DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Hoa Quả
Chương 13

Sự việc tiếp theo phát triển theo chiều hướng khiến Niệm Nghiễn không khỏi cười khổ. Sau khi từ biệt Thôi Ân Trạch tại lãnh cung, y nhanh chóng quay về phòng của Đại Xương. Vừa mới dịch dung trở lại hình dáng cũ thì nghe thái giám bên ngoài thông báo hoàng thượng có chuyện gấp cần tìm y. Không biết có chuyện gì gấp, hoá ra Thôi Ân Trạch muốn Đại Xương điều tra một người mà theo miêu tả của hắn người cần tìm không phải ai khác mà chính là Niệm Nghiễn. Y giả bộ kiên trì tím kiếm xung quanh, cuối cùng hướng Thôi Ân Trạch bẩm báo một câu qua loa cho xong việc – đổi lại là tiếng cười châm chọc “vô dụng” của Trương Phong. Việc này náo loạn vài hôm, Thôi Ân Trạch không phải dạng người có thể nhớ mãi không quên, huống chi hắn mới chỉ gặp nam tử kia có một lần. Dù sao hắn cũng có rất nhiều việc phải làm, quốc sự lại bận rộn. Vì một người mà xáo động cuộc sống của mình không phải là tác phong của Thôi Ân Trạch.

Ở bên cạnh Thôi Ân Trạch mấy ngày, Niệm Nghiễn lại cảm thấy có chút thản nhiên. Cảm giác làm một hạ nhân hầu hạ người khác y chưa bao giờ trải qua, có thể nói là thú vị, mà hiểu biết của y đối với Thôi Ân Trạch cũng tiến thêm một bước. Thật ra cuộc sống của Thôi Ân Trạch hết sức đơn giản : xử lý công vụ, một mình trầm tư, tìm người phát tiết dục vọng.

Cứ như vậy, cuộc sống của hắn dường như không bao giờ thay đổi. Mới có vài ngày, Niệm Nghiễn đã có thể nắm được lộ trình mỗi ngày của hắn. Thôi Ân Trạch có vẻ không giống sự lạnh lùng kiêu ngạo bên ngoài mà kì thật có phần. . . . . . . . tịch mịch. Phải, chính là tịch mịch, một loại tịch mịch đã ăn sâu vào xương tuỷ của hắn, loại tịch mịch mà hắn nghiễm nhiên chấp nhận từ lâu, loại tịch mịch mà người khác không thể chạm tới được. Thôi Ân Trạch tự nhốt mình trong một cái ***g sắt, cứng ngắc đặt ra nhữn mục tiêu mình phải hoàn thành, hoạt động máy móc không có chút lơi lỏng. Người bên cạnh coi hắn là lãnh khốc, tuyệt tình.

Nhưng hiệu suất làm việc, thái độ tỉ mỉ cẩn thận của hắn đủ để thuyết phục bất cứ kẻ nào — đương nhiên trong đó có cả Niệm Nghiễn. Thủ đoạn hành xử nhiều năm tích luỹ của Thôi Ân Trạch khiến Niệm Nghiễn thật ngưỡng mộ, cũng muốn hướng hắn mà học tập, xem như đây là chút biểu hiện duy nhất của cái gọi là phụ tử tình thâm đi! Thôi Ân Trạch đối với hậu cung phi tần của mình chỉ dừng lại ở quan hệ xác thịt, điều này ai cũng có thể dễ dàng nhận thấy. Nghĩ tới đây, Niệm Nghiễn không khỏi cảm thấy mẫu thân y thật may mắn, ở lãnh cung so với cung điện xa hoa mà bạc bẽo kia, ngày ngày chờ hắn lâm hạnh quả thật tốt hơn rất nhiều.

Thôi Ân Trạch bề ngoài thì có vẻ đã quên thiếu niên mà hắn vô tình gặp tại lãnh cung nhưng cứ mỗi lần bắt gặp ánh mắt của Đại Xương là hắn lại không thể tự chủ được mà nhớ tới người thanh niên đó. Đại Xương chỉ là một thị vệ bên hắn mà thôi, làm sao có thể biến thành người khiến hắn nhung nhớ được? Những suy nghĩ dạng này cứ quấn quanh lấy Thôi Ân Trạch – – – loại tình cảm này hắn chưa có bao giờ và có lẽ cũng không nên có ở cái tuổi trung niên này. Không biết phải làm sao, Thôi Ân Trạch chỉ còn cách tìm đến tẩm cung của phi tử để giải trừ dục niệm chất chứa trong lòng. Hắn luôn cố gắng để quên đi đôi mắt kia, nhưng tất cả đều vô dụng, khi hắn cố quên cũng chính là lúc mà hắn nhớ nhung nhất, và rồi cứ thế, nhiều lần tưởng như vô tình, Thôi Ân Trạch lại dõi theo bóng hình Đại Xương.

Hắn phát hiện Đại Xương gần đây không còn là một tên thị vệ ham phú quý, thường xuyên cùng với Trương Phong đứng trước mặt hắn mà tranh công, lĩnh thưởng. Đại Xương đã trầm ổn hơn, thậm chí mệnh lệnh mà hắn ban ra y cũng không nhiệt tình thực thi như trước, đôi lúc còn có ý kháng mệnh. Thôi Ân Trạch không những không tức giận mà còn nảy sinh một loại hứng thú kỳ lạ đối với Đại Xương. Vì Đại Xương kháng lệnh của hắn không phải có ý ngỗ nghịch như kẻ khác, mà y giống như một người không quen chấp hành mệnh lệnh của người khác – sự kháng cự đó là hoàn toàn tự nhiên.

Không chỉ vậy, khí chất trên người Đại Xương cũng thay đổi, phiêu diêu tự tại, không dính một chút vướng bận thế tục trần gian, gần ngay trước mắt nhưng lại như xa tận chân trời, làm cho người ta không thể nắm lấy nhưng càng như vậy lại càng muốn níu kéo y, giữ y thật chặt hơn nữa. Chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì rồi! Hoặc là Đại Xương đã thay đổi hoặc là Thôi Ân Trạch hắn đã không còn tỉnh táo! Chẳng lẽ ta lại thích thượng Đại Xương? Tuy rằng Thôi Ân Trạch trước nay cũng không cần biết đối tượng à nam hay nữ, chỉ cần hắn thích thì được rồi; nhưng người như Đại Xương vốn không hợp khẩu vị của hắn, cho dù có miễn cưỡng chấp nhận vậy thì sự nhớ nhung, cố chấp của hắn đối với người thanh niên kia phải giải thích như thế nào?

Niệm Nghiễn lúc này đang cảm thấy chán nản. Ở cạnh Thôi Ân Trạch một thời gian mà không hề thu được tin tức gì có giá trị cho Mặc giáo, ngược lại chỉ làm một chân sai vặt giúp hắn giải quyết vài chuyện cỏn con. Nếu cứ như vậy, y ở còn ở lại bên hắn làm gì? Niệm Nghiễn thân là người đứng đầu một giáo, quyết không thể uổng phí thời gian như vậy, trong khi an nguy của huynh đệ Mặc giáo còn chưa biết như thế nào! Chính trong lúc Niệm Nghiễn đang suy nghĩ phải làm sao để thoát khỏi tình huống hiện tại thì có thể nói ông trời lại cho y thêm một cơ hội

“Ta muốn gặp phụ hoàng, làm phiền đại thị vệ thông báo giúp một tiếng, nói là có thái tử cầu kiến.” Tâm tư của Niệm Nghiễn bị đánh gãy bởi giọng nói này.

“Nhân Vĩ ca ca, từ từ a, ngươi không để ý tới ta sao? Ngươi không cần Tiểu Tứ sao? Ô ~~~~~” tiếng khóc trẻ con nức nở, khiến người ta không thể làm lơ đứa trẻ khả ái này.

“Ngươi không cần gọi ta là ca ca , bọn họ nói ta không phải là hài tử của phụ hoàng, cho nên ngươi cũng không phải là đệ đệ của ta, hiểu chưa, Tiểu Tứ ?” Niệm Nghiễn còn là một đứa trẻ bảy tuổi đã biểu hiện ra tính tình quật cường đầy tự trọng.

“Không cần, không cần, ngươi vĩnh viễn là ca ca của Tiểu Tứ, ta mặc kệ bọn họ nói thế nào, Tiểu Tứ thích nhất là Nhân Vĩ ca ca a.” Tứ hoàng tử (nay là thái tử) khi đó chỉ bốn tuổi cũng kiên quyết không chịu buông tha!

“Tiểu Tứ” Thấy Tiểu Tứ không chịu lui bước, Niệm Nghiễn đành lấy chiêu bài dụ dỗ ra áp dụng với tiểu hoàng tử, Niệm Nghiễn ra dáng người huynh trưởng nhiều tuổi hơn :

“Không cần phải như vậy, ngươi cứ như vậy sẽ làm cho mẫu phi của ngươi khó xử biết không? Nhân Vĩ ca ca cũng rất thích ngươi, nhưng ngươi không thể cứ mãi tìm ta mà chơi đùa như thế này được, Tiểu Tứ là nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất không được khóc, biết chưa? Hay là như vậy đi, sau này Tiểu Tứ muốn chơi cùng ca ca thì cứ âm thầm tìm ta là được, không cần phải cho người khác biết, đồng ý không?”

“Hảo, chỉ cần có thể nhìn thấy ca ca, muốn Tiểu Tứ làm gì cũng được, đến đây cùng ngoéo tay nào Nhân Vĩ ca ca!” Khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn còn lẫn nước mặt lại lộ ra một vẻ tươi cười mãn nguyện.

“Hảo, cùng ngoéo tay nào!”

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Một mảng kỷ niệm của thời xa xưa lại hiện về trong đầu Niệm Nghiễn. Trước mặt hắn bây giờ chính là tứ đệ – Tiểu Tứ từng suốt ngày quấn lấy hắn như một cái đuôi không rời. Sau khi Niệm Nghiễn phải vào lãnh cung, Tiểu Tứ vẫn như cũ đến tìm Nhân Vĩ ca ca cùng nhau chơi đùa. Cho đến khi mẫu thân của y là Dương quý phi cấm tiệt không cho Tiểu Tứ đến lãnh cung nữa thì quan hệ của hai người mới tạm dứt, nghe nói vì chuyện này mà Tiểu Tứ náo loạn một phen khiến Dương quý phi mất hết hồn vía. Niệm Nghiễn không nghĩ rằng Tiểu Tứ hiếu động ngày nào giờ đây đã là thái tử của Đại Vũ quốc. Năm đó khi hắn hoả thiêu cung hoàng hậu khiến dung nhan nàng ta bị phá huỷ, chỉ còn là một cái thùng rỗng kêu to nơi hậu cung. Ngoài hoàng hậu, Dương quý phi chính là người có địa vị cao nhất – không biết nàng đã sử dụng thủ đoạn gì mà có thể khiến Thôi Ân Trạch lập Tiểu Tứ làm thái tử – thâm cung quả thật chưa bao giờ ngừng tranh đấu, ngươi không diệt ta nhưng ta chưa chắc sẽ tha cho ngươi!

Tiểu Tứ, à không, phải gọi là thái tử Thôi Nhân Triết —— quả thật là đầy người khí thế vương giả, diện mạo có vài phần giống hoàng đế nhưng nhu hoà hơn, ít có vẻ lãnh khốc vô tình làm người đối diện dễ dàng sinh ra thiện cảm. Ánh mắt vẫn mang theo tính trẻ con, nghịch ngợm của tuổi thiếu niên, dáng người lại uy nghi hiện rõ thân phận thái tử tôn quý. Thôi Nhân Triết một thân khoác cẩm y ngự bào càng khiến Niệm Nghiễn không thể đem y so sánh với Tiểu Tứ năm nào.

“Đại thị vệ?” Đã xảy ra chuyện gì? Vì cớ gì mà Đại Xương không để thái tử trong mắt, bỗng dưng lại xuất thần như vậy

Này Đại Xương là chuyện gì xảy ra, không đem thái tử để vào mắt, ngược lại tự cố tự địa xuất thần .

“A, thuộc hạ ngay lập tức đi bẩm báo Hoàng Thượng.”

. . . . . .

“Hoàng Thượng, thái tử cầu kiến.” Niệm Nghiễn cúi đầu, gần đây hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Thôi Ân Trạch, vì như thế mặt hắn sẽ đỏ, tim sẽ đập bang bang, giống như sáu năm trước. . . . . .

“Cho hắn vào đi.” Thôi Ân Trạch thấy Đại Xương có ý lẩn tránh cũng không muốn nói gì thêm. Đại Xương càng ngày càng cổ quái, có những chuyện. . . . . . . không để hắn biết vẫn tốt hơn.

“Để thái tử một mình tiến vào.”

“Tuân lệnh” như vậy xem ra, chuyện mà thái tử muốn bẩm báo chính là đại sự.

Thái tử tiến vào thư phòng, Niệm Nghiễn mượn cớ phải đổi ca trực liền lén ra cửa sau, xác định không có ai để ý, Niệm Nghiễn nín thở lắng nghe, lúc này đây, tuyệt đối không thể sơ ý.

“Nhi thần muốn bẩm báo chuyện có liên quan đến việc giáo chủ Mặc giáo đột nhiên mất tích.”

“Mất tích?” Thôi Ân Trạch rất tò mò đối với giáo chủ tân nhiệm của Mặc giáo. Tên giáo chủ này hành tung bí ẩn, chưa có ai từng gặp qua hắn, cũng không ai biết hắn đến từ đâu, tên gọi là gì. . . . . chỉ biết hắn là đệ tử của Phong Vong Trần.

Niệm Nghiễn nghe xong vô cùng kinh ngạc, chuyện hắn rời khỏi Huyền Vu đỉnh vô cùng bí mật, chỉ có tứ đại trưởng lão mới biết, chẳng lẽ . . . . . .

“Có thật không? Tin tức có xác thực hay không? Nếu đúng như vậy, đây đúng là một cơ hội tốt vô cùng.”

“Tuyệt đối không có nhầm lẫn, nhi thần lấy tính mạng ra mà cam đoan. Phụ hoàng, phải chăng có thể thực hiện bước tiếp theo?”

“Tối nay lập tức triệu tập Phong, Hoả, Lôi, Điện tới để bàn bạc. Chuyện này tạm thời không cần truyền ra ngoài, cũng không cần phải thông báo cho Trương Phong và Đại Xương.” Nhân Triết chính là hoàng tử mà Thôi Nhân Trạch thích nhất. Nhân Triết ân đức có thừa lại không mất đi vẻ uy nghi vương giả, chỉ có điều. . . . . . Hắn tâm cơ thâm trầm, ít khi lộ ra bên ngoài, ngay cả Thôi Ân Trạch nhiều lúc cũng không thể đoán biết hắn đang nghĩ gì. Mới chừng ấy tuổi đầu đã như vậy, sau này. . . . .

“Nhi thần. . . . . . Tuân mệnh, phụ hoàng có muốn nhi thần ra mặt hay không?”

“Không, lần này, chỉ cho phép thành công, trẫm —— tự thân xuất mã!” Trời ban cho cơ hội, cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua!

“Phụ hoàng. . . . . . Nhi thần cẩn tuân phân phó của phụ hoàng. Nhi thần cáo lui trước.”

Thôi Nhân Triết xoay người rời khỏi ngự thư phòng. Bước ra ngoài, thấy người đứng ngoài cửa đã thay đổi, hắn cố ý hỏi một câu :

“Đại thị vệ đâu?”

“Hắn nói là đi tiểu, thuộc hạ tạm thời thế chỗ cho hắn.”

“Như vậy a.”

Kỳ quái, ta vừa đến bẩm báo chuyện cơ mật thì hắn liền muốn đi tiểu. Không thể nào? Đại Xương đi theo phụ hoàng nhiều năm như vậy, nhưng phòng nhân không thừa bao giờ cả, huống hồ chuyện này vô cùng hệ trọng mà Đại Xương kỳ thực rất. . . . . . . cổ quái. . . . . . . . . . .

Đọc truyện chữ Full