DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]
Chương 23: Phu nhân

Đau đớn càng rõ ràng, trong lúc xóc nảy ót ta đụng phải cái gì đó.

Ôm đầu mở mắt ra, vừa lúc thấy màn xe bị thổi mở, gió mang hơi lạnh ướt át thổi vào.

Lúc này, sắc trời dần sáng, mưa rào vừa mới ngừng.

Thời gian này còn quá sớm, toàn bộ thành quách đều ngủ say trong tầng sương mỏng manh, con đường liễu rũ không người thực yên tĩnh. Bánh xe lộc cộc chuyển, cành liễu hai bên đường phất qua trần xe, ngẫu nhiên có giọt mưa nhỏ xuống, phát ra tiếng tí tách rất nhỏ.

Ta lùi đầu từ ngoài cửa sổ xe trở về, có chút mờ mịt, sao mình lại ở trên xe.

Lại quay đầu nhìn nhìn, càng thêm mờ mịt.

Đông Phương đâu?

Cúi người vén màn xe lên, người đánh xe mặc hắc y, một tay nắm dây cương, một tay nắm đao. Ta đương nhiên nhận ra là ai, nhìn thấy hắn ta lại an tâm một chút, ta hỏi: “Mộc Thống lĩnh, giáo chủ đâu?”

“Ngươi tỉnh?” Hắn không trả lời ta, “Hành trang trong xe có lương khô và nước, ngươi lấy ăn đi.”

Ta không động, vẫn hỏi: “Giáo chủ đâu?”

“Hắc Mộc Nhai.”

“Tại sao ta lại ở chỗ này?”

“Giáo chủ ra lệnh cho ta mang ngươi rời khỏi Định Châu trước, ngài sẽ tới sau.”

“Vì cái gì?”

Mộc Thống lĩnh quay đầu lại liếc ta một cái, chẳng biết tại sao, ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt ta quái dị mà cương cứng một chút, sau đó mới giải thích nói: “Ngươi bị nhốt trong địa lao bảy ngày, tỳ nữ họ Từ trong viện Thánh cô chỉ ra và xác nhận ngươi làm, còn có thị vệ Chu Hàn lưu thủ trong viện của Mạt trưởng lão cũng nói đã từng gặp ngươi tới sân của Mạt trưởng lão, nhưng vì cách quá xa, hắn đuổi tới thì ngươi đã không thấy, hắn tưởng mình nhất thời hoa mắt nên không nói ra. Bởi vậy, việc ngươi mưu hại Thánh cô mọi người đều biết, Thánh cô tỉnh lại cảm xúc kích động, nhiều lần nhục mạ giáo chủ, còn muốn giáo chủ giao ngươi ra, nàng muốn tự tay giết ngươi. Giáo chủ không chịu, hơn nữa…”

Hắn do dự một chút, dùng ánh mắt xem xét ta, biểu cảm rất quái lạ, chưa nói tiếp.

“Còn cái gì?” Ta truy vấn, thuận tiện cởi bỏ hành trang, cúi đầu nhìn nhìn, bên trong có một ít bánh bột ngô cùng bánh màn thầu, còn có một túi da trâu đựng nước.

“Hơn nữa Tố Vân cô nương trong nội viện hầu hạ giáo chủ nói, ngươi thường thường ngủ và dậy cùng giáo chủ, gần đây giáo chủ sủng ái ngươi thậm chí còn hơn cả bảy vị phu nhân, chính bởi vậy mới không chịu giết ngươi… Vì thế các vị Đường chủ cùng mười đại trưởng lão trong giáo cũng làm ầm ĩ lên, một đám ngăn ở điện Thành Đức không chịu về, nói giáo chủ không nên… Không nên vì một nam sủng ti tiện mà phạm phải sơ suất…”

Ta trầm mặc một chút: “Vậy giáo chủ nói gì?”

Ánh mắt Mộc Thống lĩnh nhìn ta càng quái, nhìn chằm chằm ta, sau đó hắn giống như có chút chịu không nổi mà xoay đầu, ta không rõ vì cái gì hắn nhìn ta như vậy, liền một bên vặn túi nước một bên hỏi lại: “Vậy giáo chủ nói cái gì?”

“Giáo chủ nói ngươi không phải nam sủng.”

Động tác uống nước của ta ngừng lại, rũ mắt cười, trong lòng ấm áp.

“Giáo chủ nói, ngươi không phải nam sủng, mà là giáo chủ phu nhân.”

“Phụt —— ”

Ta phun đầy nước lên mặt Mộc Thống lĩnh.

Mộc Thống lĩnh không đổi sắc, căm giận mà quay đầu, không để ý tới ta.

Ta giống như có thể nhìn thấy lúc giáo chủ nói ra những lời này, toàn bộ điện Thành Đức liền yên tĩnh, còn có bộ dáng của những trưởng lão tóc hoa râm cũ kỹ bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Ôm túi nước bình tĩnh tâm tình một chút, ta lại cọ đi qua hỏi: “Vậy lúc nào giáo chủ đuổi theo chúng ta?”

“Lâu thì năm ngày chậm thì ba ngày.”

Ta gật gật đầu, lại muốn cái gì, hỏi: “Các trưởng lão có thể để qua một bên trước đã, nhưng Thánh cô không giết ta tất sẽ không chịu bỏ qua, vậy giáo chủ định làm như thế nào?”

Nhậm Doanh Doanh là do y một tay nuôi lớn, chuyện cho tới bây giờ, nói vậy trong lòng y cũng sẽ có chút khổ sở đi?

“Giáo chủ nói ta đến bãi tha ma tùy tiện tìm một thi thể, hóa trang sau đó nói cho Thánh cô, Dương Liên Đình chết.”

Ta táp lưỡi: “Thánh cô khẳng định không tin.”

“Giáo chủ nói, tùy tiện nàng tin hay không, dù sao Dương Liên Đình đã chết.”

Ta giật mình, chỉ vào mũi của mình: “Dương Liên Đình chết, ta đây bây giờ là ai?”

Mộc Thống lĩnh dùng khóe mắt liếc ta một cái, sau đó vẻ mặt thống khổ mà dời ánh mắt, tối nghĩa nói: “Giáo chủ nói… Nói… về sau ngươi theo họ phu quân, gọi Đông Phương Dương thị.”

Ta: “…”

Ta há miệng, dại ra một lúc cũng nói không nên lời, cuối cùng, ta suy yếu vô lực mà bò vào trong xe, cảm thấy mình nhất định vừa rồi bị đụng hỏng đầu, mình phải trở về ngủ một lần nữa xem có trở lại bình thường không?

Đi đến một nửa đường, ta phát hiện quần áo mình mặc có chút là lạ.

Hoa văn tinh xảo phiền phức, vải mặc sang quý hoa lệ, không phải quần áo của ta.

Nhưng tuy rằng không phải quần áo của ta, ta lại ăn mặc thực vừa người, giống như vì ta mà làm ra. Ta nhìn mũi thêu trên cổ tay cùng cổ áo, có thể xác định ngay đây là Đông Phương tự mình làm.

Nâng tay áo lên đưa đến dưới mũi ngửi ngửi, giống như còn có thể ngửi thấy hương tùng Đông Phương quen dùng.

Lúc này, xe ngựa đi đến một thôn trang khói bếp lượn lờ, hai bên là bờ ruộng xanh mượt, ven đường bồ công anh bị gió cuốn bay tứ phía, mấy con chim đạp nước vẫy cánh bay, chiêm chiếp mà kêu.

Bánh xe không nhanh không chậm mà chuyển động, ta sờ sờ châm tuyến thêu trên quần áo, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng lại không khỏi buồn cười. Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ để ý đến ánh mắt thế tục, y cứ tự nhiên như vậy, bằng phẳng mà thừa nhận tình cảm của y cùng với một nam nhân, không chút nào che lấp, không e dè, điều này làm cho ta cảm động lại nghiêm nghị kính trọng.

Tâm chậm rãi an tĩnh lại.

Lúc này, rốt cục ta cũng rảnh rỗi đi phân biệt rõ xe ngựa chạy hướng nào, Mộc Thống lĩnh vẫn luôn cho xe ngựa chạy hướng nam. Lòng ta khẽ rung lên, hỏi: “Chúng ta phải đi Tung Sơn?”

“Không, đi Hành Sơn.” Mộc Thống lĩnh trả lời, “Lưu Chính Phong giao hảo tốt với Khúc trưởng lão mời các lộ anh hùng tề tụ tại Hành Sơn, muốn rửa tay chậu vàng dấn thân vào con đường làm quan, từ nay về sau không hỏi thế sự giang hồ, chưởng môn Ngũ nhạc đều sẽ đi, Tả Lãnh Thiện phái Tung Sơn cũng không ngoại lệ, bởi vậy không tất đi Tung Sơn.”

Ta gật gật đầu, Mạt trưởng lão và Lỗ trưởng lão chết mạc danh kỳ diệu ở Tung Sơn còn chưa điều tra rõ ràng, thân phận thích khách lẻn vào Hắc Mộc Nhai vẫn là một dấu chấm hỏi, trọng yếu hơn là, Đông Phương bắt ta đây là gian tế giả, gian tế thật còn chưa bị bắt được, đó luôn là một đại tai hoạ ngầm, ta không hy vọng ngày sau lúc giải quyết Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên sẽ chết ở trong tay người bên ngoài.

Ta và Mộc Thống lĩnh đi ba ngày đường mới đuổi tới Định Châu. Mộc Thống lĩnh vào thành, hai tay mở ra một tấm bản đồ cân nhắc, chỉ vào một đường tắt trên bản đồ: “Nơi này có một tòa nhà là sản nghiệp của thần giáo chúng ta, giáo chủ phân phó chúng ta lại đây nghỉ mấy ngày, chờ ngài cùng ngươi và ta hội hợp rồi khởi hành.”

“Như vậy là tốt nhất.” Ta không ngừng gật đầu, không có Đông Phương ở bên người, ta cứ cảm thấy trong lòng cứ bất ổn, buổi tối ngủ cũng không ngon, lại bắt đầu mơ thấy chuyện kiếp trước.

Tìm được đường, Mộc Thống lĩnh giơ roi xua xe ngựa, gương mặt lạnh khiến ta vừa nhìn thấy liền run rẩy lúc này rốt cục linh hoạt một chút, hắn sung sướng mà nói: “Trước khi xuất phát giáo chủ tự mình gửi tin cho Thanh Mộc Đường đường chủ ở Định Châu, để hắn giúp chúng ta chuẩn bị tốt mọi thứ, rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút, cả ngày ngủ ở trên xe, xương cốt ông đây đều muốn chặt đứt!”

Ta cũng lộ ra một chút ý cười.

Nhưng chút ý cười ấy lúc đi vào tòa nhà, liền cứng.

Mộc Thống lĩnh mới dừng xe ngựa ở cửa, cửa hông liền đi ra một nam nhân trung niên buồn bã, hai người đều không nói gì, đánh giá lẫn nhau trong chốc lát, Mộc Thống lĩnh hơi hơi kéo vạt áo, để lộ ra một góc hắc mộc lệnh.

Thấy hắc mộc lệnh như thấy giáo chủ, nam nhân trung niên lập tức quỳ rạp xuống đất: “Thanh mộc đường đường chủ Cổ Bố, tham kiến giáo chủ!”

Mộc Thống lĩnh nhảy xuống xe nâng người dậy, Cổ Bố cười nói: “Mộc Thống lĩnh, lâu rồi không gặp.”

“Cổ đường chủ cũng khỏe.”

Hai người hàn huyên vài câu, ta thu dọn xong đồ trong xe, đang chuẩn bị vén màn xuống xe, ai biết tay ta vừa chạm vào màn, mới vén lên một chút thì Cổ Bố kia liền “Phù phù” một tiếng quỳ xuống, thanh âm vang dội nói: “Thanh mộc đường đường chủ Cổ Bố, cung nghênh thánh giá giáo chủ phu nhân!”

Chân ta vốn chưa khỏi hẳn nên đứng không vững, bị những lời này của gã làm chấn động, chân trượt, thiếu chút nữa té xuống.

Cổ Bố bị động tĩnh ta lăn xuống xe dọa nhảy dựng, mãnh liệt nhấc đầu, nhìn thấy lại là một nam nhân thân hình cao lớn, hai con ngươi sắp trừng rớt xuống đất, sau đó gã cứng ngắc mà quay đầu nhìn về phía Mộc Thống lĩnh, nói lắp ba: “Giáo chủ… Giáo chủ không phải nói phu nhân… Phu nhân muốn tới sao?”

Mộc Thống lĩnh yên lặng xoay đầu, ngắm phong cảnh chung quanh.

Sắc mặt Cổ Bố biến hóa liên tục, nhìn ta cười gượng, lại nhìn nhìn Mộc Thống lĩnh trốn tránh, cuối cùng hai mắt đăm đăm, cước bộ phù phiếm mà dẫn chúng ta đi vào.

“Giáo chủ phu nhân cư nhiên là nam… Là nam… Nam……”

Ta nghe gã thì thào một đường giống như linh hồn xuất khiếu.

Sau đó, Cổ Bố không sáp tới trước mặt ta nữa, mỗi ngày lôi kéo Mộc Thống lĩnh luyện võ, vừa thấy ta liền như thấy quỷ trực tiếp vận khinh công, nháy mắt chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Điều này làm cho ta rất thất vọng.

Chân mỗi ngày đều bôi thuốc, gần đây đã tiêu sưng, trừ khi đứng lâu còn có chút đau thì đã không có gì đáng ngại. Nhưng ta vẫn không thể đi quá xa, bởi vậy buồn đến hốt hoảng, mỗi ngày dọn cái bàn, ghế ngồi ở cửa tòa nhà, trông mòn con mắt mà nhìn đầu hẻm, sao Đông Phương còn chưa tới?

Ngõ nhỏ yên lặng, không có người đi đường, bình thường chỉ có mình ta, nhưng sáng nay lúc ta dọn bàn ghế, ngoài cánh cửa ngồi xổm một người.

Một đứa bé.

Mặt mày của đứa bé đều là bụi bẩn và máu khô, quần áo rách rưới trên người đã nhìn không rõ màu gốc. Trên đùi nó đầy máu, khô cạn dính ở bên trên. Trên khuôn mặt gầy là một đôi mắt to đến dọa người, nó có lẽ là lạnh, ngay cả thân mình cũng không đứng thẳng nổi, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, hai tay trảo cái gì đó, dính bùn đất, liều mạng nhét vào miệng.

Ta ló đầu ra nhìn, lúc ta biết nó ăn cái gì thì trong lòng run lên.

Cổ Bố nuôi một con chó trông cửa, bình thường xích ở cạnh cửa, có cơm thừa đồ ăn dư đều đổ trên mặt đất cho chó ăn. Mấy ngày nay trời mưa, Cổ Bố liền dắt chó đi vào trong lều với ngựa và gia súc.

Đứa bé đang ăn cơm thừa của chó.

Ta nhìn nó trong chốc lát, xoay người đi phòng bếp bưng tới vài cái bánh màn thầu, đặt ở trước mặt nó.

Đứa bé ngẩng đầu, dùng cặp mắt to đến có chút đáng sợ nhìn cánh tay ta đưa qua, cùng bánh màn thầu trong tay.

Bánh màn thầu thơm mềm ấm áp.

Lúc nó vươn tay nhận lấy bánh màn thầu thì khóc lên, từng giọt từng giọt nước mắt rơi giống mưa xuân, làm bánh màn thầu ướt sũng, nước mắt vừa mặn vừa đắng, nó từng ngụm từng ngụm nuốt phần cơm bố thí này xuống yết hầu.

Ta yên lặng mà nhìn nó, xoay người lại.

Bên trong cánh cửa, Mộc Thống lĩnh nhìn thấy toàn bộ, trong mắt có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi thật có tâm.”

Ta cười châm chọc.

Ta chưa bao giờ là một người tốt, ta cũng rất ít đối xử tốt với người khác, một khắc cho nó bánh màn thầu ta liền hối hận, ta hối hận nhớ tới chính mình, nghĩ đến thật lâu trước kia, chính mình vì nạn đói chiến loạn mà trôi giạt khắp nơi, một đường ăn xin, giãy dụa sống sót.

Qua buổi trưa, ta lại dọn cái ghế, đẩy cửa liền thấy đứa bé kia còn ở.

Nó an tĩnh mà ôm đầu gối, ngồi ở dưới đất bị mưa làm ướt nhẹp, hơi ngửa đầu, ánh mắt trong trẻn nhìn không trung cùng nhánh cây rung động trong mưa gió.

Thấy ta đưa bàn, ghế đến ngồi ở cửa, nó nghiêng đầu liếc ta một cái, lại tiếp tục nhìn không trung.

Ta cũng không để ý đến nó, chờ trời chiều rồi, ta thu bàn ghế trở về, nó lấy ra cái bánh màn thầu chưa ăn hết, cúi đầu cắn từng ngụm nhỏ, bánh màn thầu lạnh cứng, nó liền há miệng, uống một ít nước mưa mái hiên nhỏ xuống.

Ta trầm mặc đóng cửa lại.

Lúc nửa đêm quá mót, kéo quần áo đi nhà xí, khi trở về tâm thần vừa động, liền đi đến cửa. Đứa bé đó quả nhiên còn tại, nó si ngốc mà ngẩng đầu nhìn bầy trời đêm đầy sao sau khi bị mưa tẩy sạch.

Ta ngồi bên cạnh nó, nói câu đầu tiên với nó: “Đang nhìn cái gì?”

“Đường về nhà.”

Ta nhíu lông mày: “Thấy được sao?”

Nó lắc đầu, dùng giọng nói có chút non nớt, rất chậm rất chậm mà nói: “Nhìn không thấy, ta không biết nhà ở nơi nào, ta đi thật lâu, nơi này không có nhà của ta, ta cũng không biết nên đi nơi nào.”

Ta cảm thấy này đứa bé này có chút ý tứ, tuổi còn nhỏ mà nói chuyện lại lên mặt cụ non.

“Mấy tuổi?”

“Mười.”

Ta hoài nghi mà nhìn nhìn nó, nó gầy như chỉ có sáu bảy tuổi.

“Ngươi tên gì?”

Nó quay đầu, ánh mắt trong suốt nhìn ta, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ.

“Mạnh Tinh Hồn.”

Ta gật gật đầu, muốn hỏi tiếp thì trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng gió phần phật, ta lập tức ngẩng đầu, giống như nhìn thấy gì đó xẹt qua, là y trở lại! Tâm đột nhiên nhảy dựng bình bịch, ta bật người đứng lên, chạy nhanh đến phòng ngủ.

Phòng ngủ ở lầu hai, lúc ta thở hồng hộc mà đứng ở cửa thì bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong phòng.

Đẩy mạnh cửa ra, đốt đèn sáng lên, bên trong không có người, mà trên đất có một kiện quần áo.

Một kiện hồng y ướt sũng máu.

Đọc truyện chữ Full