Sau một trận mây mưa long trời lở đất, Niệm Nghiễn mệt quá mà ngất xỉu. Được đại phu bắt mạch, châm cứu, Niệm Nghiễn đã dần dần khôi phục, tỉnh táo. Thôi Ân Trạch cũng nhờ đại phu kiểm tra chỗ bí mật kia xem có xảy ra thương tích gì không – thật may là lần này không có chuyện đáng tiếc xảy ra.
Nhưng khi trời tối, Niệm Nghiễn lại sốt cao, Thôi Ân Trạch càng thêm lo lắn, đứng ngồi không yên – cứ như thế mà túc trực bên cạnh Niệm Nghiễn ròng rã suốt một đêm không hề chợp mắt.
Thôi Ân Trạch tự trách chính mình, hắn cảm thấy có chút hối hận Dù sao cũng là trung niên nam tử sắp bước vào tuổi tứ tuần, tại sao bỗng dưng lại như một tiểu tử hỉ mũi chưa sạch, không hề biết nhẫn nại, gìn giữ cho bảo bối của mình. Nhưng nói đi phải nói lại, không chỉ dục vọng mà cả tâm trạng bị dồn nén lâu ngày khiến Thôi Ân Trạch không tự chủ, chỉ muốn người kia hiểu rõ tâm ý của mình – nhất thời hồ đồ dùng sai phương pháp nên mới khiến Niệm Nghiễn lại thương tổn một phen.
Tuy lúng túng nhưng Thôi Ân Trạch không hề nghĩ quẩn trong lòng, hắn luôn biết cách tự an ủi bản thân – kết quả xấu nhất thì chỉ là suốt đời này ta không còn hy vọng được Niệm Nghiễn yêu mà thôi! Vậy thì đã sao? Ta chính là ta, chi dù không còn là hoàng đế nhưng ta sẽ không vì yêu một người mà thay đổi bản thân mình, ta sẽ dùng cách thức tốt nhất mà ta làm được để yêu thương y, che chở cho y, nếu y lại bỏ trốn. . . . không sao. . . . chúng ta còn có cả đời . . . . ngươi cứ chạy. . . ta sẽ vẫn đuổi theo. . . . .
Đặt rõ quyết tâm trong lòng, Thôi Ân Trạch lại trở về với hình tượng một tình nhân dịu dàng, biết quan tâm sâu sắc – khẽ hôn lên môi Niệm Nghiễn – âm thầm khẳng định lời thề sống chết suốt đời. . . . . .
. . . . . . . . . ./
Giữa trưa ngày hôm sau, Niệm Nghiễn tỉnh lại, mắt vừa mở ra đã thấy khuôn mặt lo lắng của Thôi Ân Trạch ngay bên cạnh nhưng lúc này y chưa tỉnh táo trở lại, không nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Ngày hôm qua. . . . . . Tại đây, trên chiếc giường này. . . . . . Khoan đã, chuyện mình bị hắn cường bạo là thật, không phải mơ. . . . . .
Lần này, Niệm Nghiễn lại hết sức bình tĩnh, đôi mắt trong xanh, phẳng lặng như nước hồ mùa thu nhìn thẳng vào Thôi Ân Trạch – không hề chất chứa một chút oán hận nào, giống như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.
“Ngươi tỉnh rồi.” Nam nhân tươi cười, nhìn Niệm Nghiễn một cách say đắm. Thôi Ân Trạch lấy khăn bông thấm nước đặt lên trán Niệm Nghiễn, lấy một bát cháo mang lại phía giường “Lại ây, ăn vài muỗng nào, từ hôm qua tới giờ ngươi chỉ toàn uống nước. Ta đã dặn đầu bếp cho thêm đậu xanh vào, cháo này thanh nhiệt rất tốt.”
Niệm Nghiễn có chút hồ đồ mà nhìn nam nhân trước mặt, hóa ra từ trước đến giờ y vẫn chưa thật sự hiểu rõ người này! Thôi Ân Trạch nâng Niệm Nghiễn ngồi dậy, Niệm Nghiễn lão đảo, lấy tay giành lấy bát cháo, tự mình một hơi uống cạn.
“Ta biết chuyện này ta đã sai, nhưng . . . ta sẽ không thay đổi chủ ý của mình. Nếu hy sinh mấy mạng người mà có thể ngăn chặn nạn khói lửa triền miên, tại sao không làm? Không cần biết sử dụng phương pháp gì, đối với ta, chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi – đó mới là chuyện quan trọng nhất.” Nhẹ nhàng ôm đầu Niệm Nghiễn nép vào ngực mình, lời nói của Thôi Ân Trạch ẩn chứa một chút tàn nhẫn.
“Ta biết, ” buông bát, Niệm Nghiễn tiếp lời “Cho dù ngươi có cố gắng thế nào đi chăng nữa nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ngươi vẫn là ngươi – vẫn là Thôi Ân Trạch âm trầm, không từ thủ đoạn, trước đây. . . là do . . . ta đã quá ngây thơ . . . .”
“Niệm. . . . . .” Không, ta không hề dối gạt, không hề diễn kịch để lấy lòng ngươi, ta thành tâm thành ý, hoàn toàn xuất phát từ chân tình, ngươi không cảm nhận được sao?
“Ngươi đi ra ngoài đi, hiện giờ, ta không muốn thấy ngươi.” Niệm Nghiễn một lần nữa nằm xuống, thân thể đau nhức nên y không muốn cử động nhiều, Niệm Nghiễn vẫn cần phải tĩnh dưỡng, đồng thời nghiêm túc suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện thời gian qua.
“Giải dược đã chuẩn bị xong, ta sẽ cho người mang tới, chỉ cần uống liên tục trong vòng một tháng thì độc sẽ không còn.” Thôi Ân Trạch nói xong, biết ý, quay người ra ngoài, không muốn làm phiền bảo bối nữa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, tâm trạng Niệm Nghiễn mới bình tĩnh hơn một chút – dù sao y cũng là nam nhân, đây cũng không phải là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra. Chẳng việc gì mà phải đi tìm cái chết hay làm những việc dại dột khác, điều khiến y đau lòng nhất chính là cảm giác bị người mình tin tưởng phản bội. Một người chung sống bên mình vài tháng, tại lúc mà Niệm Nghiễn đã buông xuôi tất cả nghi ngờ, oán than thì hắn lại dội một gáo nước lạnh, hủy hoại tất cả cố gắng của Niệm Nghiễn.
Chờ một thời gian cho chuyện này trôi qua. . . . Nhất định phải rời khỏi nam nhân này một lần nữa, để cho câu chuyện không có hồi kết này có thể dễ dàng chấm dứt.
Ngoài cửa, Thôi Ân Trạch vẫn chưa đi xa, hắn ngẩn người – trong đầu đều là những lời nói trong trẻo, cử chỉ thản nhiên nhưng lạnh lùng của Niệm Nghiễn – thà cứ như những lần trước, y cứ thất thần, cứ xông lên mà phản kháng hắn lại không thấy lo, nhưng lần này, chính sự bình tĩnh đến khác thường của Niệm Nghiễn . . . . .
. . . . . . . . .
Cứ vậy, hai người âm thầm tính toán những kế hoạch riêng của mình, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hai người không biết truy đuổi nhau đến lúc nào. . . . . . .
. . . . . . . . . . .
Ngày thứ ba, Niệm Nghiễn đã khôi phục được thể trạng, không còn đau đớn gì nhiều. Những vết nứt ở hậu đình sau khi được thoa thuốc cũng đã lên da non. Nằm trên giường mấy ngày khiến cơ thể ngứa ngáy, khó chịu, Niệm Nghiễn muốn đi ra ngoài dạo qua vài vòng.
Sau khi biết được kế hoạch của Thôi Ân Trạch, hắn không vì sợ y phá hỏng mà gây khó dễ cho Niệm Nghiễn – nhưng Niệm Nghiễn không chỉ lúc này mà từ lúc hai người gặp lại nhau tới giờ, Thôi Ân Trạch luôn cử Niệm Nghiễn theo sát từng bước đi của y. Hắn nói là để phòng ngừa chuyện bất trắc xảy ra, Niệm Nghiễn lại cảm thấy mình giống như tù giam lỏng.
Kinh thành tuy rằng náo nhiệt, Niệm Nghiễn lại chẳng có hứng thú, cơ thể còn chút rã rời, Niệm Nghiễn đành tìm một tửu lâu mà ăn chút điểm tâm, uống mấy chung rượu.
Niệm Nghiễn dựa lưng vào song cửa, từ trên cao ngắm nhìn khung cảnh thường ngày náo nhiệt bên dưới, đột nhiên một người lại gần, hỏi “Huynh đài, tại hạ thấy nơi này phong cảnh tươi đẹp vô cùng, không biết có thể ngồi xuống cùng nhau vãn cảnh chăng?”
“A, mời ngồi.” Tinh thần Niệm Nghiễn đang phấn chấn, đắm chìm trong không gian sinh hoạt nhộn nhịp dưới đường, không hề để ý người bên cạnh, chỉ trả lời theo phép tắc xã giao thông thường. Nhưng lại thoáng thấy giọng nói nam nhân này hình như từng nghe ở đâu rồi thì phải, xoay người lại nhìn, là . . . .Liễu Thành Thành!
“Ngươi. . . . . . Ngươi!” Liễu Thành Thành từ trên trời rơi xuống khiến Niệm Nghiễn lắp bắp nói không ra lời.
“Làm sao vậy, huynh đài, trên mặt tại hạ có dính gì sao?”
“Không. . . . . . Không có gì. . . . . .” Đúng rồi, Liễu Thành Thành chỉ thấy khuôn mặt Bạch Vô Ức – diện mạo của một nam tử hết sức bình thường mà Niệm Nghiễn đã dịch dung. Hay nói khác đi, Liễu Thành Thành chưa từng chứng kiến khuôn mặt thật sự của Niệm Nghiễn như lúc này đây.
“Nhìn huynh đài như vậy, tại hạ còn tưởng rằng trước đây chúng ta đã từng gặp mặt.”
“Không, các hạ rất giống với một vị cố nhân của ta, trong lúc nhất thời có chút thất thố, mong các hạ đừng chê cười.”
“A, thật khéo trùng hợp, ta cũng thấy huynh đài rất giống với một người bằng hữu vì thế mới nảy sinh ý muốn làm quen.” Liễu Thành Thành nở một nụ cười ôn hòa, hiện tại hắn tiếp tục giả trang thành một thư sinh nho nhã, bạch y tung bay càng tăng thêm khí thế bất phàm. Niệm Nghiễn không khỏi cảm thán khả năng diễn xuất của người này – đúng là da mặt hắn quá dày.
“Vậy sao?” Khi nói ra câu hỏi này, Niệm Nghiễn cố ý mang theo giọng điệu chua ngoa.
“Không phải nói diện mạo. Nếu luận tướng mạo, huynh đài nhất định hơn hẳn người bằng hữu kia của ta, từ trước đến nay, tại hạ không dựa vào tướng tá, tiền tài mà kết giao, chỉ cần có thể hợp ý, hợp tình – mà ở điểm này hai người các ngươi lại giống nhau vô cùng, cứ như là một vậy.” Liễu Thành Thành nhấp một ngụm rượu nhưng ngay lập tức lại bỏ chén xuống, dường như cảm thấy rượu này chưa đủ hương vị.
“Các hạ có thể nói rõ thêm một chút?” Ta thật muốn xem ngươi tiếp tục diễn như thế nào.
“Nói như thế nào đây, người bằng hữu kia của ta tuy tướng mạo bình thường nhưng lại kiêu sa như bạch liên, dịu dàng như lan gấm. Tính cách của hắn lại rất mâu thuẫn, kiên cường mà lại yếu ớt, thành thật nhưng không thiếu phần khôn khéo. Điều quan trọng nhất, hắn luôn biết cách khiến người khác an tâm, chỉ cần ở cạnh hắn thôi – ngươi sẽ cảm thấy tâm tình bình tĩnh, sảng khoái – ân ân oán oán trên đời đều như gió thoảng mây bay.”
“Tại hạ tự nhận không có được tư chất như vậy, người bằng hữu kia của các hạ quả thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.” Người này, rốt cuộc là ai? – Niệm Nghiễn tự hỏi.
“Đúng vậy, nhưng hắn cũng chỉ là một người bình thường thôi, hắn có rất nhiều khuyết điểm – có khi nhát gan, nhiều lúc lại đa nghi, nhưng có khi hắn lại siêu phàm thoát tục, khiến người khác không thể cưỡng lại sức hút mà ngước nhìn.” Hai mắt Liễu Thành Thành như cú vọ nhìn chằm chằm vào Niệm Nghiễn như muốn thấu đáo nam tử trước mặt.
“Vậy. . . . . . Người này chắc hẳn có vị trí rất quan trọng đối với các hạ?” Niệm Nghiễn chột dạ, chỉ sợ giả vờ không khéo khiến Liễu Thành Thành nghi ngờ.
“Đúng, vô cùng quan trọng, quan trọng tới mức ta không tiếc lặn lội ngàn dặm mà bôn ba đi tìm hắn.” Liễu Thành Thành đã bắt đầu hoài nghi. Không thể nào, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Quá giống! Ngoại trừ khuôn mặt, tất cả mọi thứ đều giống hệt người kia, đặc biệt là cảm giác yên bình này . . . . .
“Vậy hy vọng các hạ sớm tìm được hắn. Tại hạ còn có chuyện quan trọng, vô phép cáo từ trước.”
“Đi thong thả.”
Niệm Nghiễn đã hoảng hốt, chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi tửu lâu đó, ánh mắt của Liễu Thành Thành khiến y sợ hãi – chẳng khác gì ánh mắt của Thôi Ân Trạch đêm đó. . . . . .
“Lị Tạp, giúp ta theo dõi người này.”
“Tuân mệnh! Giáo chủ.”
Trực giác của ta chưa sai bao giờ. Bạch, nếu ta phát hiện ngươi lừa dối ta, ta sẽ không nương tay nữa./