DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trung Khuyển Bị Bệnh Dại
Chương 38: Thử vai

– Thử vai.

Thẩm Thanh Dư nói: “Anh thấy em đăng tin lên weibo, cho nên tới thăm một chút.”

“Ừ?” Thẩm Bác Diễn vẫn còn đang đắm chìm trong tâm trạng vui vẻ, chưa kịp phản ứng lại.

“Di chúc của Lục Lăng Hằng.” Thẩm Thanh Dư nói: “Anh nghĩ..” Anh cân nhắc tìm từ một chút, nuốt lời ‘sợ em sẽ buồn bã’ bên miệng xuống, dù sao bộ dạng Thẩm Bác Diễn bây giờ thoạt nhìn không có chút khổ sở nào, “Em sẽ muốn tìm người uống rượu cùng.”

Thật ra nếu không có Lục Lăng Hằng, nếu như quyển nhật ký này do chính Thẩm Bác Diễn tìm được, sau khi Lục Quân Càn qua đời hắn lại thấy nhật ký Lục Quân Càn viết, hơn nữa để giữ gìn danh nghĩa cho Lục Quân Càn còn phải đối đầu với Lục Quân, nhất định hắn sẽ rất đau buồn khổ sở, nói không chừng sẽ tới bar mua say cả đêm. Nhưng kể từ khi biết Lục Lăng Hằng chính là Lục Quân Càn, hắn chẳng thèm nghĩ tới mấy chuyện này nữa.

Nhưng thấy Thẩm Thanh Dư quan tâm như vậy, Thẩm Bác Diễn vẫn rất cảm động: “Anh, vẫn là anh hiểu em nhất. Vào ngồi đi, anh đã ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi, ai dậy muộn như em.” Thẩm Thanh Dư bước vào phòng, “Lúc vào tiểu khu hình như anh thấy Lục Lăng Hằng. Hẳn là đi ra từ chỗ em nhỉ?”

“À….” Thẩm Bác Diễn ngượng ngùng gãi đầu, “Vâng, em tìm cậu ta có chút việc.”

Thẩm Thanh Dư thấy trên bàn ăn vẫn còn bày bát đũa, hiển nhiên mới ngủ dậy, sáng sớm đã gọi người tới nói chuyện? Anh suy nghĩ một hồi, nhíu mày nói: “Không lẽ tối qua cậu ta ở chỗ em?”

Thẩm Bác Diễn bị vạch trần, cười khì khì: “Vâng, tối qua em mời cậu ta đi ăn cơm, hỏi vài chuyện, kết quả cậu ta say bí tỉ, không đưa về nhà cậu ta được, nên đưa về đây.”

Về thân phận thật của Lục Lăng Hằng và chuyện nhật ký, tuy là anh trai mình, nhưng tạm thời Thẩm Bác Diễn không có ý định nói, cũng không phải hắn không tin tưởng Thẩm Thanh Dư, chỉ là nhiều người biết hơn sẽ càng thêm phiền phức, hắn không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp, cho nên vẫn chọn cách giấu diếm.

Thẩm Thanh Dư không thể tin: “Em dẫn cậu ta về nhà qua đêm? Hai người.. Em sẽ không…”

“Anh nghĩ đi đâu đấy.” Thẩm Bác Diễn vội vã phủ nhận, “Không có đâu, hôm qua cậu ta uống say thật mà, dù sao em cũng là người hẹn cậu ta, cũng không thể quăng cậu ta ở ngoài đường được. Anh đừng có nghĩ nhiều.”

Thẩm Thanh Dư nheo mắt hí, tiến lên huých vai hắn một cái, trêu chọc nói: “Em chịu dẫn cậu ta về nhà như vậy là cũng có ý với người ta rồi phải không?”

Thẩm Bác Diễn không phủ nhận, dời trọng tâm câu chuyện: “Em đi lấy cho anh cốc nước.”

“Không cần.” Thẩm Thanh Dư kéo hắn ngồi xuống: “Chiều nay anh còn phải đi bàn bạc công chuyện, vừa hay đi qua đây, sợ em tâm tình không tốt, cho nên tới thăm em một chút. Anh còn tưởng Lục Quân Càn qua đời xong em sẽ không tiến bước nữa được, giờ như này cũng tốt.”

“Nói bậy bạ gì thế?” Thẩm Bác Diễn trừng mắt chất vấn, “Em còn chưa hỏi anh, anh nói với Lục Lăng Hằng cái gì đấy?!”

Thẩm Thanh Dư có lý chẳng sợ mà hỏi ngược lại: “Anh nói cái gì? Anh bảo cậu ta an ủi em một chút. Cậu ta là em họ Lục Quân Càn, anh nghĩ cậu ta có thể khuyên nhủ được em. Lần trước thấy em uống thuốc trầm cảm, anh lo em xảy ra chuyện không may.”

Thẩm Bác Diễn nghe xong mấy lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp. Từ nhỏ tới giờ, cha mẹ đều thả lỏng hắn, ngoại trừ việc muốn hắn khá lên có thể thừa kế sản nghiệp trong nhà ra, những chuyện khác căn bản không quan tâm tới, cũng chỉ có người anh Thẩm Thanh Dư này là quan tâm tới cuộc sống và chuyện tình cảm của hắn, cho nên đó giờ hắn vẫn luôn nghe lời Thẩm Thanh Dư, lúc Lục Quân Càn mới qua đời, quả thật tâm lý hắn có vấn đề, nhưng kể từ lúc bắt đầu hoài nghi thân phận Lục Lăng Hằng, hắn cũng không uống thuốc trầm cảm nữa, tinh thần khá lên không ít.

Thẩm Thanh Dư lại nói tiếp: “Anh cũng không ngờ, tiểu tử Lục Lăng Hằng này lại có bản lĩnh như vậy, nhìn tinh thần em gần đây khá lên nhiều. Nhưng kể cũng đúng, con người ta đều thích một kiểu, Lục Lăng Hằng có phần giống như anh trai, khó trách em…”

Thẩm Bác Diễn lớn tiếng cắt ngang: “Không ai có thể so sánh với Lục Quân Càn!” Tuy giờ đã biết Lục Quân Càn biến thành Lục Lăng Hằng, nhưng nghe Thẩm Thanh Dư so sánh người khác với Lục Quân Càn, hắn vẫn thấy rất khó chịu.

“Rồi rồi, không nói nữa.” Thẩm Thanh Dư bật cười, “Giờ em khá lên nhiều, còn nhớ trước đây em nói muốn mở công ty không? Giờ còn định làm không?”

Trước Thẩm Bác Diễn nói muốn mở công ty điện ảnh cũng không phải chuyện đùa, hắn thật sự muốn làm, nhưng cũng là vì Lục Quân Càn. Nhưng sau đó Lục Quân Càn qua đời, hắn có làm nữa cũng không ý nghĩa. Nhưng bây giờ..

“Có!” Thẩm Bác Diễn nói, “Giờ em cũng không còn nhỏ, phải làm chút việc gì đó, không để người khác coi thường là nhị thế tổ!” Trước đó Lục Lăng Hằng có nhắc tới chuyện này, chính tỏ vẫn còn nhớ rõ.

Thẩm Thanh Dư có hơi giật mình: “Đúng là Lục Lăng Hằng…”

Thẩm Bác Diễn trừng mắt nhìn anh trai, anh nhún nhún vai không nói nữa: “Được rồi, nhìn em không việc gì là anh an tâm rồi. Anh tới là để thăm em một chút, không còn chuyện gì nữa. Anh đi trước.”

Thảm Bác Diễn tiễn anh trai đi, trước khi đi Thẩm Thanh Dư quay đầu nhìn hắn nở nụ cười, sau đó xoay người đi.

Hôm sau, Lục Lăng Hằng đi thử vai cho “Khương môn phi tương”.

“Khương môn phi tương” là một bộ phim cổ trang tiên hiệp, truyền thuyết xưa có dẫn, trên thế giới có tồn tại tiên ma thượng cổ. Khương môn là một tộc của Bách tướng môn, kế thừa huyết mạch của tiên tộc ngày trước; trong tộc có một thanh Long Huyết Thần Kiếm được coi như báu vật quý giá để trấn tộc, từng thuộc về người đứng đầu Bách tướng môn, sau này bởi vì thanh Long Huyết Thần Kiếm bị trộm mất, cho nên Khương môn dần dần xuống dốc.

Câu chuyện bắt đầu khi có một dị tộc xâm lược vùng Trung Nguyên, người của Bách tướng môn không thể chống đỡ dị tộc xâm lăng, khiến bách tính trăm họ ở Trung Nguyên rơi vào cảnh lầm than. Người kế vị của Khương môn là Khương Diệc Long, để bảo vệ quốc gia mình, gây dựng lại Bách tướng môn và Khương môn, bắt đầu lên đường bước vào cuộc hành trình tìm kiếm Long Huyết Thần Kiếm, dọc đường kết giao đồng bạn, chém yêu trừ ma, cuối cùng cũng thành công tìm lại được thần kiếm, thống lĩnh Bách tướng môn, diệt dị tộc dưới thành kiếm thần, dân chúng lại được an bình.

Những năm gần đây, phim tiên hiệp cổ trang thể loại này rất được ưa chuộng, chỉ cần chế tác tốt, nhất định sẽ trở thành một bộ phim bom tấn, hơn nữa diễn viên trong phim cũng sẽ theo đà nổi tiếng. Đây cũng chính là nguyên nhân Lục Lăng Hằng coi trọng bộ phim này, muốn thử vai.

Lần này Lục Lăng Hằng thử vai nam thứ số hai, cũng là nhân vật phản diện của phim, môn đệ Kiếm Ma Lăng Kiếm Vân. Tuy là nhân vật phản diện, nhưng trong phim có rất nhiều phân cảnh của người này, bởi vì thoạt đầu nhân vật này không bị vạch trần, hơn nữa còn là bạn tốt của nam chính, cùng nam chính trên hành trình tìm lại bảo kiếm, mãi tới những tập gần cuối thân phận mới bị lật tẩy.

Hơn nữa, bộ phim “Khương môn phi tương” này thú vị ở chỗ, bình thường diễn viên chính trong phim truyền hình và điện ảnh thường theo hình tượng thánh mẫu, chỉ cần thấy thế giới có sự bất công sẽ đứng ra hành hiệp trượng nghĩa, nhưng trong “Khương môn phi tương”, hình mẫu này lại được dành cho nam phản diện số hai, cũng chính là Lăng Kiếm Vân, mà nam chính Khương Diệc Long lại là một người có phần lưu manh thích chọc cười đùa dai. Thậm chí thoạt đầu Khương Diệc Long cũng không muốn gánh trọng trách lên vai, cũng là do Lăng Kiếm Vân khuyên bảo, mãi tới khi người nhà gặp chuyện Khương Diệc Long mới quyết định bước vào cuộc hành trình tìm thanh kiếm. Đương nhiên, Lăng Kiếm Vân làm vậy cũng bởi có tư tâm, chỉ dòng máu thần mà nam chính kế thừa mới có thể phá bỏ phong ấn thanh thần kiếm Lăng Kiếm Vân đánh cắp.

Bởi nội dung phim sửa cũ thành mới, cho nên lúc chọn diễn viên cũng phải chọn tới chọn lui, chọn vai cho nhân vật phản diện không phải chọn người có bộ dạng lưu manh, mà ngược lại, tìm một người có vẻ chính trực ngay thẳng, hình tượng này Lục Lăng Hằng rất phù hợp.

Lục Lăng Hằng tới nơi thử vai, anh tới tương đối sớm, đạo diễn còn chưa tới, bởi còn chưa ăn sáng nên anh lấy một quả táo trong túi ra gặm.

Gặm được vài miếng, trợ lý chạy tới nói cho anh biết nhóm đạo diễn phụ trách thử vai lần này đã tới, bảo anh đi gặp một chút. Anh vội cất trái táo lại, đi vào chào hỏi đạo diễn, sau đó anh nhìn thấy —— Thẩm Bác Diễn đang ngồi bắt chéo chân bên cạnh Trương Khôn.

Miếng táo chưa nhai hết thiếu chút nữa nghẹn trong họng. Sao đi đâu cũng thấy mặt Thẩm Tiểu Cẩu vậy!!! Lục Lăng Hằng ngẩn người quên mất cả chào hỏi, anh ngây người mấy giây, vẫn là đạo diễn Trương Khôn híp mắt cười bắt chuyện trước: “Tiểu Lục, tới rồi đó hả? Rồi, đi thay quần áo trước đi rồi thử vai.”

Lục Lăng Hàng hoàn hồn lại, lúng túng đáp:”Vâng..”

“Nhanh thay đi.” Chân Thẩm Bác Diễn bắt chéo kia lắc lư, “Hôm nay tôi với đạo diễn Trương phụ trách buổi thử vai của cậu, biểu hiện cho tốt vào.”

Lục Lăng Hằng lại bị nghẹn nước miếng. Thẩm Bác Diễn? Giúp anh thử vai? Đúng là dọa người mà, không biết vai này có nhận được nữa hay không!!

Trợ lý đạo diễn dẫn Lục Lăng Hằng vào phòng hóa trang, đưa một bộ quần áo cổ trang cho anh thay. Hôm nay anh thử vai, bởi vì dù sao cũng là phim cổ trang nên ngoại trừ quan sát diễn xuất của anh, đạo diễn còn phải nhìn xem sau khi hóa trang hình tượng anh có phù hợp với vai diễn hay không.

Trước khi Lục Lăng Hằng vào phòng thay quần áo, lo lo lắng lắng hỏi: “Hay cho tôi xem kịch bản trước xem có thay đổi không?” Thẩm Bác Diễn xem anh thử vai, anh bắt đầu lo lắng không biết lát nữa kịch bản có biến thành để anh mặc đồ cổ trang nhảy Gangnam style hay không nữa.

Vẻ mặt trợ lý mờ mịt: “Không thay đổi, nhanh thay quần áo đi.”

Lúc này Lục Lăng Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hóa trang xong đi ra, Trương Khôn và Thẩm Bác Diễn đang nói chuyện, nghe thấy tiếng quay đầu lại, cả hai đều sửng sốt. Bộp một tiếng, tập kịch bản trong tay Trương Khôn rơi xuống đất nhưng ông lại không có chút phản ứng nào.

Có diễn viên chỉ hợp đóng hiện đại, có diễn viên chỉ hợp cổ trang, có diễn viên chỉ có thể để một kiểu tóc, nên cho dù Lục Lăng Hằng có đẹp trai cỡ nào, nếu không hóa trang thì không ai có thể đảm bảo anh hợp hay không. Nhưng dáng vẻ Lục Lăng Hằng không tồi, vô luận tóc dài hay ngắn anh đều rất hợp. Hơn nữa, đầu phim Lăng Kiếm Vân mặc đồ đệ tử đạo gia, khoác lên người đạo bào xanh phiêu dật, đội búi tóc, mặt có dặm một lớp phấn mỏng, khí sắc anh vốn hồng nhuận, không cần bật ánh sáng đã có vẻ giống như tiên nhân hào hiệp xuất trần!

Trương Khôn lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình đánh rơi kịch bản, nhanh chóng nhặt lên.

Thẩm Bác Diễn vẫn còn nhìn chằm chằm Lục Lăng Hằng, không nháy mắt tới một cái. Hắn nhớ lại hôm trước Lục Lăng Hằng chỉ mặc độc một cái quần lót, cái mông uốn tới ẹo lui trên giường mình, khác hoàn toàn với đệ tử tiên gia trước mặt hắn lúc này đây, hợp hai hình ảnh lại một chỗ… mức độ kích động không phải dạng vừa đâu!!

“Khụ.. Cậu chuẩn bị diễn thử một cảnh.” Trương Khôn vội vã cười híp mắt mở miệng nói, xoa dịu bầu không khí im lặng.

Lục Lăng Hằng gật đầu, đi tới một bên chuẩn bị.

“Cái này.. Thẩm Tổng.” Trương Khôn dè dè dặt dặt lên tiếng, “Tôi thấy cậu ấy đẹp trai quá, liệu Cảnh Thanh có bị vượt mặt không?” Cảnh Thanh là diễn viên đóng Khương Diệc Long đã được định từ trước.

Trương Khôn cũng là một người khôn khéo, với việc thử vai quyền đạo diễn không bằng quyền nhà đầu tư, vốn Thẩm Bác Diễn đề cử Lục Lăng Hằng với ông, không cho Lục Lăng Hằng thử vai mà vào thẳng đoàn làm phim ông cũng không nói gì, nay cũng chỉ định tới để xem qua một chút. Nhưng lúc này thấy Lục Lăng Hằng hóa trang cổ trang, ông bắt đầu lo lắng Lục Lăng Hằng đóng nam phụ sẽ quá nổi bật..

Thẩm Bác Diễn nói qua loa: “Bảo thợ trang điểm hóa trang cho Cảnh Thanh đẹp trai lên.”

Trương Khôn khóc không ra nước mắt. Thợ trang điểm có tài giỏi thần kì tới đâu cũng chỉ có giới hạn thôi ạ!! Không bằng hóa trang cho Lục Lăng Hằng xấu đi, vậy xem ra còn dễ dàng hơn..

Lục Lăng Hằng chuẩn bị xong quay về giữa phòng: “Đạo diễn.. Thẩm tổng, tôi chuẩn bị xong rồi.”

Trương Khôn cười ha hả nói: “Vậy…”

Đột nhiên Thẩm Bác Diễn đứng lên: “Tôi diễn phụ cùng cậu.”

Trương Không: “….”

Lục Lăng Hằng: “….”

Cảnh thử vai này là Lăng Kiếm Vân phát hiện bên đường có ác bá chọc ghẹo dân nữ, sau đó tiến lên giải cứu dân nữ, chính trực ngay thẳng mà chống lại ác bá. Chủ yếu là thể hiện mặt đoan chính và tinh thần trọng nghĩa của Lăng Kiếm Vân ở đầu phim.

Lục Lăng Hằng hỏi: “Anh diễn ác bá?”

“Không.” Khóe miệng Thẩm Bác Diễn cong lên, “Tôi diễn dân nữ.”

Đọc truyện chữ Full