Ta cầm một góc chăn, ngẩn ra, cười gượng nói: “Hôm nay công việc bề bộn, chỉ thu dọn được hai gian sương phòng, chỉ có hai cái giường có thể ngủ.” Ta nhìn hình dáng của đứa trẻ trước mặt, Hoành Văn lúc này không nhận ra ta, ta không không biết làm sao cho phải đành thở dài, đỡ hắn nằm xuống gối, đắp chăn thật kín cho hắn, “Ngủ ngoan đi.” Xuống giường khoác thêm ngoại bào, dự tính lên trên nóc nhà hoặc trên một cây đại thụ tìm một chỗ ngồi xổm một lát.
Bóng đêm thật tĩnh mịch, gió se se lạnh. Bản tiên quân ở trên nóc nhà ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trời mây đen dày đặc, cái gì cũng nhìn không thấy.
Không biết Bích Hoa đã đến thiên đình chưa.
Tính đứng lên, bây giờ đã sắp vào đông, chẳng trách gió lại lạnh như thế. Mấy hôm trước khi ngồi trên nóc nhà, gió so với lúc này ấm hơn một chút. (Vâng, tại lúc đó có bạn Văn ngồi kế nên bác mới thấy ấm đó ^___^)
Ta ngáp dài, ở trên nóc nhà nằm xuống, nói thật chứ trên nóc nhà ngủ không tốt, mái ngói thì nhấp nhô xiên lệch thật gồ ghề.
Hôm nay, khi mấy người thu dọn nhà cửa hỏi qua ta, “Vị lão gia này, thật sự chỉ thu dọn hai gian sương phòng thôi sao?” Ta nói: “Ừhm, tiểu khuyển khi còn bé mất mẹ, ban đêm thường xuyên thất kinh (*bị kinh hoảng), trong lúc nghỉ ngơi, phải có người ở bên cạnh trông coi mới ngủ được.”
Thật ra là ta nghĩ, nếu Ngọc Đế thật sự đưa ra phán quyết, đem ta đưa thẳng lên tru tiên đài, vậy thì còn muốn cùng Hoành Văn ngủ chung một giường, e là không thể nữa. Cho nên thừa dịp mấy ngày này, mặc kệ hắn lớn hay nhỏ, có thể ngủ một ngày thì hay một ngày. Nói theo cách ở nhân gian, tức là thà chết cũng phải làm một con ma no.
Nhưng vừa nãy Hoành Văn hỏi ta như vậy, ta nhất thời cảm thấy ta vô cùng xấu xa, ma no làm không được, ta đành làm một con ma đói.
Ngày mai bảo tiểu tư thu dọn thêm một gian sương phòng nữa.
Ta từ từ nhắm mắt lại ngáp một cái, nghe thấy có tiếng bước chân khe khẽ giẫm trên mái ngói.
Ta mở mắt ra, thấy tiểu Hoành Văn đứng ở trên ngói, cúi đầu nhìn ta, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc nội bào phong phanh, “Ngươi không có phòng ngủ, ta có thể cùng ngươi chen chúc một giường. Ngươi vừa nãy lập tức bỏ đi, cũng không đợi ta kịp nói gì. Ở chỗ này ngủ không thoải mái.”
Ta liền trở mình ngồi dậy, lấy ngoại bào đưa cho hắn khoác: “Ngươi như thế nào chạy đến đây, mau trở về ngủ đi. Bên ngoài gió lạnh.”
Nếu lúc này, ở phía dưới có một nha hoàng hay một tiểu tư từ trong phòng đi ra, thấy Tống lão gia ta cùng tiểu thiếu gia đứng trên nóc nhà, nhất định sẽ bị doạ cho ngã lăn ra.
Hoành Văn kéo lấy tay áo của ta, “Ưhm, ngươi vào giường của ta mà ngủ, đi đi.”
Bản tiên quân theo Hoành Văn trở về sương phòng, Hoành Văn chui vào trong chăn, bản tiên quân trưng ra bộ mặt dày, xoay người leo lên giường. Hoành Văn còn cầm chăn nhường cho ta, “Ngươi so với ta cần đắp nhiều hơn, nhường cho ngươi nhiều một chút.” (^____________^)
Ta cầm chăn nhường lại cho hắn, giúp hắn đắp thật kín, “Ta bên này đắp đủ rồi, ngươi ngủ đi.”
Hoành Văn nghiêm trang mà nói với ta: “Ngươi không cần khách khí với ta. Đợi qua ít năm nữa, sau khi ta lớn lên, làm lễ đội mũ (*lễ trưởng thành) phong chức, ở thiên đình cùng Tống Dao ngươi đều là tiên liêu. Chiếu cố lẫn nhau là điều nên làm mà.”
Ta nói: “Phải phải, nói rất đúng”
Cái đầu nhỏ của Hoành Văn đang đặt trên gối liền nhích về phía ta, “Nhưng mà, Đế phụ (*do Hoành Văn được Ngọc Đế nuôi lớn nên gọi ông ấy là Đế phụ) nói cho ta biết, ta sau này phải làm Hoành Văn Thanh Quân, cho nên ta được gọi là Hoành Văn. Vì sao ngươi là Quảng Hư Nguyên Quân, lại gọi là Tống Dao.”
Ta nói: “Bởi vì ta vốn là một phàm nhân, trong lúc vô ý phi thăng làm thần tiên. Khi ta ở thế gian tên gọi là Tống Dao.”
Hoành Văn nói: “Tống Dao so với Quảng Hư Nguyên Quân dễ nghe hơn nhiều.”
Ta vốn muốn nói thật ra ta cũng cảm thấy như vậy. Nhưng suy nghĩ một lát, lại thôi. Đã sắp lên tru tiên đài rồi, ở đây mà mở miệng ra gièm pha về phong hào mà Ngọc Đế ban thì thật nguy hiểm, vạn nhất bị lão nhân gia hắn nghe thấy, lửa đổ thêm dầu, giận dữ, nói không chừng ngay cả một cái linh hồn nhỏ để đầu thai cũng không chừa lại cho ta.
Hoành Văn nhẹ giọng nói: “Ta nếu cũng có một cái tên khác với phong hào thì tốt rồi.”
Rất nhiều năm trước, ở trên thiên đình, Hoành Văn cũng từng nói với ta những lời này.
Khi đó ta vừa mới biết hắn không lâu, lão quân luyện một lò hảo đan, thỉnh khách khai lò, tiểu thần tiên vừa mới vào thiên đình như ta vinh hạnh được mời đến. Ta và chúng tiên khi đó đều chưa có thân mấy, nhưng mà cùng nhau uống rượu rất là vui vẻ. Ta và chúng tiên đều uống đến say chuếnh choáng. Đi thẳng ra khỏi cung, lảo đảo mà tự tìm cho mình một chỗ nằm xuống để tỉnh rượu.
Hoành Văn nằm ở bên dãy thiên hà gối đầu trên nửa tảng đá. Thiên hà nước gợn mây mù, cuồn cuộn mà chảy, dường như vô tận.
Hoành Văn bỗng nhiên nói với ta: “Ta thật cũng muốn lấy một cái tên ở nhân gian mà dùng, lại không biết là có thể có gì cần chú ý?”
Ta thao thao bất tuyệt về những việc lớn cần chú ý, sinh ra thì được đặt tên, sau đó còn kèm theo tự, tên dựa vào điển cố mà chọn, từ tên hoài niệm về điển cố mà định ra tự. Quy củ rất nhiều. Cuối cùng cười mỉa nói, đương nhiên, mấy việc chọn lựa tên từ điển cố kia không làm khó được Hoành Văn Thanh Quân.
Hoành Văn cười nói: “Không cần rườm rà như vậy, giống như ngươi, tên hai chữ, đọc lên nghe trôi chảy là được.”
Kỳ thật thời điểm chọn cái tên này cho ta cũng không dễ dàng gì, nghe nói cha ta ngày đó triệu tập mười mấy môn khách, mời mấy vị đại nho gia làm việc ở Hàn Lâm Viện cùng bàn bạc thảo luận, sau khi thảo luận mấy ngày mới quyết định. Nhưng ta xưa nay vốn khiêm tốn, loại chuyện này đương nhiên sẽ không lôi ra để khoe khoang. Ta chỉ chậm rãi nói: “Trước tiên phải có họ rồi sau đó mới đến tên, ta là theo họ Tống của cha ta, Thanh Quân ngươi...... muốn theo họ gì?”
Hoành Văn Thanh Quân nhìn nhìn nước thiên hà lặng lẽ chảy, một lát sau lại nói: “Khụ, vậy ngươi từ trong họ ở nhân gian tuỳ tiện chọn giúp ta một cái đi.”
Ta sau khi suy nghĩ thì nói: “họ của Ngọc Đế ở dưới thế gian dường như là họ Lý, họ của Lão Quân ở dưới thế gian cũng là họ Lý, xem ra Lý là một cái họ của thần tiên, bằng không ngươi cũng theo họ Lý đi.”
Hoành Văn phất chiết phiến nói: “Đều không có ý nghĩ gì hết, không được không được.”
Ta chỉ nói: “Vậy ngươi muốn họ bình thường một chút, hay là họ hiếm thấy một chút?”
Hoành Văn nói: “Bình thường một chút là được.”
Ta nhân tiện nói: “Vương, Trương, Lý, Triệu, Ngô, mấy họ này đều là họ quyền thế. Lý ngươi không muốn, Vương Trương Triệu Ngô......”
Hoành Văn bỗng nhiên nói: “Ngươi ngày ấy tự giới thiệu với ta, nói ngươi họ Tống trong Tề Sở Yên Triệu Hàn Ngụy Tống, trong tên mấy nước này, dường như cũng có họ Triệu.”
Hoành Văn Thanh Quân liền lạch cạch gõ chiết phiến, quyết định như càn khôn nói: “Vậy thì họ Triệu đi.”
Ta khi đó đã ngà ngà say trong men rượu nồng, bị gió thổi một cái, cả người lâng lâng, buột miệng thốt lên: “Triệu Hoành, ngươi thấy tên này như thế nào.”
Hoành Văn gật đầu cười: “Được được, chính là Triệu Hoành.”
Chuyện của mấy ngàn năm trước tựa hồ đang diễn ra trước mắt, ta ở trên giường nghiêng mình, thấp giọng hỏi tiểu Hoành Văn: “Ngươi muốn cái tên như thế nào?”
Hoành Văn khoảng nửa khắc không có lên tiếng, dường như đang suy nghĩ, sau đó nói: “Cùng tên của ngươi không sai biệt lắm, đọc lên dễ nghe.”
Bản tiên quân giả vờ như đang suy nghĩ, sau đó nói: “Triệu Hoành, tên này ngươi có thích hay không?”
Hoành Văn nằm trên gối dùng sức gật gật đầu, kéo chăn lên một chút run run phấn chấn, ta nghe thấy hắn vô cùng vui mừng nói: “Được, vậy thì lấy tên này.”
Ta thấy hắn vui mừng như vậy, trong lòng lại dâng lên tư vị gì đó khó tả.
Hoành Văn vẫn còn vui mừng mà cần cù niệm: “Triệu Hoành, Triệu Hoành......”
Ta giúp hắn kéo chăn sát lên: “Ngủ đi, vừa đến nhân gian, phải dưỡng tinh thần cho đủ.” Hoành Văn lại gật gật đầu, xoay người vào trong.
Sáng sớm hôm sau, khi bản tiên quân thức giấc, Hoành Văn đang dựa trên vai ta, ngủ vô cùng say. Ta đưa tay muốn ôm hắn một lát, lại sợ chạm vào làm hắn thức giấc, cho nên lại rụt tay trở về. Hôm nay không biết nên lấy cớ gì để lại được ngủ trên chiếc giường này, hôm qua chỉ e là đêm cuối cùng. Bản tiên quân đúng lúc thương cảm một hồi.
Thời tiết đang mùa thu, Hoành Văn thức giấc, dụi đôi mắt ngáp dài đứng dậy, theo lý thường phải do bản quân hầu hạ hắn mặc y phục.
Sau khi Hoành Văn xuống giường, thì kéo kéo góc áo choàng của ta: “Cái tên đêm qua, đa tạ.”
Ta nghiêm mặt nói: “Không có gì, chỉ cần ngươi để ta ngủ trong này coi như là tạ ơn rồi.”
Hoành Văn chớp mắt nhìn ta, nhe răng cười nói: “Ồ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)
Chương 56
Chương 56