DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưỡng Quỷ
Chương 2: Vào lầm nhà

Thẩm Hạ Đông chớp chớp mắt,nghĩ mình xuất hiện ảo giác

Nhưng rồi hắn mơ hồ nhớ ra điều gì,ngày mai là ngày đầu nhập thất,Thẩm Thành sẽ trở về sao…? Thẩm Hạ Đông vừa nghĩ như vậy, trong tay liền xuất mồ hôi lạnh..

_”Thẩm Thành…Ngày mai, ngày mai… con sẽ về gặp ba ba đúng không ? Thẩm Hạ Đông có chút sợ hãi rồi lại áy náy, kiên trì nói ra những lời này nhưng vừa nói lại không dám nhìn di ảnh của Thẩm Thành.

Đêm nay, hắn ngủ cũng không an ổn,luôn cảm thấy lạnh, dù lấy chăn bọc kín cả người, vẫn không hiểu gió lạnh từ đâu,trong đầu mờ mịt, ý thức mơ hồ,muốn giãy dụa ngồi dậy nhưng hai mắt vẫn khép chặt,thân thể cũng không thể cử động .

****

Buổi tối,Thẩm Thanh thức dậy đi toilet, vừa đi trên hành lang nàng vừa nhu nhu hai mắt, mờ mờ thấy đèn nhà vệ sinh vẫn còn sáng.

Nhìn chính mình trong gương,ánh mắt có chút sưng đỏ,Thẩm Thành một bên rửa tay một bên nhìn vào gương , trong đầu hơi mơ màng. Đột nhiên nàng vung tay đập vào mặt mình,lực đạo rất lớn, trên hai má lập tức hằn sâu hai dấu tay. Thẩm Thanh cứ như vậy lăng lăng nhìn mình trong gương,cho là mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Vội vàng cúi đầu rửa mặt,cho là mình nằm mơ. Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên,đôi mắt lập tức trừng lớn “A!AAAA!!…!!!!”

Ngày hôm sau, Thẩm Thanh sốt rất cao,mơ mơ màng màng lảm nhảm “Có quỷ…có quỷ…”

Thẩm Hạ Đông cũng không biết chuyện gì đã xảy ra,chỉ thấy Thẩm Thanh đứa nhỏ này bị kinh hách như gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ. Nhưng thật ra Trần Lệ cũng không đem chuyện này để vào lòng,cho là đứa nhỏ này nóng đến hồ đồ. Bất quá,Thẩm Hạ Đông không cho là như vậy,trong lòng luôn cảm thấy là lạ,nhớ tới đêm qua,cũng hiểu có chuyện không thích hợp.

Giữa trưa, Thẩm Hạ Đông đi viếng mộ Thẩm Thành,chăm chú nhìn Thẩm Thành hồi lâu,Thẩm Hạ Đông mới mở miệng “Thẩm Thành,có phải con đã trở về…”

Một trận gió nhẹ thổi qua,cuốn đi đóa hoa đặt trước mộ Thẩm Thành,đóa hoa màu trắng theo gió ngã nhào xuống bên chân Thẩm Hạ Đông.  Ảnh chụp trắng đen, ánh mắt thiếu niên vĩnh viễn vẫn luôn như vậy,không có tiêu cự,không có bi hoan, giống như đã giấu đi tất cả hy vọng ,cắn nuốt tất cả ánh sáng của thế giới, như một loại quỷ dị bệnh trạng,người có tâm hồn không trọn vẹn.

Thẩm Hạ Đông nhất thời cảm thấy yết hầu bị kháp trụ,không thở nổi. Gương mặt nghẹn đến mức đỏ bừng,hai mắt bị bắt nhìn thẳng vào Thẩm Thành ảnh chụp, ánh mắt không có bất luận cảm xúc gì kia cũng nhìn chằm chằm vào hắn. Thẩm Hạ Đông nhìn người trong ảnh ,ngũ quan bắt đầu vặn vẹo biến hóa,hình thành tử trạng Thẩm Thành lúc chết.

Trên trán xuất hiện lỗ thủng, lông mi dính đầy máu,miệng ngậm chặt tỏa ra tử khí âm trầm. Dưỡng khí trong ngực Thẩm Hạ Đông bắt đầu xói mòn,trợn tròn hai mắt sợ hãi nhìn tấm ảnh,trong cổ họng giãy dụa thều thào hai chữ “Thẩm…Thành…”

Ngay lúc Thẩm Hạ Đông sắp ngất đi vì thiếu dưỡng khí,cổ đột nhiên được buông lỏng, cả người hắn liền đổ sập về phía trước.

Đại lượng tươi mới không khí tràn vào trong mũi trong miệng hắn,Thẩm Hạ Đông quỳ rạp trên mặt đất chật vật hô hấp.

Chờ khi hắn ngẩng đầu lên,bộ dạng Thẩm Thành đã khôi phục như bình thường, nào còn thấy nửa phần dữ tợn.

_”Thẩm Thành…Thẩm Thành…” Thẩm Hạ Đông không ngừng thì thào tên hắn,ngực giống như bị cái gì đó đè ép, dần dần cảm thấy đau đớn “Thực xin lỗi…Thực xin lỗi…ba ba thực xin lỗi con…” Thẩm Hạ Đông không biết mình đang lảm nhảm điều gì, bắt đầu nói năng lộn xộn,trong ảnh chụp, ánh mắt Thẩm Thành vẫn nhìn hắn không chớp mắt,Thẩm Hạ Đông đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

”Nghe những người ở hiện trường nói,chiếc xe kia cố ý đụng hắn đến hai lần…”

Hai lần…

Trong nháy mắt, Thẩm Hạ Đông như hiểu ra điều gì,Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành, ,”Thẩm Thành…Con nói cho ba ba nghe, là ai ? Là ai giết con?”

Trả lời hắn chỉ có tiếng gió.. thổi vù vù..

Sau đó, Thẩm Hạ Đông lập tức bắt tay vào điều ra, đầu tiên là tìm kiếm băng ghi hình về sự cố giao thông ngày đó,lúc chiếc ô tô trắng kia đụng phải Thẩm Thành,liền lùi xe lại một bước,ngay sau đó lại rồ ga tới, hướng Thẩm Thành đang té trên mặt đất, nghiền qua.

Thẩm Hạ Đông quyết định tìm tên tài xế lái xe đang bị giam trong ngục. Nếu Thẩm Thành bị người nào đó cố ý mưu sát..thì vì cái gì đây ? Thẩm Thành ngày thường chỉ thích độc lai độc vãng,làm sao có thể kết hạ cừu gia đâu ?

Thời điểm Thẩm Hạ Đông đi đến ngục giam thì nghe được một tin tức,tên tài xế tông chếtThẩm Thành ,cũng đã chết bốn ngày sau đó, chết ở trong ngục,nghe nói là cắn lưỡi tự sát,trước khi chết hình như còn nổi điên, hung hăng đập đầu mình vào tường, đến khi cảnh ngục chạy tới,thì tên kia đã cắn đứt đầu lưỡi ,không còn hơi thở.

Khi Thẩm Hạ Đông nghe được tin này, liền ngẩn người,đầu óc trống rỗng.  Trong lòng mơ hồ có một tiếng nói mâu thuẫn vang vọng,hắn không muốn âm thanh kia kia truyền vào lỗ tai của mình.

Người này thật sự tự sát sao ?

Tiếng nói kia hỏi hắn như vậy…

Thẩm Thành làm sao lại gây thù chuốc oán với kẻ kia ? Tài xế lái xe này cùng lắm chỉ là một trung niên nam nhân  làm công ăn lương bình thường mà thôi,kết quả điều tra để ở trước mặt, hắn căn bản chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của Thẩm Thành.

Vậy tại sao hắn muốn sát hại Thẩm Thành ? Thẩm Hạ Đông có chút khó hiểu,hay là…do người sai khiến..?

Thẩm Hạ Đông lấy được tư liệu cá nhân của tên tài xế kia từ cục cảnh sát,nhìn tới nhìn lui không dưới mười lần,nhưng không tìm thấy bất kì điểm bất thường nào.

Chỉ  duy nhất một vấn đề không bình thường là, gia cảnh của trung niên nam nhân kia không tốt,thậm có chút bần cùng,làm sao có thể mua được một chiếc xe tốt như vậy ? Hơn nữa chiếc xe đó còn mới tinh, vừa mua không lâu.

Thẩm Hạ Đông đứng trong gió lạnh nhìn tờ giấy trên tay,nhíu nhíu mày.

Khi về đến nhà, nhìn cửa khóa chặt, Thẩm Hạ Đông lấy chìa khóa ra mở cửa,trong nhà không bật đèn,một người cũng không có. Thẩm Hạ Đông cởi áo khoác đặt tư liệu lên bàn,bôn ba cả ngày,một hột cơm cũng chưa ăn,lúc này đói đến mức tay chân run lẩy bẩy.

Thẩm Hạ Đông đi vào phòng bếp tìm thấy chút đồ ăn còn sót lại,để vào lò vi sóng hâm nóng,trộn với cơm nguội,ngồi xuống bắt đầu ăn lang thôn hổ yết. Có thể nhồi đầy bụng là tốt rồi.

Cơm nước xong xuôi, Thẩm Hạ Đông liền lên lầu, Trần Lệ cùng con gái đều vắng nhà,có lẽ là do cãi vã với mình, giận dỗi về nhà mẹ đẻ đi.

Đẩy cửa ra,Thẩm Hạ Đông đứng bên ngoài một lát, sau đó mới bật đèn , bước vào.

Hắn bắt đầu có chút hối hận về việc đặt di ảnh của Thẩm Thành trong phòng ngủ của mình,mỗi buổi tối đều ngủ không an ổn,luôn gặp ác mộng. Thẩm Thành nhớ hôm nay là ngày đầu thất…

Trong lòng đắn đo suy nghĩ ,Thẩm Hạ Đông vẫn quyết định tạm thời đem ảnh chụp của Thẩm Thành để ở phòng khách một đêm.

Nhìn qua cũng biết tối nay Trần Lệ cùng con gái sẽ không về nhà, tạm thời đặt di ảnh của của Thẩm Thành ở phòng khách một đêm vậy.

Thẩm Hạ Đông vươn tay lấy ảnh chụp xuống,lúc chạm vào khung ảnh ,tay không khỏi run lên,Thẩm Hạ Đông cố trấn định nói “Con ráng chịu khó một đêm, ngày mai ba ba lại mang con về phòng.”

Ôm ảnh chụp của Thẩm Thành xuống lầu,Thẩm Hạ Đông treo khung ảnh giữa phòng khách. Đứng yên nhìn một hồi,sau đó xoay người vào toilet, lấy khăn mặt vội vàng lau đi bụi bặm bám vào tấm kiếng trên khung ảnh.

Hắn đối với Thẩm Thành trừ bỏ áy náy vẫn là áy náy,nhưng lại không có cách nào bồi thường,đối với Thẩm Thành,Thẩm Hạ Đông hoàn toàn không biết gì về con của mình.

Mỗi lần nhìn Thẩm Thành,trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy một trận buồn đau,đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt Thẩm Thành,sâu thẳm bất tận,như có thứ gì đó chậm chạp len lỏi vào trái tim hắn,bắt đầu chỉ hơi xót một chút,cuối cùng nứt ra vỡ tan nát,theo mỗi nhịp đập, tim lại đau nhói một lần.

Thẩm Hạ Đông cố ý cúi đầu ,không dám nhìn thẳng vào Thẩm Thành trong ảnh,ban ngày một màn kia vẫn còn làm hắn kinh hồn táng đảm. Lúc hắn lên lầu, luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau mình, khiến lưng Thẩm Hạ Đông đều ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng chuyện Thẩm Hạ Đông lo lắng lại không phát sinh,buổi tối hôm đó trong nhà thật tĩnh lặng,không có bất cứ dị thường nào.

Ngày hôm sau, Thẩm Hạ Đông từ công ty về nhà. Về đến nhà,vừa mở cửa liền nhìn thấy ảnh của Thẩm Thành treo giữa phòng khách,ánh mắt nhìn thẳng về mình. Lập tức trong lòng tràn đầy cảm giác áp bách,Thẩm Hạ Đông suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới , ngày hôm qua hắn đem ảnh chụp của Thẩm Thành ra phòng khách ,nhưng vẫn chưa đặt lại vào phòng.

Thẩm Hạ Đông thay đôi dép lê đi tới,vừa định đưa tay cầm khung ảnh, chuông di động liền vang lên. Thẩm Hạ Đông đành phải cúi đầu nghe điện thoại,trên di động hiện lên tên của Trần Lệ. Thẩm Hạ Đông nói “Uy!”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng của Trần Lệ “A, ngươi a Thẩm Hạ Đông,là ngươi thật sao ? Hôm qua không về nhà,hôm nay định không về luôn phải không ? Tiểu Thanh ngã bệnh ,ngươi cũng không về nhà thăm một chút.”

_”Cái gì ?” Thẩm Hạ Đông nghi ngờ, hỏi “ Sao ta lại không về nhà ? Ta luôn luôn ở nhà a…”

_”Đủ rồi! Thẩm Hạ Đông! Bây giờ ngươi về nhà,chúng ta nói chuyện rõ ràng.” Trần Lệ vừa dứt lời lập tức treo máy,Thẩm Hạ Đông nhìn di động cảm thấy mạc danh kỳ diệu,nghĩ  thầm, không phải mình đang ở nhà sao ?

Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu , thình lình đối mặt với Thẩm Thành,trái tim sợ tới mức như muốn ngừng đập,hồi lâu mới nhẹ nhàng thở ra.

Đây không phải chỉ là hình của Thẩm Thành sao ? Thẩm Hạ Đông vươn tay, gỡ khung ảnh xuống. Xoay người trở về phòng,nhưng khi vừa quay đầu lại,phát hiện tất cả đều biến đổi.

Quen thuộc vật dụng, quen thuộc bài trí. Nhưng lại không phải nhà của mình cùng Trần Lệ!

Rõ ràng lúc vào căn bản không phải cái dạng này. Thẩm Hạ Đông chợt lạnh cả người,này…đây là căn hộ Thẩm Thành từng ở ….

“Loảng xoảng “ Thẩm Hạ Đông đông cứng cả người,nhẹ buông tay, ảnh chụp liền vỡ trên mặt đất. Đại não một trận vựng huyễn,trong lòng nhất thời tràn ngập sợ hãi. Nhớ tới lời nói của Trần Lệ,chẳng lẽ từ hôm qua tới giờ hắn luôn ở trong này sao ?

Thẩm Hạ Đông cúi đầu nhìn Thẩm Thành trong ảnh,ánh mắt kia vẫn luôn nhìn chằm chằm mình như trước, chân mình đang mang dép lê của Thẩm Thành. Thẩm Hạ Đông hoảng hốt, vội vàng nhấc chân đá chiếc dép ra,liều mạng chạy về phía trước,chạy đến đại môn,lại phát hiện cửa như thế nào cũng mở không được. Thẩm Hạ Đông cùng đường, bất chấp tất cả,lui về sau một bước, hung hăng tông cửa,ý đồ phá cửa thoát ra.

Càng khẩn trương lại càng bối rối, hai tay hai chân Thẩm Hạ Đông bắt đầu run lên. Đột nhiên sau cổ chợt lạnh,một bàn tay vươn tới chạm vào gáy hắn,túm lấy cổ áo Thẩm Hạ Đông, kéo ngược hắn trở lại…

_”THẨM THÀNH! THẨM THÀNH! “ Thẩm Hạ Đông cũng không biết hắn muốn làm gì, chỉ liên tục hô tên Thẩm Thành,trong lòng hắn mơ hồ đoán được, người đứng sau lưng mình là ai…

Khó hiểu sợ hãi, hai mắt Thẩm Hạ Đông đỏ ngầu,thanh âm đều mang theo cầu xin.

Khi đôi tay kia đột nhiên buông ra,Thẩm Hạ Đông được giải phóng lập tức liều mạng xông ra,toàn bộ thân thể lui về mép cửa. Bỗng nháy mắt, tất cả đèn trong phòng đều tắt, Thẩm Hạ Đông chỉ có thể lờ mờ thấy một thân ảnh đứng trước mặt mình vẫn không nhúc nhích. Trong lỗ tai có thể nghe được tiếng “ tí tách” “ tí tách”..

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi,một cỗ sềnh sệch chất lỏng chảy tới những ngón tay đang chống đỡ trên mặt đất của hắn. Loại cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông này làm cho toàn bộ thân thể Thẩm Hạ Đông trở nên đông cứng,tinh thần dần dần lâm vào kiệt quệ…

Đọc truyện chữ Full