“Đại… Đại hoàng tử?” Lâm Sơ Dương dùng sức xoa xoa lỗ tai, cậu không nghe lầm chứ?
Cậu thật sự đem Đại hoàng tử ma giới biến thành áo lót?
Đừng đùa kiểu này có được không, nói thế nào đó cũng là đại nhân vật phản diện ma giới, nhìn được không dùng được như thế thật sự không thành vấn đề sao?
Thái giám ôm áo lót khóc sướt mướt một hồi lâu dường như mới phản ứng được xung quanh còn có người, cong lan hoa chỉ lên chỉ vào bọn họ, giọng bén nhọn chất vấn: “Các ngươi là người phương nào, dám vô lễ với Đại hoàng tử, người tới, bắt!”
U Uyển lấy mũ trùm xuống tiến lên một bước, nói: “Chu đại nhân, là ta.”
Dù sao cũng là truyện tu chân chứ không phải kịch cung đấu, thái giám ở Ma giới cũng không gọi là công công, cũng đều có chức quan, gọi là đại nhân, có điều đại nhân lớn hơn nữa cũng không hơn được công chúa, dù là con gái nuôi thì nàng cũng là công chúa, Chu đại nhân không vui cũng phải đứng dậy hành lễ, thế nhưng đối xử với mấy người khác lại vẫn không muốn nhả ra, muốn bắt về Ma cung.
Trong nội dung nguyên tác tự nhiên cũng có một màn như thế.
Ma tôn đối với nam chính là mặt hiền tâm hắc, có bao nhiêu lợi dụng liền lợi dụng bấy nhiêu, dù sao thì gã có ba mươi bốn mươi con trai, không thiếu một đứa này, mà trong đó thực lực cao nhất thông minh nhất cũng chính là Đại hoàng tử, có thể nói Ma tôn là nhân vật phản diện số một không thể đẩy ngã, Đại hoàng tử là nhân vật phản diện số hai cần phải đẩy ngã, mà Chu đại nhân này chính là nhân vật phản diện pháo hôi số ba.
Lúc đó nam chính bị U Uyển lừa gạt vào ma giới, vừa tới chủ thành liền bị Đại hoàng tử phát hiện, tiếp đó liền bị Chu đại nhân gây khó khăn đủ đường, suýt nữa bại lộ thân phận, may mắn có em gái U Uyển che chở mới chống được trước mặt Ma tôn.
Hiện tại, ha ha.
Bạn có thể hi vọng một nhân vật chính trọng sinh hắc hóa đi theo nội dung truyện à?
Đối với nội dung truyện Lâm Sơ Dương đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Đúng như dự đoán, Mạc Trạch cũng tháo mũ trùm xuống lộ ra khuôn mặt, ôn hòa nở nụ cười, nói: “Ta là tới tìm phụ thân.”
Chỉ cần quanh năm hành tẩu trong Ma cung, nhìn thấy khuôn mặt này không cần phải nói cũng có thể đoán được cha hắn là ai, Chu đại nhân chớp mắt một cái, “Ngược lại ta nhận ra một người có chút tương tự với ngươi, không bằng ngươi theo ta trở lại, ta dẫn tiến giúp ngươi, thế nào?”
Mạc Trạch phối hợp nói: “Vậy làm phiền.”
Hai người một xướng một họa liền đem U Uyển quẳng ra ngoài, qua cầu rút ván chính là chỉ cái loại này.
U Uyển tức giận đến đau gan, ánh mắt nhìn Mạc Trạch phải gọi là nghiến răng nghiến lợi, nhất kiến chung tình tức khắc biến thành kẻ thù, còn là cái loại không đội trời chung kia nữa, “Vậy thì phiền toái Chu đại nhân, có điều dù sao cũng là ta dẫn người vào thành…”
Chu đại nhân ôm lấy áo lót, giọng điệu nhìn như tôn kính, nhưng thần sắc lại tràn đầy xem thường, “Công chúa không cần lo ngại, ta sẽ báo cáo với Đại hoàng tử hết thảy.”
Tầm mắt của mọi người thống nhất dời xuống, từ cái mặt tràn đầy hoa cúc của Chu đại nhân liếc xuống cái áo lót bị ôm vào trong ngực.
Chu đại nhân lúng túng ho khan một cái, dặn dò thân tín lưu lại, sau đó xám xịt bỏ chạy.
Trận đại xung đột ma giới đầu tiên dưới tình trạng Đại hoàng tử biến thành áo lót không có ai bày mưu đặt kế mà bế mạc…
Thật không biết nên nói nam chính quá thông minh hay là phe địch quá ngốc, Lâm Sơ Dương sâu sắc thở dài, cảm giác hơi đau trứng, kế tiếp phải diễn thế nào đây?
Có điều cậu nhanh chóng biết được trước khi lo lắng cho nội dung truyện, hẳn là trước tiên cần phải lo lắng một chuyện khác.
Cũng không biết là Chu đại nhân hữu tâm hay là tất cả mọi người bao gồm cả tình tiết đại thần và xuyên không đại thần đều muốn nhìn cậu mang tai mèo múa cột, dù sao thì chia phòng xong chỉ có cậu và Mạc Trạch bị an bài trong một tiểu cung điện.
Đừng nhìn phòng ở nhỏ, nhưng phong cảnh tốt, hòn non bộ, vườn hoa, cầu nhỏ, nước chảy, rừng trúc, cái nào cũng không thiếu, quan trọng nhất là trong phòng này có một ao nước nhỏ, trên ao có một cái lương đình, trong lương đình còn có một cây trúc nhỏ nhắn thật dài gần như đụng đến đỉnh.
Đồn đại cây trúc kia gọi là nhất tâm trúc, là một vị đại nhân vật Ma giới trồng ở trong lương đình dùng pháp lực thúc đẩy, cũng là một cảnh sắc trong viện này.
Lâm Sơ Dương nhìn thấy cái đó cả người đều không tốt, loại cảm giác cả thế giới đều đang sáng tạo hoàn cảnh cho bạn thật không phải đau trứng bình thường đâu, hận không thể lập tức quay đầu bỏ chạy có được không!
Mạc Trạch ôn nhu nói: “Sư huynh, cung điện này tương đối hẻo lánh, tuy nói phong cảnh không tồi, nhưng mà dễ lạc đường, không bằng chờ một lát ta bồi sư huynh đi dạo đi.”
Đi dạo cái cọng lông, mẹ nó thật sự đi dạo nói không chừng trinh tiết liền triệt để không còn.
Gương mặt Lâm Sơ Dương nghiêm chỉnh nhẹ giọng răn dạy: “Ma giới không thể so với nhân giới, tu luyện thật tốt mới là đường ngay, chớ có ham chơi.”
Mạc Trạch rũ mắt xuống, “Sư huynh dạy phải, ta biết sai rồi, đêm nay nhất định tu luyện thật tốt, không để sư huynh lo lắng.”
Lâm Sơ Dương hài lòng gật đầu một cái, răn dạy nam chính cũng rất có cảm giác thành công, chỉ là cảm giác thành công này không duy trì bao lâu, khi cậu quay người vào phòng, một khắc nhìn thấy cái giường kia bỗng như sét đánh.
Có vẻ như gần đây bọn họ vẫn luôn là… song tu…
Mạc Trạch đi theo từ phía sau ôm Lâm Sơ Dương, ở trên vành tai tinh xảo của đối phương nhẹ nhàng ngậm, liếm liếm, nói: “Sư huynh chủ động như vậy, ta tự nhiên không nỡ để sư huynh thất vọng mới phải, đêm nay vẫn còn dài.”
Lâm Sơ Dương: “…”
******
Sự thật chứng minh muốn cho nam chính thừa nhận sai lầm, vậy thì phải làm tốt chuẩn bị trả giá thật lớn, ngày hôm sau cậu đỡ eo từ trên giường bò lên liền sâu sắc lĩnh hội được điểm này.
Nói tu luyện một đêm, hàng kia liền thật sự làm một đêm không ngừng, tinh lực dồi dào ngoài khả năng của người bình thường, trong lúc đó mặc kệ cậu bảo dừng lại thế nào, đều dùng biểu tình ” ham chơi là không đúng” nhìn cậu nhìn cậu nhìn cậu, mẹ nó nhìn đến mức cậu cũng ngại nói không được mà còn phải chủ động đưa hoa cúc lên có được không.
Loại cảm giác này giống như đào một cái hố sâu cho đối phương nhưng lại đem chính mình vùi vào còn tươi cười không bò ra ngoài, thật đau lòng, thương tâm ngủ.
Cậu ở trên giường lăn hai vòng, có thứ gì đó dán trên mặt cậu, lông lông nhung nhung, cầm lên nhìn, chính là bộ tai mèo cùng đuôi mèo kia.
Hệ thống: “Trừng phạt khởi động.”
Một giây sau, lỗ tai mèo kia liền biến mất trên tay Lâm Sơ Dương, ngược lại chuyển qua trên đầu cậu, cái kia đuôi cũng chạy đến trên mông cậu, giống hệt như mọc ra từ trên đó.
Không chỉ như vậy, nó còn giống như loại trang bị nào đó cong rồi lại cong, lỗ tai cũng thỉnh thoảng run rồi lại run.
Sờ sờ, có tri giác, giống như bị đụng tới điểm nhạy cảm vậy, chân đều mềm nhũn.
Lâm Sơ Dương ngây ngốc, ngay sau đó nhìn thấy trên người cậu lại thêm một trạng thái.
Tên trạng thái: huyết ảnh thiên vũ vũ cơ
�
Miêu tả: Múa nào! Công chúa trong huyết vũ…
Công chúa em gái mày đó!
Lâm Sơ Dương không biết lấy ngôn ngữ gì để diễn tả cảm giác cuồng bạo ngàn vạn thần thú lao nhanh khói bụi cuồn cuộn trong lòng cậu, sau đó cậu cảm thấy cậu đặc biệt muốn nhảy múa.
Chớ xem thường uy lực của buff, đè lên cũng có khả năng miểu sát người ta đó.
Cậu càng nhẫn nại lòng lại càng ngứa ngáy, giống như đám thần thú đang lao nhanh trong lòng nháy mắt biến thành mấy ngàn mấy vạn con kiến vừa bò vừa cắn, loại đau khổ này mẹ nó có thể nhịn xuống thì liền thành thần rồi!
Cậu quyết đoán nhảy xuống giường xông về phía lương đình.
Mạc Trạch đang ở trong đình vừa uống trà vừa suy tư chuyện ma giới, nếu đã đến ma giới hắn liền chuẩn bị đem nơi này làm đại bản doanh ngày sau phát triển.
Vô cực giới mới là nơi hắn và áo lót nhà hắn quy tụ cuối cùng, còn lục giới bất quá chỉ là phụ thuộc thôi, nhưng nếu muốn mở ra truyền tống trận vô cực giới, có ba món đồ ắt không thể thiếu.
Đôi mắt Ma tôn, nội đan Yêu vương, cùng với máu của Thần đế.
Nếu như muốn chiếm được ba thứ này, một ít con đường đời trước nhất định phải đi lại một lần…
Hắn uống cạn nước trà trong chén, bén nhạy nhận ra được khí tức của áo lót nhà hắn, vừa quay đầu, lập tức bị sặc.
Tối hôm qua vẫn tương đối kịch liệt, tuy rằng sau đó hắn rửa sạch cho Lâm Sơ Dương, thế nhưng một ít vết tích lại cần thời gian để biến mất.
Hiện tại Lâm Sơ Dương mang một thân vết tích xanh xanh tím tím, đầu đội tai mèo sau lưng mang đuôi chạy như điên tới, có một khắc Mạc Trạch cảm thấy đại khái là hắn hoa mắt, cho dù tai cùng đuôi mèo này là hắn cố ý để lại…
Kinh hỉ quá mức cũng phải biến thành kinh sợ luôn rồi, may mắn người phục vụ trong cung điện đều bị hắn đuổi đi rồi, chỉ có hai người bọn họ.
Kỳ thực khiêu vũ liền thật sự chỉ là khiêu vũ mà thôi, múa cột cũng là nghệ thuật, người chân chính biết nhảy tuyệt đối đủ đẹp, nhưng điều kiện tiên quyết là xương kia đủ mềm nha, không tin bạn cho một tên đàn ông chưa từng luyện kiến thức cơ bản xoạt chân ngồi xuống một cái thử xem, mùi vị đó Lâm Sơ Dương cũng choáng rồi, cố tình cậu còn không nhịn được.
Vừa khom lưng, rắc một tiếng, mẹ nó, trật eo!
Vừa xoạt chân, lại rắc một tiếng, gãy chân…
Chuyện này quả thật là dùng tính mạng để ngảy múa, điều may mắn duy nhất là mạng tu sĩ rất cứng, dưới tình huống bình thường không thăng được.
Dùng gậy trúc thay cột, một điệu múa kết thúc, trạng thái rốt cuộc biến mất, Lâm Sơ Dương thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Mạc Trạch, cặp mắt kia đã là một mảnh đỏ như máu.
Mặc dù cũng muốn nhịn xuống, dù sao ngày hôm qua mới vừa điên cuồng một buổi tối, thân thể sư huynh sợ không chịu nổi, cơ mà sư huynh cứ như vậy ở trước mắt hắn vây quanh gậy trúc từ trên xuống dưới xoay a nhảy a…
Người hắn yêu nhất cứ như vậy xoay a nhảy a, mang theo tai mèo cùng dấu hôn hắn lưu lại xoay a nhảy a…
Quả thực muốn điên rồi được không.
Có thể nhịn xuống nữa hắn liền không phải là nam nhân, quyết đoán đẩy ngã.
Vì vậy tiếp sau đêm qua, lại là một ngày một đêm, còn cơ bản đều là ở bên ngoài các loại tư thế các loại lợi dụng tài nguyên các loại không hạn cuối…
Cúc hoa tàn, thương tâm rơi đầy đất, trinh tiết cũng bàng hoàng, hoa rơi trứng ưu thương, ta đau thắt lưng lẳng lặng nằm…
Sau mấy ngày Lâm Sơ Dương nằm nhoài trên giường yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, vì trinh tiết đã qua đời của mình mà mặc niệm.
Đại khái cũng cứ như vậy.
Lúc bên này dưỡng cúc hoa, bên kia Mạc Trạch cũng tâm tình rất tốt chuẩn bị động thủ.
Tu vi của Đại hoàng tử không kém, thời gian biến thành áo lót cũng bất quá chỉ một ngày mà thôi, sau một ngày liền không yên tĩnh.
Tuy nói con trai Ma tôn có đến mấy chục, nhưng làm nhân vật phản diện, thấy nam chính phải là các loại không vừa mắt, quả thực ngươi chảy cùng dòng máu với ta chính là sỉ nhục, mà Chu đại nhân làm tâm phúc của Đại hoàng tử, tự nhiên cũng có cùng ý tưởng đen tối với chủ nhân.
Cái này cũng là nguyên nhân tới bây giờ Mạc Trạch vẫn bị tuyết vùi trong cung điện này không người dẫn tiến.
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều trong tính toán của Mạc Trạch, bất luận là U Uyển hay là những người khác, bất quá đều chỉ là công cụ giúp hắn tiến vào Ma cung mà thôi.
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Chương 56
Chương 56