DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp
Chương 13: Vịt con xấu xí vịt bay chó sủa

Tử Vi ăn no đậu hủ (? ) của Ngô Nông, vui vẻ đi vào phòng bếp Ngô gia giúp Ngô ma ma nấu cơm. Ngô Nông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tha cái rương vọt lên lầu. Kết quả chưa đi được hai bước lại bị ngăn cản.

Bất quá lần này cản hắn không phải là người, mà là con chó — Ban Ban nhà hắn.

Nhắc tới lai lịch Ban Ban nhà hắn cũng coi là ly kỳ, khi Ngô Nông vào lớp 12, vào một buổi sáng Ngô ba ba đẩy ra cửa sân chuẩn bị bắt đầu làm việc, kết quả liếc mắt một cái liền thấy con chó nằm sấp bên ngoài sân đáng thương hề hề, cũng không biết là từ đâu chạy tới. Thân hình thì nhỏ chân thì ngắn, lông trên thân cụt ngủn loang lổ, lỗ tai cụp xuống, nghe được tiếng người liền nghiêng đầu lại nhìn ông, ánh mắt đáng thương kia một cái liền đánh trúng con tim từ bi của Ngô ba ba. Ngô ba ba lúc ấy cứng lòng cứng dạ không có để ý nó, kết quả đợi đến khi tan việc trở lại còn phát hiện nó vẫn ở trước cửa nhà mình nằm úp sấp. Đến ngày hôm sau bắt đầu làm việc, nó cũng còn ở chỗ này. . . . . .

Ngô ba ba vốn là con người rắn rỏi nhưng không phải tâm địa sắt đá gì ráo, hơn nữa cực kỳ thích chó này mèo kia, hơn nữa đối với loại động vật nhỏ bé yếu đuối này là không có sức chống cự nhất, cả năm ngày đều thấy con chó nằm úp sấp ở cửa, một bước cũng không chuyển, không ăn không uống nom cũng sắp chết. Cuối cùng ông thở dài một tiếng, từ phòng bếp cầm cái phao câu gà lúc Ngô ma ma hầm gà còn dư, cuối cùng cũng kêu vật nhỏ này đi vào.

Lúc ấy nó vào nhà chân vẫn còn cà nhắc, bước đi cũng chỉ dùng ba chân, nhìn sao cũng là bệnh nhân. Lúc ấy Ngô ma ma còn quở trách ông nhặt linh tinh về, con chó nhỏ rách rưới này vừa nhìn liền biết không sống được mấy ngày, nhặt nó làm cái gì?

Kết quả con chó nhỏ này được Ngô ba ba đút ăn mấy ngày, đầu tiên là chân khỏi, chạy nhảy cũng mạnh vô cùng; tiếp theo lỗ tai vốn cụp qua một tháng cũng lập tức dựng lên, nhìn qua rất có tinh thần — cũng chính khi đó Ngô Nông nhận ra không đúng, trong nhận thức của hắn, thật đúng là không có con chó con nào lỗ tai có thể dựng ở trên đầu.

Hắn hỏi cha hắn: “Cha, người xem lỗ tai nó này, dựng đó! Cái này chỉ chó to, lượng cơm ăn rất nhiều không nuôi nổi.”

Ba hắn lại không nghe: “Ta cảm thấy nó rất nghe lời, con đừng nghe mẹ con nói càn cái gì, hơn nữa, dựng lỗ tai ai nói là chó to a, nói không chừng là con chó nhỏ may mắn a.”

Ngô Nông thấy ba ba không nghe cũng không khuyên gì nữa, hơn nữa trung học hắn ở trường, đến lớp mười hai cũng không trở lại nhà mấy lần. Chờ hắn thi tốt nghiệp trung học xong bị Ngô ma ma thật cao hứng tiếp trở về nhà, chỉ thấy bên cạnh Ngô ba ba một con chó to cao một thước nằm úp sấp, hơn nữa cái đuôi dài dần 40cm như cây gậy kia, nhìn sao cũng không thấy dễ trêu .

Ngô Nông khi còn bé bị chó to cùng thôn cắn qua, cho nên trong lòng còn ám ảnh, thấy con chó to kia lúc ấy liền run rẩy: “Cha. . . . . . Cha! Đây là tiểu bất điểm ban đầu kia sao?”

Ngô ba ba mặt buồn bã sờ sờ lưng con chó to: “Nó hiện tại cũng là tiểu bất điểm a.” Giọng nói kia như đơn giản nói “Tiểu Nông à, con ở trong lòng ba ba vẫn là con nít” cảm giác giống nhau như đúc.

Lưng con chó to này có màu vàng, mặt trên còn có chút đốm màu xám đen lớn bằng quả đấm, từ xa nhìn lại giống bệnh rụng lông, mặt giống chó săn. Ban đầu con chó này đặc biệt không thích Ngô Nông, mỗi lần nhìn thấy liền chạy xa xa. Cho tới bây giờ, Ngô Nông càng nhìn càng chướng mắt loại chó đần này, lần này vừa thấy Ban Ban nhào lên, trong lòng che dấu hoảng sợ hồi lâu, rồi bắt đầu oa oa kêu to một tiếng, ném hành lý bắt đầu chạy ra sân.

Chỉ thấy trong cái sân không lớn, một con chó to cao đuổi theo một con vịt nhỏ trụi mông di chuyển khắp sân. Hai chân vịt con chạy thật nhanh, chôn đầu vào cái cánh run rẩy vừa cạp cạp kêu vừa chạy loạn, sợ bị chó to gần bằng người lại thương tổn đến chỗ nào. Phải nói vịt con không tránh thì không sao, hắn càng tránh làm cho con chó to nổi lên hứng thú, cúi đầu đem cổ duỗi thẳng cho lỗ mũi hướng phía trước tìm kiếm, lại thiếu chút nữa áp vào cái mông của vịt con.

Hết lần này tới lần khác Ngô ba ba không quản, dựa vào cửa vui vẻ a a hút thuốc lá, trong miệng còn cảm thán: “Thật không nghĩ tới quan hệ của Tiểu Nông cùng Ban Ban tốt như lày . . . . .”

Đợi Ban Ban đến cuối không còn hứng thú, vẫy vẫy cái đuôi tiến tới bên người Ngô ba ba làm nũng thì Ngô Nông cuối cùng cũng có cơ hội thở, tha rương hành lý liền vọt lên lầu , đem đồ ném qua một bên rồi nằm vật xuống giường, nửa ngày cũng không trở lại bình thường.

Bởi vì quá mệt mỏi, hắn mơ mơ màng màng liền ngủ, kết quả còn chưa ngủ được một tiếng, điện thoại di động đặt bên cạnh người liền ông ông vang lên, điện thoại di động cùi (bắp) hắn mua ba trăm đồng ra sức hát giai điệu 《 hôm nay em phải gả cho anh 》, làm hắn muốn quên cũng quên không được. Bài hát này vốn là sau khi mới vừa mua điện thoại , Tử Vi đỏ mặt cài vào cho hắn, nhưng nha đầu ngốc này không biết cài tiếng chuông riêng, cuối cùng ngớ ngẩn mà cài cả một ca khúc khác cho điện thoại di động. Thế là mỗi lần cô nàng gọi điện cho Ngô Nông, vang lên đều là ca khúc kết thúc 《 Tây Du kí 》 của Lục Tiểu Linh Đồng. . . . . .

Nói cho xa, tóm lại bài hát này cũng không biết sao liền thành chuông điện thoại của Ngô Nông, nói đúng hơn nếu như có người lạ gọi điện cho hắn, tiếng chuông chính là cái này. Ngô Nông mơ mơ màng màng đưa tay sờ điện thoại , móc nửa ngày cuối cùng cũng móc ra, cũng không có nhìn lên màn hình, trực tiếp liền nhận.

Hắn mang thanh âm mệt mỏi uể oải xuyên qua làn sóng điện truyền đến bên đầu điện thoại kia: “Uy. . . . . .” Một tiếng này mang ba phần không kiên nhẫn ba phần buồn ngủ ba phần làm nũng, lúc này liền làm người bên đầu điện thoại kia đứng hình.

Ngô Nông uy (alo) mấy tiếng cũng không nghe được đáp lời, tự nhiên bị người đánh thức nên không có tính khí tốt gì, lúc này liền nói: “Không mở miệng ta cúp!”

Hắn bên này thanh âm vừa hạ , bên kia liền truyền đến thanh âm.

——”Đừng cúp.”

Ngô Nông một cái liền tỉnh, thanh âm này mấy giờ trước mới vừa nghe qua, nhất là người từng lưu lại tổn thương rất lớn trong nội tâm hắn, hắn sao có thể không nhớ ra được thanh âm của y! Ngô Nông liền đặt mông ngồi dậy trên giường, kết quả bởi vì thân thể mới vừa rời giường còn mềm nhũn dù ngồi dậy cũng không tìm được trọng tâm, . . . . . . kết quả hắn lắc lư một cái liền từ trên giường lăn xuống .

Sở Giang Đông nghe đầu điện thoại kia truyền tới một tiếng vang thật lớn hai tiếng kêu đau ba tiếng gào khóc, mặc dù không hiểu cái gì xảy ra nhưng khóe miệng lại không thể khống chế kéo lên . . . . . Sau đó y cứ như vậy vẫn giơ điện thoại di động, nghe bên kia Ngô Nông ùn ùn Hán ngữ thô tục Anh ngữ thô tục tiếng Đức thô tục tiếng Pháp thô tục. . . . . .

Đừng xem Ngô Nông phất nhanh sau thành cái lũ khoe khoang, nhưng dầu gì đầu hắn thông minh không phải là giả, đi quanh các nước lớn trên toàn thế giới được lợi ích chính là hắn bây giờ có thể dùng thuần thục sáu quốc ngữ cùng người đối thoại, nhất là lời lẽ thô tục càng thêm dồi dào. Ban đầu hắn vẫn che giấu sự bất đồng của mình cùng những người khác, lần này bị giật mình tự nhiên nhịn không được, không cẩn thận trong miệng liền nhớ lại các lời chửi của các quốc gia.

Đợi đến khi Ngô Nông uốn éo một hồi từ dưới đất đứng lên, khi lần nữa cầm lên điện thoại di động, mới phát hiện điện thoại di động từ trên giường rớt xuống không có treo, hơn nữa điện thoại vẫn rất thông suốt. ( vẫn còn kết nối đó các tình yêu :X )

Hắn vừa nghĩ tới mới vừa rồi mình kêu gào cùng lời lẽ thô tục không có hình tượng đều xuyên qua làn sóng điện truyền đến trong tai đối phương, Ngô Nông cư nhiên phá lệ đỏ mặt. Hắn ho khan hai tiếng giấu đầu hở đuôi: “A, cái đó, mới vừa rồi chó nhà tôi chạy đụng cái ghế.” Hắn vừa nói vừa đem cái ghế mới vừa rồi lăn xuống giường bị lật bày xong, sợ bị Ngô ma ma phát hiện lại quở trách hắn.

Ai ngờ Sở Giang Đông bên kia một chút mặt mũi cũng không cho hắn: “Nga, là chó hả, anh còn tưởng rằng vịt con xúc động đập cánh luyện bay kết quả đụng vào tường.”

“Tôi mới không phải con vịt!” Thời điểm cùng Sở Giang Đông đối thoại, Ngô Nông luôn cảm giác hai mươi tám năm của mình coi như sống uổng.

“Dò số chỗ ngồi đúng là em ha.” Thanh âm Sở Giang Đông thực nhẹ nhàng, Ngô Nông đơn giản cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đối phương cười híp mắt!

Ngô Nông tức giận lại muốn cúp điện thoại, kết quả Sở Giang Đông cư nhiên thả mềm thanh âm lần nữa mở miệng: “Anh gọi điện thoại cho em, là muốn hỏi một chút em có bình an về đến nhà hay không.” Loại quan tâm thân mật này làm cho Ngô Nông cảm giác quả đấm mình giống như đánh tới trên bọt biển, bộ ngực nhỏ vốn tức giận phồng lên lúc này đều xẹp xuống. Nghe thanh âm từ tính ôn nhu bên tai, Ngô Nông phát hiện lỗ tai mình cư nhiên không thể khống chế nóng lên!

Không ổn không ổn!

Ngô Nông không chần chờ, hô một tiếng đáp cũng chưa, liền bẹp một tiếng cúp điện thoại . Hắn ôm điện thoại ngồi dưới đất, trái tim nơi ngực thùng thùng nhảy không ngừng.

Hắn không biết tại sao, một loại cảm giác kỳ quái khủng hoảng lan tràn trong tim. Hắn phát hiện, hắn thế nhưng như tám chín năm trước , còn có thể vì một câu nói của Sở Giang Đông mà sinh ra rung động không nên có.

Bên kia Sở Giang Đông bị cúp điện thoại cầm điện thoại nhưng không làm gì, mà là lăng lăng nghĩ chuyện gì đó.

“Anh đây là xảy ra chuyện gì? Gọi điện thoại cho con vịt ngốc nhà anh cũng có thể thành ra như vậy?”

“. . . . . . Ai nói là con vịt ngốc.”

“Hả?”

“Em gặp qua con vịt nói nhiều quốc ngữ chưa.” Sở Giang Đông nói, rất hứng thú nâng lên lông mày.

Đọc truyện chữ Full