Huyện Nhạc Bình phồn thịnh, đừng nói ngày tết, dù là bình thường cũng luôn có vài phú gia đệ tử mặc quần áo lụa là, cưỡi con ngựa trắng chạy như bay trên đường. Bọn họ vênh váo tự đắc híp mắt say lờ đờ, ở trên đường cái đâm trái đâm phải giống như đang ở nơi không người, tiết mục đùa giỡn bên đường như vậy cũng là điều thông thường.
Vây quanh Đông Phương có bảy tám người, tất cả đều mặc áo ngắn của gia đinh, nói chuyện chính là nam nhân tai to mặt lớn, một thân lăng la tơ lụa, trong mùa đông khắc nghiệt còn cầm cây quạt ngà voi lay động a lay động.
“Vị tiểu mỹ nhân này, sao ngồi một mình ở chỗ này? Lạc đường sao?” Mập mạp cười gian, gõ gõ quạt vào lòng bàn tay muốn nắm lấy cằm Đông Phương, “Đừng sợ, cùng đại gia ta đi đi, đại gia giúp nàng tìm người nhà, tìm không ra cũng không sao, đi theo đại gia ta, bao nàng nổi tiếng uống lạt —— ”
Thái dương của ta nổi gân xanh, không hề nghĩ ngợi liền tiến lên, một bình rượu đập lên đầu tên heo mập kia.
“Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!”
Xoạt một chút, mập mạp bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh ngã lảo đảo, đầu nở hoa. Ta mãnh liệt như vậy khiến mấy tên gia đinh hộ vệ đều ngỡ ngàng, nhất thời không động đậy, người chung quanh nghe thấy tiếng vang nhìn qua, có vây quanh lại đây xem náo nhiệt, có tránh ra xa xa.
Đông Phương bị ta kéo ra phía sau, vừa rồi thân hình y giật giật, có lẽ muốn ra tay, nhưng bị ta lôi kéo, mày nhíu nhíu, rồi liền ôm lấy đồ ăn vặt lui về phía sau vài bước, thanh thản lột một khối mứt táo bọc đường, cắn một miếng.
Ta: “…”
“Ngươi! Ngươi là ai! Dám đánh ta! Ngươi biết ta là ai không!” Mập mạp ôm đầu rống giận, một cước đá ngã một tên tôi tớ, “Các ngươi là đồ thùng cơm, còn đứng chết dí ở đó làm gì? Lên cho ta! Đánh chết hắn!”
Lòng ta trầm xuống, mẹ hắn, ông đây có thể để cho ngươi chiếm tiện nghi?
Đám người đồng thời xông tới, ta ngồi xổm xuống, tránh thoát một kích, người cũng chạy trốn nhanh ra ngoài, nhắm ngay tên mập mạp đang ô ô kêu đau, trực tiếp đá một cước khiến gã ngã ngửa.
Ta cũng nghiêm túc, không quản phía sau có bao nhiêu người quyền đấm cước đá, ta chỉ nhắm ngay tên mập mạp kia, đánh cho gã một trận, trên người trúng bao nhiêu đấm đá cũng không buông tay, càng bị đánh ta xuống tay càng ngoan, ta cưỡi ở trên người gã, kháp cổ gã, dẫm nòi con cháu của gã, hai nắm tay dùng lực tiếp đón mặt gã. Mập mạp chết tiệt kêu cha gọi mẹ.
Heo mập chết tiệt, cho mày sờ Đông Phương! Mẹ, ông đây đánh mày thành heo chết thật!
Đừng tưởng rằng ông đây không có võ công thì dễ bắt nạt, trước khi lên Hắc Mộc Nhai, ta lăn lộn trên phố phường, vì sống sót, hãm hại lừa gạt trộm cắp, dùng bất cứ thủ đoạn nào, khi đó còn là một tiểu hài tử, không sợ chết không sợ đau, đoạt một cái bánh bao thịt cũng có thể liều mạng với người ta, luận về đánh nhau tìm chuyện ta chưa bao giờ sợ ai.
Nhưng ta cũng không tốt bao nhiêu, đầu đầy bao, mặt mũi bầm dập, chỉ có thể dùng hết toàn lực đè nặng tên mập mạp chết tiệt kia, không đếm được bao nhiêu quyền cước đánh lên lưng ta, ta đang muốn lăn một vòng lấy tên mập mạp chết tiệt kia làm lá chắn, khóe mắt liền thoáng nhìn thấy có một gia đinh không biết từ chỗ nào nhặt được một cây gậy lớn, giơ cao quá đầu, mắt thấy liền muốn hung hăng đánh tới.
Chết rồi! Ta nhắm chặt mắt lại, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy gì, mở mắt nhìn lên, những người đó nằm đầy đất, hai mắt hoảng sợ mà trừng lớn, đã chết, trên người nhìn không ra thương, thậm chí một chút thanh âm bọn họ cũng không phát ra.
Có thể vô thanh vô tức lấy mạng người như vậy, trừ giáo chủ đại nhân còn có ai.
Ta liếc Đông Phương một cái, lúc này y vừa ăn xong khối điểm tâm thứ ba, chậm rãi lấy ra khăn lụa lau tay.
“…”
Ngươi nói ta đóng vai anh hùng này làm gì?
Lúc ấy đầu óc không kịp nghĩ, biết rõ y sẽ không có việc gì, vẫn nhịn không được.
Ta thở ra, lúc này mới phát giác đau vô cùng, vừa mới đánh đỏ mắt, bây giờ một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể ghé vào trên người tên mập mạp đã sớm hôn mê, rủ đầu, vù vù thở dốc.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Đông Phương ngồi xổm ở trước mặt ta, chuyển ô đến trên đỉnh đầu ta, đầy hứng thú mà thưởng thức bộ dáng chật vật của ta bây giờ. Ta bị y làm cho không còn cách nào khác, bất đắc dĩ mà cười: “Giáo chủ sao không ra tay sớm một chút, tiểu nhân bất tài như vậy, ném mặt mũi giáo chủ, đã vậy còn lãng phí rượu.”
Y dùng tay chống cằm, giọng nói mang theo ý cười: “Dương đại cô nương muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tại sao bổn tọa có thể không thành toàn.”
Ta đang muốn đứng lên, vừa nghe câu “Dương đại cô nương” này, dưới chân liền trượt, lại ngã trở về.
Y dừng một chút, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên ta thấy y cười.
Tuyết mịn rơi đầy phố, đèn lồng sáng như sao, người chung quanh đi quay đi lại, ghé mắt nhìn, nhưng bọn họ không hề lọt vào mắt ta.
Ta ngây ngốc mà quỳ rạp trên mặt đất, cố sức mà mở to đôi mắt sưng tấy, ngửa đầu nhìn y, y cầm ô hồng, ống tay áo bị tuyết tan chảy thấm ướt có chút trong suốt, tóc rũ xuống thái dương cũng bị ướt sũng, y cong cong ánh mắt, khóe môi nhếch lên, thật sự là mỉm cười tỏa nắng.
Thời gian hai thế ngưng tụ ở trong nụ cười kia, ta nhìn y, nhìn y, cũng hì hì hì cười ngây ngô đứng lên.
Khi đó ta thật sự nghĩ, nếu y có thể cười như vậy với ta cả đời, thật sự là chết cũng cam nguyện.
Sau khi trở về, liền vội vàng đón năm mới, trong nội viện cũng bắt đầu thu xếp, giết gà mổ heo, Tố Vân nuôi tốt vết thương trên mặt, rốt cục đồng ý xuất hiện, chỉ huy bọn tỳ nữ thay đồ mới. Trong lòng ta nhớ thương Đông Phương sắp sửa gặp phải nỗi khổ phản phệ nên không có bất luận cảm giác vui mừng gì, cả ngày vắt hết óc nghĩ làm thế nào giúp y chịu đựng qua.
Về cái ăn ta tận lực làm ôn bổ, còn cố ý hỏi Phương Kỳ, một vài đồ ăn mang tính hàn đều không cho y ăn. Nhưng ăn bổ phải tích lũy theo ngày tháng, mới mấy ngày mà muốn có hiệu quả thì quả là khó khăn, ta đành phải dùng khí lực đến nơi khác.
Cùng ngày, ta nâng một chậu rửa chân thật lớn vào phòng Đông Phương, y thiếu chút đâm chết ta.
Trước kia Bình Nhất Chỉ đã dạy ta, nấu nước sôi rồi bỏ cục đá vào, mỗi ngày lúc rửa chân cho Đông Phương, liền dùng đá đã hun nóng lên ấn huyệt vị cho y, ấn nửa canh giờ, thông kinh mạch, phía sau lưng đều bức ra một lớp mồ hôi. Có thể làm Đông Phương xuất mồ hôi là chuyện tốt, y luyện thần công kia rất âm hàn, hàn khí đều tích ở trong thân thể, võ công cao cường tới đâu cũng là thân thể phàm nhân, dần dà đương nhiên gánh không nổi.
Chẳng qua lúc ấy ta không xem trọng, bây giờ nghĩ lại, thử xem cũng tốt, nói không chừng có thể dùng.
Đáng tiếc Đông Phương vô cùng ghét bỏ hành vi của ta, vốn không cho ta động vào chân của y. Ta không khỏi có chút nổi giận. Vốn sau hội chùa đêm đó, y khoan dung với ta không ít, ngẫu nhiên dùng xong cơm cũng không vội vàng đuổi ta về phòng bếp, có một lần còn để ta đứng ở bên cạnh y, giúp y mài mực trải giấy, còn vui đùa gọi ta là “Dương đại cô nương”.
Ta uyển chuyển đề nghị: “Giáo chủ, có thể… Có thể đừng gọi như vậy đượng không, đổi cái khác…”
Y hưng trí: “Vậy ngươi muốn bổn tọa gọi ngươi như thế nào?”
“Giáo chủ muốn gọi gì cũng được.” Ta cúi đầu, mặt có chút nóng lên, y sẽ gọi Liên đệ sao.
“… Dương muội muội?”
Ta trượt chân.
Y bỡn cợt mà cười, ta không biết y có một mặt linh hoạt như vậy. Ta nghĩ thật ra ta không hiểu y như mình đã nghĩ, Đông Phương như vậy ta cũng không am hiểu ứng đối, bởi vì y không là Đông Phương bị tình cảm hèn mọn chà sát đến mất đi tất cả, y không ngoan ngoãn phục tùng, cũng sẽ không cúi đầu mà cười chua sót.
Nhưng ta biết, người ở trước mặt ta cái mới là bộ dáng y vốn có, y vốn phải như vậy, tất cả đều tùy tâm sở dục, hỉ nộ ái ố đều không che dấu.
Mỗi khi đến lúc này, ta chỉ có thể thực bất đắc dĩ mà nhìn y: “Giáo chủ, đừng làm rộn.”
Ta không biết khi đó ta có biểu cảm như thế nào, nhưng y lại nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, chậm rãi đỏ mặt.
Đêm trừ tịch, trong nội viện thực an tĩnh, dường như tất cả mọi người đều đến ngoại viện làm ầm ĩ, đốt pháo ầm ầm, đầy đất đều là mảnh pháo đỏ, ta lại một lần nữa bưng một chậu nước vào phòng Đông Phương, bây giờ dường như ta không cần thông báo với y, bởi vì y nhận được tiếng bước chân của ta, mỗi lần ta đi tới cửa, y liền hỏi: “Dương Liên Đình?”
Đông Phương uống vài chén rượu liền trở lại, làm hại Đồng Bách Hùng còn oán giận một trận. Khi ta đi vào, y đang ngồi ở bên giường, nhìn một cái hà bao đơn giản thô sơ, ta có chút ngại ngùng mà gãi gãi đầu, đó là bao mừng tuổi ta thừa dịp y đi điện Thành Đức mà trộm giấu ở dưới gối y, bên trong là tất cả tiền tiêu vặt hàng tháng của ta cùng bùa bình an ta mua ở đầu cầu.
Y đưa lưng về phía ta, vẫn luôn nhìn hà bao cầm trong tay.
Ta đặt bồn gỗ một bên, thử thăm dò hỏi: “Giáo chủ, ta rửa chân cho ngươi đi.”
Thật ra ta không hy vọng gì, tuy rằng mỗi ngày ta đều kiên trì bưng một chậu nước tới, nhưng mỗi lần y đều vung chưởng, trực tiếp văng cả người và bồn nước ra ngoài. Nhưng hôm nay y không làm vậy, ta đánh bạo cởi bỏ giầy của y, nâng đôi chân lạnh như băng của y nhẹ nhàng cho vào bồn. Y bị nóng một chút, sau đó trở về xoay người lại.
Không biết có phải là vì uống rượu hay không mà mặt y đỏ rần.
Ta nhếch miệng mỉm cười với y, cúi đầu mát xa chân y. Ta cảm thấy chính mình bị nhìn chằm chằm thật lâu, tầm mắt của y vẫn luôn dừng ở trên người ta, không hề chớp mắt mà nhìn ta.
“Chưa từng có người nào đưa tiền mừng tuổi cho ta.” Giọng y khàn khàn, “Cũng chưa từng có người nào rửa chân cho ta.”
Ta ngẩng đầu, ánh sáng trong phòng thực mờ tối, không thể chiếu sáng lên mặt của y, nhưng nhìn y hơi cuối đầu ngồi ở bên giường khiến mắt ta có chút cay cay.
Ta thấp giọng nói: “Ta sẽ, mỗi ngày ta đều rửa chân cho ngươi, hàng năm đều chuẩn bị tiền mừng tuổi cho ngươi.”
Ngoài cửa sổ có tiếng pháo vang lên, ta không biết y có nghe được không.
Lúc bốn phía yên lặng lần nữa, Đông Phương mở miệng nói rất nhẹ rất nhẹ.
“Dương Liên Đình.”
“Hả?” Ta cúi đầu, đặt chân của y lên đầu gối, dùng vải bông cẩn thận lau khô.
“Ở lại qua đêm đi.”
Ta thiếu chút nữa ngã chúi đầu vào trong nước rửa chân.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đúng rồi, ta muốn giải thích một chút sự khác nhau về tính cách của giáo chủ ở kiếp trước và kiếp này ~> làm cho người đọc cảm thấy như là hai người khác biệt.
Ách, chuyện này phải trách ta, đầu tiên là vì ta viết hồi ức quá nhiều, như vậy khiến sự khác biệt càng rõ ràng, điều này không tốt, về sau ta sẽ sửa. Sau đó là thái độ Dương Liên Đình đối xử với giáo chủ ở hai kiếp khác nhau, kiếp trước hắn tới trễ, giáo chủ đã luyện xong Quỳ Hoa bảo điển, đã thực hy vọng trở thành một nữ nhân, hơn nữa kiếp trước Dương Liên Đình thực ân cần, giáo chủ thích hắn, kết quả hàng này lại hoa tâm, giáo chủ bị thương tâm, y luôn vô vọng chờ a chờ a, đương nhiên tính cách sẽ không sáng sủa vui vẻ.
Kiếp này, giáo chủ và hắn quen biết sớm, tính cách còn chưa đại biến, Dương Liên Đình cũng tương đối thủ bổn phận, nhưng có đôi khi hành động của hắn làm y cảm thấy hàng này đang yêu thầm y, cố ý quyến rũ y, cho nên thái độ của giáo chủ đối hắn càng ngạo kiều một chút, cũng có vẻ như là hai người. Thật ra đều tại ta, là ta không xử lý tốt, kế tiếp ta sẽ tận lực viết tốt QAQ
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]
Chương 13: Cứu mỹ nhân
Chương 13: Cứu mỹ nhân