Trong tiếng còi hiệu trầm thấp, hùng hồn, quân đội của vương quốc Obi bắt đầu tập kết.
Bộ binh, trường cung thủ, khinh kỵ binh, trọng kỵ binh, giống như từng cơn lũ dữ, không ngừng hội tụ lại.
Trường thương như rừng, tuấn mã hí vang, cát bụi cuộn trào, tạo thành cảnh tượng kinh động lòng người.
Tống Mặc lần đầu thấy trọng kỵ binh. Một thân áo giáp màu đen, khôi ngô cường tráng, giống như từng ngọn núi nhỏ. Chỉ riêng giáp trụ trên người họ đã lên trên trăm cân. Ngay cả chiến mã dưới khố cũng bị trang bị giống như từng con quái thú sắt thép. Bên cạnh mỗi trọng kỵ binh còn đi theo hai binh sĩ khiêng cự thương, hình dáng cự thương rất giống trường thương mà khinh kỵ binh sử dụng, nhưng nhìn độ dài độ to là có thể dễ dàng nhận ra, nặng hơn trường thương khinh kỵ binh sử dụng rất nhiều.
Sau khi đảo một vòng nhìn đội ngũ trọng kỵ binh cách mình gần nhất, Tống Mặc thu ánh mắt lại, hít sâu một hơi, đám người này, quả thật giống như xe tăng của thời đại binh khí lạnh, ai gặp phải thì kẻ đó xui xẻo.
Nhưng, bệ ‘xe tăng’ này sẽ rất bi thảm, chiến mã bị bọn họ cưỡi, nếu may mắn không chết trên chiến trường, đợi tới tuổi ‘về hưu’, chắc chắn cũng bị bệnh ở lưng.
Đám người Tống Mặc đi trong đội ngũ hành tỉnh tây bắc.
Tổng đốc Saivans đã chính thức được bổ nhiệm là phó quan tiên phong của quân cánh phải quốc vương, các đại quân hành tỉnh tây bắc mặc áo giáo bạc trắng, toàn bộ ngẩng đầu ưỡn ngực, vinh hạnh lây. Cảm giác này, khi Panvi còn là tổng đốc, chưa từng được lĩnh hội. Loại hành động tự đại này, đương nhiên khiến đại binh của các tỉnh khác bất mãn. Đạo lý văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, ở thế giới nào cũng thông dụng.
Thế là, ánh mắt ghen tỵ ngưỡng mộ bắt đầu đăm đăm lên người đại binh hành tỉnh tây bắc. Các đại binh không để ý, ngược lại lấy làm vinh quang. Không ngờ lại khổ cho Tống Mặc, dưới trạng thái bị ‘vạn người chú mục’ này, y làm sao mà đào ngũ, dẫn gánh hát rong của mình lén chuồn đi, lo việc mua bán của mình?
Người thông minh trong gánh hát rong không chỉ có mình Tống Mặc, Harold đi tới cạnh Tống Mặc, ngẩng đầu nói: “Lãnh chủ đại nhân, tiếp tục như vậy không phải biện pháp.”
“Ta biết.”
Tống Mặc cong lưng vỗ cổ chiến mã, để ngựa đi chậm một chút, có thể cho Harold theo kịp.
“Ngươi nhìn xung quanh đi, hiện tại căn bản không cách nào chuồn đi.”
Harold gật đầu đồng ý, chân mày nhíu lại, trông cũng hơi gấp. Tống Mặc thì còn gấp hơn hắn, nếu không có biện pháp nào chuồn đi giữa đường, lẽ nào thật sự phải lên chiến trường? Hai mươi người của mình, ngay cả cho người ta nhét kẽ răng cũng không đủ.
Đội ngũ đi được nửa đường, lại có một đội kỵ binh gia nhập vào, nhìn thấy đội kỵ binh này, Harold và ba tu sĩ rõ ràng trở nên khẩn trương.
“Harold, sao vậy?”
“Lãnh chủ đại nhân, bọn họ là kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội!”
Kỵ sĩ giáo hội?
Tống Mặc quay đầu nhìn, mắt lập tức trừng to, vẻ mặt cũng vô cùng cổ quái.
Đội ngũ này do hơn năm trăm kỵ binh tạo thành, tất cả kỵ sĩ đều mặc áo giáp màu trắng bạc, tay cầm trường thương, lưng đeo trường cung. Cách ăn mặc vô cùng giống khinh kỵ binh của hành tỉnh tây bắc, khác ở chỗ, ngay cả chiến mã của họ cũng thuần màu trắng, toàn thân từ trên xuống dưới không có một sợi lông tạp màu, có vẻ không phải đắc tiền bình thường.
Vốn đội kỵ binh bạch mã ngân thương này nên vô cùng phong cách, ngặc nỗi áo khoác trên người và tua mũ trên đầu họ, thực sự quá mức thu hút.
Đi đầu đội ngũ là ba người khoác áo đỏ, chính giữa là một đám áo khoác hồng, sau đó là một đám áo khoác xanh, cuối cùng là áo khoác trắng.
Harold cho y biết, những người khoác áo trắng là chức vị thấp nhất trong kỵ binh.
“Kỵ sĩ giáo hội là chiến sĩ thờ phụng thần Quang Minh, không có quân chức như quân đội của quốc vương, chỉ có thông qua màu sắc áo khoác và tua mũ để phân định địa vị cao thấp.”
“Cho nên, những người mặc áo đỏ là địa vị cao nhất?”
“Không, màu áo khoác và tua mũ của kỵ sĩ giáo hội địa vị cao nhất là màu vàng.”
Tống Mặc gật đầu, ý bảo đã hiểu, vàng ai cũng yêu mà.
Đại binh xung quanh tựa hồ cũng không lấy làm lạ với đội ngũ màu sắc sặc sỡ này, nhưng người Grilan thật sự được mở rộng nhãn giới, Tống Mặc thì thật lâu không lên tiếng.
Màu đỏ, màu trắng đều rất bình thường, màu hồng cũng miễn cưỡng có thể tiếp nhận, bất quá coi như mình bị mù màu. Nhưng màu xanh … được rồi, Tống Mặc cưỡng ép mình quay đầu, dời mắt khỏi từng cái đầu màu xanh, nói với bốn người Harold cúi đầu giả làm chim cút kia: “Xem ra, ngươi ba lần bốn lượt cướp em gái, tu sĩ theo ngươi cũng thật tâm tình kích thích, không phải không có nguyên nhân.”
“Thân sống trong giáo hội đường lối không bình thường, ngay cả mũ xanh cũng dám huênh hoang đội trên đầu như thế, còn muốn giữ bình thường thì thật sự là quá khó.” (Đội mũ xanh = Bị cắm sừng)
“…”
Harold ngẩng đầu nhìn Tống Mặc một cái, thật sự rất muốn hỏi một câu: Lãnh chủ đại nhân, ngài có tư cách nói người khác không bình thường sao? Có sao?
Nhưng vì chén cơm của mình ngày sau, Harold chọn bảo trì trầm mặc.
Kỵ sĩ giáo hội là phụng mệnh đại chủ giáo, vào quân đội Obi để ủng hộ trợ uy. Đương nhiên, họ sẽ không tham gia vào chiến đấu của quân đội Obi và quân đội Sabisand, một khi kỵ sĩ Quang Minh giáo hội của Sabisand xuất hiện, bọn họ mới ra mặt.
Tống Mặc sờ cằm, xem ra, nội bộ Quang Minh giáo hội cũng không phải đồng lòng. Khó trách tổ chức phản chính phủ này tuy đã phủ khắp đại lục, nhưng vẫn không thành công thượng vị được một lần.
Kỵ sĩ giáo hội chỉ là khúc nhạc đệm, tốc độ hành quân của quân đội vương quốc Obi không bị ảnh hưởng. Do vị trí, Tống Mặc không thấy Hắc Viêm, chỉ có thể thấy vương kỳ cự long màu vàng ở phía trước.
Nhìn cự long trên cờ, liền nhớ tới Hắc Viêm đã tham ô kim tệ của mình, nghĩ tới Hắc Viêm, Tống Mặc liền hận ngứa răng. Khi ngứa răng, đồng thời lại nhớ ra quyển sách nhỏ đã làm mất trong vương cung, không biết Hắc Viêm đã xem quyển sách đó chưa? Nếu xem rồi, thì cảm tưởng thế nào? Có cần để Saivans đi thử môn lộ của tể tướng, tới phỏng vấn cảm tưởng sau khi đọc gì đó, tiêu đề cứ gọi là ‘Luận lực kéo dài và trợ thủ đắc lực của quốc vương’!
Quả thật là quá tà ác..
Tư duy của Tống Mặc càng bay càng xa, lối tư duy càng lúc càng kỳ quái, vẻ mặt càng lúc càng kỳ lạ, còn thỉnh thoảng cười hê hê. Harold cách y gần nhất nghe được tiếng cười này, không khỏi ngẩng đầu hỏi, “Lãnh chủ đại nhân, ngài đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ tới lực kéo dài của quốc vương…”
“…”
Harold lặng lẽ cúi đầu, nhìn sang Johnson cũng nghe thấy tiếng cười của Tống Mặc, nhưng lại làm bộ không nghe, vừa không hiếu kỳ cũng không hỏi han, và Jason gương mặt rõ ràng là đồng tình đó, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn trời, Harold lĩnh ngộ sâu sắc. Hắn quả nhiên còn chưa đủ hiểu rõ lãnh chủ đại nhân, cũng chưa hoàn toàn dung nhập vào đại gia đình ấm áp Grilan này…
Đội ngũ lại đi thêm một đoạn, đã có thể nhìn thấy vương thành Sabisand, cả đại quân đột nhiên dừng lại.
Vương quốc Obi và vương quốc Sabisand chiến tranh nhiều năm, giữa biên cảnh hai nước, đã hình thành một khu không người, phạm vi khu không người này còn đang không ngừng mở rộng hằng năm. Trước kia hai quốc gia muốn đánh một trận, chỉ cần ra cửa đi vài bước, hiện tại muốn đánh, ít nhất phải đi nửa ngày.
Vì phòng Sabisand mai phục trong khu không người này, quan tiên phong và các tổng đốc bắt đầu triệu tập lính đánh thuê, danh nghĩa là trinh sát, thực chất là ‘rà bom’. Trước kia nhiệm vụ này đều là tinh nhuệ trong quân làm, sau đó Obi bà Sabisand không ngừng cải tiến chiến thuật phục kích, bắt đầu các chiến thuật mất mặt ‘đào hầm bự, đào hố sâu, dưới đáy còn cắm thêm gai nhọn, ngã không chết ngươi thì cũng đâm chết ngươi’, sau khi tổn thất vô số tinh nhuệ, đại nhân vật hai nước đều đã học khôn, nhiệm vụ gian nan này, vẫn nên giao cho lính đánh thuê bán mạng vì tiền là hơn.
Đây cũng là lý do tại sao quân đội vương quốc Obi được gọi là một trong những kẻ mạnh nhất đại lục, vậy mà trong quân vẫn có lính đánh thuê.
Saivans từng nói cho Tống Mặc nghe về quy tắc ngầm ‘pháo hôi lấp hố’ này, mục đích là để Tống Mặc tự giữ mình, nhất thiết đừng xung phong.
Ngặc nỗi Saivans là hảo tâm, nhưng lại bị Tống Mặc ném tới xó nào đó trồng nấm rồi.
Tống Mặc không chỉ không ngăn cản người Grilan xung phong, mà y còn định đích thân lên trận, trải nghiệm kích thích và khoái cảm xung phong.
Sau khi nghe mệnh lệnh triệu tập lính đánh thuê, người Grilan dưới sự thống lĩnh của lãnh chủ Tống Mặc, ai nấy đều tranh nhau vọt lên báo danh. Lính đánh thuê khác bên cạnh trợn mắt nghẹn họng, không quên dựng ngón cái lên: Giác ngộ này, cảnh giới này, huynh đệ tự thẹn không bằng!
Tống Mặc và hai mươi người Grilan đến nơi tập kết lính đánh thuê, chỉnh lại áo giáp trên người, thấy người đã đến đủ rồi, Tống Mặc đột nhiên nói với quân quan bên cạnh: “Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần lao lên phía trước là được, đúng không?”
“Đúng.”
“Lao lên cần dũng khí rất lớn, đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy trước khi lao lên, có phải nên có rương kim tệ trợ uy không?”
“Đúng… cái gì?!”
“Đừng nhìn ta như thế, bảo huynh đệ đi bán mạng, thì phải có chút trợ cấp ngoài lề chứ? Nếu không chuyện nguy hiểm nhường này, ai vui vẻ đi làm chứ?!” Tống Mặc vừa nói, vừa gào lên với lính đánh thuê khác bên cạnh, “Mọi người nói xem có đúng không?!”
“Đúng! Ngươi nói rất đúng!”
Lính đánh thuê vốn chính là bán mạng vì tiền, nghe thấy Tống Mặc nói vậy, không ai không vỗ tay hoan hô. Đúng, bọn họ trước kia tại sao không nghĩ tới chứ? Bảo xông lên thì liền xông lên, sau khi cửu tử nhất sinh, cũng chỉ cầm được một chút tiền!
“Đây là bóc lột, áp bức vô sỉ!” Tống Mặc dứt khoát cưỡi trên lưng ngựa vung nắm đấm, “Chúng ta là người lao động cực khổ nhất, dũng sĩ chảy máu trước nhất! Tại sao không thể có được kim tệ đáng phải có!? Bảo chúng ta bán mạng, thì nhất định phải cho chúng ta đủ kim tệ!”
“Đúng, kim tệ, chúng ta muốn kim tệ!”
Nghe Tống Mặc kích động, những lính đánh thuê này lập tức cùng kêu vang. Cho dù là kẻ trước kia không muốn sinh sự, cũng không khỏi nắm chặt quyền.
“Không có kim tệ, tuyệt đối không xông lên!”
“Chúng ta muốn kim tệ!”
Tống Mặc nhìn bầu không khí đã nóng lên, trực tiếp đưa ra điều kiện, “Mỗi người một trăm kim tệ, một người cũng không thể thiếu! Chết rồi, còn phải tăng thêm hai trăm kim tệ phí an gia! Bị thương, thì phải tăng thêm một trăm kim tệ tiền thương tật! Còn sống trở về, thì phải thêm năm mươi kim tệ làm tiền thưởng!”
Tống Mặc vừa nói ra, càng khiến các đồng bào lính đánh thuê quảng đại lệ nóng quanh tròng, hoan hô cổ vũ. Cho dù họ là thô nhân, không có văn hóa gì, nhưng cũng biết, Tống Mặc là đang tranh lợi ích ình!
Người tốt, tuyệt đối là người tốt mà!
Không ai biết, lãnh chủ Grilan tranh quyền lợi hợp lý cho dân lao động quảng đại, căn bản không cao thượng như bọn họ nghĩ.
Sự hỗn loạn của lính đánh thuê cũng truyền vào tai quan tiên phong tả hữu và quốc vương Hắc Viêm, quái dị, kinh ngạc, và cả không dám tin, đều khó thể biểu đạt hoàn toàn tâm tình của họ lúc này.
Nhưng, không thể để những tên lính đánh thuê tiếp tục ồn ào, cũng không thể trực tiếp phái binh giải quyết họ. Tuy số lính đánh thuê còn chưa tới tám trăm người, giết cũng không tính là gì. Nhưng còn chưa đánh nhau với Sabisand, đã trảm đầu hơn tám trăm người, thực sự là không nên. Huống hồ, tiêu diệt bọn họ hết rồi, ai đi thử cạm bẫy của người Sabisand?
Cuối cùng, quốc vương Hắc Viêm vung tay, muốn kim tệ? Có thể. Bảo tổng đốc và đại thần thuê họ bước ra đi. Người là do họ tìm tới, xảy ra vấn đề, họ nên phụ trách thôi!
Mệnh lệnh của quốc vương rất nhanh truyền tới các quân, tuy các tổng đốc không để ý chút kim tệ này, nhưng vẫn nghẹn tức a!
Hơn bảy trăm lính đánh thuê, cho dù mỗi người một trăm kim tệ, cũng không phải là một món tiền nhỏ. Ai sẽ rảnh rỗi mang theo hơn bảy mươi ngàn kim tệ trên người?
Dưới tình hình bất đắc dĩ, các tổng đốc và đại thần chỉ có thể cùng gộp lại, con số chưa đủ, thì dùng luôn cả bảo thạch trên người bổ sung vào, cuối cùng coi như gom đủ số kim tệ.
Khi rương chứa kim tệ và bảo thạch được đưa tới trước mặt lính đánh thuê, tất cả mọi người gần như đều ào lên, binh sĩ nâng rương cũng bị đụng ngã.
Khi hơn bảy trăm tráng hán tranh nhau kim tệ và bảo thạch, đám người Tống Mặc, nhân lúc hỗn loạn, lặng lẽ rời khỏi đội ngũ này, nhân lúc đại binh Obi không phát hiện, chuồn vào trong một lùm cây cách đó không xa.
May là các lính đánh thuê tập kết cách quân đội chủ lực của Obi mấy trăm mét, lại thêm hỗn loạn tranh kim tệ, mới có thể giúp đám người Tống Mặc thuận lợi như vậy.
Vì không bị phát hiện, Tống Mặc ngay cả ngựa cũng không cưỡi, dù sao có Saivans ở đó, ngựa, lại đòi là có thôi.
Người Grilan có kinh nghiệm trốn trong lùm cây, lần trước chính nhờ như thế mà đã lừa được Saivans và kỵ binh của hắn một phen. Không cần Tống Mặc phân phó, trực tiếp tìm cây khô cỏ khô cột lên đầu và trên người. Chỉ cần không lại gần trong vòng mười mét, thì rất khó phát hiện ra họ.
Khi Tống Mặc nằm sấp trong lùm cây, dự định đợi các lính đánh thuê bắt đầu lao tới, hấp dẫn lực chú ý của đại quân Obi, mình sẽ nhân cơ hội dẫn người chạy đi, đột nhiên phát hiện một đám người khác đang trốn trong lùm cây. So với Tống Mặc, cách ngụy trang của họ có thể nói là đơn giản, nhưng, vừa rồi người Grilan bận chạy tới ẩn nấp, đã không phát hiện ra họ.
Tống Mặc chớp chớp mắt, đối phương cũng chớp chớp mắt, Tống Mặc không muốn bị quân đội của vương quốc Obi phát hiện, tính ra đối phương cũng có suy nghĩ giống vậy.
Nhìn rõ áo giáp và vũ khí của những kẻ này, kết hợp với vị trí họ ẩn núp, Tống Mặc vô thức mở miệng hỏi: “Người Sabisand?”
Ánh mắt đối phương lập tức tràn đầy sát khí, “Lính đánh thuê của Obi?”
Tống Mặc vội lắc đầu, thấp giọng nói, “Hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm! Ta chỉ là thuận đường đi ngang qua thôi!”
Người Sabisand: “…”
Trong địa lao phủ lãnh chủ Grilan, Rhys Myers khép sách trên tay lại, đứng lên, đi tới bên tường, tay phải vạch một phù văn màu đen giữa không, gió đen bắt đầu cuộn lên từ gót chân hắn, dần nuốt chửng toàn thân hắn.
Địa tinh bên ngoài nghe tiếng vang, vội bưng ghế tới, đứng lên trên, nhìn qua cửa sổ kiểm tra tình trạng bên trong, lại phát hiện, người bị nhốt trong địa lao, không thấy nữa!
Cùng lúc này, Rode tìm được khoai tây đã tới Grilan, trừ khoai tây và ‘nhân tài’ dùng để đổi kim tệ, trong đội ngũ còn có thêm một vị khách không mời, tinh linh Gerrees khiến Rode và Tống Mặc đều rất đau đầu.
.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 39: Ta chỉ là qua đường thôi
Chương 39: Ta chỉ là qua đường thôi