Trương Linh Nhi sâu sắc thở ra một hơi, không nhịn được mẹ nó cũng phải nhịn, có điều ngược lại có thể thêm sức lực thúc đẩy một chút.
Nàng cầm một bình nước đi tới một góc không ai chú ý, sau đó từ túi trữ vật lấy ra một viên dược hoàn nhỏ, đau đớn nhìn qua sau đó nhét vào trong bình nước lắc lắc.
Dược hoàn này là nàng mang từ nhà tới, toàn bộ Trương gia chỉ cái một viên này, dược hiệu mãnh liệt, một đêm x lần không thành vấn đề, ăn vào song tu hiệu quả, sau đó nâng lên một cảnh giới đều là có khả năng.
Đây là trước khi đi gia gia nàng lén lút kín đáo đưa cho nàng, bản ý là chuyện thông gia với Mạc gia không được, thì nhìn lại Lưu gia một chút, nếu có thể đáp lên tuyến Bạo Viêm Môn vậy thì càng tốt hơn.
Sau khi xử lý xong nàng nâng bình nước chạy đến trước mặt Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch, “Đi lâu như vậy ta nghĩ các ngươi cũng nên khát nước, đây là nước linh tuyền ta mang tới từ trong nhà, uống một ít đi.”
Lâm Sơ Dương nhìn chằm chằm bình nước kia, không nhúc nhích.
Nếu như một người phụ nữ đã từng muốn tìm người âm mưu cường x mi bưng một bình nước nhìn thế nào cũng thấy khả nghi đến trước mặt mi bảo mi uống, mi có uống hay không?
Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.
Trải qua một loạt nghiêm túc tự hỏi, cậu quyết đoán kéo Mạc Trạch lùi về sau một bước, “Không cần, cảm ơn.”
Trương Linh Nhi dịu dàng nở nụ cười, “Ngươi là bằng hữu của Trạch ca ca cũng chính là bằng hữu của Trương Linh Nhi ta, đều là người một nhà cần gì phải khách khí.”
Ai là người một nhà với cô chứ!
Lâm Sơ Dương quăng mặt đi, không nhìn thẳng em gái này, cậu cũng không phải thánh nhân, bị bẫy còn muốn lấy ơn báo oán.
Biểu tình của Trương Linh Nhi cứng đờ, ánh mắt hướng về Mạc Trạch ở một bên, mang theo một vệt oan ức nhàn nhạt, thân thể mềm mại khẽ run, khẽ mím môi đỏ, “Trạch ca ca, có phải Linh nhi làm sai không…”
Mạc Trạch chỗ nào không rõ ràng trong đầu Trương Linh Nhi hiểu lầm cái gì, tuy rằng hiện tại hắn rất muốn cho nữ nhân này chết ngay cả cặn cũng không còn, nhưng cũng không ngại để loại hiểu lầm này sâu sắc thêm một chút, tốt nhất để toàn thế giới đều biết sư huynh là của một mình hắn.
Hắn vòng lấy eo Lâm Sơ Dương, cả người dán vào, sau đó dùng chóp mũi cọ cọ tóc bên tai đối phương, “Sư huynh nói chính là ta nói.”
Hồng Dực và n tiểu đệ luôn yên lặng để ý bên này cùng nhau trợn mắt lên, có chút không dám tin tưởng.
Làm nửa ngày thì ra hai tên đàn ông này mới là một đôi có được không, thì ra bọn họ không nên lo lắng tâm ý của em gái mà ngược lại phải lo lắng cho trinh tiết của mình đó có được không!
Bầu không khí trong nháy mắt như ngưng trệ.
Trương Linh Nhi lùi về sau một bước, một tay che miệng, một tay kia ôm bình nước, nước mắt chảy xuống, sau đó quay người hức hức hức chạy mất, Hồng Dực vội vàng đuổi tới an ủi.
Lâm Sơ Dương không giải thích được nhìn về phía Mạc Trạch: “Nàng làm sao vậy?” Không đến nỗi không uống nước liền tâm linh thủy tinh đi.
Mạc Trạch nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì, có lẽ nàng giống như Tiêu sư tỷ, bị đau răng quấy phá.”
Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút, đồng tình nói: “Đau răng không phải bệnh, đau lên muốn đòi mạng.”
Mạc Trạch ôn nhu cười cười, không nhịn được liền cọ cọ trên cổ áo lót nhà hắn.
Tựa như mặc kệ hắn nói gì, áo lót nhà hắn đều sẽ cho hắn hoàn toàn tín nhiệm.
Cái cảm giác này, thật tốt…
Lâm Sơ Dương thuần túy là bị Mạc Trạch ôm ra kháng thể, dù sao thì hai thằng đàn ông thẳng tắp có ôm ôm ấp ấp thêm một cái nữa cũng không thể biến thành cơ lão thật, ngược lại vừa vặn thể hiện tình huynh đệ nồng đậm của hai người bọn họ, không thấy mọi người cảm động trợn cả mắt lên à.
Đi thêm một hồi trời liền tối, Hồng Dực tìm miếng đất trống để bọn tiểu đệ dựng lên bốn năm cái lều bạt nghỉ ngơi tại chỗ, còn đặc biệt dành riêng một lều trống cho Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch ở, để tránh hai người này làm ra chuyện gì quá mức chói mù mắt chó của bọn họ.
Miệng Trương Linh Nhi đều cắn nát, lại cũng không thể làm gì.
Mọi người thu thập không sai biệt lắm liền nổi lên mấy đống lửa trại, sau đó mấy tiểu đệ tay nghề tốt mang theo linh thú ban ngày săn giết chạy đến bên dòng suối rửa sạch mổ xẻ.
Mặc dù Lâm Sơ Dương và Mạc Trạch đồng hành với bọn họ, nhưng phương diện thức ăn cũng không cũng không nên ké người ta, cho nên Mạc Trạch cầm lấy túi trữ vật chuyên dùng để đựng thi thể linh thú, “Sư huynh chờ ở đây, ta đi một lát sẽ trở lại.” Nói xong liền đi chung với những người khác đến bên dòng suối.
Đi lần này dĩ nhiên không phải chuyên rửa thịt linh thú.
Mạc Trạch chọn địa phương gần thượng du, dựa vào khối thịt che giấu đem một bao bột màu trắng toàn bộ rót vào trong nước.
Cái này với mê dược hắn cho Lâm Sơ Dương ăn là cùng một loại, hiệu quả rất mạnh, hơn nữa một khi dính vào trên vật thể rồi cũng rất khó rửa sạch.
Cho nên ban đêm đợi mọi người ăn xong thịt nướng liền ngủ rạp một mảnh gì đó cũng là chuyện đương nhiên, ngay cả Lâm Sơ Dương cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ánh mắt của Mạc Trạch từ đầu đến cuối luôn rơi vào trên người áo lót nhà hắn, thấy người đổ ra sau liền tiếp được, ôm trở về lều.
Lâm Sơ Dương trúng thuốc mê ngủ đến đặc biệt sâu, như một linh thỏ mặc người làm thịt, hắn tùy tiện dùng một ngón tay cũng có thể dễ dàng cướp đi hết thảy bao gồm cả sinh mệnh.
Hắn không nhịn được xoa cổ đối phương nhẹ nhàng vuốt ve, nhắm mắt lại hưởng thụ thời điểm da thịt cùng đầu ngón tay hắn ma sát sinh ra hưng phấn, lúc cảm giác tích lũy đến nhất định lập tức muốn phun trào, hắn cúi đầu, hung hăng hôn lên bờ môi mơ tưởng đã lâu kia, hai tay tiến vào quần áo, du tẩu trên da thịt của đối phương.
Mùi vị quả nhiên tốt đẹp như hắn tưởng tượng.
Đáng tiếc, địa điểm không đúng.
Hồi lâu, hắn mới luyến tiếc mà ngồi dậy, nhìn phía dưới đã hưng phấn thở dài, chậm rãi đem quần áo Lâm Sơ Dương sửa sang tốt.
Thật hận không thể đem những người bên ngoài toàn bộ giết chết…
Lại cọ xát một hồi, Mạc Trạch mới từ trong lều đi ra, nhìn nhìn đám người nằm đầy đất, tìm được Hồng Dực và Trương Linh Nhi cùng xách vào một căn lều khác, sau đó đem ngọc bội trên cổ Trương Linh Nhi kéo xuống.
Ngọc bội kia thật ra là một cái không gian chứa đồ Trương Linh Nhi bất ngờ chiếm được, bởi vì có thể triệt để ngăn cách linh khí, nàng đặc biệt dùng để giấu một ít đồ vật chỉ có mình nàng biết, tên thường gọi —— tài sản riêng.
Mà trên thế giới này biết được sự tồn tại của ngọc bội kia cũng chỉ có một mình Trương Linh Nhi.
Mạc Trạch là dựa vào đời trước biết được điều này, cho nên đoạt lấy ngọc bội trực tiếp đem đồ vật bên trong quét đi sạch sành sanh, tiếp theo rất tự nhiên phát hiện bình nước bị hạ dược lúc ban ngày.
Nước này tất nhiên không thể lãng phí được.
Hắn vốn định cho hai người giả bộ thôi, hiện tại, ha ha…
Cả bình nước kia bị hắn rót vào trong miệng hai người ngay cả một giọt cũng không chừa, cộng thêm mỗi người một viên thuốc, giống loại cho Chân Hoa ăn.
Sau khi xong việc hắn liền trở lại ôm áo lót nhà hắn đi ngủ.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy Lâm Sơ Dương cảm giác xương cốt cả người giống như đều mềm nhũn, cũng không nói chính xác được là thoải mái hay khó chịu, thoáng động liền không nhịn được rên rỉ lên tiếng, vừa nhấc mắt liền đối diện với gương mặt tuấn tú của Mạc Trạch.
Nguồn :
Quả nhiên cậu lại lăn vào lồng ngực người ta đi.
Mạc Trạch cũng tỉnh, lo lắng nói: “Sư huynh, có nơi nào không thoải mái không?”
Lâm Sơ Dương sững sờ, không phải giống như mỗi buổi sáng khác sao, “Không thoải mái?”
Mạc Trạch giải thích: “Hôm qua lúc sư huynh ăn thịt linh thú nướng đột nhiên hôn mê.”
Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút, đầu óc lại là trống rỗng, “Vậy mặt của ta có nện trên khối thịt không?”
Mạc Trạch: “… Không có.”
Lâm Sơ Dương không thèm để ý đẩy người ra đứng lên mặc quần áo, “Vậy là được rồi, không phải có ngươi sao.”
Lần này đến phiên Mạc Trạch sửng sốt, kỳ thực hắn giải thích mấy cái này hoàn toàn là bởi vì bên ngoài quá nhiều người không che giấu nổi, nhưng phản ứng của áo lót nhà hắn, giống như đang bất ngờ, lại như hợp tình hợp lí.
Trong lòng lần thứ hai bốc lên hưng phấn như tối hôm qua, giống như ngọn lửa tràn đầy.
Thật tốt, hắn lại muốn hôn cậu rồi…
Lâm Sơ Dương không chú ý biểu tình của Mạc Trạch, mặc quần áo tử tế mới đứng dậy liền nghe thấy hệ thống vang lên.
Hệ thống: “Kí chủ.”
Lâm Sơ Dương: “Cái gì?”
Hệ thống: “Cậu hết thuốc chữa.”
Lâm Sơ Dương không rõ ràng ý tứ của hệ thống, mãi đến tận một giây sau Mạc Trạch triệt tiêu trận pháp cách âm mở lều bạt ra, một trận âm thanh cực kỳ không hài hòa truyền vào.
Thở dốc này, rít gào này, thịt cùng thịt va chạm này, ta kháo, tiểu điện ảnh bản hiện trường nha!
Ánh mắt cậu sáng lên, vèo một cái lủi ra khỏi lều.
Bọn tiểu đệ phía ngoài cũng đều tỉnh dậy, đang không nói ra được là khổ bức hay là cao hứng vây quanh căn lều truyền ra âm thanh, phía trên có mấy cái lỗ, vừa vặn có thể nhìn thấy bên trong…
Lâm Sơ Dương còn chưa có xông lên liền bị Mạc Trạch cản lại, “Sư huynh, không thể, trầm mê sắc dục sẽ xảy ra tâm ma, bất lợi đối với tu luyện.”
Được rồi, có một sư đệ giống như bà mẹ già cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Lâm Sơ Dương bĩu môi, nhịn xuống tâm hồn phấn khởi của trạch nam, vừa mới chuẩn bị đến bên dòng suối rửa mặt liền cảm thấy sự việc có chút không đúng.
Có vẻ như trong đội này của bọn họ chỉ có một nữ nhân đi?
Hệ thống: “Một trong ba nữ chính Trương Linh Nhi bị loại bỏ tư cách nữ chính, nhiệm vụ mắc xích này triệt để mất đi hiệu lực.”
Lâm Sơ Dương: “…”
Tuy rằng tổn thất một cái nhiệm vụ mắc xích rất đáng tiếc, nhưng nếu có thể làm cho Trương Linh Nhi cách nam chính thánh nhân nhà cậu xa một chút thì nào có tính là thiệt thòi, mấy nhiệm vụ trước đây thất bại đều có trừng phạt, cái này không tính là nhiệm vụ, hẳn là không có mấy cái trừng phạt phiền lòng đó đi…
Hệ thống: “Cậu đoán đi.”
Lâm Sơ Dương: Đột nhiên có loại cảm giác rơi vào hố sâu là phải làm sao?
Sau khi rửa mặt, mọi người vây lại cùng nhau ăn điểm tâm, chuẩn bị chờ hai vị bên trong xong chuyện đi ra, sau đó bọn họ đợi đến giờ cơm trưa, một lát sau liền ăn cơm tối, sau một đêm, lúc ăn điểm tâm lần thứ hai, bên trong lều mới có người đi ra.
Ánh mắt đám tiểu đệ đồng loạt vung một cái, toàn bộ mắt long lanh.
Một ngày hai đêm nha, không hổ là lão đại của chúng ta, ngao ngao ngao, thật là lợi hại!
Càng thêm sùng bái lão đại rồi có được không!
Đáng tiếc, người đầu tiên đi ra là em gái Trương Linh Nhi.
Tuy rằng quần áo em gái còn có chút ngổn ngang, nhưng sắc mặt hồng hào tinh thần mười phần đó có được không, đi đường đến mức eo không xót chân không đau quả thực đi như bay đó có được không.
Mọi người lại nhìn phía sau em gái, một trận gió lạnh quét qua, không có ai…
Lão đại đâu?
Hai mắt Trương Linh Nhi đỏ hoe, nước mắt buông xuống, “Xin lỗi, là ta không tốt, hại Hồng Dực.”
Bọn tiểu đệ sợ hết hồn, vội vàng vọt vào lều.
Bên trong rối như tơ vò, Hồng Dực nằm trên chăn bông, tứ chi mở lớn, khuôn mặt tiều tụy, ngực phập phồng mỏng manh, một bộ dạng bị cường x đến tinh tẫn nhân vong.
Chuyện này quả thật là dùng tính mạng để xx…
Lâm Sơ Dương yên lặng quay đầu, ở trong lòng thắp nến cho Hồng Dực.
Nữ nhân của nam chính không phải mi muốn, là có thể muốn, năng lực x của nam chính há lại là người phàm bọn mi có thể so sánh được…
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Chương 31
Chương 31