DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Nịch Ái
Chương 34: Tín nhiệm

Quay về trường học bọn tôi mất một đoạn thời gian thích ứng cho kịp tiết tấu lớp mười một .Đủ thứ môn thi, trên căn bản có thể dùng ‘nạn này chưa yên ,nạn khác đã đến’ để hình dung. Trừ ứng phó những kì kiểm tra ra,tôi còn phải rút ra thời gian làm bài thi của anh Tô Văn cho tôi. Mặc dù bận rộn muốn bể đầu sứt trán, nhưng không phải là không có hồi báo.

Thành tích của tôi lần nữa nhảy vọt.Sau khi nhập học lần đầu tiên lọt vào top 3 toàn trường .Phải biết,học sinh càng thành tích tốt , càng khó đột phá thành tích mình vốn có .Tôi trước luôn luôn bơi bơi trong top 5,chân chính có thể xếp vào top 3 số lần rất ít . Như vậy . . . . . Tôi vẫn là rất có tiềm lực phát triển đi.

Sau khi bảng điểm thi thử phát ra, vẻ mặt của mọi người có thể chia làm 3 loại,chủ đạo là suy sụp phái, dương dương tự đắc phái, và phần nhỏ ‘ mặc người chém giết ’ phái. Thi Thi là thuộc về phái sau. Điều kiện nhà cô không tệ, cho dù cô không thi lên đại học, cũng không cần buồn phiền cuộc sống sau này. Huống chi cô theo nghệ thuật, lấy thành tích học tập Thi Thi bây giờ , coi như không cần học trực tiếp đi thi, cũng có thể trúng tuyển trường nghệ thuật.

Cô đối với cuộc thi đã hoàn toàn miễn dịch, cả ngày vui hì hì theo sát bạn trai của mình , bình thường thời gian tiếp xúc với chúng tôi rất ngắn, coi như nhìn thấy cô thì cũng luôn thấy cô rúc vào trong ngực Tề Tử Hi.Cái loại cảnh tượng đó thật sự là chim nhỏ nép vào người, Kim Đồng Ngọc Nữ. Khiến cho tôi ở trên hành lang xa xa thấy bọn họ cũng bắt đầu đi đường vòng. Đùa sao. . . . . Tôi mới không muốn làm bóng đèn đâu.

Nhưng hôm nay hiếm thấy,Thi Thi sau khi tan học chạy đến sân bóng rổ tìm tôi cùng Hạ Phi.Đội bóng rổ trường tôi trên căn bản chỉ là vì mặt ngoài mới tồn tại. Trừ một hai học đệ cấp thấp, nhìn qua cực kỳ nhiệt huyết có thể bảo trì đặc huấn vừa đi làm ở ngoài, cấp cao chúng tôi đều là mười lần đặc huấn chỉ chuyên cần hai ba lần như vậy . Tâm tình tốt ,hoặc là có thời gian lại đi. Tâm tình không tốt liền núp mình trong phòng ngủ xem tiểu thuyết.

Cao trung Minh Vũ dù sao cũng là trường điểm, không thích hợp cho học sinh nghệ thuật cùng thể dục tồn tại. Thi Thi năm đó có thể vào ,vẫn là làm phiền ba cô chỗ nào cũng nhúng tay, mới khiến cho hiệu trưởng miễn cưỡng phê chuẩn cô nhập học.

“A,nha nha, tớ không phải là hoa mắt đi. Thi Thi hôm nay lại có thời gian đến xem chúng tớ chơi bóng rổ! Chậc chậc, thật là thụ sủng nhược kinh.” Tôi nửa cười nửa thật nói, “Tống Thi Thi tiểu thư, cậu là điển hình của trọng sắc khinh bạn nha, hôm nay thế nào lương tâm phát hiện, chạy tới xem chúng tớ chơi bóng rổ?” Thi Thi chột dạ cười cười với tôi, đang muốn mở miệng thì ánh mắt lại bị Hạ Phi đứng ở sau lưng tôi biểu diễn bóng rổ ngoài trời hấp dẫn. Tôi nhún vai một cái, theo tầm mắt của cô nghiêng đầu sang chỗ khác.

‘Lộp bộp’ thanh âm bóng rổ vào khung rổ,Hạ Phi bàn tay còn dừng lại ở trên khung rổ.Lấy thân hình Hạ Phi bây giờ , hắn đã có thể úp rổ,cái động tác này chọc các cô gái thét chói tai , động tác làm so với trên ti vi còn tốt hơn.Tôi hâm mộ trừng mắt nhìn, một loại ý nghĩ không chịu thua bỗng nhiên sinhra.Mang theo bóng trong tay,vòng qua Thi Thi, tùy ý hướng về phía ba điểm .Vận khí không tệ, bóng ở trên khung xoay tròn mấy vòng sau rốt cục chui vào,từ trong khung rỗ rớt xuống. Người thua không thua người, mặc dù ném ba điểm này cùng Hạ Phi so ra còn kém điểm kích thích thị giác ,nhưng tôi còn là thần tượng nam chính học giả trong phim, hất đầu bày cái POSE.

“Oa . . . . . Hai người thật đúng là khá tốt.” Thi Thi cười vỗ tay nói. Tôi cười hắc hắc một chút, giương mắt nhìn về phía Hạ Phi.Hắn giống như là không nghe thấy Thi Thi tán dương ,mặt không thay đổi nhặt lên bóng,máy móc tiếp tục luyện tập.

“Cậu tìm đến bọn tớ, sẽ không chỉ vì nhìn chơi bóng thôi đi.” Tôi xoa xoa mồ hôi trán, trời đang về chiều,bóng bị kéo rất dài. Trước đây không lâu kéo xuống một trận mưa, trong không khí còn mang theo mùi bùn đất đặc biệt của mưa.Bởi vì mới vừa vận động qua,tôi cho dù trên người chỉ mặc một cái T-shirt cũng không có cảm giác lạnh.

Thi Thi làm ra một bộ ủy khuất , nhếch lên miệng, “Thật sao, tớ hiếm khi tới coi cậu chơi bóng,Hồng Xương cậu cư nhiên liền hoài nghi tớ mang theo mục đích tới. Không phải là bởi vì trước kia tớ . . . . . lạnh nhạc mấy cậu đi.”

“Tớ chỉ đùa một chút mà thôi.” Tôi đối với chuyện tiếp xúc với mấy đứa con gái nhức đầu tới cực điểm. Các cô nàng tùy tiện người nào cũng không dễ đối phó, không cẩn thận, nói sai một câu là có thể chạm mìn. A, khi bên cạnh con gái cũng không phải là quá bạo lực chính là quá cởi mở. . . . . . Không, tôi không thể chỉ do có người đã từng tiếp xúc ý đồ kết thân tôi (nữ nhân diêm dúa ở quán bar + bạo lực ), mà phủ nhận cả quần thể con gái.

Nhưng . . . . . Tôi thích phái nữ thành thục , em rốt cuộc ở nơi nào ! Nếu như em không xuất hiện nữa , có lẽ tôi cũng chỉ có thể cùng em nói vĩnh biệt, bởi vì mình bây giờ. . . . . . Rất nhanh sẽ bị hoàn toàn lây bệnh ‘ đồng tính luyến ái ’ .Cho dù thấy em gái đáng yêu cũng sẽ không tim đập rộn lên. Cho dù bị nữ sinh ở hành lang tỏ tình thì cũng sẽ không do dự từ chối. Khụ khụ, dĩ nhiên tôi sẽ cố gắng mà đem lời từ chối nói uyển chuyển một chút.

“Thật lâu không cùng hai người tán gẫu ~ hô,giống như kể từ khi tớ cùng Tề Tử Hi quen nhau cũng chưa có qua đây. . . . . .” Thi Thi trừng mắt nhìn, mặt hoài niệm.Tôi thấy cô như vậy, cũng nghiêm chỉnh không nói cô ‘ trọng sắc khinh bạn ’ ,không thể làm gì khác hơn là cười yếu ớt nói, “Được rồi. Cậu cũng có bạn trai ,không cùng hai tên độc thân bọn tớ chen chúc cũng là một chuyện rất bình thường. Hạ Phi !Ngừng chơi,nghỉ ngơi đi.Chúng ta đi qua bên kia tán gẫu .”

Hạ Phi mặt phẫn nộ giơ chân lên bước, đi về phía ghế dài bên sân. Ba người chúng tôi ,sóng vai ngồi ở trên ghế dài, tôi ở chính giữa, Thi Thi và Hạ Phi ở hai bên người tôi.Cảnh tượng quen thuộc như vậy làm tôi nhớ tới rất nhiều năm trước, bắt đầu từ sơ trung, ba người chúng tôi cố định chỗ ngồi. Bên tay trái là Hạ Phi,bên tay phải là Thi Thi, tôi vĩnh viễn bị vây vào giữa. Đáng tiếc đoạn thời gian đó vĩnh viễn cũng không trở lại. Thi Thi đã bắt đầu ăn cây táo, rào cây sung,tay quải ra ngoài, bên tay phải của tôi ở phần lớn thời điểm đều trống không. Nhưng . . . . Đây cũng không có biện pháp . Chúng tôi trưởng thành, sẽ phải học được chia ly.Quay đầu lại, người làm bạn bên chúng tôi , chỉ còn lại kỷ niệm người từng xuất hiện qua cuộc đời .

Bất quá .. Tôi ít nhất. . . . . . còn có Hạ Phi. Hắn cho dù ngồi trên chuyến xe trưởng thành , đối với người khác phái không có chút dấu hiệu nảy sinh nào .Chẳng lẽ đây chính là chậm phát dục trong truyền thuyết ? Ở trong đầu cho ra cái kết luận này sau, tôi vạn phần kinh ngạc quay đầu , mắt liếc Hạ Phi giờ phút này đang nhẹ thở gấp .Chắc do ánh mắt tôi vô cùng rõ ràng, Hạ Phi có chút không được tự nhiên gãi gãi đầu, thậm chí đưa tay thuận thuận tóc mái trên trán, nhỏ giọng dò hỏi, “Thế nào? Nhìn tôi làm gì.”

“Không có gì.” Hảo ý bên ngoài. Hạ Phi tựa hồ đối với tầm mắt tôi rất không có sức chống cự. Nếu như tôi không nhìn lầm. . . . . . Hạ Phi rõ ràng là đỏ mặt.Oa, lần đầu tiên phát hiện Hạ Phi ngượng ngùng, bị người nhìn mấy lần liền đỏ mặt. Chẳng lẽ bình thường giả bộ khốc khốc chẳng qua là dùng để che ngượng ngùng của hắn?Tôi ở trong lòng cười thầm hai tiếng, vì không gia tăng ‘ áp lực ’ cho Hạ Phi, vội vàng đem tầm mắt chuyển dời đến Thi Thi ,”Thi Thi. . . . . . Lần này điểm thi thử cậu cảm thấy như thế nào?”

“SO SO đi.” Thi Thi không chút để ý, cô hiển nhiên đối với đề tài cuộc thi không có gì hứng thú, đề tài rất nhanh liền nhảy tới BIG BANG mới ra ,sau đó nói nói, không giải thích được, đề tài liền bị cô kéo đến chuyện ở quán bar ngày đó.

“Aha ,đêm hôm đó ở quầy rượu, Hồng Xương cậu đá văng cửa xông đến trong phòng.Ha ha, động tác kia quá buồn cười,giống như là đánh bom liều chết !” Thi Thi đứt quãng nói, ngắn ngủn một câu ,lại bị chính tiếng cười cô cắt đứt vô số lần.

Tôi đầu đầy hắc tuyến nhìn chằm chằm mũi giày mình,nghe cô nói hành động vĩ đại của tôi hôm đó, thuật lại sống động một lần cho Hạ Phi bên cạnh.Hạ Phi vừa bắt đầu còn có thể giả bộ không để tâm, nhưng càng về sau cư nhiên cười chung với Thi Thi.Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bầu trời dần dần mờ tối, rất là bất đắc dĩ thở dài, “Nếu như Thi Thi cậu viết văn cũng có thể viết như tài ăn nói,vậy thì quá tốt.”

“Hồng Xương. . . . . Cậu không nghĩ tới, vạn nhất tớ thật đã xảy ra chuyện ,bọn tớ sẽ đem các cậu nhập bọn sao?” Thi Thi cười hì hì nói . Lời đùa giỡn ,lại làm cho người suy nghĩ sâu xa. Đúng vậy. Chúng tôi , cho dù tự mình gây phiền toái, cũng sẽ không đem bạn bè kéo xuống nước theo.Miệng hô to khẩu hiệu : có phúc cùng hưởng .Nhưng lại chưa bao giờ chịu đem phiền não của mình cùng mấy đứa bạn gánh chung.Bất quá ,có phải là hay không biến thành một loại giấu giếm?

Vừa thi xong một học kỳ , thật sự là không thích hợp tới đàm luận loại đề tài nặng nề này.Thi Thi tựa hồ cũng phát hiện, cô chợt đưa tay vào túi, từ bên trong móc ra hai lon Fanta, “Tén ten~ tớ mua nước cho mấy cậu.Uống chung đi!”

“A, quỷ hẹp hòi, chúng ta có ba người,cậu lại chỉ mua hai lon Fanta!”

“Cửa hàng chỉ còn lại hai bình . . . . Hì hì, tớ là con gái,cho nên tớ uống một bình. Hồng Xương cậu và Hạ Phi uống một bình đi .”Thi Thi nói xong, liền mở nắp bình,nhấp một miếng. Hứng thú ác quỷ của cô tôi đã thấy nhưng không thể trách, rất là thờ ơ gật gật đầu, “Ừm. Phi Tử không ngại đi?”

“. . . . . . Không ngại.”

Lại nói, thật đúng là có chút khát đây. Mới vừa rồi chơi bóng mất nước,vừa lúc có thể trở lại. Tôi ngẩng đầu lên, ừng ực uống. Fanta này nồng không giống Sprite ,cũng khó trách Thi Thi thích uống. Uống trong bình ước chừng một phần ba ,tôi liếm liếm đôi môi, đem bình đưa cho Hạ Phi,”Ừ.Ngươi lượng vận động tương đối lớn. Nhanh uống đi, hiếm khi Thi Thi tiểu thư mời khách.”

“. . . . . . Ừm.”Không biết có phải ảo giác hay không .Hạ Phi tay nhận lấy Fanta , tựa hồ có chút run rẩy. Ngón tay của hắn lượn quanh bình, mặt dại ra, lăng lăng nhìn bình.

“A, ha ha.”Thi Thi chợt nhỏ giọng cười,nói một câu , “Hạ Phi.Không nghĩ tới, cậu đối với Hồng Xương thật đúng là . . . . . .”

Hạ Phi nghe xong thân thể lập tức cứng ngắc , hắn thẹn quá thành giận phản bác, “Tống Thi Thi !Cậu ở đây nói nhăng gì đó! Câm miệng cho tôi!”

“Yên tâm yên tâm. Tớ sẽ không phá hư hai người nữa, cậu cần có thể tìm tớ giúp một tay .”Thi Thi đưa ra hai ngón tay cái, khiến cho nó không trung đụng chạm. Nụ cười cô lúc này giống như là con chồn nhìn gà đầy gian trá. Hạ Phi kích động đứng lên, thái độ không tốt nói, “Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.”

Tôi không giải thích được hai người này, “Các cậu đang nói cái gì? Tớ thế nào cái gì cũng nghe không hiểu.”

“Aha . Không có gì cả ~”

“Không có gì!”

Thi Thi cùng Hạ Phi cơ hồ là trăm miệng một lời .Mặc dù biết hai người này nhất định là giấu diếm tôi cái gì, nhưng nhìn bọn họ khó được chung một chiến tuyến ,tôi cũng liền lười truy cứu tiếp . Nhún vai một cái, gió đêm mơn trớn làn da ngoài ống tay áo ,lúc này trời đã hoàn toàn tối , thỉnh thoảng một hai con chim xẹt qua, phát ra tiếng kêu kéo dài. Đèn đường trường học liên tiếp sáng lên.

“Được rồi. Đã trễ. Tôi còn phải trở về làm bài tập đây.” Tôi rụt cổ một cái, nhìn đèn đường cam màu đỏ , Thi Thi cười tính toán, làm tôi đột nhiên sợ run cả người.

Đọc truyện chữ Full