Chỉ số thông minh của Mạc Trạch khá cao, cho dù bị lửa giận che mắt một nửa, thì một nửa còn dư lại cũng rất nhanh liên tưởng đến chân tướng, thậm chí ngay cả chủ mưu cũng đoán ra được tám chín phần.
Thời khắc này hắn không thể nghi ngờ là hưng phấn, hận không thể vọt thẳng lên đem Lâm Sơ Dương biến trở về hình người xé nát quần áo hai người, cứ như vậy quấn quýt, thâm nhập, không bao giờ phân rõ lẫn nhau.
Nhưng mà cuối cùng hắn nhịn được, hắn càng muốn biết lựa chọn của đối phương sau khi chạy trốn khỏi tình cảnh khốn khó, là chân chính rời đi hay là trở lại bên cạnh hắn.
Sự thực chứng minh, hắn đúng là… nghĩ nhiều quá rồi…
Khi hắn nhìn thấy Lâm Sơ Dương dùng ống tay áo cuốn lên một nhánh cây viết lên đất bốn chữ “đông tây nam bắc” xong, liền rõ ràng đối phương muốn làm gì.
Mù đường mà, thế nào cũng phải có một biện pháp nhận biết đường chứ, đây là phương pháp ném đá dò đường Lâm Sơ Dương tự mình phát minh, chính là ở bốn phía quanh mình viết phương hướng, sau đó tìm tảng đá nhắm mắt xoay ba vòng tại chỗ, ném đi, dừng ở đâu liền chạy đến đó, tuyệt đối đơn giản thô bạo.
Chính là không quá đáng tin…
Lâm Sơ Dương một bên thuộc lòng trên bắc dưới nam trái tây phải đông, một bên xoay vòng đem cục đá trong tay ném ra ngoài, bởi vì hai mắt nhắm quá chặt nên tự nhiên không thấy lúc cục đá cậu ném rơi xuống đất đột nhiên đánh một vòng rơi vào phương hướng đối diện.
Mạc Trạch thở dài, hơi bình tĩnh thu tay về.
Áo lót nhà hắn đáng yêu (ngốc manh) như thế, không cần để cho người khác thấy mới tốt, hắn sẽ không nhịn được điên cuồng.
Lâm Sơ Dương có loại trực giác, phương pháp ném đá dò đường lần này tuyệt đối phát huy trình độ bình thường, dẫn cậu đi về đường lớn thênh thang, cho nên cậu không chút do dự chạy vội về phương hướng ghi là nam kia.
Áo lót mà, trắng trắng, nhẹ nhẹ, bay lên tựa như bị gió thổi, tư thế còn rất đẹp đẽ.
Điều kiện tiên quyết là dưới tình huống có gió…
Ngày hôm nay khí trời tốt, rất trời trong nắng ấm, đương nhiên, mấu chốt là không có gió.
Bạn có thể tưởng tượng tình cảnh một cái áo lót dưới tình huống không có gió từ trên trời bay qua không.
Mạc Trạch không hy vọng có người nhìn thấy, nhưng thân là nam chính, tình tiết đại thần nếu như để cho hắn như ý vậy thì nội dung truyện liền triệt để khỏi cần nữa, tuy rằng nội dung này cũng đã nát gần hết rồi.
Vì vậy Lâm Sơ Dương bay bay liền nghe thấy tiếng một em gái thét chói tai, “A ~~~”
Cái giọng điệu kia cũng có thể xướng giọng cao rồi.
Đây là một mặt vách núi chót vót gần như thành thẳng tắp, dưới đáy vách núi có một hồ nước, trong hồ nước một em gái đang tắm.
Hồ nước chiều sâu không sai, cũng rất trong suốt, nhưng vẫn là đạt đến trạng thái nửa che nửa hở, khiến người ta vừa có thể nhìn thấy vóc người trần trụi của em gái, cũng không phải đặc biệt thấy rõ, há là một cái dụ dỗ.
Lâm Sơ Dương trừng thẳng mắt, gương mặt Mạc Trạch sương hóa dung nhập trong không khí theo ở phía sau đều đen rồi.
Tại sao những nữ nhân này luôn âm hồn không tan vậy!
Lâm Sơ Dương tự nhiên không biết phía sau cậu còn có một cái đuôi, bị âm thanh của em gái kích thích ngừng lại động tác, lảo đảo giống như lông chim rơi trên mặt đất, sau đó cậu phát hiện em gái này thật lòng rất đẹp.
Khuôn mặt thiên sứ, vóc người ma quỷ, chính là hai lỗ tai tam giác màu trắng trên đầu cùng một cái đuôi to lông xù ở phía sau có chút dễ khiến người ta chú ý.
Hồ ly tinh.
Trong đầu Lâm Sơ Dương trồi lên ba chữ này một cách tự nhiên, tâm tình mới nhìn thấy mĩ nữ vừa nãy trong nháy mắt bị hai chữ “mẹ kiếp” thay thế.
Tại sao nam chính không ở đây cậu cũng có thể gặp phải em gái hậu cung của ngựa giống chứ, còn mẹ nó là một trong ba nữ chính nữa? !
Cái này không khoa học! ! !
Hệ thống: “Phát động nhiệm vụ hậu cung, mời kí chủ trợ giúp Tuyết Dao thu được ưu ái của nam chính, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một ngàn điểm thương thành, một hộp quà may mắn, một thuộc tính thần bí, nhiệm vụ thất bại thu được xử phạt nhẫu nhiên, trước mắt độ hoàn thành nhiệm vụ 0/10, xin không ngừng cố gắng.”
Lâm Sơ Dương không lên tiếng, tuy rằng phần thưởng nhiệm vụ không tệ, nhưng lần đầu tiên cậu thấy nhiệm vụ này có chút khó chịu.
Được rồi, là vô cùng khó chịu, khó chịu hận không thể lập tức đem ngựa giống bự kia kéo qua tàn nhẫn đánh một trận, tốt nhất đánh cho hắn không thể tự gánh vác sinh hoạt, xem còn làm sao thông đồng với gái.
Dựa vào cái gì bạo cúc tiểu gia mà còn dám mơ tưởng người khác, dứt khoát muốn ăn đòn!
Lúc này em gái Tuyết Dao cũng chạy qua một bên mặc quần áo, chạy tới nhìn thấy mỗ áo lót đem mình dọa gần chết ở trên đất, nghi hoặc đưa tay ra muốn nhặt lên, ai không có chuyện gì ném áo lót lung tung vậy?
Hệ thống: “Độ hoàn thành nhiệm vụ -1/10.”
Lâm Sơ Dương: Đùa gì thế, ông còn chưa hề làm gì cả có được không!
Nhưng mà em gái còn chưa đụng tới liền có một đôi tay thu mỗ áo lót đang giả chết qua trước, như bảo bối che chở vào trong ngực, “Xin lỗi, là ta làm rơi.”
Lâm Sơ Dương: Móa, nam chính là từ chỗ nào nhảy ra vậy!
Trên mặt Mạc Trạch mang nụ cười xa cách lễ độ, gật gật đầu với Tuyết Dao, giống như thật sự là như vậy.
Tình cảnh này trùng hợp vi diệu với nội dung truyện.
« Vô cực chí tôn » có bảy giới, theo thứ tự là thần, tiên, người, yêu, quỷ, ma cùng vô cực giới ẩn giấu, hậu cung của nam chính đương nhiên không thể hạn chế ở mỗi nhân giới được, chẳng hạn như đến quỷ giới có quỷ nữ, đến ma giới có ma nữ, đến tiên giới có tiên tử cùng với thần giới thần nữ vân vân, chỉ có bạn không nghĩ tới được chứ không có hậu cung không tìm được.
Mà ba nữ chính ngoại trừ Trương Linh Nhi ở nhân giới cùng nam chính đồng cam cộng khổ, xếp ở vị trí thứ hai chính là vị em gái hồ ly tinh Tuyết Dao này.
Trong nguyên tác nam chính vì thỉnh cầu của một em gái mà một mình tiến vào ngọn núi nào đó tìm kiếm một loại linh thú, trùng hợp ngẫu nhiên gặp em gái Tuyết Dao đang tắm rửa.
Nam chính tuy rằng ngựa giống, nhưng cũng là thân sĩ, dĩ nhiên vội vàng xoay người rời đi, lại ngoài ý muốn mất một mảnh ngọc bội, vì vậy sau khi trả vật bị mất vụng trộm nảy sinh tình cảm lại làm rõ rồi bẹp bẹp bẹp cũng là nước chảy thành sông.
Mà thân phận của em gái Tuyết Dao đương nhiên cũng không đơn giản, công chúa yêu giới gì đó không cần phải nói chúng ta đều hiểu, đây cũng xem như là trải đường cho nội dung ở yêu giới.
Lâm Sơ Dương đặc biệt muốn biến thành người chỉ tay, cho nên nói đôi cẩu nam nữ này hiện tại là nhìn hợp mắt đi, kế tiếp chính là bẹp bẹp bẹp đi.
Phát triển đến bước này cậu có thể sang một bên đứng rồi phải không?
Rõ ràng là chuyện nên cao hứng, nhưng càng ngày càng muốn đánh người phải làm thế nào…
“Ta vừa rồi chính là bị dọa, hiện tại tim còn đang nhảy bùm bùm này, công tử chuẩn bị làm thế nào bồi thường ta.” Em gái Tuyết Dao nói xong quyến rũ nở nụ cười, trừng mắt nhìn Mạc Trạch, tiếp đó lại trừng mắt nhìn, sau đó lại chớp chớp…
Giời ạ bà quăng mị nhãn cũng sắp quang đến mắt rút gân có dám cho chút phản ứng không hả!
Mạc Trạch thật sự động đậy, hắn ưu nhã giơ tay lên.
Lâm Sơ Dương: Mẹ nó, muốn nắm tay rồi!
Tuyết Dao: Mị lực của bà đây quả nhiên vô địch thiên hạ!
Ngay lúc em gái Tuyết Dao duỗi ra bàn tay như cọng hành non của nàng đáp lại, Mạc Trạch vỗ một tát trên đầu nàng, nhanh độc chuẩn, tiếp đó em gái biến thành hồ ly trong một giây đồng hồ.
Lâm Sơ Dương sửng sốt, em gái Tuyết Dao trực tiếp choáng váng.
Mạc Trạch hơi cong môi, mở túi linh sủng thả Bạch Tuộc Nhỏ ra.
Bạch Tuộc Nhỏ: “Chu ~ chu chu?” Ồ, hai đồng loại?
Mạc Trạch chỉ vào hồ ly nói: “Sau này đó chính là yêu phó của ngươi.”
Yêu phó, tên như ý nghĩa, chính là hầu hạ linh sủng, cũng có khế ước ràng buộc, bình thường sau khi định ra khế ước thì bên làm phó đồng thời nghe theo mệnh lệch của linh sủng và chủ nhân linh sủng làm việc, không thể trái nghịch.
Tuyết Dao còn có tác dụng, tạm thời không giết được, nhưng giao cho Bạch Tuộc Nhỏ cũng đủ làm cho nàng sống không bằng chết.
“Chu ~” Bạch Tuộc Nhỏ vui sướng cưỡi ở trên đầu em gái Tuyết Dao, cỡ nào hăng hái nha.
Tuyết Dao: Ta đây một cô gái hoa nhường nguyệt thẹn lại chỉ đủ tư cách làm yêu phó cho người ta à?
Có người hỏi qua ý kiến ta không, hỏi ý kiến của ta đi chứ!
Lâm Sơ Dương bị triển khai thần thánh này hoàn toàn làm cho mơ hồ, ai có thể nói cho cậu biết hiện tại là tình huống thế nào? Nhìn hợp mắt đâu? Lăn giường đâu?
Mạc Trạch nhẹ nhàng vuốt ve Lưu Vân Y, ôn nhu nói: “Mạc Trạch ta đời này chỉ cần một mình sư huynh, là đủ.”
Thổ, thổ lộ…
Tuy rằng trước đây Mạc Trạch cũng đã nói lời tương tự, nhưng vừa nãy sức mạnh một tát đem em gái đánh về nguyên hình lại thêm vào xem áo lót như vật gửi gắm tâm tình, Lâm Sơ Dương đáng xấu hổ có chút đỏ mặt, còn có chút chút tim đập nhanh hơn.
Đáng tiếc tình cảnh này cũng chỉ có một mình Bạch Tuộc Nhỏ nhìn thấy, nhưng nó xem không hiểu, chỉ là hai con mắt bự bự tròn tròn che kín dấu chấm hỏi, “Chu?”
Mạc Trạch liếc nó một cái, tìm một địa phương đem Lưu Vân Y mặc vào kề thân, xong việc mang theo hai động vật cứ như vậy rời đi.
Dọc theo đường đi, tỉ lệ quay đầu lại vô cùng cao.
Người qua đường nam giáp: “Ta kháo, chuyện lạ hàng năm đều có nhưng hôm nay đặc biệt nhiều nha, ngay cả bạch tuộc cũng có thể cưỡi trên đầu hồ ly!”
Người qua đường nam ất: “Nhìn một cái nhìn một cái, hồ ly hoàn lương không ăn thịt, đổi thành làm hàng xóm với bạch tuộc!”
Những người đi đường nữ: “Động vật nhỏ thật manh thật muốn tới sờ sờ có được không, có điều công tử phía trước cũng thật đẹp trai, ngao ngao ngao, thấy không thấy không, hắn nở nụ cười với ta, thật muốn gả cho hắn!”
Một truyền mười mười truyền trăm, người vây xem nhiều không khác gì quan lớn xuất hành, náo nhiệt, còn có người theo ở phía sau bán đồ ăn vặt.
Đầu Tuyết Dao cúi thấp xuống, hồ ly tinh từ nhỏ là làm gì?
Là dụ dỗ đàn ông!
Là vì bày ra quyến rũ phong tình thông đồng đàn ông phụ lòng khắp thiên hạ mà tồn tại!
Bây giờ lại bị một con bạch tuộc cưỡi ở trên đầu khoa tay múa chân, quả thực là sỉ nhục cuộc đời hồ ly của nàng, thực sự mẹ nó rất quá đáng!
So sánh ra, Lâm Sơ Dương cảm thấy mình may mắn hơn nhiều, tốt xấu cậu được nam chính mặc lên người chứ không phải dắt theo ở phía sau, bằng không dắt hồ ly cùng bạch tuộc còn có thể nói là yêu quý động vật nhỏ, dắt áo lót phải nói thế nào?
Thật biến thái.
Cậu mới không cần cùng nam chính làm biến thái đâu.
Ba ngày sau, Mạc Trạch chạy về trại, bởi vì bích ảnh vẫn không thu vào, nhà trúc vẫn còn, hắn đem Bạch Tuộc Nhỏ cùng Tuyết Dao ném vào một gian phòng khác không ai ở, xong liền trở về gian phòng của hắn và Lâm Sơ Dương, sau đó thay Lưu Vân Y ra ôm lên trên giường một chuyến, nhắm mắt lại bấm mấy cái pháp quyết.
Đây cũng xem như là kỹ năng kích phát lúc hắn đột phá —— ác mộng, cũng là nói không cần lực tâm ma chống đỡ liền có thể mang người đi vào giấc mộng.
Cho nên dù Lâm Sơ Dương không buồn ngủ thì hai mắt cũng tối sầm lại, tiếp đó cảnh tượng thay đổi. Bạn đang �
Ban ngày trời xanh, cỏ xanh trải rộng, lại hướng ra xa là mảnh rừng trúc, cảnh sắc rất đẹp, chính là cái giường siêu lớn ở phía sau cậu có chút phá phong cảnh, ai không có chuyện gì lại rảnh rỗi vứt cái giường ở đây vậy?
Chờ chút, hình như khá quen, thật giống như cậu đã từng tới nơi này…
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Chương 50
Chương 50