Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống studio.
Cách studio 1km, một chiếc siêu xe không thể nào không nổi bật hơn dừng lại ven đường. Hạ Phong rất mất hình tượng mà ngáp một cái, cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
Ngồi trên ghế lái là ông chủ Nhậm, nhìn Hạ Phong, nở một nụ cười mờ ám: “Em thấy thế nào? Nếu nói không được anh sẽ làm em một ngày đêm, anh nói thật”. Sau đó lại bổ sung một câu: “Cùng anh!”
“Cút xa tôi một chút!” Giọng nói toàn là oán khí.
Tối hôm qua đưa ông chủ Nhậm về là một sai lầm lớn. Nếu không phải vì xem anh ta vừa mất đi người thân, nếu không phải vì nhìn anh ta như sắp chết đến nơi, cậu nhất định sẽ không đưa anh ta lên lầu…
Vốn vài ngày đã không được nghỉ ngơi thật tốt, Hạ Phong ngủ luôn trên ghế salon của ông chủ Nhậm, lúc mở mắt ra đã thấy mình đang ngủ trên giường, không có sai, là trên giường của Nhậm Mộ.
Vốn chẳng có chuyện gì, dù sao cả hai người đều mệt mỏi cực độ, còn có ai suy nghĩ được chuyện khác. Nhưng lúc ngủ được mơ mơ màng màng thì ông chủ Nhậm lại xoay người đem Hạ Phong đặt dưới thân, thì thầm: Hạ Phong, em là của anh…
Hạ Phong sửng sốt một chút, sau đó đẩy anh ta ra đạp xuống giường.
Nhậm Mộ liền rơi xuống giường. Anh đứng lên, không nói lời nào lại trèo lên giường, tiếp tục ngủ… Nhưng không qua bao lâu lại tiếp tục lặp lại chuyện vừa rồi…
Một lần nữa đá Nhậm Mộ xuống, cậu kéo chăn lên trùm đầu. Không đầy hai giờ sau chuyện này lại tái diễn. Hạ Phong phát hỏa, kéo chăn ra, đạp bộ vị nào đó của họ Nhậm… Kết quả hai người tới lui gây sức ép một hồi, đến tận lúc trời sáng…
Hạ Phong thiếu ngủ khó chịu, Nhậm Mộ cũng không tốt hơn là bao. Hai người tựa như quỷ hồn, hai mắt thâm quầng, tinh thần kiệt quệ.
Vốn dĩ cậu định tự mình đến studio nhưng chợt nhớ ‘bảo bối’ vẫn còn đang ở trên Tả Tuyền Sơn. Gọi một cuộc điện thoại cho quản gia bảo ông đi đón bảo bối sau, Hạ Phong nhờ Nhậm Mộ làm tài xế.
Xuống xe, cảm thấy hình tượng của mình lúc này không được tốt lắm, cậu liện xoay người thò đầu vào xe lấy kính râm của Nhậm Mộ. Lúc này Nhậm Mộ giữ lại tay đang cầm kính của cậu, vươn người, hôn.
Hạ Phong tặng lại một quả đấm!
Khi vào studio, Hạ Phong gặp được người đàn ông mình đã nghĩ đến rất nhiều ngày – Hàn Lăng. Anh đang ở trong xe, bên cạnh là Lý Khả Nhạc.
Hạ Phong dừng lại, hai mắt không chút khách khí Hàn Lăng, vừa rồi Hàn Lăng cũng nhìn về phía cậu.
Người phía trước ám muội, người phía sau chán ghét.
Lúc đi qua bên người Hạ Phong, Hàn Lăng lộ rõ sự chán ghét, cau mày, mím môi. Hạ Phong nghĩ, nếu mình có khuôn mặt trước kia, không chừng Hàn Lăng sẽ ôn hòa với cậu hơn một chút.
Hàn Lăng nhìn cậu không vừa mắt, Hạ Phong có thể hiểu được, nhưng Lý Khả Nhạc tựa hồ chẳng có lý do gì để ghét cậu cả. Nhưng lúc Lý Khả Nhạc đi qua bên cạnh, lại xì một tiếng đầy khinh thường.
Hạ Phong khiêu mi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Khả Nhạc, Nếu muốn tiếp cận được Hàn Lăng thì phải nhổ được cái đinh Lý Khả Nhạc kia… Đi theo sau Lý Khả Nhạc, cậu chậm rãi vào studio.
Hai diễn viên chính đồng thời xuất hiện hấp dẫn ánh mắt của phần lớn nhân viên. Vì Hàn Lăng còn phải quay phim khác nên đạo diễn Hứa cho anh quay trước.
Ngồi trên ghế, Hạ Phong cầm kịch bản nhưng mắt vẫn liếc về màn hình giám thị của đạo diễn Hứa. Mà Tô Ôn vẫn ngồi ở bên cạnh cậu làm việc của mình.
“Báo của cậu này”, Tô Ôn đưa cho cậu báo buổi sáng.
Hạ Phong liền nhận lấy, không thèm nhìn mà mở ra. Một lát sau, Tô Ôn không nghe thấy tiếng lật giấy cũng quay đầu sang chỗ khác. Chỉ thấy Hạ Phong cả hai mắt nhìn chằm chằm vào máy giám thị, mà tờ báo lại được cầm ngược.
Tô Ôn không nói gì.
Lát sau anh hảo tâm nhắc nhở: “Thần Việt thật giỏi, báo cầm ngược mà vẫn xem được”.
Nghe vậy, Hạ Phong lúc này mới nhìn thoáng qua tờ báo trong tay, vội vã xoay lại. Nhìn tiêu đề, cậu vô thức nói ra: “Thần Việt bội tình bạc nghĩa, Vivian thống khổ”.
Đọc xong, cậu giật mình.
Lập tức cậu nhìn vào nội dung.
Tờ báo kể lại chuyện hôm qua Tống Thương đánh cậu như thế nào, còn thuật lại một cách sinh động cuộc tình tay ba giữa cậu với Vân Chi và Tống Thương…
Đọc báo xong Hạ Phong cũng không còn lời gì để nói.
Cậu lập tức mở ra những tin tức từ báo khác, càng đọc càng sững sờ…
Không nói gì mà đem tờ báo cất lại, cậu đứng lên đi vào phòng hóa trang. Một tháng nay trở thành Thiên vương tai tiếng, mức độ nào cũng qua đủ rồi…
“Thần Việt chuẩn bị!” Cách thật xa, giám thị trường quay cầm loa gọi. Hạ Phong đứng lên, chỉnh lại áo tù nhân.
Nếu so sánh với những chuyện nhảm nhí kia, lực hấp dẫn của Hàn ảnh đế với cậu vẫn cao hơn gấp bội. Cảnh quay hôm nay cậu chờ đã lâu rồi.
Nội dung của cảnh này là Lục Thời bắt đầu hoài nghi Lương Tiềm. Lúc ‘đi làm’. Lục Thời thử Lương Tiềm, gọi ‘đi làm’ chính là lao động cải tạo.
Ghi chép trường quay cầm bàng hổ “Action!”
Hạ Phong cầm một rổ chăn đơn, chậm rãi đi vào phạm vi máy giám thị. Hàn Lăng đứng đối diện, hai người cách một máng nước.
“Lục Thời, nghe nói Mặc lão đại làm phiền đến cậu”. Hàn Lăng cúi đầu xuống giặt chăn.
Hạ Phong cầm chăn ném vào máng nước, tròng mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của Hàn Ảnh đế. Tay của Hàn Ảnh đế thực ra không bằng Thần Việt, nhưng nhìn thon dài trắng nõn, đốt ngón tay lại nhìn có vẻ kì quái, điều này làm Hạ Phong thích xem, thích sờ.
“Ahh!” Hạ Phong xắn tay áo, cho tay vào trong nước. Tay vừa đụng đến mặt nước, cậu lập tức hối hận vì không thể rụt tay lại. Đạo diễn Hứa thế nhưng lại dùng nước lạnh…
Hàn Lăng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phong.
“Cậu không bị thương chứ?”
“Không”. Hạ Phong vừa trả lời vừa chà xát chăn, “Hôm qua quản giáo gọi tôi vào văn phòng ông ta, anh đoán là chuyện gì?”
Hàn Lăng nở nụ cười: “Sẽ không phải là cho cậu ra tù sớm chứ”. Anh liếc mắt nhìn Hạ Phong nói: “Có thể ra ngoài thì tốt rồi, ở nơi này mãi cũng chán”.
Hạ Phong trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hàn Lăng, như có điều gì suy nghĩ, nói: “Thật không? Chán cũng không có biện pháp, nhịn một thời gian rồi sẽ thoát được thôi”, Sau đó tiếp tục giặt chăn. Vò vò một hồi, chăn rách….
Hạ Phong thầm thở dài một hơi, cái chăn này cũng nát quá đi…
Vứt chăn rách sang một bên, tay Hạ Phong chụp tới, nở nụ cười. Cậu cũng không thèm lấy chăn khác ra mà thò tay sang…
Chăn nổi trên mặt nước, nhưng bên dưới có hai cánh tay đang ở cùng một chỗ… Hạ Phong ban đầu cũng không có ý gì, chỉ là lúc đụng phải tay của Hàn Lăng cậu không nhịn được mà nắm vào. Hai bàn tay tiếp xúc thân mật cũng khiến Hạ Phong thỏa mãn một chút….
Hàn Lăng ngẩn người, trong đôi mắt ngập tràn sự căng thẳng. Ngón tay mấy lần muốn rút ra nhưng lại bị Hạ Phong nắm chặt…
“Lương Tiềm, nghe nói anh là vì buôn lậu vũ khí nên bị bắt vào?” Hạ Phong nghiêng đầu hỏi.
“Buôn lậu vũ khí? Sao lại có thể? Cậu nghĩ nhiều rồi, Lục Thời”. Hàn Lăng bình tĩnh lắc đầu, nhưng trong đôi mắt tràn ngập phẫn nộ, hận không thể đánh chết người náo đó. Tay người kia cuốn lấy tay mình, miết lên xuống…
Khác với Hàn Lăng, Hạ Phong rất hưởng thụ khoái cảm truyền đến từ sự tiếp xúc này. Nhìn phẫn nộ trong mắt Hàn Lăng khiến cậu càng thêm hưng phấn…
Có phần biến thái.
Hai người dưới nước âm thầm đại chiến một hồi… Hạ Phong dùng sức kéo tay Hàn Lăng lại làm hai người gần nhau hơn.
Khoảng cách gần giúp Hạ Phong nhận ra lông mi Hàn Lăng rung động, tức giận.
“Thật không? Nhưng Mặc lão đại nói anh là vì buôn lậu vũ khí mà vào đây”. Hạ Phong tức giận, “Chắc chắn là ông ta lại nói hươu nói vượn hoặc đã lâu quá không có nam nhân. Anh nói có đúng không, Lương Tiềm”.
Hàn Lăng cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Có lẽ là vậy”.
Làm việc gì cũng phải có chừng mực, nếu không sẽ không có lần sau chơi tiếp. Vì vậy Hạ Phong buông tay, tiếp tục lấy chăn của mình ra giặt… cảnh quay này thuận lợi vô cùng, ngoại trừ cái chăn xấu số bị Hạ Phong làm rách.
“Cut!” Đạo diễn Hứa hô to, đứng lên, “Hàn Lăng, trạng thái rất tốt, tiếp tục quay! Thần Việt, tránh ra chỗ khác cho tôi!”.
Ném chăn xuống, Hạ Phong nhàn nhã đi ra khỏi phạm vi camera.
Cả trường quay dưới sự chỉ huy của đạo diễn Hứa, chưa đầy hai phút sau đã chuẩn bị tốt cho cảnh quay tiếp theo. Ngồi trên ghế, Hạ Phong ngậm một điếu thuốc nhìn Hàn Lăng diễn…
Ban đêm.
Trong studio vẫn điên cuồng quay phim, nhân viên ai nấy đều mệt mỏi không chịu nổi. Hạ Phong ngáp không ngừng, đến cuối cùng hơn phân nửa nhân viên đều bị lây bệnh mà ngáp theo.
Hạ Phong nhìn đạo diễn, chống cằm, sau đó chăm chú nhìn vào máy giám thị. Rốt cục, đạo diễn Hứa cũng ra hiệu, ghi chép trường quay vội cầm loa hô to: “Kết thúc công việc”.
Mọi người nghe vậy đều tản đi.
Duỗi duỗi lưng, Hạ Phong vào phòng hóa trang thay đồ. Ngồi trên ghế đợi Hàn Lăng. Quả nhiên, người trong lòng cậu cuối cùng cũng đến.
Vừa thấy Hạ Phong vẻ mặt côn đồ, Hàn Lăng phóng hỏa. Cả ngày hôm nay bị đạo diễn Hứa tóm lấy không thoát được nên không có thời gian giáo huấn cậu, hiện giờ cơ hội cũng đến.
“Trêu đùa tôi cậu cảm thấy rất đắc ý sao?”
Hạ Phong buông tay: “Một nửa một nửa a.”
Còn chưa nói xong, Hàn Lăng liền lao đến đấm Hạ Phong! Hạ Phong ngay lập tức bắt lấy nắm đấm: “Hàn Lăng, vì sao anh lại không chịu tin tưởng tôi chính là Hạ Phong?”
Hàn Lăng hoàn toàn không nghe, đột ngột rút tay về, nắm lấy cổ áo Hạ Phong đẩy xuống sàn!
Hạ Phong không nghĩ tới anh đột nhiên trở nên bạo lực như vậy nên không có phòng bị. Trong lúc bối rối, cậu cầm lấy cổ tay Hàn Lăng, kéo xuống cùng mình.
Trước lúc Hạ Phong ngã xuống, một tay cậu tì vào ghế dựa, kết quả là lúc này cái ghế bị đổ làm đạo cụ cũng rơi xuống.
Một trận âm thanh rơi vỡ vang lên.
Hạ Phong bị đè dưới sàn nhà nhưng rất nhanh, cậu đẩy Hàn Lăng ở phía trên ra, đem Hàn Lăng đặt dưới thân. Hàn Lăng dãy giụa liều mạng đẩy Hạ Phong…
Tới lui một hồi, Hàn Lăng thua cuộc.
Đàn ông đánh nhau là rất bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên cậu và Hàn Lăng đánh nhau như vậy. Hạ Phong từ phía trên nhìn xuống con mồi đang phẫn nộ bên dưới, nở nụ cười.
Ngoại trừ danh hiệu ảnh đế trong giới giải trí ra, tựa hồ Hàn Lăng không còn gì có thể thắng được cậu…
Bên ngoài nghe được tiếng động, Lý Khả Nhạc mở cửa đi vào liền thấy được cảnh này. Anh không biết dùng từ ngữ gì để hình dung, □, bạo lực, hay là cả hai, dù sao chăng nữa cũng không thích hợp để miêu tả nó.
Tỉnh lại, Lý Khả Nhạc vội xông lên kéo Hạ Phong ra sau đó kéo Hàn Lăng lên. Hàn Lăng vừa đứng lên đã muốn đánh Hạ Phong nhưng Lý Khả Nhạc đã giữ anh lại, cũng rống lên với Hạ Phong: “Con mẹ nó, cút ngay cho tôi!”
Hạ Phong phủi phủi bịu bặm trên người, liếc mắt nhìn Hàn Lăng chậm rãi rời đi. Phỏng chừng từ nay về sau Hàn Lăng sẽ không muốn gặp cậu nữa.
Vuốt vuốt lại tóc, Hạ Phong cảm thấy có chút hối hận.
Vừa ra khỏi studio, cậu đã cảm thấy lạnh. Giờ là mùa đông, tuy không có tuyết cũng không có mưa nhưng vào ban đêm vẫn có chút lạnh. Nhìn bốn phía không một bóng người, đừng nói đến là taxi.
Rất xa, có một chiếc siêu xe đỗ lại ven đường. Vừa thấy Hạ Phong hai đèn xe đã chớp tắt không ngừng.
Điện thoại vang lên, là ông chủ Nhậm gọi đến.
Hạ Phong nghe máy, trợn mắt: “Nói”.
“Đi lên phía trước 500m”. Nói xong Nhậm Mộ liền cúp máy.
Hạ Phong nhìn phía trước, biết rõ chiếc xe thể thao kia chính là của Nhậm Mộ, thấy người trong xe đúng là Nhậm Mộ liền hỏi: “Đến làm gì?”
“Đón em”.
Hạ Phong cũng không nói thêm gì cả, nhìn về bốn phía, không thấy paparazzi liền chui vào xe.
Trên đường, Hạ Phong không nói lời nào, Nhậm Mộ cũng im lặng. Gió lạnh theo khe hở từ cửa xe tiến vào, thổi đến mặt Hạ Phong. Chống tay vào cửa xe, Hạ Phong nhìn phong cảnh phía trước.
Xe phóng qua một cột đèn đường, rất nhanh đã vượt qua tiến vào một đường tắt. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ ngõ nhỏ truyền ra, một đam say rượu nằm vật vạ bên lề đường.
Nhìn những biển hiệu đủ màu sắc, Hạ Phong hỏi: “Đến đây làm gì? Nếu là uống rượu thì bản thiếu gia không tiếp?”
“Anh cho rằng rượu có thể giúp con người ta giải tỏa”. Sáng nay tâm tình của Hạ Phong tựa hồ không tốt lắm, nhưng qua hơn mười mấy giờ đồng hồ liền thay đổi. Nhậm Mộ biết hẳn là Hạ Phong gặp được Hàn Lăng. Trên đường đi thấy cậu không nói câu nào, ông chủ Nhậm đương nhiên cho rằng người nào đó đang không vui, cần phát tiết.
Hạ Phong quay sang lườm người ngồi cạnh mình.
“Đi Tả Tuyền Sơn” Hạ Phong kiên quyết, “tôi chở”.
Nhậm Mộ ra hiệu ok, tháo dây an toàn, xuống xe. Hạ Phong ngồi vào chỗ của anh, Nhậm Mộ vừa lên xe liền lao đi.
Nhìn kim đồng hồ chỉ tốc độ chậm rãi hướng về phía bên phải, Nhậm Mộ xoa nhẹ huyệt thái dương. Xem ra đêm nay lại là một đêm điên cuồng.
Đến chân núi Tả Tuyền Sơn, Hạ Phong dùng sức nhấn phanh. Còn Nhậm Mộ chăm chú nhìn Hạ Phong, không muốn bỏ qua nhất cử nhất động của cậu.
Hạ Phong nhấn phanh, lốp xe lập tức phát ra tiếng ma sát, điều chỉnh đến góc độ tốt nhất, cậu nhả phanh, toàn lực bẻ tay lái về phía góc cua phía trước.
Đổi hướng, giẫm phanh… nhìn cậu càng ngày càng điên cuồng, tốc độ không ngừng tăng nhanh, Nhậm Mộ nở nụ cười.
Cho tới giờ, Nhậm Mộ vẫn cảm thấy đây chính là Hạ Phong mà anh quen thuộc nhất, từ thói quen xấu, hương vị trên người, sở thích… còn có dáng vẻ lúc cậu đua xe.
Đêm nay thật tốt.
Phát tiết xong, Hạ Phong rốt cuộc xuống núi.Đỗ xe lại ven đường, cậu và Nhậm Mộ ngồi trên đầu xe, mỗi người ngậm một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Nhậm Mộ nghiêng đầu nhìn Hạ Phong đầy tình ý. Mà Hạ Phong biết rõ anh đang nhìn mình, nhưng bỏ qua, tiếp tục hút thuốc.
Nhậm Mộ hít một hơi, mở miệng: “Thần—”
“Thần Việt”.
Nhậm Mộ giật mình, hiện giờ trừ anh ra thì còn ai gọi Thần Việt nữa? Anh quay đầu, nhìn đằng sau..
Hạ Phong cũng quay đầu, nhìn đằng sau. Mấy ngày này cậu hẳn là không làm chuyện xấu nào, cũng không đắc tội đến ai.
…
Phía sau là một đám người, chính xác hơn là một đám du côn. Cầm đầu là một tên to xác, vẻ mặt muốn đánh người, mà đứng phía sau là một đám dân anh chị cũng không kém cạnh gì tên cầm đầu. Quan trọng là, những người này đều cầm trong tay một “vật”…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế
Chương 38: Hạ Phong, em là của anh…
Chương 38: Hạ Phong, em là của anh…