DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mê Thất Tùng Lâm
Chương 66

Đại đoàn viên

Người cá sau khi xác nhận rõ ràng rằng Lạp Tư đã mang thai, liền quyết định mang nó trả lại cho dị thú.

Khi Khải Địch Nhĩ cực kỳ tiều tuỵ nhìn thấy Lạp Tư ngồi trên lưng rùa biển quay lại, mắt thú liền phụt sáng.

Người cá cưỡng chế bắt Lạp Tư ở lại trên bờ cát, không cho phép những dị thú khác đến gần, cũng không cho phép Lạp Tư được đi vào trong rừng. Lúc này, người cá đã có kinh nghiệm, chúng quyết định sẽ chờ bằng được đến lúc dị thú hỗn huyết này sinh con, cũng muốn có được cả ấu thú đại hỗn huyết sắp được sinh ra.

Người cá ngày ngày đêm đêm canh giữ bên bờ biển, quyết định muốn ấu thú đại hỗn huyết còn chưa thành hình kia sẽ có sự tiếp xúc với người cá từ khi còn nhỏ, nghiêm mật ngăn cản nó lén tiếp xúc với dị thú, để có thể bồi dưỡng tình cảm sâu đậm.

Khải Địch Nhĩ dùng ván gỗ dựng một gian phòng gỗ giản dị cạnh bờ biển, trong phòng này phủ kín thảm lông mềm mại mà Lạp Tư thích, tuy rằng những tấm thảm này thường xuyên bị nước biển do người cá mang đến làm ướt sũng, nhưng y vẫn không từ bỏ, luân phiên thay đổi tham thú trong căn phòng này.

Trong thời gian mang thai, tính tình của Lạp Tư càng ngày càn trở nên táo bạo, thỉnh thoảng nó lại kéo Khải Địch Nhĩ đến, cắn mấy cái, mút máu tươi cuồn cuộn dưới làn da của y.

Mỗi lần như vậy, Khải Địch Nhĩ sẽ yên lặng để cho Lạp tư hút máu của mình, nhẹ nhàng vuốt ve đám lông tư màu vàng của nó cho đến khi nó bình tĩnh trở lại, thoả mãn rút răng ra khỏi da thịt của y.

Đến tháng thứ tám, cái bụng của Lạp Tư đã to cực kỳ, nó bắt đầu bước vào thời kỳ mê man dài.

Khải Địch Nhĩ đã có kinh nghiệm với việc mang thai như vậy, vì vậy y vẫn có thể áp chế sự lo lắng trong lòng, yên lặng ở bên cạnh chăm sóc cho Lạp Tư, trừ bỏ thời gian đi kiếm thức ăn ra, bình thường Khải Địch Nhĩ hoàn toàn nhốt mình trong nhà gỗ cùng với Lạp Tư.

Ôn Phong cùng Duy Tạp Tư thường xuyên lại đây, mang theo thức ăn cực kỳ dinh dưỡng đến cho Lạp Tư. Mỗi lần như vậy, Lạp Tư lại cực kỳ thoả mãn, còn Duy Tạp Tư thì ngược lại, tâm trạng xuống dốc không phanh.

Để đề phòng người cá đột ngột đổi ý, muốn cướp Ôn Phong đi, Duy Tạp Tư luôn cực lực phản đối việc anh đi đến gần bờ cát nguy hiểm kia.

Nhưng mà trong lòng Ôn Phong, Lạp Tư chính là con của anh, là đứa con ruột là anh mang nặng đẻ đau sinh ra, nó mang trong người dòng máu của anh, chính là tiểu Đản đáng yêu của anh… Khi Lạp Tư suy yếu nhất như vậy, anh làm sao có thể trốn tránh ở trên núi, không xuất hiện giúp đỡ con của mình được… Ôn Phong nhất quyết không thể làm như vậy được.

Nếu người cá thực sự muốn mang anh đi, thì cho dù anh có trốn ở trên núi cao cũng không có tác dụng gì, năng lực to lớn của người cá anh cũng đã xem đủ rồi.

Bởi vì không biết đời dị thú hỗn huyết thứ hai này khi nào sẽ sinh ra, nên trên bờ biển lúc nào cũng có người cá trực ở đó. Nếu người cá mà cảm thấy quá thiếu nước, quá khó chịu, thì trong nước sẽ có thuỷ quái giúp nước biển dâng lên.

Cứ mỗi lần nước biển dâng lên, người cá đưa tầm mắt về hướng Ôn Phong lại làm cho Duy Tạp Tư như lâm đại địch, khẩn trương kinh khủng.

Rốt cuộc, ở tháng thứ mười, Lạp tư an toàn sinh ra một ấu thú khoẻ mạnh. Ấu thú hỗn huyết đời thứ hai này không yếu ớt như Lạp Tư lúc mới sinh ra, vì vừa mới ra khỏi cơ thể mẹ, nó đã có thể mở mắt, bốn móng vuốt nhỏ mềm còn quơ loạn trong không trung.

Ấu thú chỉ to bằng nửa bàn tay, trên người còn dính đầy máu, chưa kịp kêu to đã bị người cá cướp đi.

Nhưng mà người cá cũng không mang ấu thú đi như kế hoạch ban đầu, không biết vì nguyên nhân gì, mà người cá vẫn để nó lại trên đảo.

Trên hòn đảo nhỏ, trong một ngày đã có sự biến hoá thật lớn. Bãi cát nguyên bản rất nhỏ, lúc này bị đào sâu một rãnh to ở giữa, để nước biển xâm nhập sâu vào.

Sau đấy, trên bãi cát trắng xuất hiện rất nhiều những đường dẫn nước, nối thẳng vào hồ nước ngọt giữa đảo, nước biển mặn nhanh chóng xâm nhập.

Có rất nhiều động vật thực vật vì không thích ứng được với sự thay đổi đột ngột mà chết đi, người cá không biết lại mang ở đâu về càng nhiều cây cối cùng động vật có thể thích ứng với loại nước lợ này…

Hơn năm mươi năm sau, người cá rốt cuộc cũng thành công sinh được một người cá hỗn huyết. Nó có một mái tóc màu ngân bạc, nhưng lớp vảy trên đuôi lại đen bóng, nổi bật giữa bầu trời mùa hạ.. mà người cá này, vì có một nửa gien của dị thú, mà còn cường tráng hơn rất nhiều so với người cá bình thường… nó trở thành hy vọng mới của tộc người cá.

Mà người cá hỗn huyết này, lại thích một dị thú trưởng thành.

Dị thú trưởng thành này có đám lông màu trắng bạc trên đỉnh đầu, ánh mắt thú cực kỳ lãnh khốc, cơ thể bao bằng thứ vảy đen cực kỳ cứng rắn, bất cứ điểm nào trên cơ thể nó đều có thể làm cho người cá hỗn huyết kia trở nên mê muội.

Ngắn ngủi hơn một trăm năm sau, quan hệ giữa người cá với dị thú càng ngày càng khăng khít, cuối cùng trong một ngày mùa xuân phơi phới, người cá đã đồng ý đưa hơn hai trăm dị thú trên hòn đảo này đi ra biển khơi, tìm kiếm bộ phận dị thú khác…

Ở bờ phía đông của một đại lục lớn, dị thù cùng với người chim vẫn như cũ vì sự sinh sản của chủng tộc mà chiến đấu kịch liệt. Mà sự xuất hiện của Khải Địch Nhĩ cùng với những dị thú và người cá khác đã hoàn toàn phá vỡ tình cảnh này.

Việc sinh con không cần hao hết sinh mệnh của cơ thể mẹ nữa, người chim cùng dị thú cũng không còn chiến tranh kịch liệt, ngược lại lại nhiệt liệt theo đuổi những sinh vật hỗn huyết khác. Tất nhiên, những sự kiện đổ máu vì tranh giành vẫn diễn ra, nhưng cũng không xuất hiện tình cảnh ngươi không chết thì ta chết như trước đây nữa.

Trong khoảng thời gian này, Ôn Phong cùng Duy Tạp Tư đã thành công sinh thêm một đôi song bào thai đáng yêu, cùng một dị thú kế thừa đại lượng gene ngoại hình của cơ thể mẹ, là một ấu thú có ngoại hình cực kỳ mảnh mai.

Cơ thể Ôn Phong cũng có sự biến hoá nghiêng trời lệch đất. Không biết nguyên nhân là do ảnh hưởng của môi trường sống, hay là do Duy Tạp Tư đã cho anh uống quá nhiều máu dị thú, mà thời gian hai trăm năm quá dài đối với con người kia, lại không để lại chút vết tích nào trên người Ôn Phong cả, trừ bỏ phần ổn trọng trưởng thành lắng đọng xuống theo thời gian kia.

Trên vách núi cao vút, Ôn Phong khoác một tấm thảm lông mỏng manh, dựa vào trong lòng Duy Tạp Tư, xung quanh anh hoàn toàn là thứ mùi của Duy Tạp Tư, thứ mùi làm cho anh ấm áp, an tâm.

Ngũ quan của Ôn Phong vẫn nhu hoà như trước, còn mang theo nét hạnh phúc tươi sáng, anh lẳng lặng quan sát đại lục rộng lớn trước mắt, nơi anh đã tìm được tình yêu thực sự của cuộc đời mình,

Trên bầu trời, hai song bào thai dị thú đang ngồi trên lưng người chim, thuận gió bay cao, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rống hưng phấn, lông chim sáng lạn của người chim vì bị dị thú không kiềm chế nắm mạnh mà rụng xuống rất nhiều, nhưng trên mặt của nó lại không hề phiền lòng, mà còn toả ra cảm giác sung sướng không thể che lấp.

Tầm mắt của Ôn Phong chiếu ra xa hơn, trên mặt biển xanh xanh cạnh rừng rậm, một người cá nhảy cao lên, sợi tóc màu bạc không ngừng tung bac trong gió, thân cá bao trong vảy màu đen, làm bọt nước bắn tung toé, trên bờ biển, có một dị thú cao lớn màu đen tuyền đang nhàn nhã nhìn chăm chú vào người cá kia…

— END lần 1— các ty thích kết thúc đẹp có thể trực tiếp lướt quá phần ở dưới —

Ban đêm yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang trong cây cối, mặt trăng thật lớn chiếu ánh sáng nhẹ nhàng xuống dưới.

Đột nhiên, sự im lặng của màn đêm bị phá vỡ, một vật sáng rực xuất hiện trên bầu trời.

Vật sáng kia càng ngày càng lớn, dùng tốc độ cực cao ma sát với tầng khí quyển, làm dấy lên ánh lửa hồng rực.

Vật thể to tròn khổng lồ bốc cháy cấp tốc rơi xuống, thẳng về phía rừng cây ở bên dưới. Thế nhưng giây phút khi nó sắp chạm xuống rừng cây, nó lại đột ngột dừng lại, sau đấy dùng một tốc độ chầm hơn hạ xuống mặt đất. Cuồng phong nổi lên, có rất nhiều cây cối bị nhổ bật gốc.

Sự xuất hiện của vật thể tròn kia cực kỳ rầm rộ, làm kinh động tất cả những sinh vật trong khu rừng, sự an nhàn yên tĩnh của màn đêm hoàn toàn bị đánh vỡ, thay vào đó là một mảnh kích động hỗn loạn, còn có cả sợ hãi bất an.

Vật thể sáng rực khổng lồ kia bỗng nhiên bắt đầu cử động, tiếng máy móc ầm ầm vang lên, ván cửa bật mở, ánh sáng chói loà từ bên tỏng chiếu ra, lan toả ra khắp cả rừng cây.

Trong ánh sáng chói mắt, sinh vật trong rừng, không có chỗ trốn.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

— END

Đọc truyện chữ Full