DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Nịch Ái
Chương 24: Không cách nào nhịn được

Anh Tô Văn không trả lời, gian phòng tối tăm khoảnh khắc tĩnh mịch . . . . . Nhưng một lát sau, anh Tô Văn liền đưa tay về phía quần ngủ của tôi , tôi kinh hô một tiếng, bắt đầu vùng vẫy. Tôi lần đầu tiên phát hiện không cách nào kháng cự thân thể anh.Bình thường ở trường mặc áo sơ mi ,cánh tay nhìn qua cảm giác cực kỳ gầy yếu , so với trong tưởng tượng có khí lực hơn mấy chục lần, giảo hoạt tránh thoát tôi chống cự, cởi ra quần ngủ của tôi .

“Không, không muốn!” Tôi hốt hoảng lắc đầu, toàn thân cũng bắt đầu giãy dụa,”Em tự mình làm, em làm ! Không cần anh. . . . . A!” Đó không phải là thanh âm của tôi không phải thanh âm của tôi !Không phải là nơi đó bị đụng một cái sao. . . . . . Tôi cần gì phải vậy?Nam tử hán đại trượng phu, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, sắc tức thị không không tức thị sắc. . . . . .

“Em thật sẽ làm?” Anh Tô Văn ở bên tai tôi nhỏ giọng nói,trong ngữ điệu tựa hồ mang theo một chút đắc ý. Anh hô hấp đánh vào bên tai tôi , mà có chết hay không chứ,chỗ tai tôi là nơi nhạy cảm nhất . . . . Bộ vị tôi ở nhiều phương diện bị trêu đùa , rất bi thảm hưng phấn lên.

“A, không, không cần, a . . . . .” Tôi thật sự là tưởng tượng không ra, hiện tại đang nằm úp sấp nằm ở trên người của tôi , giúp tôi giải quyết lại là cái tên đối với chuyện gì cũng không quá quan tâm để ý, thỉnh thoảng ôn nhu thỉnh thoảng tàn nhẫn – anh Tô Văn.Anh trong lòng tôi rõ ràng Thiên Sứ không thể vấy bẩn, ngoại trừ Thiên Sứ khuyết thiếu đôi cánh . . . . .

Nhưng Thiên Sứ ngày xưa , so với ác ma còn muốn tà ác hơn ! Hơn nữa kỹ thuật của anh ta, đáng chết. . . . . . rất tốt. Rất nhanh tôi liền bị làm cho choáng váng , hoàn toàn bỏ qua chống cự, quá chú tâm đầu nhập khi anh mang đến cực lạc .Cuộc sống là một hồi cưỡng gian không thể phản kháng , học hưởng thụ đi.Những lời này từ trước đến nay là châm ngôn của tôi ,điều này cũng giải thích tính tình tôi nhẫn nhục chịu đựng.

“Anh, anh,anh,anh buông tay. . . . . .” Khi tôi sắp đạt tới đỉnh cao cực lạc thì nơi xuất ra lại bị tàn nhẫn bịt lại.Tôi cúi đầu, không cách nào khống chế than nhẹ ,thỉnh cầu anh Tô Văn.

“Thoải mái không?”

“Nếu như anh buông tay liền thư thái.” Tôi rất thành thực hồi đáp. Hoàn toàn là phản ứng tự nhiên của thân thể.Đối với vấn đề cùng yêu cầu của anh Tô Văn liền vô điều kiện giải đáp hoặc phục tùng.

“Ha ha. Lúc này em rất thức thời.”Anh Tô Văn hoàn toàn ẩn vào bóng đêm, tôi chỉ có thể loáng thoáng thấy ánh mắt hắc bạch phân minh của anh , so với ban ngày càng thêm sáng ngời. Anh từ tủ bên giường rút ra miếng khăn giấy mỏng trong hộp ,sau đó nằm ở bên tôi i tôi , nhẹ nhàng hừ một câu, giống như mẹ khi tôi còn bé ở bên tai tôi hát ru, ôn nhu đến tận xương, “Tốt lắm.”

Sau đó, sau đó tôi cứ như vậy mất thể diện nộp vũ khí đầu hàng .Thân thể của tôi đơn giản chính là tên phản đồ, hoàn toàn không nghe sự chỉ huy của tôi , dưới câu nói đơn giản như vậy của anh Tô Văn, liền. . . . . . !

Thân thể của tôi hơi co quắp, ánh mắt ngắn ngủi mất đi tiêu cự, nặng nề hô hấp, giống như là động vật nhỏ sắp chết .Một khắc kia, trong lòng tôi tất cả lòng tin cũng bị đánh nát, hận không thể đem mình chôn đi.Trời ạ, sau này tôi còn thế nào đối mặt anh Tô Văn ?Trời ạ trời ạ trời ạ. . . . . .

“Tốt lắm, ngủ đi.” Anh Tô Văn vuốt vuốt tóc của tôi , tôi phản xạ có điều kiện co rúc thành một đoàn, tránh né tay của anh. Không phải là bởi vì sợ, chẳng qua là cảm thấy rất. . . . . . Không được tự nhiên. Tại sao anh Tô Văn sau khi làm chuyện như vậy còn có thể tiếp tục mặt không đổi sắc, chuyện trò vui vẻ đây? Tại sao tại sao tại sao. . . . . .

“Anh . . . . . Anh tại sao phải đối với em như vậy?” Tôi mang theo nức nở nói. Sau khi nói xong tự tôi cũng buồn bực .Thế nào cảm giác ,tôi đây như là bị cường XXOO sau đó lên án đây? Dường như anh Tô Văn cũng không có đối với tôi thế nào đi. . . . . . Hơn nữa anh làm chuyện này trước, từng rất dứt khoát nói với tôi , “Anh giúp em.”

Chẳng lẽ anh thật sự ôm chân thành cộng thêm tình cảm chân thành tha thiết . . . . . Tới trợ giúp tôi đây làm ?!Tôi không phải là con nít, anh Tô Văn !Chuyện như vậy không cần người giúp cũng có thể theo bản năng đi?

Tôi trong đầu thoáng qua các loại ý tưởng ngổn ngang ,chỉ cảm thấy lại buồn cười lại thật đáng buồn.Anh Tô Văn từ trên giường đứng lên, anh hô hấp cũng có chút nặng nề, trong thanh âm cũng mang theo giọng mũi nặng nề .Tôi thậm chí có chút hoài nghi anh Tô Văn có phải là bị cảm hay không, có chút lo lắng cắn cắn đôi môi. Đang lúc này, chỉ nghe anh Tô Văn hồi đáp, “Em là em trai anh, anh có trách nhiệm phải giúp em . . . . .”

Anh cho ra đáp án cùng suy nghĩ tôi như nhau, nhưng nghe lời của anh xong,trong lòng tôi chợt trầm xuống. Anh Tô Văn đối với tôi làm hết thảy, cũng là vì trách nhiệm mới làm ra .Trước đây vì tôi ,chăm sóc cuộc sống tôi hàng ngày, đến bây giờ. . . . . . Thậm chí làm ra loại chuyện đỏ mặt tim đập này. Chẳng lẽ anh cũng sẽ không mất tự nhiên sao? . . . . . . Coi như anh không cảm thấy mất tự nhiên, tôi cũng sẽ cảm thấy không đúng ! Anh Tô Văn luôn tự cho là đúng mà đem trách nhiệm của anh, áp đặt ở trên người của tôi , hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của tôi . . . . . .

“Em ghét chuyện như vậy. . . . . . Sau này không cần như vậy.” Tôi hít mũi một cái, cảm giác mình ủy khuất sắp khóc lên. Có thể là bởi vì mới vừa rồi đã làm loại chuyện đó, tôi cả đại não cũng chóng mặt, ý tưởng cũng thay đổi phá lệ cực đoan .Nếu như anh Tô Văn không rời đi, tôi sợ mình sẽ không nhịn được, nói ra lời càng thêm lời khó nghe .

“Em làm sao có thể ghét chuyện như vậy ?”Đứng ở cửa phòng anh Tô Văn híp mắt,bởi vì đèn phòng khách chiếu xuống,cho nên tôi mơ hồ có thể thấy mặt anh Tô Văn.Tôi nghĩ tôi vĩnh viễn cũng không quên được nụ cười anh khi đó .Vô cùng tà ác, vô cùng mê hoặc,giống như Thiên Sứ sa đọa,không hề có một tia khí tức nhân gian .Tôi ngây ngốc nhìn nụ cười anh Tô Văn tà tuấn tới cực điểm ,trong giây lát cảm thấy sống lưng lạnh cả người, cả người giống như là bị làm pháp chú không thể động đậy.Câu tiếp theo của anh Tô Văn , càng làm cho tôi ngốc lăng ở trên giường, sau một lúc lâu chưa hồi thần, “Chẳng lẽ Tiểu Xương em. . . . bị lãnh đạm?”

Thứ nam nhân không cách nào nhịn được nhất , chính là những lời này! Coi như tôi thật tính lãnh đạm, cũng không thể như không có việc gì đồng ý,huống chi tôi là thiếu niên cả người khỏe mạnh 28 năm hoa tiền đồ vô lượng nhiệt huyết đây?Vì vậy tôi phục hồi tinh thần lại sau, căng thẳng liền phản bác, “Ai nói ! Em mới không phải. . . . . . lãnh đạm! Anh ,anh cũng không nên xem thường em !”

“Nha. . . . . . Vậy anh an tâm.” Anh Tô Văn giả bộ một bộ thoải mái, nhưng khóe miệng lại treo nụ cười hẹp hòi.Anh rõ ràng là biết! Biết tôi không phải mẹ nó cái gì lãnh đạm! Lại cố ý chọc giận tôi . Này không phải tác phong anh Tô Văn? Đây rõ ràng là mánh khóe của tên Hạ Phi kia thường đùa bỡn tôi ! Hơn nữa thật bất hạnh , phép khích tướng dùng ở trên người của tôi , bách phát bách trúng. . . . . .

“Vậy sau này có cần, nói cho anh là được rồi.”Anh Tô Văn nói xong, liền đóng cửa.

“. . . . . .” Tôi buồn bực bĩu môi, thanh âm cắm ở trong cổ họng, cuối cùng cũng không nói gì .Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Mặc dù tôi biết anh Tô Văn dường như là có bệnh tâm thần phân liệt, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua anh điên cuồng như vậy à !Cái gì gọi là ‘ có cần, nói cho anh biết là được rồi ‘?Loại chuyện như vậy cũng có thể nội bộ giải quyết sao?



Chẳng lẽ là tôi quá lạc hậu. . . . . Bây giờ nam sinh thật ra thì đều thích để cho bạn cùng lứa tuổi giúp làm. . . . . . ? Được rồi, tôi thừa nhận, anh Tô Văn anh mới vừa. . . . . . Quả thật so với tôi giải quyết một mình thoải mái hơn,thế nhưng cũng không đại biểu, sau này tôi cứ bị kích thích sẽ phải đi tìm anh tôi giải quyết đi?

Chuyện này bình thường sao? Chuyện này thật bình thường sao? Tôi thế nào cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Nhưng biểu hiện anh Tô Văn bình thản như vậy ,làm tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, mình không phải là quá mức kinh ngạc đi.Tôi, tôi cũng không phải lãnh đạm, cái bộ vị đó bị vuốt ve. . . . . . Tự nhiên là có cảm giác , mà anh tôi vì không để cho tôi từ thời kỳ trưởng thành đối với chuyện như vậy lưu lại ám ảnh, mới bảo giúp tôi giải quyết .

Nghĩ như vậy, tựa hồ cũng rất có Logic . Nhưng anh Tô Văn à phạm vi anh quản được cũng quá rộng rồi đi?Anh thuần khiết , vô tư , hoàn toàn không quan tâm mà vì em làm gì đó . . . . . Nhưng em sẽ cảm thấy mặt đỏ tim đập, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn mắt anh cũng không có!

Aiii.Đều là lỗi của tôi .Lúc nào tư xuân không chịu,lại chọn vào hôm nay. . . . . .

Tôi đem đầu nóng hổi chôn ở gối đầu cùng cái mền , hận không thể làm ngạt thở mà chết. Như vậy sáng sớm ngày mai,cũng không cần đối mặt anh Tô Văn. Đáng tiếc trước trạng thái tôi có thể làm mình ngạt thở . . . . . Tôi cũng rất mất thể diện , ngủ thiếp đi.

Đọc truyện chữ Full