Một câu đau đầu của Mạc Trạch lại làm Lâm Sơ Dương sợ hết hồn.
Nam chính luôn luôn cường tráng, đừng nói không hề sinh bệnh, ngay cả bị người ta mở mấy cái lỗ ở trên người cũng chưa từng la đau một tiếng, nhưng mà bây giờ hắn nói hắn đau đầu, cái này phải đau tới trình độ nào mới có thể nói ra chứ.
Một trận não bổ qua đi, cậu vội vàng đỡ người ngồi xuống, sốt sắng nói: “Ngươi đau chỗ nào, có nghiêm trọng hay không, ta xem cho ngươi một chút.” Nói xong trực tiếp đập xuống một kỹ năng khô mộc phùng xuân.
Mạc Trạch sững sờ, muốn cự tuyệt cũng không kịp, ban đầu vốn dĩ hắn cũng không phải là đau thật, dĩ nhiên là không có cách nào hút vào hiệu quả kỹ năng, cho nên hào quang màu xanh lục đó ở trên người hắn chuyển một vòng xong cũng tan.
Đây là bại lộ sao?
Một khi áo lót nhà hắn biết hắn lừa cậu, có thể trong cơn tức giận rời khỏi hắn không?
Hẳn là có đi…
Nếu như là hắn, hắn cũng sẽ không nhịn được đem người vĩnh viễn trói buộc ở bên cạnh hắn, giống như lúc nãy đã nghĩ vậy.
Hắn phải giải thích thế nào…
Gần như là thời gian trong chớp mắt Mạc Trạch liền đem tất cả kết quả hết thảy não bổ một lần, những bạo ngược bị áp chế dưới đáy lòng lại một lần nữa bốc cháy lên, trong nháy mắt hun đỏ hai mắt của hắn.
Nhưng mà trên thực tế, trong lòng Lâm Sơ Dương, nam chính vẫn cứ là thánh nhân suy bụng ta ra bụng người không biết nói dối không biết oán giận chỉ biết lấy chân thành đối đãi người khác, cho nên kết quả như thế chỉ có thể nói rõ Mạc Trạch không chỉ bị bệnh, còn bệnh đến mức ngay cả kỹ năng của cậu cũng không trị hết.
Cho nên Mạc Trạch còn chưa hành động Lâm Sơ Dương đã nhào qua trước, luống cuống tay chân đem người vác lên người mình, vẻ mặt sốt ruột: “Sư đệ ngươi đừng làm ta sợ nha, ta đây liền dẫn ngươi đi tìm dược sư.”
Trong « vô cực chí tôn » xem bệnh cho người bình thường được gọi là lang trung, xem bệnh cho tu sĩ gọi là dược sư, chẳng hạn như Vân Lạc vậy, ở mức độ nào đó thì Mạc Trạch và Lâm Sơ Dương cũng xem như là vậy, chỉ có điều người trước là dựa vào kinh nghiệm ký ức đời trước cùng với học tập đời này, còn Lâm Sơ Dương dựa vào linh căn diễn hóa ra kỹ năng.
Đừng thấy cái thân thể hiện tại của Lâm Sơ Dương gầy gò nho nhỏ, nhưng tốt xấu vẫn là một tu sĩ, dưới tình huống Mạc Trạch không giãy dụa gì đem người khiêng lên thật sự không phải chuyện gì khó khăn lắm.
Vì vậy Mạc Trạch liền sửng sốt, tình huống này thấy thế nào cũng giống như là áo lót nhà hắn đang… quan tâm hắn?
Cho nên, là hắn nghĩ nhiều quá rồi sao?
“Chờ đã!” Mạc Trạch ngăn lại động tác của Lâm Sơ Dương, giải thích: “Sư huynh, ta chỉ là mới nãy chạy cuống lên, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Nói xong hắn quăng một ánh mắt cho chưởng quỹ.
Chưởng quỹ hiểu ý, nhanh chóng tiến lên khuyên nhủ: “Tiên trưởng, ta từng cùng dược sư Bạo Viêm Môn học qua một ít dược lý, không bằng để ta xem mạch giúp hắn, thế nào?”
Lâm Sơ Dương lập tức nhường đường, chưởng quỹ tiến lên, tay khoác lên cổ tay Mạc Trạch làm ra tư thế xem mạch, một lát sau, hắn chắp tay với Lâm Sơ Dương, “Tiên trưởng yên tâm, sư đệ ngài chỉ là linh khí tiêu hao quá độ, nghỉ ngơi một chút bổ sung linh khí là tốt rồi.”
“Chỉ là như vậy?” Lâm Sơ Dương không quá tin tưởng, vừa quay đầu vừa vặn đối diện với đồ vật Mạc Trạch lấy ra ngoài từ trong bao trữ vật, một đống đồ ăn vặt, thoạt nhìn chính là mua cho cậu.
Mạc Trạch ôn nhu nhìn cậu, dùng một loại giọng điệu chỉ cần ngươi vui vẻ cho dù mệt chết ta cũng tình nguyện nói: “Đều là sư huynh thích ăn, ta mua đủ cả.”
Cái loại tùy hứng tình nguyện tiêu hao linh khí cũng phải thành toàn cho anh này là chuyện gì xảy ra vậy?
Đột nhiên thật muốn khóc phải làm sao bi giờ?
Nam chính thực sự là… Quá con mẹ nó tốt!
Trong lòng Lâm Sơ Dương vừa cảm động vừa áy náy, xông lên cho người ta một cái ôm con gấu, “Sư đệ, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta chỉ là muốn giúp ngươi theo đuổi được vợ bé bỏng thôi, không phải cố ý lừa gạt ngươi!”
Hệ thống: “Kí chủ.”
Lâm Sơ Dương: “Đừng nghịch, không thấy anh đang thật lòng ăn năn à.”
Hệ thống táo bạo hất bàn: “Hối hận em gái cậu đó!”
Lâm Sơ Dương một lần nữa không nhìn hệ thống, đem lỗi lầm của mình nói rõ rõ ràng ràng, sau đó dùng ánh mắt cầu tha thứ cầu bao dung nhìn chăm chú vào đối phương.
Ánh mắt Mạc Trạch lúc này là thật sự trở nên nhu hòa.
Thì ra Lưu Vân Y thật sự không có yêu người khác, không có phản bội hắn.
Tất cả những thứ này đều là vì hắn mới phát sinh…
Tuy rằng không biết vì sao Lưu Vân Y không nhớ rõ chuyện cuối cùng hắn bị những người này hãm hại chết thảm, nhưng nếu như hiện tại tỏ rõ tâm ý, có thể cảm nhận được hay không?
Có lẽ đây là một cơ hội.
“Sư huynh một lòng vì ta, ta sao có thể trách tội sư huynh, chỉ là… Ta chỉ muốn cùng với sư huynh, có sư huynh ở đây, là đủ.” Mạc Trạch nói xong lời cuối cùng ánh mắt phải gọi là cô đơn thương cảm, lại mang một chút chờ đợi hèn mọn, giống như tín đồ thấp hèn nhất trên đời khẩn cầu thần linh của hắn.
Mọi người ở đây cơ bản đều xem hiểu, đều cảm động, còn thiếu nước cùng kêu đáp ứng hắn nữa thôi.
Đáng tiếc Lâm Sơ Dương cậu lại ngây ngốc không rõ ràng, ai bảo cậu không nhớ rõ trong mộng xảy ra chuyện gì chứ, vì vậy lời này cũng đã thành ý trên mặt chữ, dựa theo lý giải của cậu, nam chính đại khái là coi cậu thành một loại tồn tại như phụ thân.
Thế giới ngựa giống, mọi người đều hiểu mà.
Lâm Sơ Dương tự nhiên cũng cảm động, sau đó quyết đoán đáp lại, thậm chí còn an ủi vỗ vỗ đầu Mạc Trạch, chân thành nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Cái giọng điệu dỗ con nít này…
Tất cả mọi người trong trà lâu vì Mạc Trạch mà gắn một giọt lệ đồng tình, người yêu có chỉ số thông minh quá thấp cũng là đau khổ đó có được không.
Mạc Trạch giật giật khóe miệng, có điều bởi vì biết rõ mạch não áo lót của mình không thể xem như người bình thường, nên cũng bình tĩnh tiếp nhận, hắn nhàn nhạt quét mắt qua Hoa Hinh Đồng bên cạnh một cái, ngay lúc đối phương muốn mở miệng nói chuyện liền giành trước nói với Lâm Sơ Dương: “Sư huynh, chúng ta trở về có được không?”
Lâm Sơ Dương chỗ nào lại cự tuyệt, thu hồi đồ ăn vặt trên bàn sau đó đỡ người đi về.
Trên đường bởi vì thân thể Mạc Trạch, cậu không dám đi quá nhanh, mãi đến tận cửa khách sạn mới đột nhiên đứng lại, mê man hỏi: “Ta có phải là quên mất chuyện gì không?”
Mạc Trạch quyết đoán dứt khoát kiên cường mạnh mẽ trả lời: “Không có!”
Hệ thống: “…”
Áo lót Lâm Sơ Dương trăm phần trăm tin tưởng nam chính chưa bao giờ chất vấn đàng hoàng gãi đầu một cái: “Có lẽ là ta nhớ lộn…”
Vì vậy chưởng quỹ cùng Hoa Hinh Đồng hoàn toàn bị xem nhẹ vẫn đứng trong trà lâu Hồng Ngọc.
Chưởng quỹ còn may, cho em gái một ánh mắt bảo trọng sau đó tự mình đi bộ một chút liền trở về.
Mà Hoa Hinh Đồng hít thở sâu nhiều lần mới đem xúc động nóng nảy muốn hất bàn đè xuống, thân là một người phụ nữ, hiện tại không chỉ phải cùng nữ nhân đoạt nam nhân, còn mẹ nó phải cùng nam nhân đoạt nam nhân, nàng dễ dàng sao!
Từ đầu đến cuối cũng không chen vào được mấy câu ngay cả họ tên cũng chưa hỏi đó có được không!
Nàng tỉnh táo lại nhỏ giọng phân phó với nha hoàn ở một bên: “Đến Bạo Viêm Môn thông báo cho Vương trưởng lão, bảo ông ấy hỗ trợ điều tra rõ ràng thân phận của hai người vừa nãy.”
Nha hoàn đáp lại, xoay người chạy ra bên ngoài…
Đợi Hoa Hinh Đồng cũng rời đi, trong trà lâu lần thứ hai nghị luận sôi nổi, chỉ có điều lần này tất cả mọi người vây quanh một đề tài —— đệ nhất mỹ nhân thành Bắc Ninh nhất kiến chung tình với mỹ thiếu niên, nhưng đáng tiếc mỹ thiếu niên là một cơ lão, còn có chủ.
Sau đó chờ nhóm người vây xem hiện trường đầu tiên đi rồi, nhóm người thứ hai đến, đề tài cũng bắt đầu sai lệch, đợi ngày hôm sau tin tức truyền ra, liền biến thành đệ nhất mỹ nhân thành Bắc Ninh có ý muốn hoành đao đoạt ái, tự nguyện hiến thân cắt đứt tất cả cơ lão trong thiên hạ, gia tăng một phần lực cho sinh dục nhân giới…
Đương nhiên, những việc này tự nhiên trốn không thoát tai mắt của Mạc Trạch, gần như tin tức bên ngoài có phiên bản gì hắn liền có thể nhận được phiên bản đó, đồng thời hắn cũng hạ hai mệnh lệnh, một là hạ độc Hoa Hinh Đồng, hai là phái người đi bắt Chỉ San.
Năng lực làm việc của Ảnh tông đã không phải là hai chữ trâu bò có thể hình dung, đừng nói hai nhiệm vụ này, chính là nhiều hơn hai cái đó nữa cũng không coi là chuyện gì.
Mà Lâm Sơ Dương vẫn luôn vây quanh Mạc Trạch thì lại cái gì cũng không biết.
Từ lúc về khách điếm, nhân vật của hai người dường như đảo ngược lại, Mạc Trạch nằm, Lâm Sơ Dương chủ động bưng trà rót nước còn cầm đến bàn điểm tâm lạ miệng mà mình thích ăn.
Nói trắng ra thì cậu vẫn là áy náy.
Linh khí hao tổn quá độ hậu quả có thể lớn có thể nhỏ, nói nhỏ thì là bổ sung lại là không sao, mà nói lớn thì rất có thể sẽ tổn thương linh căn trở ngại tu hành.
Lỡ như nam chính bởi vì điều này mà phi thăng không được thì làm sao bây giờ?
Lỡ như nam chính bởi vì điều này mà không thống nhất được lục giới thì làm sao bây giờ?
Mấu chốt nhất là lỡ như nam chính bởi vì điều này mà không cua được em gái đem mình nghẹn chết thì làm sao bây giờ?
Càng nghĩ càng tội lỗi phải làm sao đây…
Lâm Sơ Dương thả điểm tâm xuống, liền cầm một phương thuốc chưởng quỹ đã phối xong đi ra để tiểu nhị sắc, sau đó bưng trở về, đưa cho Mạc Trạch, “Bổ dưỡng linh căn, ngươi uống nhiều chút.” Nói xong lại đưa mấy khối linh thạch, “Hấp thu nhiều một chút nhanh chóng bù đắp lại.”
Mạc Trạch chuyên chú nhìn đối phương, hận không thể đem người trực tiếp ôm tới hôn hai cái.
Tuy rằng áo lót nhà hắn quan tâm rất ngốc, nhưng mỗi một khắc dường như đều có thể làm cho trong lòng hắn ấm lên một phần, cũng làm cho hắn càng thêm si mê, càng thêm muốn chiếm giữ.
Hắn đem chén thuốc uống hết một hớp, dư vị liếm liếm môi trên, tựa như uống vào căn bản không phải thuốc đắng, mà là mỹ tửu thơm ngon nhất, “Sư huynh, buổi tối chúng ta cùng ngủ được không?”
Lâm Sơ Dương thu hồi bát, nghi ngờ hỏi ngược lại: “Không phải mỗi ngày chúng ta đều ngủ chung sao?” Cứ như vậy một cái giường, hai ổ chăn, mỗi sáng sớm tiện đường còn có thể lăn lăn một vòng, không phải lấy ngực người ta làm gối thì chính là ở trong lồng ngực người ta, có gì khác sao?
Mạc Trạch: “Ta nói là dẹp bớt một bộ đệm chăn, ta có chút lạnh.”
Lâm Sơ Dương không quan tâm gật gật đầu, dù sao cậu cũng đã quen…
Ban đêm, đợi lúc cậu tắm rửa xong trở lại thì trên giường lớn quả nhiên chỉ còn dư lại một bộ đệm chăn, Mạc Trạch chiếm một nửa bên ngoài, chừa lại phần bên trong tha thiết mong chờ nhìn chăm chú vào Lâm Sơ Dương.
Cảm giác kia giống như là lúc tân hôn động phòng hoa chúc tướng công cởi sạch nằm úp sấp trên giường chờ cô dâu cũng đang muốn cởi quần áo.
Bạn đang �
Xí, ông mới không phải cô dâu!
Lâm Sơ Dương lắc lắc đầu, tuyệt đối là cậu nghĩ nhiều quá rồi, sau đó tiến vào ổ chăn, ngủ.
Đầu hôm không thể nghi ngờ là hài hòa, còn sau nửa đêm…
Sau khi Mạc Trạch xác định Lâm Sơ Dương thật sự đã ngủ, vươn mình đè lên, gần như thô lỗ hôn lên cặp môi kia, hai tay cũng ở trên người đối phương du tẩu, ở trên da thịt trắng noãn kia lưu lại từng cái từng cái vết tích.
Mà từ đầu đến cuối hắn luôn nắm giữ một hạn mức, một hạn mức để thỏa mãn chính mình lớn nhất lại không khiến đối phương tỉnh lại, cho đến khi phóng thích…
Sau đó tất cả dường như liền khôi phục bình thường.
Đợi đến ngày tiệc tối Bạo Viêm Môn, thân thể Mạc Trạch cũng như kỳ tích mà “khỏi hẳn”.
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Chương 36
Chương 36