốt với anh mà không có lý do, anh cũng không biết mục đích của hắn là gì, nhưng mong là anh có thể gánh được.

Xúc một thìa to bỏ vào miệng, Ôn Phong áp chế sự bất an trong lòng, chuyên tâm hưởng thụ mỹ thực.

“Khoai ngọt!” Ôn Phong chỉ vào bát thức ăn trước mắt.

“Cái này gọi là khoai ngọt, Duy Tạp Tư, lần sau ngươi mang về nhiều một chút.”

Khuôn mặt thú quay lại, Duy Tạp Tư dùng ánh mắt màu vàng nhìn chăm chú vào Ôn Phong, anh đang cười, khuôn mặt nhu hoà, dưới ánh lửa, Duy Tạp Tư có thể nhìn thấy lớp lông tơ mịm trên làn da ấm áp của anh.

Miệng Duy Tạp Tư hơi mở ra một chút, phát ra chút thanh âm thật nhỏ, nhưng khi Ôn Phong nghĩ Duy Tạp Tư sắp nói gì đó với mình, thì đôi môi kia lại mím lại, cuối cùng Duy Tạp Tư cũng không phát ra thanh âm gì trả lời anh.

Anh cúi đầu, mái tóc đen chảy xuống, che lấp khuôn mặt, có một tia đau đớn khẽ thổi qua trong lòng.

Động đá lại trở nên im lặng, ánh lửa chớp động không ngừng, giống như có một cỗ áp lực dần dần lắng đọng.

Bỗng hai chiếc tai nhỏ của Duy Tạp Tư giật giật, đôi tai linh mẫn giống như phát hiện ra chút dị động gì đó, hắn lao đến ôm chặt Ôn Phong vào trong lòng.

Thanh âm ầm vang thật lớn truyền từ trên núi xuống, còn kèm theo tiếng cự thạch lăn, làm cả động đều rung chuyển.

“Sao vậy?” Ôn Phong ngẩng đầu nhìn về phía Duy Tạp Tư, kinh hoảng không thôi.

Động đá vẫn không ngừng rung động, giống như có một thứ khổng lồ từ trên đỉnh núi lao xuống, lay động cả ngọn núi to lớn.

Duy Tạp Tư vẫn bảo vệ Ôn Phong trong ***g ngực của mình, hắn cúi thấp người, cơ thể gồng lên, chiếc đuôi cũng dựng thẳng, đôi mắt thú màu vàng mang theo áp lực ngưng trọng.

Đọc truyện chữ Full