Lữ Mông vốn đã bị nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt của hai người làm cho sâu sắc chấn động, vừa bị gọi như thế cho dù tâm lý không tỉnh táo, thì người đã cho ra phản ứng, “Mẹ kiếp, còn dám gọi cái tên kia ông đây mưu sát cả nhà cậu… Từ từ, cậu làm sao biết cái tên này?”
Lâm Sơ Dương nhanh chóng nhớ ra thân thể cậu bây giờ không phải là cái trước kia, đang suy nghĩ giải thích thế nào, Mạc Trạch liền tiến lên một bước, nói: “Vừa nãy nhiều người không tiện nói tỉ mỉ, kỳ thực linh hồn trong thân thể này chính là Lâm Sơ Dương, mượn xác hoàn hồn nghĩ rằng cậu từng nghe qua đi.”
Cái này đương nhiên nghe qua, trong tiểu thuyết thường viết được không!
Lữ Mông lại chấn kinh một chút, rồi mới đem tầm mắt chuyển tới trên người Lâm Sơ Dương, vui vẻ nói: “Cậu đúng là Dương Dương?”
Lâm Sơ Dương: “Cậu tám tuổi đái dầm giá họa cho bạn nhỏ cùng giường, mười tuổi sờ tay cô bé người ta lừa người ta muốn ôm một cái bị cô bé người ta trét một mặt bùn, mười lăm tuổi mối tình đầu ngày hôm sau chia tay, mười tám tuổi muốn thất thân kết quả tiến vào khách sạn mới phát hiện em gái là nam…”
“Dương Dương!” Lữ Mông nghiến răng nghiến lợi, những vui vẻ kích động vừa nãy khi nhìn thấy bạn tốt sống lại trong nháy mắt hóa thành xúc động muốn lấy dao mổ lợn cắt cổ, xông tới muốn cho người ta một cái ôm con gấu, sau đó bị một cước đạp ra ngoài…
Tay Lâm Sơ Dương duỗi ra cứ như vậy khựng ở giữa không trung.
Quên nói với bạn tốt, nhà cậu có thêm một ngựa giống bánh nhân mè đen dục vọng chiếm hữu cực cao…
Manh Manh, cậu phải kiên trì chịu đựng!
Sau đó Lữ Mông quyết đoán kiên trì chịu đựng, hắn mờ mịt ngẩng đầu nhìn phía hai người: “Sao tôi lại bay ra ngoài?”
Một thân tu vi kia của Mạc Trạch, tốc độ ra chân há lại là phàm trần mắt thịt có thể bắt kịp, vì vậy không phát hiện mình bị người ta đạp bay quả thực quá bình thường có được không (gào thét – ing)!
Lâm Sơ Dương có cảm giác đối mặt với người bạn tốt này, có chút điểm không đành lòng nhìn thẳng, đây là tình tiết muốn bị đàn ông nhà cậu bắt nạt chết đây mà.
Mạc Trạch làm ra bộ dạng rất lo lắng: “Có phải là thân thể không thoải mái không?”
Lữ Mông gãi đầu một cái, dùng kinh nghiệm nhiều năm chạy nghiệp vụ của hắn đến xem, trong này tuyệt đối có vấn đề!
Thế nhưng, hắn không biết.
Cho nên… Có khả năng thật sự chính là mình bị choáng đi.
Cảm giác mình đã nghĩ thông suốt, hắn đem tầm mắt chuyển qua trên người Lâm Sơ Dương một lần nữa, tuy rằng không phải cùng một gương mặt, nhưng nhìn một chút lại có loại xúc động muốn khóc lên.
Hắn mắt lệ rưng rưng đi được hai bước, liền dừng lại, rùng mình một cái.
Ôm ấp vẫn là miễn đi.
“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
“Nói ra rất dài dòng.” Lâm Sơ Dương cũng có một chút cảm giác muốn rơi nước mắt như vậy, nói xong mấy chữ liền nhìn sang Mạc Trạch bên cạnh.
Tầm mắt Lữ Mông cũng cùng dời đến trên người Mạc Trạch.
Mạc Trạch: “Tôi tên Mạc Trạch.”
Lữ Mông: ông đây biết anh tên Mạc Trạch vừa nãy ở cửa đã nói mà… Dùng kinh nghiệm nhiều năm chạy nghiệp vụ của ông đến xem, sao lại có cảm giác cái tên này hơi quen thuộc…
Mạc Trạch tiếp tục nói: “Mạc Trạch trong « vô cực chí tôn ».”
Lữ Mông: Lỗ tai mình nhất định có bệnh rồi! ! !
Nhớ năm đó hắn và Lâm Sơ Dương là đồng thời theo bộ truyện này, chẳng qua là lúc truyện kết thúc Lâm Sơ Dương cũng thăng theo luôn.
Hắn khoa trương hé miệng: “Ha ha ha ha…” Nhưng đối mặt với biểu tình đặc biệt đứng đắn của hai vị kia, rất nhanh hắn ha không nổi nữa, liền khôi phục lại dáng vẻ khiếp sợ nhìn về phía Lâm Sơ Dương: “Đây là thật à?”
Lâm Sơ Dương gật gật đầu.
Lữ Mông dường như nghe thấy tiếng tam quan vỡ vụn…
Cho nên nói bạn tốt của hắn là bên này ngỏm rồi xuyên vào trong sách bẻ cong ngựa giống sau đó lại cùng nhau xuyên trở về?
Cho nên cái xưng hô sư huynh đồ bỏ gì đó không phải là quan hệ học trưởng học đệ mà là sư huynh đệ chân chính à?
Lâm Sơ Dương nhìn thấy biểu tình của bạn tốt, trong lòng thần kỳ xuất hiện một loại cảm giác thỏa mãn, dứt khoát kéo người đến ghế sofa ngồi xuống, đem một phần những chuyện phát sinh giữa cậu và ngựa giống có thể nói ra tỉ mỉ nói một lần, mà tam quan của Lữ Mông cũng trong quá trình này hoàn toàn bị ép thành mảnh vụn.
Ôn chuyện như vậy tới buổi tối Mạc Trạch làm ra một bàn cơm nước ngon miệng, lại kéo dài đến trên bàn cơm.
Lữ Mông rốt cuộc hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, liếc nhìn Mạc Trạch đang đút cơm, lại liếc nhìn Lâm Sơ Dương đang ăn vui vẻ, cảm giác đôi mắt có chút mù, bị chói mù, vì vậy để đũa xuống hỏi: “Hai người dự định sau này làm thế nào bây giờ?”
Mạc Trạch lại gắp cho Lâm Sơ Dương một đũa đồ ăn, sau đó gắp một khối cá vào trong bát vừa nhặt xương vừa nói: “Tôi muốn đi đóng phim.” Nói xong đem cá đã nhặt xương xong gắp vào bát Lâm Sơ Dương một lần nữa.
Lữ Mông: Có loại xúc động muốn hất bát phải làm thế nào?
Lúc này Lâm Sơ Dương cũng nhớ đến chuyện nhiệm vụ hệ thống, công việc này Mạc Trạch quả thực thích hợp hơn so với cậu, nhưng vấn đề lại tới nữa, “Chúng ta không có chứng minh thư.”
Mạc Trạch ôn nhu hôn hôn trên mặt Lâm Sơ Dương: “Chuyện này có khó khăn gì, giao cho ta là được.”
Lâm Sơ Dương hồ nghi nhìn hắn.
Mạc Trạch bày ra biểu tình ta rất chân thành.
Lâm Sơ Dương: “Không cho trộm cắp không cho giết người không cho thông đồng với gái!”
Mạc Trạch vẫn như trước ôn nhu nhìn lại, thái độ ung dung không vội gắp một đũa đồ ăn đặt gần bên môi đối phương, “Được, đều nghe sư huynh, đến nếm thử cái này, trước đây sư huynh thích ăn nhất đó.”
Lâm Sơ Dương phối hợp há mồm, mùi vị quả thực rất tốt, tâm tình dường như cũng lập tức tốt hơn, “Hai cái phía trước cho dù muốn làm cũng phải bảo đảm không dấu vết, bảo vệ tốt chính mình, còn cái phía sau nếu như dám làm…” Cậu liếc liếc phía dưới Mạc Trạch, làm tư thế cắt.
Nụ cười của Mạc Trạch cứng đờ, theo bản năng kẹp chặt hai chân, lập tức thổ lộ: “Ta chỉ yêu một mình sư huynh, những người khác ở trong lòng ta chính là ngay cả một sợi tóc của sư huynh cũng không sánh nổi.”
Lữ Mông: Hai vị tán tỉnh xin chú ý trường hợp ê này!
Cái bóng đèn sáng như vậy ở đây các người không nhìn thấy à!
Không cần ngược chó đọc thân như thế chứ.
Mẹ nó càng muốn hất bát phải làm thế nào…
Một bữa cơm ăn xong, Lữ Mông nghẹn lòng rời đi, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy đôi cẩu nam nam này nữa, giời ạ show ân ái sẽ chết sớm đó có hiểu không!
Càng tiện!
Mạc Trạch biểu thị có thể không gặp tự nhiên là tốt nhất, áo lót nhà hắn chỉ cần có thể nhìn thấy một mình hắn là tốt rồi ╮(╯▽╰)╭
Có điều, trước tiên vẫn phải giải quyết vấn đề chứng minh thư.
Đêm đó sau khi Lâm Sơ Dương ngủ say, hắn lặng lẽ nhảy cửa sổ đi ra ngoài.
Dù sao thì Lâm Sơ Dương sinh hoạt ở thế giới này hai mươi mấy năm, cho dù có đến một thế giới khác, tư duy ở một mức độ nào đó vẫn bị hạn chế, mà loại hạn chế này đối với Mạc Trạch hắn lại là không có, cho nên hắn chỉ cần mò vào trong cục xx, lại dùng một tí phép thuật che mắt nhỏ linh tinh, tất cả liền giải quyết.
Chờ hôm sau Lâm Sơ Dương tỉnh lại, đầu giường của cậu đã đặt hai tờ chứng minh thư mới tinh cùng một quyển hộ khẩu…
Chú thích: bởi vì triều đại từ lâu đã ban hành kết hôn đồng tính luyến ái, tuy rằng một số địa phương không thịnh hành vẫn là phong kiến như vậy, thế nhưng, cũng có thể đăng ký.
Cho nên quan hệ mà Mạc Trạch đăng ký cho hai người chính là quan hệ chồng chồng, hợp pháp.
Kèm theo giấy hôn thú…
Lâm Sơ Dương nâng giấy hôn thú đời trước cầu mà không được đời này thoải mái giải quyết, ánh mắt nhìn Mạc Trạch khá phức tạp, tuy rằng cũng rất thỏa mãn rất hạnh phúc rất vui vẻ, nhưng chung quy luôn có một loại cảm giác bị tímh kế.
Mạc Trạch trực tiếp bò lên giường đem người ngăn chặn, dáng vẻ thật ngốc nghếch thực dễ lừa trừng mắt nhìn: “Ta làm không đúng sao?”
Lâm Sơ Dương: “…Đúng.”
Mẹ nó cái biểu tình nói làm sai sẽ bị thiên lôi đánh đó nhìn ông là đùa cái gì vậy hả!
Anh tàn nhẫn. Bạn đang �
Mạc Trạch cọ cọ gò má cậu: “Vậy tại sao sư huynh lại như vậy?”
Lâm Sơ Dương mặt không cảm xúc: “Không hoa tươi không nhẫn không hôn lễ, chỉ hai bản giấy hôn thú làm cho chúng ta thật giống như bỏ trốn vậy.”
Mạc Trạch thấp giọng nở nụ cười: “Ta đây liền làm bù cho sư huynh được không?”
Lâm Sơ Dương lập tức từ chối: “Không được!”
Mạc Trạch: “Tại sao?”
Lâm Sơ Dương: “Không có tiền.”
Đây là một vấn đề rất thực tế.
Động tác của Mạc Trạch cứng đờ, yên lặng rút lui, trong túi tiền của hắn quả thực có một chồng thiên tài địa bảo linh thạch kim ngân không sai, nhưng chỉ không có nhân dân tệ.
Cơ mà còn có chứng minh thư, không còn là không hộ khẩu nữa, cái này có nghĩa là hắn có thể ký hợp đồng.
Ngày hôm sau, Lâm Sơ Dương hảo hảo ăn diện cho hai người một phen, đi trên đường làm một vòng, buổi tối trở về, trong túi áo hai người chất đầy danh thiếp, không chỉ có cho Mạc Trạch, còn có cho cậu…
Mặt nhược thụ đặc biệt xinh đẹp biệt danh thịt tươi nhỏ.
Vì vậy vấn đề suy tính liền biến thành một người ký kết hay là hai người đồng thời ký kết.
Lâm Sơ Dương rất do dự, cậu rất muốn làm minh tinh, nhưng lại sợ tính cách của mình không quá thích hợp sẽ kéo chân sau Mạc Trạch, lỡ như hai người đều không làm được nhiệm vụ bị hai cái trừng phạt, dùng thuộc tính tuyên bố trừng phạt của hệ thống…
Ô nô!
Cái này tuyệt đối không được!
Cậu kiên định đem Mạc Trạch đẩy trên giường, ngồi lên, xé quần áo của hai người ra, vừa bẹp bẹp bẹp vừa nói: “Ngươi cố lên, ta ủng hộ ngươi trên tinh thần.”
Mạc Trạch rất phối hợp đem thứ kiên định của mình đưa vào, tuy rằng không rõ áo lót nhà hắn lại nghĩ cái gì, có điều chủ động như thế nghĩ lại cũng không phải chuyện xấu.
Thật thoải mái, ưm, trước hết như vậy đi…
Vì vậy sau khi bẹp bẹp bẹp, Mạc Trạch cả người sảng khoái đi liên hệ người đại diện, mà khoảng thời gian sau, cũng khôi phục lại đi sớm về trễ dốc sức làm việc như ở thế giới tu tiên, đồng thời mỗi đài truyền hình cùng với ngã rẽ đầu đường cũng từ từ xuất hiện các loại quảng cáo hắn chụp.
Chỉ là như vậy, liền nhấc lên một luồng phong trào.
Vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người cảm thấy gương mặt không tìm được một tia khuyết điểm này là PS ra.
Rất nhanh, Mạc Trạch liền xuất hiện trong một chương trình tống nghệ, dùng sự thật đánh vỡ những giả tạo đó.
Kế tiếp, có người nói khuôn mặt này là chỉnh sửa ở thẩm mỹ viện.
Lại rất nhanh, một đống giáo sư chuyên gia chỉnh dung dồn dập nhảy ra dùng danh dự đảm bảo, gương mặt kia là chân thật tự nhiên…
Sau đó lại là một ít âm mưu dương mưu hãm hại, các loại lý do các loại kỳ ba, nhưng hết thảy không tốn bao lâu, toàn bộ đều bị bốp bốp bốp làm mất mặt trở lại.
Cũng có một vài nam nhân hoặc nữ nhân có tiền có quyền tự nhận là phong lưu tiêu sái muốn bao dưỡng Mạc Trạch, những người này không thể nghi ngờ toàn bộ biến thành con rối sống trong tay Mạc Trạch, vì sự nghiệp tỏa sáng của nhân vật chính sau này, cống hiến ra một phần sức lực của mình.
Dưới những trợ lực đó, Mạc Trạch nhanh chóng nhận được bộ phim đầu tiên trong cuộc đời hắn, đó là một bộ phim cổ trang dùng tu tiên làm chủ.
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Chương 83: Phiên ngoại 2
Chương 83: Phiên ngoại 2