Có lẽ thực sự Phàm Cốt nói đúng, vết đen trên mặt Tiểu Bảo bắt đầu từng chút nhạt đi. Tiểu Bảo “Thích chưng diện” vì thế càng thêm chờ mong mỗi ngày cùng các ca ca song tu . Nhà gỗ dựng xong, bốn người mỗi người một gian phòng, Phàm Cốt cùng Phương Du một gian, mặt khác còn có một gian dược phòng cùng một gian thư phòng. Xuất phát từ kính trọng đối với tám người kia, gian phòng cỏ còn lưu lại tại chỗ, chất đống tạp vật thảo dược hòa lọ lúc không cần dùng.
Bốn người trên chuyện cùng Tiểu Bảo song tu cũng đạt thành ăn ý, trên cơ bản ấn theo Diệp Địch, Lam Vô Nguyệt, Nhiếp Chính, A Mao trình tự thay phiên, một người một buổi tối. Dưỡng công đúng là một loại công phu thực sự thần kỳ, số lần song tu càng nhiều ngược lại càng có trợ giúp xương cốt thân thể Tiểu Bảo thêm cường tráng. Bất quá vì không cho bốn người này làm mệt chết Tiểu Bảo, Phàm Cốt mặc dù không có phản đối bọn họ hàng đêm cùng Tiểu Bảo song tu, nhưng cũng chưa nói cho bọn họ biết chuyện này. Trong nội tâm, hắn vẫn là kiêng kỵ việc sau khi Tiểu Bảo lớn lên, hiểu được tình yêu sẽ giận bọn họ.
Ngày cứ như vậy trôi qua. Khoảng thời gian trong Đào nguyên tựa như đình chỉ, mấy người qua cuộc sống không biết hôm nay là ngày mấy. Ngay từ đầu Phàm Cốt còn mỗi ngày tính toán, sau đến lười cũng đơn giản không để ý tới . Một ngày cũng tốt, một năm cũng thế, đối với bọn hắn mà nói không có gì khác biệt. Gà đã lớn lên có thể đẻ trứng, cũng ấp trứng ra một bầy gà con. Đám súc vật cũng cho ra một đám nhãi con . Gạo chín một tầng lại một tầng, số lần bọn người Phàm Cốt đi ra ngoài càng ngày càng ít. Duy nhất không thay đổi chính là bộ dáng Tiểu Bảo vẫn không lớn nổi, cứ tỉnh tỉnh mê mê, toàn tâm ỷ lại các ca ca của cậu.
……………….
Thật sâu hít một hơi, lại chậm rãi phun ra, A Mao mở to mắt, nhìn chăm chú hai bàn tay của mình. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được một cỗ nội tức kéo dài không dứt lưu chuyển ở trong cơ thể hắn, lòng bàn tay đều tựa hồ thêm vài phần lực lượng. Giương mắt, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch còn đang điều tức, A Mao nhẹ giọng đứng lên, đi ra mật thất.
Đi ra mật đạo, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, mấy chú chim ở trên cây líu ríu kêu. Cho dù đã thoát đi hồi lâu, A Mao vẫn là theo thói quen vừa nghe thấy chim hót liền hướng lên trời cảnh giác nhìn một cái, nhìn xem có ưng theo bọn họ hay không. Lại một lần nữa ý thức được nơi này là Đào nguyên, A Mao thản nhiên hô khẩu khí, đi nhanh hướng đến nhà.
Nhà, đối với A Mao mà nói từng là một giấc mộng xa không thể thành. Tuy rằng, hắn có sư phó, có Phàm cốc, nhưng hắn có đôi khi cũng sẽ trộm nằm mộng đẹp, mơ thấy sẽ có một vị cô nương coi trọng hắn, sẽ nguyện ý vì hắn sinh nhi duc nữ, làm cho hắn có thể có một mái nhà chân chính. Nhưng mỗi lần mộng tỉnh, hắn đều có thể tát mình vài cái. Hắn là quái vật lớn lên đầy mao, sao lại có người coi trọng hắn?
Hắn lại trăm triệu lần không ngờ, hài tử xâm nhập Phàm cốc kia sẽ cho hắn một cái nhà. Không cần có phải nam hài tử hay không, không cần có thể có tử tự hay không. Người nọ sau khi ở khoảng ngắn ngủi sững sờ qua đi không chút nào sợ hãi mà nhìn hắn, khi người nọ sờ lên vết sẹo trên cổ hắn mềm mại gọi hắn Đại ca ca, hắn liền càng ngày càng không bỏ xuống được người nọ . Chính là, chưa bao giờ nghĩ tới cùng người nọ có quan hệ xác thịt, hắn xấu xí không chịu nổi như thế, hắn không xứng.
Không rõ, không rõ hắn đối với người nọ ôm tâm tình có phải tình yêu nam nữ hay không, chỉ biết là buông không ra, không thể buông ra. Mặc dù không phải thì như thế nào? Cho dù bỏ đi một thân mao này, hắn cũng sẽ không thích người khác, trong lòng của hắn chỉ có người nọ, chỉ có a Bảo của hắn. Trước mắt đúng là Đào nguyên thánh địa rộng lớn, cách đó không xa chính là hồ nước , lại cách không xa chính là nhà . A Mao không khỏi lại may mắn, a Bảo sau này sẽ không đi khỏi Đào nguyên, vậy hắn sẽ không gặp mặt đến người bên ngoài, nhìn thấy nữ nhân bên ngoài, vậy, vậy a Bảo trưởng thành liền sẽ không thích người khác, cùng người khác rời đi.
Hắn hiểu được, sư phó cũng không chỉ một lần lén lút cùng mấy người bọn họ nói qua. A Bảo bây giờ còn nhỏ, còn chưa hiểu biết tình yêu nam nữ như thế nào, chờ nhóc trưởng thành, cuối cùng sẽ hiểu biết. Tới thời điểm kia, nếu a Bảo thích ai, bọn họ bất luận kẻ nào cũng không được ngăn đón. A Bảo vì bọn họ đã làm rất nhiều.
Mỗi khi nghĩ đến khả năng kia, hắn đều không rét mà run, khẩn cầu ông trời đừng cho a Bảo lớn lên, làm cho cậu nhóc vĩnh viễn đều trẻ con như thế, vĩnh viễn ỷ lại bọn họ. Bọn họ vẫn đều đang lấy danh song tu mà chiếm tiện nghi a Bảo. Trong mắt A Mao hiện lên chán ghét bản thân, lúc Nhiếp Chính nói cho hắn biết như thế nào mới cỏ thể ở thời điểm song tu bảo trì thanh tỉnh, hắn đều có thể trộm ôm a Bảo đến hai lần, ở một lần cuối cùng mới tu luyện dưỡng công. Hắn biết a Bảo không rõ chuyện này sẽ không nói ra, nhưng hắn lại càng ngày càng không thể tha thứ chính mình.
Đã có thể nhìn thấy nhà gỗ , A Mao dừng cước bộ, hắn không còn mặt mũi gặp a Bảo. Tối hôm qua hắn muốn a Bảo ba lượt, buổi sáng a Bảo đều dậy không nổi. Thứ kia của hắn quá lớn, a Bảo ở phương nhận nguyên bản đã cố gắng hết sức, hắn còn theo đuổi tư lợi của mình muốn a Bảo nhiều hơn, hắn, hắn sao có thể làm ra loại sự tình này? ! Lại còn không chỉ một lần!
Đi không nổi nữa, A Mao ở trên mặt cỏ bên bờ sông ngồi xuống, trong lòng trách mắng mình. Khởi đầu hắn vốn là có võ học thiên phú, sau khi tu luyện Hải phách chân kinh cùng dưỡng công công lực khôi phục thật sự mau, cho dù không học quyền pháp Hải phách chân kinh, không đến năm năm hắn cũng có thể khôi phục đến tiêu chuẩn lúc trước. Chính là chuyện xấu xa chôn sâu ở trong lòng làm cho hắn trắng đêm khó ngủ, ăn không nuốt trôi, thế nên cũng ảnh hưởng tới luyện công.
A Mao không thể nói, lại một thân mao che kín mặt, bởi vậy không người phát hiện hắn khác thường, dù là Tiểu Bảo thiện người hiểu ý nhất đều không có phát hiện Đại ca ca của mình lâm vào trong xấu hổ nào đó không thể tự kềm chế. Mỗi một lần đến phiên hắn cùng Tiểu Bảo song tu, A Mao đều tự nói với mình lần này tuyệt đối không thể tái phạm, nhưng mỗi một lần hắn cũng không thể khắc chế. A Mao cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mỗi khi a Bảo trơn tuột nằm ở dưới thân hắn, xấu hổ nhìn hắn, hắn liền miệng khô lưỡi khô, tim đập khó đè xuống, trong óc trống rỗng, tay chân hoàn toàn không nghe sai bảo, đến khi hắn phục hồi tinh thần lại thì hắn đã tu luyện xong dưỡng công, mà a Bảo đã sớm hôn mê, trên người còn mang vết dơ hắn lưu lại.
A Mao gõ gõ đầu, hắn sao lại không khống chế được a? Hắn lại gõ gõ đầu, hung hăng cắn ngón tay. Càng khiến hắn sợ hãi chính là, loại bệnh trạng này càng lúc càng nghiêm trọng. Đừng nói nhìn tiểu thân thể trần trụi của a Bảo, dù là cầm tay a Bảo, hoặc là đơn thuần hôn a Bảo, hắn cũng sẽ miệng khô lưỡi khô, tim đập gia tốc, muốn đem a Bảo ôm đến trên giường, kéo xuống xiêm y, tách ra hai chân cậu!
Thật mạnh vỗ đầu, A Mao càng nghĩ càng hoảng hốt, khó có thể nào hắn thật sự là quái vật? Chỉ có quái vật mới có thể khống chế không được tâm ma của mình. Hắn đối với a Bảo có tâm ma. Lại nặng nề dùng quyền đập ngực, nghĩ như vậy là có thể đem tâm ma đập ra, A Mao lần thứ hai sợ hãi như thế. Lần đầu tiên là lúc hắn cùng a Bảo gặp được Phan Linh Tước, hắn lo lắng a Bảo có thể né thoát hay không.
“Cô cô cô…”
Ném gạo trên mặt đất, Tiểu Bảo đang cho gà ăn mới vừa ngẩng đầu liền thấy được bên cạnh ao ngồi một thân ảnh quen thuộc. Đem đĩa phóng tới trên bàn đá, cậu lau lau tay khập khiễng đi tới. Đại ca ca xảy ra chuyện gì? Ngực đau? Sao vẫn đấm ngực? Hơn nữa… Nhìn nhìn trời, còn chưa đến thời điểm ca ca trở về nha?
A Mao đang lâm vào trong tự kỷ trong chốc lát đấm ngực, trong chốc lát đấm đầu, trong chốc lát cắn ngón tay, nhìn mà Tiểu Bảo hút khí liên tục, bước chân cũng nhanh hơn , Đại ca ca bị bệnh?!
Nghe được tiếng bước chân một nặng một khẽ, A Mao lập tức quay đầu. Nhìn thấy người tới, hắn nguyên bản liền bối rối bất an giờ lại luống cuống . Gương mặt che giấu dưới bộ lông che khuất thần sắc của hắn, nhưng đôi mắt né tránh kia có làm sao cũng không thể gạt được người tới.
“Đại ca ca?”
Đi đến trước mặt Đại ca ca, Tiểu Bảo ngửa đầu, lo lắng sờ lên trán hắn. Vừa sờ, trong lòng Tiểu Bảo[!] một tiếng, trán Đại ca ca nóng! Hơi thở sạch sẽ xông vào mũi, A Mao có chút choáng váng đầu, trái tim phịch phịch kinh hoàng, chỉ cảm thấy tâm ma lại đi ra .
Sờ soạng nửa ngày, chỉ cảm thấy càng sờ càng nóng, Tiểu Bảo lo lắng kéo xuống cổ Đại ca ca, kiễng mủi chân dùng trán của mình đi thăm dò trán đối phương.
Hơi thở ngọt ngào càng đậm , A Mao nuốt nuốt cổ họng, hai tay nắm thành quyền, hắn, hắn muốn ôm a Bảo. Một cỗ nhiệt khí thẳng hướng dưới bụng, hắn một phen đẩy lui Tiểu Bảo, hô hấp ồ ồ.
“Đại ca ca?” ánh mắt Tiểu Bảo đều trừng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng nhuận rất nhiều nháy mắt không có huyết sắc, nhanh nắm tay Đại ca ca vì hắn bắt mạch. Vừa bắt mạch, Tiểu Bảo lại sợ tới mức không nhẹ. Quan tâm sẽ bị loạn, tâm mạch dưới ngón tay nhảy phi thường mau, ý niệm đầu tiên trong đầu Tiểu Bảo chính là Đại ca ca bị bệnh, thực sự có thể là bệnh tim!
Cầm cổ tay Đại ca ca, Tiểu Bảo lòng như lửa đốt kéo người hướng đến nhà. A Mao bị động đứng lên, chỗ bị Tiểu Bảo nắm đang nóng nóng. Chỉ cảm thấy một cỗ tê dại từ nơi bị nắm chui vào xương sống, lại chui vào trán. Dưới chân giống như giẫm lên bông, hai mắt A Mao thẳng ngoắc ngoắc nhìn chăm chú người phía trước, một cái tay rảnh rỗi khác lại bắt đầu đấm ngực, đi ra ngoài! Ngươi đi ra ngoài cho ta!
“Sư phó! Sư phó!”
Mới vừa đi tới hàng rào, Tiểu Bảo liền lớn tiếng gọi lên. Phàm Cốt ở trong phòng luyện chữ vội vàng vọt ra, thấy Tiểu Bảo sắc mặt trắng bệch, ánh mắt bối rối, hắn hoảng sợ.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Sư phó! Đại ca ca, bị bệnh!”
Đã quên mình cũng hiểu biết y thuật, Tiểu Bảo đem Đại ca ca đổ lên trước mặt sư phó, hoảng hốt nói: “Đại ca ca, đau, ngực!” (-||||)
“Đau ngực?” Phàm Cốt cảm thấy căng thẳng, “Mau ngồi xuống! Ta xem xem!”
Sư phó, ta không phải đau ngực. Thế nhưng A Mao nói không ra lời, còn chưa kịp khoa tay múa chân giải thích, hắn đã bị Tiểu Bảo kéo dài tới bàn đá, túm ngồi xuống trên ghế.
“Sư phó, Đại ca ca, tâm mạch, không xong.”
Đem tay Đại ca ca “Lấy” đến trên bàn đá, nghĩ đến Đại ca ca dính phải nan y, nước mắt Tiểu Bảo đều phải đi ra . Cậu hiện tại sợ nhất chính là các ca ca gặp chuyện không may.
Mày Phàm Cốt vắt ở cùng nhau, Phương Du đứng ở phía sau trấn an: “A Mao thân thể khoẻ mạnh, có thể là trận luyện công này mệt mỏi, không có việc gì.”
Phàm Cốt một tay khoát lên cổ tay A Mao, cẩn thận kiểm tra. Đồ đệ này từ nhỏ đã không sinh qua bệnh gì, nhưng càng là người như vậy, phát lên bệnh sẽ càng nghiêm trọng. Thật vất vả bọn họ có ngày an bình, hắn chịu không nổi đả kích.
Hai tay khẩn trương nắm tay Đại ca ca, Tiểu Bảo ngừng thở nhìn chăm chú sư phó. Trên trán A Mao sấm ra mồ hôi, trái tim cũng không nhảy, mà là chột dạ. Quả nhiên, hơn nửa ngày sau, mi tâm bất an của Phàm Cốt biến thành nghi hoặc. Hắn lấy tay, ngẩng đầu hỏi: “A Mao, ngực ngươi đau thế nào?” Không có gì hư a.
A Mao lúc này mới có cơ hội lắc đầu , khoa tay múa chân nói không có việc gì.
“Sư phó?” Nhưng Tiểu Bảo vừa nghe, gót chân đều mềm nhũn, Đại ca ca thật sự bị bệnh tim?!
Mi tâm Phàm Cốt nhăn nhíu, chuyển hướng tiểu đồ nhi: “A Bảo a, ngươi bắt mạch cho A Mao, phát hiện hắn có tâm bệnh?”
Tiểu Bảo mở trừng hai mắt, lúc này mới nhớ tới mình hình như không có chẩn đoán bệnh ra. Nhìn nhìn Đại ca ca, nhìn nhìn lại sư phó, Tiểu Bảo buông ra tay Đại ca ca, nột nột nói: “Đại ca ca, vẫn, đấm ngực… Tâm mạch, lại, quá nhanh…”
Mi tâm Phàm Cốt vừa buông ra lại nhăn lại, vẫn đấm ngực? A Mao nuốt nuốt cổ họng, đập ngực vài cái, rồi mới khoa tay múa chân, hắn lần đầu tiên nói dối sư phó nói hắn chỉ là muốn nhìn xem vết thương của mình có khỏi hẳn hay chưa.
Phàm Cốt lo lắng lại thăm dò lên mạch A Mao, qua một lát, hắn nhả khí nói: “Không có việc gì. Ngay cả chứng khí hư đều không có.” Dứt lời, hắn giáo huấn A Mao: “Đừng không có việc gì loạn đánh thân thể của chính mình, nhìn ngươi đem a Bảo hù dọa. Đi đánh một bộ quyền pháp chẳng phải sẽ biết thương thế của ngươi khỏi hẳn hay chưa?”
A Mao liên tục gật đầu, lần tới cũng không dám nữa .
A Mao không có việc gì, lại trấn an Tiểu Bảo, Phàm Cốt cùng Phương Du trở về phòng tiếp tục luyện chữ. Bất quá Tiểu Bảo vẫn là không yên lòng, cậu làm cho mình tỉnh táo lại, rồi mới nắm tay Đại ca ca tự mình kiểm tra một lần. Hô hấp A Mao ngay khi đụng tới Tiểu Bảo lại lập tức trào lên, cho nên khi Tiểu Bảo bắt mạch cho Đại ca ca, cậu kinh hô ra tiếng, tâm mạch Đại ca ca vẫn là bất ổn!
Rút ra tay, A Mao thất kinh khoa tay múa chân, khoa tay múa chân nửa ngày, hắn cuối cùng nghĩ đến một cái cớ. Hắn đói bụng, đúng, đúng là đói bụng, đã đói bụng , cho nên hoảng ý.
Tiểu Bảo ngay từ đầu không hiểu được, sau đến xem hiểu. Kiễng mủi chân đè lại hai vai Đại ca ca, làm cho hắn ngồi không nên cử động, Tiểu Bảo bước nhanh hướng đến phòng bếp, đi nấu cơm cho Đại ca ca.
Tiểu Bảo vào phòng bếp, nhìn không thấy thân thể A Mao mềm nhũn, suýt nữa tê liệt ngã xuống đất. Lau lau mặt, hắn nhỏ giọng đấm đấm ngực, hắn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối
Chương 102
Chương 102