Danh tiếng của địa tinh rất tệ, vũ lực cũng không cao, nhưng lại rất giỏi ẩn náu. Rất ít người có thể chiếm lợi trong cuộc xung đột với chúng.
Từng có một lãnh chủ bị địa tinh chọc giận, hắn nghĩ ra một chủ ý, không phải ngươi có thể trốn sao? Không phải ngươi giỏi đào hầm sao?
Tốt, hắn cũng đào!
Lãnh chủ rất có tiền này mang nguồn vốn dồi dào, kéo theo quân đội, bao vây hơn một trăm địa tinh trong một tường đất hình tròn. Lãnh chủ hào phóng vung tay, mấy chục nông phu cầm cuốc cầm chùy bắt đầu đào bới, tất cả binh sĩ bao vây toàn bộ lối ra khỏi mặt đất, chạy ra con nào giết con đó!
Địa tinh đương nhiên không thể ngồi đó chờ chết.
Kết quả biến thành lãnh chủ đào ở trên, địa tinh đào xuống dưới, đợi khi toàn bộ phần tường đất lộ ra bên ngoài đã bị san bằng, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Mấy chục lối vào đường hầm đen thui hiện ra trước mắt, nhìn vào trong, không thấy được cái gì, gọi vào một tiếng, hồi âm cũng không nghe được.
Rõ ràng, năng lực thổ mộc của hơn một trăm con địa tinh hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nhân loại, đường ngầm do địa tinh đào ra, cũng không ai có thể đi vào.
Kết quả của chuyện đó là lãnh chủ bị tức bốc khói đầy đầu, chỉ có thể dẫn đội ngũ của hắn thất bại trở về, tiếp tục cuộc sống tức nghẹn bị địa tinh ba ngày hai lượt tới cửa thăm viếng, thuận tay dắt dê...
Chuyện này xảy ra vào một trăm năm trước, vị lãnh chủ xui xẻo đó khi lâm chung đã để lại một câu di ngôn: Nhà Geluo và địa tinh không đội trời chung! Nhưng sau khi hắn qua đời, số lần các địa tinh viếng thăm lãnh địa nhà Geluo giảm đi, có lúc mấy năm cũng không tới một lần. Chuyện này trở thành câu đố khó giải. Các địa tinh muốn làm gì, chỉ có chúng biết.
Tống Mặc đống giản sử vương quốc lại, xoa mắt. Thi đào hang với địa tinh? Vị lãnh chủ xui xẻo của nhà Geluo rõ ràng là đầu óc không bình thường. Mèo bắt chuột, trước giờ luôn đợi chuột tự chạy ra khỏi hang, hoặc là bức nó chạy ra khỏi hang, chưa từng nghe qua có con mèo nào vác xẻng sắt, nhổ hai bãi nước miếng, đào chuột ra khỏi hang làm cơm tối cả.
Có thể làm như thế, khẳng định không phải mèo bình thường, tuyệt đối là yêu trong mèo, gọi tắt là mèo yêu.
Nhưng, thế giới này hình như là bán thú nhân, vậy thì, trong đó có mèo không?
Tống Mặc nghĩ tới nghĩ lui một hồi lại nghĩ chệch chủ đề, từ nghĩ cách làm sao đối phó với địa tinh trong thành đất, trực tiếp chuyển hướng sang em mèo manh đuôi dài và lỗ tai đầy lông...
Tưởng tượng em mèo manh nào đó giơ vuốt mèo lên gần mặt, huơ huơ vuốt, kêu meo một cái, Tống Mặc say mê.
"Lãnh chủ đại nhân."
Tống Mặc đang say mê.
"Lãnh chủ đại nhân?"
Tống Mặc tiếp tục say mê.
"Lãnh chủ đại nhân!"
Tống Mặc kêu ngao một tiếng nhảy bắn khỏi ghế, vừa xoa lỗ tai, vừa oán trách: "Quản gia, có thể đừng hét vào tai ta không? Ta nghe thấy rồi."
Lão John cong lưng nhặt giản sử vương quốc rớt dưới đất lên, đặt lên bàn, "Xin ngài tha thứ, lãnh chủ đại nhân."
Không tha thứ thì có thể làm gì? Tống Mặc ngồi lại ghế, tiếp tục xoa tai.
"Lãnh chủ đại nhân, thợ rèn Ed đã đưa đợt vũ khí cuối cùng ngài định chế tới rồi."
"Vậy sao?"
"Vâng. Ngoài ra, bọn họ cũng đã đưa hình vẽ về."
Lão John đặt hình vẽ Ed giao lại lên bàn trước mặt Tống Mặc, tổng cộng mười sáu tờ, một tờ cũng không thiếu.
Tống Mặc tùy tiện lật xem một chút, gọi thị nữ vào đưa một chậu lửa, tất cả bức vẽ đều bị đốt sạch.
"Những thứ này đã vô dụng rồi." Tống Mặc đốt từng tờ từng tờ, nhìn tia lửa, khóe miệng cong lên nụ cười khiến người hứng thú.
Năm mươi bộ ban đầu, sau đó lại thêm năm mươi bộ. Chế tạo nhiều cung nỏ như thế, ba người Ed sớm đã nhớ như in mỗi chi tiết nhỏ trong việc chế tạo này. Bọn họ đưa hình vẽ về, chẳng qua là biểu đạt rõ thái độ của mình cho Tống Mặc, trừ khi lãnh chủ cho phép, bọn họ sẽ không chế tạo bất cứ bộ cung nỏ nào nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tống Mặc có thể mang tới cho họ lợi ích lớn hơn.
Loại trung thành xây dựng trên lợi ích này không tính là vững chắc. Nhưng, chính vì có lợi ích, mới khiến sự trung thành này có thể duy trì không kỳ hạn.
Mấy kiểu vừa mới xuyên việt, đã lập tức toàn thân là khí thế hào hùng, các lộ anh hùng lũ lượt kéo tới, ôm đùi khóc lóc yêu cầu hiếu trung, không để họ hiếu trung thì lập tức lau cổ, chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết.
"Mũi tên chuẩn bị đầy đủ chưa?"
"Đã theo như ngài dặn dò, một bộ nỏ phối hợp với hộp tên mười mũi, đều đã hoàn thành."
"Ừ." Tống Mặc sờ cằm, luôn cảm thấy hình như y đã bỏ qua chuyện gì đó. Vũ khí có rồi, nhân thủ có rồi, cũng đã dặn dò Johnson dẫn ba tùy tùng đi khảo sát trước, đợi bọn họ về, thì có thể ra tay rồi, còn thiếu cái gì đây?
Đột nhiên, tay phải Tống Mặc nắm chặt gõ lên lòng bàn tay trái, y biết rồi!
Tám mươi chín người đã triệu tập tới để dự bị trước khi đi ăn cướp đều là nông phu chính hiệu! Đừng nói nỏ tiễn, ngay cả cung tiễn bọn họ cũng chưa từng dùng qua. Nếu cũng giống như Tống Mặc, bắt chệch đích tới mức người nhìn giận sôi, vạn nhất chưa bắn địa tinh, đã khiến đội ngũ gà bay chó sủa, thì thật là làm trò cười.
"Quản gia, lập tức triệu tập nhân thủ, bảo họ tập trung trước phủ lãnh chủ, với lại lấy mười cây nỏ ra đây."
"Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân!"
Các nam nhân được triệu tập tới trước phủ lãnh chủ, các nữ nhân nhận được tin cũng theo tới. Chẳng qua, bọn họ bị chặn ngoài tường vây, cửa lớn đóng chặt, không thấy được gì.
Tống Mặc mặc kỵ trang xuất hiện trước mặt mọi người, thắt chặt da cụ dùng để bảo vệ cổ tay, đi đến số nỏ và ống tên được đặt chỉnh tề, nói với mọi người: "Nhìn kỹ đây."
Tiếp theo cầm một cây nỏ lên, nhanh chóng lắp hộp tên, bày một pose rất tiêu sái. Gạt nút cò, mười mũi tên vù vù vù bắn lên thân cây cao su cách đó năm bước. Ừ, rất tốt, toàn dính trên cây. Cự ly này nếu còn bắn không trúng, y dứt khoát đập đầu chết cho rồi.
Tống Mặc huýt sáo một tiếng, gác nỏ lên vai, quay người nói với đám nam nhân đã ngẩn ra, "Thế nào? Nhìn rõ chưa?"
Lặng ngắt như tờ.
Phản ứng này giống y chang tổ ba người thợ rèn khi lần đầu tiên thấy uy lực của nỏ.
Trên thực tế, Tống Mặc cũng chỉ hoàn toàn là kẻ thiếu kiến thức thực tế, nếu có đạn nguyên tử nổ ngay trước mặt y, y cũng phải rớt cằm xuống đất.
À, không đúng, nếu thật sự có đạn nguyên tử nổ bên cạnh, y một chút bã cũng không còn sót lại, toàn bộ bị nổ tung, muốn biểu đạt ngạc nhiên cũng không có cách nào.
Lão John ho khụ một tiếng, mọi người lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn Tống Mặc đều thay đổi.
Nếu nói trước đó, suy nghĩ của các nam nhân vẫn là vì kim tệ mà chấp nhận làm việc nguy hiểm, thì sau khi thấy được uy lực của cung nỏ, đã trở thành vì kim tệ mà dồn người khác vào nguy hiểm.
"Chỉ nhìn không thì vẫn không được, phải biết cách dùng!" Tống Mặc thu lại nụ cười trên mặt, nói với các nam nhân: "Lập tức đứng vững cho ta, mười người một tổ bước lên, luyện tập bắn theo động tác ta đã hướng dẫn, mục tiêu là cây cao su trước mặt!"
Nếu cây cao su có thể nói chuyện, chắc chắn nó sẽ nghẹn ngào chỉ trích, sao mỗi lần đều bắn nó?! Bên cạnh còn một câu sồi kìa, đây là kỳ thị giống cây sao?!
Nam nhân trời sinh đã là động vật hiếu chiến, đối với vũ khí luôn có một sự nhiệt tình không cách nào giải thích, đặc biệt là đối với cây nỏ chưa từng thấy qua mà uy lực lại lớn này, tất cả mọi người đều xoa nắm tay, hai mắt phát sáng.
"Không được chen lấn!" Tống Mặc nhíu mày, nhìn các nam nhân như ong vỡ tổ ùa tới chỗ đặt nỏ, nhanh chóng chứa đầy hộp tên, giơ ngang nỏ nhắm vào các nam nhân, lạnh lẽo nói: "Nếu còn không nghe lời, toàn bộ phập phập các ngươi!"
Lãnh chủ đã phát uy, các nam nhân phải yên tĩnh.
Các nữ nhân ngoài cửa vẫn không chịu đi, dưới tình hình này, Tống Mặc chỉ có thể đích thân xuất mã. Chuyện cung nỏ còn phải bảo mật, một khi để lộ ra ngoài, khẳng định sẽ có phiền phức. Tuy miệng những nam nhân này trước mặt bà xã của mình sẽ không được kín kẽ gì, nhưng Tống Mặc luôn có biện pháp khiến bọn họ một chữ cũng không thể nói thêm. Bạn đang �
Một cô nương tóc nâu xen lẫn trong đám người, vừa đi, vừa quay đầu nhìn Tống Mặc. Ánh mắt cô nương này quá nhiệt tình, tới mức Tống Mặc muốn làm lơ cũng không được. Sờ sờ mũi, cô nương này y nhớ, trước kia từng có duyên gặp một lần, Tống Mặc có ấn tượng rất sau màn cô bị nước sông thấm ướt y phục lộ ra đường cong mê người.
Cô nương thấy Tống Mặc chú ý tới mình, cười xinh đẹp, rõ ràng là gương mặt thanh thuần, nhưng khóe mắt khóe mày lại vì nụ cười này mà thêm phần xinh tươi khó diễn tả.
Tống Mặc vội quay đầu đi, đây là trắng trợn dụ dỗ có được không?!
Chỉ nghe nói giàu cao đẹp là hàng nóng tay, vậy từ khi nào mà nghèo cao đẹp cũng phải tích cực lao tới vậy?
Đợi Tống Mặc điều chỉnh hơi thở xong, quay đầu lại, cô nương đã biến mất tăm.
Khi mọi người đang nhiệt huyết luyện tập, hai thân hình cao lớn xuất hiện bên ngoài phủ lãnh chủ, bọn họ nghe được âm thanh từ trong phủ lãnh chủ, cả hai không tiếng động nhẹ nhàng nhảy lên tường vây, nhìn thấy mười nam nhân xếp thành một hàng ngang, sử dụng cung nỏ, bắn cây cao su thành con nhím.
Tinh linh xem cung tiễn như một phần thân thể cũng bị cảnh này chấn động.
"Gerrees, có phải tôi nảy sinh ảo giác không?"
Tinh linh vương tại thượng, đó là vũ khí gì? Cho dù là hắn và Gerrees, cũng không thể làm được chuyện đáng sợ trong mấy giây bắn được mười mũi tên như thế.
Gerrees không trả lời câu hỏi của Bod, chỉ nhíu chặt mày, hắn lại cảm thấy được khí tức ma khí đó, ngay ở gần đây. Lẽ nào, lãnh chủ nhân loại này thật sự có quan hệ với tên đó?
Hai tinh linh quá mức kinh ngạc, tới mức phạm phải sai lầm chí mạng, bọn họ đã quên che giấu bản thân, cứ ngang nhiên đứng trên tường vây của phủ lãnh chủ. Thân hình cao nhỏng, áo trùm lay động theo gió, còn có mái tóc vàng phản chiếu ánh sáng, Tống Mặc có mù mới không thấy bọn họ.
Kẻ địch gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, chuyện tệ hơn nữa là, cung nỏ đã bị hai tên này nhìn thấy, bí mật rất khó giữ nữa.
Phương pháp duy nhất, chỉ có giết người diệt khẩu.
Không đúng, giết tinh linh diệt khẩu!
Lãnh chủ đại nhân tức giận rồi, chỉ Gerrees và Bod trên tường thành nói với các nam nhân: "Bắn bọn họ cho ta!"
Các nam nhân hơi chần chờ, "Lãnh chủ đại nhân, đó là tinh linh."
"Tinh linh thì sao? Tinh linh thì có thể giữa ban ngày ban mặt trèo tường nhà người ta sao?!"
"Nhưng..."
"Bớt phí lời, bắn bọn họ ngay!"
Tống Mặc thấy mọi người chậm chạp không có động tác, dứt khoát giành lấy một bộ cung nỏ, lắp ống tên, nhắm vào hai tinh linh trên tường gạt cò.
Mọi người thấy lãnh chủ đích thân động thủ, tự nhiên không thể tiếp tục chần chờ, xung quanh Gerrees và Bod lập tức đầy mưa tên.
Gerrees một tay nắm lấy cành cây bên tường, lật người nhảy lên cành cây, mũi tên lập tức đuổi theo, chỉ có thể nhảy lên cao hơn nữa. Bod may mắn hơn Gerrees, hắn ngay từ đầu đã nhảy xuống tường, chẳng qua, điểm chọn đặt chân không tốt lắm, trực tiếp ngã vào bên trong tường. Nếu không phải Gerrees thu hút nhiều ánh mắt hơn, chỉ sợ hắn đã bị bắn thành con nhím.
Gerrees đứng trên ngọn cây, độ cao này, đủ để hắn né khỏi phần lớn mũi tên, gió thổi mái tóc dài vàng nhạt của hắn, ráng chiều sắp lặn rọi sau lưng hắn, nếu không phải tình huống đặc thù, tình cảnh này, đủ để vào tranh.
Đáng tiếc, người đang bắn hắn và Bod, không hiểu thưởng thức.
"Nhân loại, ta và bạn không có ác ý, chỉ có chút chuyện muốn hỏi ngươi.'
Tống Mặc không nói gì, đã dự định giết người diệt khẩu rồi, còn có gì đáng nói. Liên tiếp mười mấy ống tên đã bắn hết, nhưng còn chưa cọ qua được cả áo choàng của hai tên kia, mắt Tống Mặc đỏ bừng, đây là tinh linh hay là khỉ?
"Nhân loại, dừng tay!"
Gerrees cuối cùng cũng tức giận, hắn giơ trường cung lên, rút một mũi tên có đuôi lông vũ màu trắng ra, mũi tên xé gió lao đi, cắm phập vào bãi cỏ trước mặt Tống Mặc. Lập tức, Tống Mặc chỉ cảm thấy nhiệt độ bên cạnh giảm xuống, cứ như thân thể đã sắp đóng băng.
Bod cũng kéo trường cung, mũi tên của hắn, đuôi lông vũ là màu lửa đỏ.
Gerrees lại rút một mũi tên ra, con mắt màu xanh lục lạnh lẽo nhìn Tống Mặc, "Ta nói dừng tay, nghe thấy chưa, nhân loại?"
Tống Mặc lạnh tới mức răng cũng run rẩy, nhưng vẫn cứng đầu nói một câu từ kẽ răng: "Không nghe thấy."
Gerrees: "..."
Trước người Tống Mặc lại cắm một mũi tên, lần này, người bắn tên là Bod.
Cái gì là băng hỏa lưỡng trọng thiên, Tống Mặc hiện tại đã thể nghiệm sâu sắc.
Gerrees lại hỏi một câu: "Hiện tại, nghe thấy chưa?"
Tống Mặc đã nói không nên lời.
Những người khác cũng dừng tấn công, không phải họ thấy lãnh chủ chết mà không cứu, chỉ là toàn bộ ống tên, đã bắn sạch rồi.
Cục thế tại đó lập tức đảo nghịch, Gerrees nhảy xuống khỏi cây, nhìn nụ cười nhạt trăm năm khó thấy một lần trên mặt hắn, Bod cũng phải lùi lại một bước.
Rõ ràng, người họ Tống nào đó, sắp xui xẻo rồi...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 6: Mũi tên của tinh linh
Chương 6: Mũi tên của tinh linh