DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế
Chương 49: “Nhậm Mộ, anh là của em”

Trở lại Thần gia, Hạ Phong phát hiện phòng khách tụ tập rất nhiều người. Nhìn qua cũng biết là hắc đạo tụ hội…

Lờ đi đám họ hàng, Hạ Phong mang hợp đồng lên phòng mình…

Nhìn thấy cậu như vậy, Thần Hi mới không nhịn được hỏi: “Tiểu tử này làm sao vậy? Bộ dáng muốn chết không cần sống là sao”.

Thần Truy cười cười: “Chắc là quay phim quá mệt mỏi”.

Còn chưa nằm xuống giường, Nhậm Mộ đã gọi điện. Mặc kệ điện thoại reo, Hạ Phong không tiếp. Tắm rửa xong thấy điện thoại vẫn vang lên, cậu nhịn không được nghe máy.

“Thần Việt, em làm gì mà không nghe điện thoại của anh?”

Nằm ở trên giường, Hạ Phong nhìn cảnh đêm bên ngoài: “Quá mệt ngủ rồi”.

Đầu kia Nhậm Mộ dường như thấy cậu không được bình thường, giọng điệu ôn nhu hỏi han: “Làm sao vậy?”

Hạ Phong hỏi mà không trả lời: “Khi nào thì trở về?” Sau đó đốt một điếu thuốc.

“Nghĩ tới anh?”

“Ừ.”

Nhậm Mộ cười cười, nói huyên thuyên một lúc lâu. Hạ Phong nói với anh mấy câu sau đó mới tắt điện thoại.

Hạ Phong đoán chính mình tối nay không ngủ được rồi, cậu tiếp tục hút thuốc. Thẳng đến cuối cùng, cả bao thuốc lá đều bị cậu hút hết khiến cả phòng nồng nặc mùi khói, rất ghê người.

Nhìn đồng hồ, mới ba giờ sáng. Vì vậy, cậu đứng lên, chạy xuống hầm rượu vác về mấy chục chai rượu vang lên phòng mình. Nhìn cậu như vậy, Thần Truy sững sờ, cho là cậu bị kích thích gì đó cậu dùng cồn làm mình quên đi…

Một bên mở phim, Hạ Phong rót rượu. Trên màn hình tinh thể lỏng siêu lớn đang chiếu phim điện ảnh đóng vai chính đầu tiên của Hàn Lăng [Cuồng sa], cảnh đánh nhau đầy kích thích, sự cuồng vọng của tuổi trẻ, còn có ánh mắt câu hồn người kia đã không còn khiến Hạ Phong có cảm giác nào nữa, giống như người kia đã cách cậu rất xa, rất xa rồi…

Nhìn màn hình, trong đầu Hạ Phong không phải là bộ dáng của Hàn Lăng mà là của Nhậm Mộ. Sau khi sống lại, lần đầu tiên cùng anh ở Tả Tuyển Sơn nhìn nhau trong giây lát, lần gặp mặt trong tiệc về hưu của Trầm Chương, lần cãi nhau ở hội kí tên, lần Nhậm Mộ ngăn trở cậu trở thành nam chính số 1 trong [Tù đồ]…

Mỗi chi tiết hiện tại đều trình diễn trong đầu Hạ Phong…

Năm tháng trước, cậu có thể không hề cố kị rời khỏi Nhậm Mộ không chút nào lưu luyến; nhưng năm tháng sau, cậu đã rơi vào, không cách nào kiềm chế.

Hết thảy đều sai rồi, theo một khắc cậu trọng sinh liền sai rồi.

Lúc mới bắt đầu, Nhậm Mộ không nên xuất hiện, không nên tìm mọi cách làm khó dễ rồi lại dây dưa không dứt với cậu, như thể kẹo đường đạp mãi không chịu dứt ra, đã dính lên liền không rời ra, trừ khi xả khối thịt trên người ấy xuống.

Hạ Phong vứt bình rượu xuống sàn nhà, tựa lưng vào tường. Cậu không phải người dễ dàng nhận thua, không phải, cho tới giờ vẫn không phải. Bởi vì Trầm Chương liền có thể buông tha cho Nhậm Mộ sao? Rất không có khả năng.

Con người vốn ích kỉ.

Đời trước chết đi, cậu đã bỏ lỡ Nhậm Mộ, nhưng đời này, sẽ không. Hạ Phong cho dù phải bắn chết Trầm Chương cũng muốn đoạt lấy con của ông về mình…

Bá đạo cũng được, lòng dạ ác độc cũng được, đã yêu chỉ có thể thừa nhận.

Nhậm Mộ, Nhậm Mộ….

Hạ Phong nhắc đi nhắc lại tên anh, hi vọng giờ khắc này anh có thể ở bên người mình, như đời trước, cùng anh đua xe, cùng anh điên khùng….

Đột ngột, Hạ Phong đứng lên, cầm chìa khóa xe chạy xuống.

Lúc Hạ Phong đi qua Thần Truy, mùi rượu nồng nặc xông đến. Thần Truy hỏi cậu đi đâu nhưng Hạ Phong lờ đi tiến vào gara…

Đua vài chục vòng trên Tả Tuyền Sơn sau, Hạ Phong hoàn toàn tỉnh táo lại. Ngồi trong xe, nhìn đường trước mặt. Đời trước, khi cậu không vui, khuya khoắt cũng chỉ có tên ngốc Nhậm Mộ theo cậu điên khùng, cùng đua với cậu ở Tả Tuyền Sơn cho đến khi cậu hết giận.

Đời này, cậu dùng thân phận của Thần Việt mà sống. Bởi vì gia đình là hắc đạo, Trầm Chương liền kết luận Nhậm Mộ cùng cậu chính là đẩy Nhậm Mộ đến gần với cái chết. Nhưng Hạ Phong biết rõ, cho dù cậu không phải trọng sinh trong gia đình hắc đạo thì Trầm Chương cũng phản đối.

Quật cường, đôi khi thật sự làm cho người ta điên cuồng.

Gần đến hừng đông, Hạ Phong mới lái xe trở lại Thần gia.

Một tuần lễ sau, Nhậm Mộ vẫn còn đang mắc kẹt ở bờ kia Thái Bình Dương.

Hạ Phong biết rõ đây là Trầm Chương cố ý, khiến Nhậm Mộ không gặp cậu, làm cậu chết tâm.

Live show đầu tiên của Tổ Ngạn Chi diễn ra vào hôm nay. Vì thế, Hạ Phong cố ý sớm xong việc để đến tham dự. Ngồi dưới khán đài, Hạ Phong kiên nhẫn chờ.

Còn mười mấy phút nữa sẽ mở màn, không khí càng ngày càng hot. Nghe đám nữ sinh bên cạnh hào hứng không thôi, Hạ Phong ngáp dài.

Điện thoại vang lên.

Là Nhậm Mộ gọi đến.

“Alo”.

“Sao ồn thế?” Mới mở miệng, Nhậm Mộ có vẻ rất không vui. “Đang ở đâu”.

Hạ Phong áp sát điện thoại lại gần, thấp giọng nói: “Ở show diễn của Tổ Ngạn Chi”.

Nhưng đầu kia lại dùng sức rống lên:

“Cái gì? Không nghe được, anh không nghe được—“

Hạ Phong thở dài, sắp bắt đầu rồi cũng không thể chạy đi… Lập tức, cậu lớn tiếng rống vào điện thoại: “Tôi đang ở live show của Tổ Ngạn Chi!”

“Cái gì? Nói lại lần nữa xem, nói lại lần nữa xem—”

“…..”

Hạ Phong không hét lên nữa mà chạy vào sau cánh gà. Vừa đi vừa nói: “Chờ một chút”. Nhìn bốn phía đều là người, chạy chỗ nào cũng không được nên đành phải chạy tới chỗ này.

Nhưng nhân viên ngăn cậu lại.

Không có biện pháp, cậu đành phải tháo kính râm để người ta biết mình là Thần Việt, cũng nói mình đến cổ vũ Tổ Ngạn Chi…

Sau cánh gà rất nhiều người, ai nấy đều bận bịu.

Hạ Phong đi chưa được nửa đường cả người đã bị kéo lại cứng rắn lôi vào một phòng sau cánh gà. Bị người tập kích, Hạ Phong dĩ nhiên mạnh mẽ phản kháng. �

Chân dài bị vấp khiến cậu ngã xuống sàn nhà, song phương đều ngã xuống. Giơ khuỷu tay, Hạ Phong chuẩn bị nện người bên dưới…

Còn chưa kịp nện vào, Hạ Phong đã bị thu phục, hai tay bị người kia chế trụ, hai chân bị kìm lại. Lăn vài vòng trên sàn nhà, Hạ Phong giãy ra được đem kẻ đánh lén đặt dưới thân.

Từ trên cao nhìn xuống con mồi của mình, Hạ Phong hung hăng véo cằm, sau đó nhắm ngay cổ gặm xuống…

Người này cũng không phải là ai xa lạ, chính là ông chủ Nhậm.

Thấy tình nhân của mình nhiệt tình như vậy, Nhậm Mộ đương nhiên không chịu nhận thua. Xoay người triệt để thay đổi cục diện. Nhìn chằm chằm vài hai mắt thâm quầng, anh hôn lên môi cậu…

Thấy Nhậm Mộ muốn tiếp tục, Hạ Phong liền giữ lấy tay của anh: “Không thể làm ở trong này”. Ở đây người đến người đi, nếu như bị bắt gặp…

Nhậm Mộ nhéo má cậu nói: “Anh nhớ em”. Vì gặp chàng trai này, vừa xuống máy bay anh đã chạy vội đến đây.

Hạ Phong sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Tiếp nhận!”

Live show còn chưa bắt đầu, Hạ Phong liền biến mất.

Trong xe.

Kịch chiến qua đi, Hạ Phong dựa lưng vào ghế xe, miễn cưỡng hút thuốc, còn chưa kịp hút hai hơi đã bị Nhậm Mộ giật lấy vứt ra ngoài.

Nhả ra một ngụm khói trắng, Hạ Phong hỏi: “Không phải anh nói ngày kia mới về sao?”

Nhậm Mộ không trả lời: “Cha anh tìm em?”

Hạ Phong nhìn lướt qua anh, không trả lời.

Nhậm Mộ dính vào người cậu, ôm eo cậu cười tủm tỉm nói: “Thần thiếu gia, sẽ không phải vì ông ta mà đau lòng chứ?”

Hạ Phong đẩy mặt Nhậm Mộ đi: “Yên tâm, cho dù cha anh cầm súng chĩa vào người tôi, tôi cũng sẽ không buông tha dễ dàng đâu”.

Nhậm Mộ rất hài lòng, trả lời Hạ Phong bằng cách hung hăng hôn cậu.

Nụ hôn chấm dứt, thời khắc trọng yếu đến.

Như có phép thuật, một chiếc nhẫn bạch kim đặt trước mặt Hạ Phong.

Nhậm Mộ ôm lấy vai cậu, hỏi: “Như thế nào?”

“Cái gì như thế nào?”

“Đeo nó vào đi.”

Hạ Phong còn chưa nói gì, Nhậm Mộ đã nhanh tay kéo lấy tay phải của cậu đem nhẫn đeo vào, không quên bổ sung: “Từ hôm nay trở đi em chính là người của anh”.

Không đầy hai giây, Hạ Phong vội vàng tháo ra.

Nhậm Mộ xụ mặt, trong chốc lát không khí như muốn lạnh xuống dưới 0o. Hạ Phong mặc kệ cơn giận của anh, chậm rì rì đem nhẫn chuyển sang đeo bên tay trái…

Hạ Phong: “Đeo tay trái* vẫn tốt hơn…”

Nhậm Mộ: “…..”

Hạ Phong nở nụ cười, chân dài vươn qua xoay người ngồi trên mình Nhậm Mộ mà giở trò. Hành động này làm cho Nhậm Mộ điên rồi. Loại đùa giỡn lưu manh này từ trước đến nay vẫn là anh làm, hôm nay lại bị Hạ Phong đoạt mất….

Quần áo vừa mặc lại chỉn chu giờ muốn cởi ra cũng khó nhưng Nhậm Mộ không ngại phiền toái còn kiên nhẫn cởi dây lưng cho nhau, cởi áo ra…

Nhậm Mộ đau đầu, nội thương.

Đều đã đến thời điểm nhịn muốn chết người rồi mà Hạ Phong còn kiên trì muốn tới trước, còn bày ra bộ dáng sống chết không nhượng bộ làm cho anh phóng hỏa.

Thời khắc mấu chốt vẫn là muốn đánh nhau mới có thể thuận lợi làm việc, mẹ nó.

Hai người lăn qua lăn lại trong xe vài cái, Hạ Phong cuối cùng thua triệt để, còn bị Nhậm Mộ cường ôm từ phía sau…

“Thần Việt, lần này hưởng thụ cho tốt nhé”. Còn chưa nói xong, Nhậm Mộ liền bắt đầu báo thù…. Trước đó Hạ Phong ở biệt thư làm high đến vậy, hiện tại nên đến lượt anh…

Nhậm Mộ rất ôn nhu, xác thực, lúc đầu là vậy. Tách hai chân của Hạ Phong, chậm rãi tiến vào… Dừng một chút, sau đó khiêu khích, thẳng đến khi Hạ Phong không chịu được mới tăng tốc…

Tốc độ trừu sáp càng lúc càng nhanh, loại cảm giác này ban đầu khiến Hạ Phong thống khổ, nhưng chỉ là trong một lát, loại thống khổ này chuyển hóa thành kích thích, rồi biến thành khoái cảm không gì sánh được…

Nửa người trên của Nhậm Mộ tựa vào lưng Hạ Phong, nửa người dưới thì thô lỗ dùng sức, toàn lực tiến công, hận không thể giết chết Hạ Phong mới thôi…

Cuối cùng, Nhậm Mộ cả người dán vào sau lưng Hạ Phong, cảm thụ nhịp tim đập càng ngày càng nhanh, đầu ngón tay gắt gao giữ lấy nhau, mười ngón nắm chặt….

Xong việc sau, Nhậm Mộ thở một hơi đầy thỏa mãn.

Nhưng Hạ Phong còn không thỏa mãn, giống như vừa rồi, cậu ngồi trên mình Hạ Phong, nhìn vào mắt anh. Một lát sau, Hạ Phong không làm động tác lớn nào, chỉ là cắn cắn tai ông chủ Nhậm, nói khẽ:

“Nhậm Mộ, anh là của em”.

Đọc truyện chữ Full