Kỷ Tử Mân đã tưởng rằng trong sinh hoạt có thêm một Ngôn Hành là thay đổi nội dung phim, không ngờ cao trào lại đến lớp này tới lớp khác. Câu chuyện tình yêu của bọn cậu nhất định càng kéo càng dài, không cách nào đi đến kết thúc hạnh phúc trọn đời.
Bởi vì liên quan đến Ngôn Hành, Kỷ Tử Mân bất hạnh bị theo dõi. Cái gọi là ‘theo dõi’ cũng không phải chỉ là theo dõi, mà là cảnh cáo liên tiếp nhằm vào cậu.
- Sao vậy, lại tới nữa? – Tiết ba Kiều Hải Tinh vào lớp liền phát hiện sắc mặt Kỷ Tử Mân nghiêm trọng.
- Ừ, tờ thứ ba. – Kỷ Tử Mân phe phẩu tờ giấy trong tay, bất đắc dĩ cười nói.
Kiều Hải Tinh giật lấy tờ giấy, xem hết thì mở miệng mắng:
- Mẹ, người này căn bản có bệnh sao không tới gặp bác sĩ?
Kỷ Tử Mân mỉm cười, tiếp tục ôn tập nội dung học.
Chuyện xảy ra hôm thứ ba, đúng là ngày Kỷ Tử Mân cố gắng lết thân thể bị thương đi học.
Mỗi người đi học đều có thói quen chọn chỗ, mà Kỷ Tử Mân bình thường chọn vị trí gần cửa sổ hàng thứ hai. Dù cậu đến muộn, bạn học quen biết nhau cũng sẽ tự động không ngồi vị trí kia, xem như một loại ăn ý.
Giống như mọi ngày, Kỷ Tử Mân ngồi xuống chỗ cũ, Kiều Hải Tinh thì là ngồi ở phía sau. Cậu cúi đầu kiểm tra ngăn kéo có sạch sẽ không trước, bất ngờ phát hiện một tờ giấy gấp đôi, hiếu kỳ cầm lên xem xong thì lộ vẻ kinh ngạc.
[Kỷ Tử Mân cái đồ thối nát buồn nôn nhà mày, cách xa Ngôn Hành ra!]
Chậc chậc, xem ra người ái mộ của ai đó thật không ít, không biết là fan não tàn đơn thuần hay là fan hâm mộ khủng bố có tính nguy hiểm… Kỷ Tử Mân bình thản ném tờ giấy ra bàn sau, vờ như không có việc gì cúi đầu lấy đồ dùng trong túi.
Kiều Hải Tinh lẳng lặng lần nữa nhặt lại tờ giấy, tiếp đó điện thoại Kỷ Tử Mân liền rung lên. Kẻ địch núp trong bóng tối, nói chuyện này thật sự quá mẫn cảm, không tiện thảo luận trực tiếp trong lớp, bởi vậy Kiều Hải Tinh lựa chọn dùng LINE bí mật nói chuyện với Kỷ Tử Mân.
[tình yêu của thần tượng bị lộ, chuyện này xử lý thế nào?]
[yên lặng theo dõi, xem nó muốn thế nào]
[muốn nói với Ngôn Hành không?]
[tạm thời thì chưa, tôi muốn bắt được người]
[:-bd]
Chuông vào học vang lên, nhưng cả tiết học Kỷ Tử Mân đều không thể tập trung, vẫn nghĩ về chuyện tờ giấy.
Đầu tiên, người này đến lớp sớm hơn cậu, hơn nữa biết rõ cậu sẽ chọn chỗ ngồi nào, cho nên hẳn là sinh viên cùng lớp. Môn học này là môn tự chọn ghép từ năm hai đến năm bốn, có mấy sinh viên khoa khác, nhưng chủ yếu là sinh viên khoa nghệ thuật, ít nhất phạm vi nghi ngờ có thể thu nhỏ trong một lớp học.
Phạm nhân biết cậu và Ngôn Hành đang hẹn hò, nét chữ trên tờ giấy thanh tú nhưng nét bút hơi lộn xộn, lực tì cũng rất mạnh, hơn nữa từ ngữ kịch liệt, Kỷ Tử Mân đoán nhất định người này bị chuyện gì đó kích thích mới viết giấy đe dọa trong lúc vội vàng. Qua lại của cậu với Ngôn Hành ở trường gần như là không, chỉ có thể vừa rồi ở…
Mẹ kiếp, hóa ra bị người khác nhìn thấy! Cho nên chuyện này xảy ra ngàn sai vạn sai đều là Ngôn Hành sai!
[Mẹ! Hôn môi bị phát hiện!]
[vũ nhục điện thờ học tập thần thánh, quả nhiên bị trời phạt nha ~]
Rõ ràng Ngôn Hành cũng là đồng phạm, tại sao bị phiền toái chỉ có cậu? Ông trời không nên bất công như vậy chứ! Hơn nữa dựa vào cái gì nhận định là cậu quấn lấy Ngôn Hành, cậu chính là người bị cường hôn có biết không!
Kỷ Tử Mân lại nhận được trả lời của Kiều Hải Tinh, nhìn xong suýt nữa hộc máu.
[hoàng hậu tà ác bắt hoàng tử anh tuấn, công chúa chuẩn bị đến cứu tình nhân trong mộng]
Muốn cũng là quốc vương, tại sao cậu là hoàng hậu hả! Kỷ Tử Mân tức giận bất bình ném di động vào túi.
Trong tiểu thuyết tình yêu có định luật bất biến, chính là bên thứ ba (bất luận nam nữ) đột nhiên xuất hiện vĩnh viễn chỉ có vận mệnh là pháo hôi. Kỷ Tử Mân cười tà ác, dù mày là ai, cứ đợi kết cục thất bại đi!
Lúc Kỷ Tử Mân đối mặt với sự vật có hứng thú luôn rất nghị lực và bền lòng, mà công kích của người giấu mặt đã thành công gợi lòng hiếu kỳ của cậu, sinh hoạt lập tức có thểm niềm vui và chờ mong mới. Kiều Hải Tinh gọi là biến thái.
Hai ngày sau, trên lớp học ghép của bọn họ Kỷ Tử Mân lại nhận được tờ giấy.
Tờ giấy thứ hai viết: ‘Rác rưởi không biết xấu hổ, tại sao không biến mất!’
Tuy trong lớp có mất đàn anh đàn chị học lại, nhưng đều không học môn hôm thứ ba kia, có thể trực tiếp loại bỏ, người bị tình nghi còn lại rõ ràng là sinh viên lớp họ. Sau khi đối chiếu danh sách chọn môn học, phạm vi lại có thể thu nhỏ, tập trung trên một số người.
Phạm nhân không biết là thừa tự tin không sợ bị tìm ra, hay là căn bản không nghĩ tới việc xóa dấu vết, tóm lại chuyện này dễ dàng đến mức làm Kỷ Tử Mân thấy hơi nhàm chán.
Tờ giấy thứ ba nhận hôm thứ sáu giọng điệu ngược lại hòa hoãn hơn nhiều, nhưng thái độ hi vọng Kỷ Tử Mân rút lui không thay đổi, viết: ‘Cậu không hợp với cậu ấy, cậu ấy xứng đáng có người tốt hơn, cậu căn bản không thật lòng.’
- Mẹ, cái gì là thích hợp? Cái gì gọi thật lòng? Viết thư uy hiếp tình nhân của người ái mộ thì là thật lòng? Người làm ra việc này thì thích hợp hơn? – Kiều Hải Tinh xì mũi coi thường, cắn ống hút cho hả giận. –Tôi thấy ông nên đi báo cảnh sát đi, nếu đồ thần kinh này đột nhiên lao tới thọc ông một dao thì làm sao?
Kết thúc tiết buổi sáng, Kỷ Tử Mân với Kiều Hải Tinh cùng đến quán cơm gần trường ăn trưa, nhìn bốn phía đều là dân đi làm, cuối cùng hai người không cần kiêng dè lại lần nữa nói đến chuyện này.
- Đành phải phải hi sinh bà thôi. – Kỷ Tử Mân vô lương tâm trả lời, thuận tiện rút tờ giấy lau miệng. –Yên tâm, tôi sẽ báo thù cho bà, bà an tâm đi thôi.
- Có loại bạn như ông, Kiều Hải Tinh tôi đúng là may mắn! – Kiều Hải Tinh cầm tờ giấy mình đã lau miệng vo lại ném vào mặt Kỷ Tử Mân.
Kỷ Tử Mân nhẹ nhàng tránh thoát, vô liêm sỉ nói tiếp:
- Tôi cũng thấy bà rất may mắn, có thể có người bạn như tôi.
Kiều Hải Tinh lại văng một câu thô tục, hai người bắt đầu đấu võ mồm, chửi người không thấy mệt, cứ thế tạm thời ném chuyện phiền lòng sang một bên vượt qua thời gian cơm trưa vô lo.
Nhưng Kỷ Tử Mân hình như thật sự bị ông trời nguyền rủa, ban đầu tưởng chỉ là viết giấy đe dọa đơn thuần, không ngờ đối phương hoàn toàn không chịu được kích thích, thủ đoạn thăng cấp.
Hai người ăn cơm no quay lại trường phát hiện trong lớp có một đống người vây xem, mọi người thảo luận rất náo nhiệt, thỉnh thoảng nghe thấy mấy chữ ‘đáng thương’, ‘buồn nôn’. Kỷ Tử Mân bỗng thấy không ổn, mẫn cảm cho rằng nguyên nhân xảy ra khả năng từ mình, cậu kéo Kiều Hải Tinh chen vào đám người, cuối cùng nhìn thấy chuyện gì xảy ra.
Là chỗ cậu thường ngồi.
- Ôi mẹ ơi! – Cảnh tượng đẫm máu khiến Kiều Hải Tinh che miệng hét lên.
Thi thể một con chỉm sẻ, hai cánh bị xé nát, một con dao trang trí cắm thẳng qua thân thể đóng nó trên bàn, máu tươi chảy đầy bàn, ghế cùng mặt đất cũng dính không ít.
Sắc mặt Kỷ Tử Mân tái nhợt, ánh mắt lạnh như băng, lửa giận bùng lên hừng hực, vốn tưởng là người nhát gan chỉ dám uy hiếp qua tờ giấy, vậy mà có đột phá làm người ta không tưởng được.
Xem ra bị cái mỏ quạ đen của Tinh Tử nói trúng rồi, con mẹ nó xui xẻo gặp phải đồ thần kinh thật… Đây là cảnh cáo của đối phương, gần như là đẳng cấp cao nhất, Kỷ Tử Mân quả thật nhận được.
Bởi là chuyện chưa từng xảy ra, giảng viên trong lớp cho nghỉ học đột xuất, thông báo với trường yêu cầu xử lý. Dù sao cách làm tàn nhẫn này không chỉ ngược đãi động vật, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến thể xác và tinh thần cũng như an nguy của sinh viên.
Tất cả mọi người bị giảng viên xua khỏi lớp, phần lớn sinh viên đều bỏ đi, nhưng người ở lại xem náo nhiệt cũng không ít.
Kỷ Tử Mân lấy di động ra bấm số, bỏ qua ánh mắt khó hiểu của Kiều Hải Tinh, trong ống nghe vang lên tiếng tu tu, không lâu sau điện thoại thông.
[Alo?]
- Ở trên lớp à?
[Không có tiết, tôi đang muốn đến thư viện.] – Ngôn Hành dường như nghe ra giọng Kỷ Tử Mân không đúng, liền hỏi: [xảy ra chuyện gì à?]
- Đến M605, tôi ở đó chờ cậu. – Kỷ Tử Mân không đợi Ngôn Hành trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Kiều Hải Tinh không đoán được tâm tình và suy nghĩ của Kỷ Tử Mân, chỉ có thể mơ hồ cảm giác có lẽ cậu rất khó chịu.
- Bây giờ ông muốn đi đâu?
Kỷ Tử Mân đút tay vào túi, nở nụ cười rạng rỡ, nhìn qua tâm tình rất tốt. Cậu như sợ không ai nghe thấy, trả lời thật to:
- Đi đâu? Đương nhiên là đi hẹn hò.
Kiều Hải Tinh sững sờ, lập tức hiểu ý đồ của Kỷ Tử Mân.
Như người nào đó mong muốn cậu đã nhận được báo động, cũng không biết đối phương có nhận được khiêu khích của cậu không? Kỷ Tử Mân thản nhiên bỏ đi nở nụ cười tính toán.
Phòng học M605 là một phòng thảo luận loại nhỏ, trong đó một mặt là cửa chớp, hiệu quả cách âm không tệ lắm nhưng bình thường ít người sử dụng. Kỷ Tử Mân lựa chọn nơi này làm chỗ hẹn hò là có nguyên nhân.
Khi Ngôn Hành đến đúng hẹn Kỷ Tử Mân đang cúi đầu chơi CandyCrush, vì đang tức giận nên đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, cậu liên tục quá quan trảm tướng thuận lợi phá mười cửa.
Trong phòng thảo luận chỉ có một chiếc bàn hội nghị hình tròn và vài chiếc ghế làm việc, Kỷ Tử Mân ngồi dựa vào tường, đối mặt với cửa chớp. Ngôn Hành thấy cậu không việc gì, vẻ mặt cũng bình thường mới thở phào, đặt vừa balo sau lưng lên ghế rồi ngồi xuống cạnh cậu.
Tuy tâm tình Kỷ Tử Mân nhìn thì không tệ, nhưng Ngôn Hành biết cậu không bình tĩnh như bề ngoài. Thiếu sự tinh nghịch hoạt bát thường ngày, thêm vẻ áp lực cùng buồn bực hiếm thấy, cậu xem như là người không giấu được tâm sự, rất dễ bắt được sự thay đổi cảm xúc của cậu.
- Cậu vẫn tốt chứ? – Ngôn Hành lo lắng hỏi, lông mày nhíu chặt.
Kỷ Tử Mân cũng không ngẩng đầu, duỗi ngón trỏ đặt trên môi ra hiệu cho Ngôn Hành cứ im lặng đã, để cậu qua được cửa này rồi nói sau. Ngôn Hành rất biết điều, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không quấy rầy hào hứng chơi game của Kỷ tình nhân. Hai phút sau, cuối cùng Kỷ Tử Mân để di động xuống, chia ánh mắt cho Ngôn Hành bị điện thoại triệu đến.
- Đi khóa cửa lại, sau đó quay về đây ngồi xuống. – Kỷ Tử Mân bỗng ra lệnh.
Ngôn Hành không chút do dự, một khẩu lệnh một động tác, theo lời Kỷ Tử Mân đứng dậy khóa trái cửa phòng thảo luận, sau đó ngồi lại đúng vị trí ban đầu đợi chỉ thị tiếp theo.
Kỷ Tử Mân ném đồ của mình sang bên, đứng dậy nhấc chân ngồi trên đùi Ngôn Hành, nhìn hắn từ trên cao.
- Tôi muốn yêu cậu ngay tại đây.
Câu nói giật gân quá mức khiến đầu óc Ngôn Hành thoáng cái trống rỗng, Kỷ Tử Mân tranh thủ cơ hội này trực tiếp lột áo sơmi trên người Ngôn Hành, tiếp đó cởi thắt lưng cùng khóa quần của hắn.
- Tử Mân, cậu… – Ngôn Hành hiếm khi lộ vẻ hoảng hốt, bởi vì hắn không rõ ‘yêu’ của Kỷ Tử Mân có phải giống yêu của hắn không.
Kỷ Tử Mân muốn thượng hắn tại đây? Tính cách Ngôn Hành ít nhiều có tư tưởng đàn ông, dù là thân thể hay tinh thần thì hắn chưa từng nghĩ mình là bên bị tiến vào. Tuy hắn có nghe nói giữa đồng chí cũng có lúc thay đổi vị trí, nhưng không có nghĩa mình có thể nhanh chóng chấp nhận quan hệ thay đổi, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý…
Đột nhiên Ngôn Hành nghĩ ra mình cũng chưa từng hỏi ý kiến Kỷ Tử Mân, trong lòng lập tức cảm thấy chút áy náy. Dù ban đầu Kỷ Tử Mân tự nguyện làm bên bị động, nhưng dù sao cậu ấy cũng là đàn ông, muốn chủ động một lần cũng dễ hiểu. Nghĩ như vậy thật ra cũng không mâu thuẫn như trong tưởng tượng.
Ngay lúc Ngôn Hành đang thiên nhân giao chiến Kỷ Tử Mân đã thay đổi tư thế, cậu quỳ trên đất chen vào giữa hai chân Ngôn Hành, còn hơi chuyển động hướng ghế, đưa lưng về phía cửa chính và cửa chớp.
Kỷ Tử Mân kéo quần lót Ngôn Hành xuống, hung khí mới hại cậu không xuống giường được vài ngày trước đã cứng lên, đang ngẩng đầu mặt đối mặt với cậu, mà càng lúc càng có sức sống.
- Tôi chỉ có hơi nhớ nó thôi. – Kỷ Tử Mân ngửa mặt cười nói với Ngôn Hành, nói xong còn duỗi đầu lưỡi hồng nhạt chậm rãi liếm một cái lên đầu dương v*t.
Động tác quá quyến rũ kích thích thần kinh thị giác của Ngôn Hành, xuyên qua thần kinh lao thẳng đến thứ đó dưới hạ thân, dương v*t hắn lập tức cương cứng, đứng thẳng sừng sững, cực kỳ đồ sộ. Một tay Kỷ Tử Mân nắm chặt thứ to con kia, nuốt nước bọt, hai mắt trừng lớn nhìn như không thể đợi được muốn nếm thử mùi vị của nó.
Kỷ Tử Mân muốn đạt được thành tích trước giờ chưa từng có, há to mồm không hề do dự, muốn một lần ngậm vào toàn bộ của Ngôn Hành. Đáng tiếc cậu không có kinh nghiệm nên không nắm được bí quyết, cũng không quen, nuốt được phần đầu rồi thì không cách nào tiến lên được, ú ớ kêu lên, hai mắt long lanh nước thoạt nhìn rất đáng thương.
- Thấy miễn cưỡng thì đừng làm, tôi cũng không muốn…
Ngôn Hành còn chưa nói xong Kỷ Tử Mân đã nhổ thứ to lớn trong miệng ra, lập tức ngắt lời hắn:
- Lần này là tôi muốn miễn cưỡng, cậu ngồi đàng hoàng đừng nhúc nhích cho tôi.
Muốn cho cậu thoải mái lại còn xoắn xuýt, cẩn thận cho kê kê cậu xoắn luôn bây giờ!
Kỷ Tử Mân cũng không để ý Ngôn Hành nghĩ gì, lại ngậm dương v*t nổi gân xanh vào miệng. Lần này có tiến bộ hơn, lúc ngậm gần một nửa cậu rất muốn thử xem có thể nuốt sâu được không, nhưng chuyện đó cũng không dễ dàng.
- A!
Thân là đàn ông ai không thích được chiều như vậy? Ngôn Hành thoải mái rên lên, nếu Kỷ Tử Mân đã hi vọng hắn phối hợp vậy hắn cứ từ từ hưởng thụ thôi.
Kỷ Tử Mân chậm rãi di chuyển đầu mình, thứ ấy xoay tròn trong miệng, hai má hóp lại nhưng không dám hút, sợ không cẩn thận hại người ta tiết sớm. Vẻ mặt Ngôn Hành lúc này vừa khổ sở lại vừa sảng khoái, vầng trán toát mồ hôi, hắn vươn tay đỡ lấy đầu Kỷ Tử Mân, hi vọng có thể đâm vào sâu hơn nữa.
Rầm! Cửa phòng thảo luận đột nhiên đập mạnh phát ra tiếng! Kỷ Tử Mân vội lùi về sau, nhưng trong tay vẫn cầm gốc dương v*t của Ngôn Hành.
Kỷ Tử Mân úp mặt vào giữa hai chân Ngôn Hành vừa đúng bị bàn hội nghị cản tầm nhìn, cậu ló đầu ra nhíu mày nhìn về phía cửa chớp khó hiểu. Nhưng ngoài cửa lại không có bất cứ động tĩnh gì, dường như tiếng đập vừa rồi chỉ là lỗi giác của họ.
Ngôn Hành cũng quay đầu lại nhìn thử, nhưng không lâu sau lại quay về. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí trở nên mập mờ lại kỳ lạ, chuyện tốt bị cắt ngang không biết có nên tiếp tục không.
Đã làm đến mức này mà lại bỏ ngang thì quá tàn nhẫn, huống chi mục đích của cậu không phải muốn tra tấn Ngôn Hành, vậy thì để cậu ấy lên thiên đường là được! Kỷ Tử Mân suy nghĩ rất nhanh, quyết định rồi liền lập tức hành động, dưới cái nhìn nóng rực của Ngôn Hành lại hôn lên anh em tốt của hắn, lần này cũng không kiên trì chơi nuốt sâu nữa mà chăm chú dùng đầu lưỡi phục vụ thứ to lớn khiến cậu vừa yêu vừa hận kia.
Kỷ Tử Mân khép hờ đôi mắt, cầm thứ vừa thô vừa to, trong mũi là mùi hương tanh nồng quen thuộc, cậu rê đầu lưỡi lên xuống phần thân, vẻ mặt có phần say mê. Kỷ Tử Mân khẽ hôn một cái lên âm nang căng phồng rồi há mồm ngậm trọn phần đỉnh, định nuốt hết chất lỏng quy đầu tiết ra.
Ngôn Hành thở gấp, bàn tay xoa đầu Kỷ Tử Mân như có ý cổ vũ.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Cậu hôm nay hình như rất hưng phấn.
Kỷ Tử Mân nhướn bên mày cực kỳ hấp dẫn, cậu nói:
- Khát nước thôi… Nói cho cậu biết, tôi thích uống nhất là sữa chuối.
Nói xong lập tức ngậm trọn dương v*t Ngôn Hành vào miệng, cậu thả lỏng cơ mặt, nhịn cảm giác muốn ói nuốt gần như đến họng.
Lúc đỉnh chạm đến cổ họng, Ngôn Hành suýt nữa không giữ được, hắn cương quyết lôi Kỷ Tử Mân ra kéo lên bàn hội nghị, đè cậu dưới thân thể, giọng hung dữ nói:
- Khát nước? Tôi thấy là khát tình mới đúng…
Kỷ Tử Mân chầm chậm nhếch khóe môi, nhắc nhở:
- Đừng quên mông tôi vỡ ra còn chưa khỏi nhé?
Tuy mông người này đúng là có vỡ, nhưng Ngôn Hành là người gây họa sao lại không hiểu vỡ trong miệng Kỷ Tử Mân là có ý gì.
- … Lần này bỏ qua cho cậu. – Tay phải Ngôn Hành luồn xuống dưới bắt được đũng quần cương nóng của Kỷ Tử Mân, ngón tay thon dài miết đến giữa rãnh mông ‘vỡ ra’. –Lần sau, tôi sẽ khiến phía dưới cậu há mồm uống đến nuốt không nổi, cho đến nhổ ra mới thôi.
Kỷ Tử Mân lẳng lặng quấn chân trái lên đùi Ngôn Hành, nói:
- Tôi rất chờ mong, nhớ lần sau đừng mang áo mưa, nếu không tôi sẽ, không, uống, được.
Kỷ Tử Mân ở trước mặt Ngôn Hành luôn không chịu nghe lời, hậu quả của việc thích mạnh miệng là hai lần eo phế cúc rạn cộng thêm cổ họng khàn khàn còn bị bạn thân cười nhạo.
Ngôn Hành cúi người xuống, Kỷ Tử Mân cho rằng hắn muốn hôn mình, không ngờ chỉ lướt qua khéo môi, tiếp đó nghe thấy hắn nói:
- Người bên ngoài đi rồi, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì chưa?
… Quả là luật sư tinh anh trong tương lai, cảnh giác cùng nhạy bén lại mạnh như vậy. Kỷ Tử Mân nghiêng đầu nhìn cửa chớp, cậu sớm biết bên ngoài có người nhìn trộm, cũng muốn để người nọ nhìn thấy.
Đẩy Ngôn Hành ra, Kỷ Tử Mân liếc vị trí còn đứng nghiêm của hắn, Ngôn Hành cười nhạt, vẻ mặt tự nhiên mặc quần lại. Phần còn lại chỉ có thể dùng lý trí ép xuống thôi.
- Như cậu nhìn thấy, có người theo dõi đó!
- … Theo dõi cậu? – Mặt Ngôn Hành sầm xuống.
Kỷ Tử Mân cầm túi mình qua, lấy tờ giấy nhận được đưa cho Ngôn Hành.
- Đúng là theo dõi tôi, nhưng lại vì cậu mới gây phiền cho tôi, cậu nói chuyện này nên trách ai?
Ngôn Hành bất giác vò nát tờ giấy trong tay.
- Người đó còn làm cái gì?
- À, giết một con chim sẻ, hại lớp bọn tôi phải nghỉ học. – Kỷ Tử Mân vươn tay chọc chọc khuôn mặt nghiêm túc của Ngôn Hành, nói: -Aizz, người ái mộ cậu thật khủng bố, tính mạng của tôi đúng là đáng lo!
Ngôn Hành xoa má Kỷ Tử Mân, nói:
- Có tôi ở đây, cậu không sao đâu.
- Cậu đương nhiên phải chịu trách nhiệm! Nếu không phải cậu xằng bậy ở trường, tôi sẽ chọc phải phiền toái này à? – Kỷ Tử Mân tiến lên giúp Ngôn Hành cài lại cúc áo sơmi.
Ngôn Hành cười cười, cúi đầu thưởng thức ngón tay xinh đẹp như cọng hành tây của Kỷ Tử Mân, hưởng thụ vuốt ve trong phút chốc. Dù chuyện xảy ra không tốt, nhưng hắn rất vui vì Kỷ Tử Mân chịu tự nói với mình chuyện này mà không phải chọn giấu giếm, một mình đối mặt.
Đợi quần áo người ngợm đều gọn gàng xong, Ngôn Hành giữ chặt tay Kỷ Tử Mân hỏi:
- Kỳ thật cậu đã biết là ai?
- Nói nhảm! Chuyện nhỏ kiểu này không làm khó được tôi đâu. – Kết hợp so danh sách lớp học, lại thêm mưu kế dẫn sói xuất động hôm nay, Kỷ Tử Mân thành công lật mặt kẻ địch.
Đáp án khiến Kỷ Tử Mân tương đối kinh ngạc, nhưng khi nghĩ lại thì thấy đối tượng càng không có khả năng thì càng có khả năng là thủ phạm. Chỉ là cậu không ngờ người kia lại tàn bạo như vậy, nỡ tổn thương một sinh mệnh vô tội. Mấy tờ giấy cậu không để ý, nhưng thủ đoạn ngây thơ lại máu me khiến Kỷ Tử Mân quyết định bắt cho được người giấu mặt này!
- Tóm lại cậu đừng tự tiện hành động, cẩn thận an toàn. – Ngôn Hành không thấy Kỷ Tử Mân có bất cứ lúng túng hoặc lo lắng, không biết nên bội phục cậu lạc quan hay lớn mật, nếu vì thái độ bất cần mà có hại thì đã muộn.
Kỷ Tử Mân mở khóa cửa, cười nói:
- Tôi không ngốc đến mức cứng đối cứng với một người điên, yên tâm đi!
Bởi vì cái gọi là người thất tình không nỡ tổn thương, Kỷ Tử Mân dù biết mình là bên thắng cũng sẽ không cầm cục gạch nện vào chỗ đau của người khác. Nhưng nếu là đối phương chủ động đập cửa phá nhà, một khi vượt qua điểm mấu chốt cậu tuyệt đối không khách khí. Dù sao cậu không phải tên ngụy thân sĩ như Ngôn Hành.
Ông trời dường như muốn đáp lại ý chí chiến đấu sục sôi trong lòng Kỷ Tử Mân, ngay một giây trước khi ra ngoài, chuông tin nhắn bỗng vang lên. Cậu khó hiểu mở ra xem, là từ một số điện thoại lạ.
[không hi vọng ảnh chụp dơ bẩn của các người bị truyền ra, lập tức đến sân thượng khu nhà nghệ thuật!]
Kỷ Tử Mân nhướn mi, cười nhạo khinh thường, trực tiếp đưa di động tới trước mắt Ngôn Hành để hắn nhìn rõ.
Ngôn Hành mím môi, sắc mặt nghiêm trọng. Cứ nghĩ tới mấy ngày nay Kỷ Tử Mân đều chịu những lời uy hiếp như vậy thì cảm thấy khó chịu và phẫn nộ, hắn muốn biết người làm việc này là ai.
- Không cần lo lắng, tôi đi với cậu.
Chỗ nào thấy cậu đang lo lắng? Cậu đang hưng phấn có biết không! Bức tranh tình dục sống động là đại tuyệt chiêu cậu phóng ra, bây giờ chỉ thiếu một kích cuối cùng, tinh địch tương kiến nhất định máu chảy thành sông!
- Tôi chỉ là vai phụ, cậu mới là nhân vật chính hiểu không? – Kỷ Tử Mân căn bản không muốn một mình đến nơi hẹn, hẹn hò rõ ràng là chuyện hai người, sao lại làm như đều là lỗi của cậu, chỉ có cậu phải chịu trách nhiệm. Cậu phải chứng minh mình không phải tự biên tự diễn, Ngôn Hành chính là vũ khí bí mật của cậu. –Bây giờ có kẻ thù bên ngoài đột kích, tôi phải bảo vệ chủ quyền, cậu giám sát bản thân chặt chẽ hộ tôi cái!
Nghe thấy tuyên ngôn độc chiếm của Kỷ Tử Mân, Ngôn Hành sung sướng cười tít mắt, nói:
- Tuân mệnh.
◇◆
Lúc trước Kỷ Tử Mân cũng không muốn để Ngôn Hành biết chuyện mình bị đe dọa. Chỉ là việc nhỏ, cậu nghĩ mình có thể xử lý được. Nhưng liên tiếp nhận được tờ giấy, thậm chí để bạn cùng lớp bị hoảng sợ, một mình phải chịu không sao, ảnh hướng đến người bên ngoài thì Kỷ Tử Mân không thể chịu được.
Đến thứ sáu, thực ra thân phận của hung thủ gần như rõ ràng, người bị tình nghi cũng chỉ còn lại mấy người. Kỷ Tử Mân vốn định bỏ qua, nhưng đối phương liên tục xúc phạm đến điểm mấu chốt của cậu. Đã như vậy thì đối mặt thôi!
Ngôn Hành là quân cờ dụ hung thủ ra mặt, đồng thời Kỷ Tử Mân cũng muốn nói cho hắn biết chuyện này. Mưu kế rất thành công, chân dung của hung thủ xuất hiện, là một bạn học nữ trong lớp.
Kỷ Tử Mân suy nghĩ rất lâu, cậu dù gì là thằng cong trai lại nổi tiếng lăng nhăng, cũng khó trách người khác sẽ dùng ánh mắt không tốt với cậu, thậm chí cảm thấy là cậu bám lấy Ngôn Hành. Một khi thành kiến sinh ra, mình có tốn nước miếng giải thích cũng vô dụng, không bằng để nhân vật chính tự bày tỏ suy nghĩ càng có thể làm người ta hết hy vọng.
Ngôn Hành xuất hiện là tất yếu, nhưng trình diễn cảnh xuân là sở thích quái ác của cá nhân Kỷ Tử Mân.
Mẹ kiếp, ấm ức nhiều ngày như vậy đương nhiên phải trả thù một trận rồi, bằng không thì sẽ phụ lòng mình!
Kỷ Tử Mân nghĩ rất chu đáo, vì kích thích người nào đó làm đối phương phát điên, cậu lựa chọn phòng thảo luận có thể rình trộm qua khe cửa chớp làm địa điểm tác chiến. Lúc hấp dẫn Ngôn Hành cũng cố gắng để hắn đưa lưng về phía cửa sổ với cửa chính, còn mình thì trốn dưới gầm bàn.
Nói là nhìn thấy cũng chỉ có bóng lưng, phòng thảo luận lại có cách âm, người rình trộm chỉ có thể từ hình ảnh nhìn thấy tưởng tượng ra chuyện xảy ra bên trong. Tuy không nhìn rõ lắm nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần. Điểm quan trọng nhất là, từ khe cửa nhỏ hẹp căn bản không thể chụp ảnh, đây cũng là nguyên nhân lúc Kỷ Tử Mân nhìn thấy tin nhắn thì phì cười khinh bỉ.
Dù chụp được ảnh thì sao, bóng lưng đẹp trai của một sinh viên nào đó? Phần cao trào nhất là lúc Ngôn Hành đặt cậu lên bàn, nếu muốn tung ảnh, người mất thanh danh cũng không phải cậu, mà là Ngôn Hành.
Kỷ Tử Mân tin ‘sự mạnh mẽ’ của Ngôn Hành có thể làm trái tim thủy tinh của người rình trộm vỡ nát, bởi vậy trên đường lên sân thượng cậu luôn giữ nụ cười tự tin thong dong. Nhìn không giống người bị gây phiền toái mà càng giống đi gây phiền toái cho người khác.
Cửa tầng thượng bị đóng, ngay một giây trước khi Kỷ Tử Mân mở cửa, Ngôn Hành đã xông lên ngăn động tác của cậu lại, đẩy người ra phía sau tự mình mở cửa.
Rào! Một thùng nước tạt qua.
- A! – Nữ sinh xách thùng nước thét lên kinh ngạc, cô vừa phát hiện người xuất hiện không phải Kỷ Tử Mân mà là Ngôn Hành thì đã thu tay lại, nhưng nước đã hắt ra.
Ngôn Hành phản ứng rất nhanh, dùng cửa ngăn lại phần lớn nước, nhưng chân bước lên vẫn không tránh khỏi kiếp nạn. Ống quần ướt hơn nửa, mà nước kia pha thêm thuốc màu khiến cái quần càng thêm bết bát.
- Tôi, tôi… – Hung thủ bối rối ném xô nước đi, muốn tiến lên quan tâm người ái mộ lại vì chột dạ mà dừng lại. –Tôi không cố ý…
Mẹ, giội phải Ngôn Hành thì không phải cố ý, nếu người trúng đạn là cậu nhất định không có vẻ mặt như vậy!
Kỷ Tử Mân đi ra từ phía sau Ngôn Hành, thỏa mãn nhìn thấy các loại cảm xúc biến hóa từ kinh ngạc, ghen ghét, bất an trên mặt đối phương, loại người này phải kích thích một trận đầu óc mới tỉnh được. Nói thật, tuy cậu có thể gọi ra tên của nữ sinh trước mặt, nhưng bọn cậu quả thật chưa nói với nhau nửa câu, bởi cô ta là sinh viên năm ba mới chuyển đến, không mấy quen thuộc với mọi người trong lớp.
- Cậu vẫn ổn chứ? – Vì Ngôn Hành mới ngăn một hồi tai nạn nên thực ra Kỷ Tử Mân cũng thấy rất ngại. –Thuốc màu này không dễ giặt đâu, nếu cậu không muốn tẩy thì chỉ có thể vứt đi.
- Không sao… – Ngôn Hành cúi đầu kiểm tra, xác nhận ngoài nửa ống quần bị ướt thì mọi thứ vẫn ổn liền nói với Kỷ Tử Mân: -Cậu không sao là tốt rồi.
Ha ha, người đàn ông tri kỷ biết bao. Kỷ Tử Mân mãnh liệt cảm thấy ánh mắt đầy thù hận của bạn nữ, cậu không kiêng nể đối mặt với cô, mỉm cười khiêu khích.
Bạn nữ trợn mắt lườm Kỷ Tử Mân, sau đó thiết tha nhìn Ngôn Hành bên cạnh, muốn nói lại thôi, hai gò má đỏ hồng chỉ thiếu không ghi ‘tôi rất xấu hổ xin dịu dàng với tôi’.
- Xin chào, tớ là Vi Vi, tớ vẫn luôn rất…
- Xin lỗi, tôi không biết cậu. – Ngôn Hành lạnh lùng ngắt lời cô.
Làm tốt lắm! Cậu rất muốn nói như thế, nhưng vẫn phải cho người ta cơ hội tự giới thiệu mới đúng, không thể thất lễ với con gái như thế được. Khóe miệng Kỷ Tử Mân cong lên, cảm thấy dẫn theo Ngôn Hành quả nhiên là quyết định chính xác.
Đôi mắt Vi Vi đỏ ửng vì tủi thân, vẻ mặt không cam lòng.
- Người này tốt chỗ nào? Cậu ta căn bản không biết thế nào là chuyên tình, chỉ biết đùa giỡn tình cảm của người khác, càng sẽ không quý trọng cậu!
Này, cậu không phủ nhận mình có rất nhiều bạn gái, có lẽ không tới chuyên tình nhưng ít ra có thể chuyên tâm; ngẫu nhiên ôm tư tưởng chơi đùa, nhưng tuyệt đối sẽ không đũa bỡn tình cảm của người khác!
Kỷ Tử Mân rất muốn phản bác, nhưng càng muốn xem Ngôn Hành sẽ xử lý tình huống này thế nào, bởi vậy tạm nhịn cơn tức này xuống.
Ngôn Hành vươn tay ôm eo Kỷ Tử Mân để cậu dựa vào ngực mình.
- Tôi sẽ cho cậu ấy biết, không cần cậu suy nghĩ hộ.
- Là cậu ta quyến rũ cậu trước đúng không? – Vi Vi vẫn không hết hi vọng, nước mắt lã chã rơi. –Cậu chỉ nhất thời bị mê hoặc, dù sao cậu ta cũng là nam, hai người ở bên nhau không có tương lai!
- Đây là chuyện của chúng tôi, không cần cậu lo lắng. – Ngôn Hành vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
- Cậu ta căn bản không thích cậu! Cậu ta không thật tâm!
Nụ cười trên mặt Kỷ Tử Mân biến mất, cậu đang muốn mở miệng lại bị Ngôn Hành thoáng giữ chặt.
- Tình cảm của cậu ấy với tôi tôi rất rõ, không cần cậu quan tâm. – Ngôn Hành cầm tay Kỷ Tử Mân lên, cùng cậu đan chặt mười ngón trước mặt Vi Vi. –Kỳ thật chỉ cần tôi thích cậu ấy, tất cả điều cậu nói đều không là vấn đề.
Trái tim dường như đập chệch một nhịp, Kỷ Tử Mân không ngờ có thể nghe Ngôn Hành chính miệng nói từ ‘thích’, dòng nước ấm trong lòng hóa thành hơi nóng nhuộm đỏ da thịt cả người cậu.
Vậy mà tỏ tình trước mặt người khác, tên này đúng là không thể coi thường…
- Khục khục… – Kỷ Tử Mân gác tay lên vai Ngôn Hành, như cười như không nhìn Vi Vi. –Tiện đây nói cho cậu biết, chúng tôi bắt hẹn hò ở ngay chỗ này đấy.
Chỉ là người yêu cầu trước là cậu, Ngôn Hành chỉ phụ trách suy nghĩ cùng đáp lại. Đương nhiên sự thật chỉ cần mình biết là được rồi, không cần phải nói rõ, đối phương có thể hiểu lầm càng tốt.
- Cậu thật sự thích cậu ta? – Vi Vi căn bản không nhìn Kỷ Tử Mân trong mắt, hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của cậu, đau lòng muốn chết nhìn Ngôn Hành nói: -Trước đây rõ ràng cậu đều hẹn hò với con gái, sao giờ lại…
- Tình yêu và giới tính không liên quan, xin cậu tôn trọng quyết định của tôi. – Nếu không phải chuyện liên lụy đến Kỷ Tử Mân, không giải quyết chỉ sợ ngày sau lại xảy ra tình huống tương tự, bằng không Ngôn Hành đã sớm bỏ đi, chẳng muốn giải thích gì thêm với người không quen biết. –Đừng tùy tiện dùng thành kiến bình luận một người, Tử Mân là đối tượng tôi lựa chọn sau khi đã thận trọng suy nghĩ, hi vọng cậu đừng tới quấy rầu cuộc sống của cậu ấy nữa.
Aizz, cùng là bạn học lại biến thành xấu hổ như vậy, đúng là lam nhan họa thủy. Kỷ Tử Mân đứng cạnh vụng trộm bĩu môi, hi vọng Ngôn Hành có thể nhanh chóng giải quyết, mặc dù duyên khác phái của mình không kém, nhưng có một bạn trai được hoan nghênh cũng không ít phiền toái!
- Tôi chỉ là…
- Mặt khác, cậu không có tư cách nghi ngờ thật tâm của cậu ấy, bởi vì… – Ngôn Hành đột nhiên kéo túi xách của Kỷ Tử Mân, lôi bản phác học trong đó ra.
- Này, sao cậu tự tiện… Nhanh trả cho tôi! – Kỷ Tử Mân thấy Ngôn Hành không nói cho xong đi lại nhằm vào bản phác họa của cậu, muốn vươn tay cướp về lại chậm một bước.
Ngôn Hành quay lưng ngăn động tác cướp đoạt của Kỷ Tử Mân, trực tiếp mở vở trước mặt Vi Vi, tùy ý lật vài trang cho cô xem, cũng nói:
- Từ trong quyển vở này, tôi tận mắt nhìn thấy thật tình của cậu ấy, cho nên tôi cũng không hoài nghi.
Mấy trang đầu quyển phác họa là vẽ nháp đơn giản cùng bức vũ luyện tập hàng ngày, nhưng khoảng từ trang thứ năm trở đi là mấy trang liên tục phác họa người, nhân vật chính đều là cùng một người – Ngôn Hành. Có tư thế oai hùng khi chơi bóng, uống nước, đơn giản là sườn mặt hoặc bắt được biểu cảm trong nháy mắt, nhìn như tùy ý vẽ lại thành công vẽ ra được thần vận của nhân vật, có thể đơn giản cảm nhận được sự nghiêm túc cùng chăm chú của người vẽ, cậu ta đã tập trung quan sát đối tượng muốn vẽ.
Vi Vi cũng là người học nghệ thuật, sao lại không nhìn ra phía sau bức vẽ truyền thần đơn giản cất giấu cái gọi là thật tình. Như câu cửa miệng của giáo sư bọn họ nói, tác phẩm có thể truyền đạt nội tâm cùng linh hồn của tác giả, tác phẩm không phải vật chết mà có sinh mệnh. Ngay một người thiếu thưởng thức nghệ thuật như Ngôn Hành cũng có thể lập tức nhìn ra tấm lòng của Kỷ Tử Mân, cô có cố chấp cũng không lừa được cảm nhận chân thật của mình.
- Tôi hiểu… – Vi Vi gượng cười, cô biết mình hoàn toàn thua, kỳ thật không dám bước ra bước đầu tiên cũng đã mất cơ hội thắng, những ngày qua cô làm tất cả chỉ là ghen ghét nhàm chán cùng giận chó đánh mèo, không có ý nghĩa gì. Cô đến trước mặt Kỷ Tử Mân, cúi đầu chín mươi độ nói: -Xin lỗi, tôi sẽ đi tự thú với trường.
- Ừ. – Kỷ Tử Mân không ra vẻ đại nhân không chấp tiểu nhân, cậu cho rằng đã làm sai chuyện nên có trừng phạt thích hợp, huống chi cậu cảm thấy khó chịu là thật, làm gì phải giả bộ rộng lượng làm thánh nhân. –Lần sau nhớ trực tiếp hẹn tình địch ra đánh một trận, viết giấy phiền toái lại không có hiệu quả.
Không ngờ Kỷ Tử Mân lại phản ứng bình tĩnh và bất cần như vậy, cho rằng sẽ nghe được những lời mỉa mai Vi Vi kinh ngạc nhìn cậu.
- Đừng nhìn tôi như vậy, thân thể nhỏ bé của cậu không đánh lại được tôi. – Kỷ Tử Mân cố ý tựa vào người Ngôn Hành, cái mặt muốn ăn đập cười nói: -Tên này đã cong không cứu được nữa đâu, cậu từ bỏ đi!
JJ ngược lại thẳng tắp, Kỷ Tử Mân nghĩ rất đen tối.
Vi Vi dùng tay lau nước mắt trên mặt, hít mũi, quay đầu nói với Ngôn Hành:
- Tớ vẫn cảm thấy cậu ta không hợp với cậu, đàn ông cũng được, đổi người khác đi!
Ngôn Hành không trả lời, chỉ hơi gật đầu.
Mẹ, mình đã lùi đến chân tường rồi mà cái cô này còn muốn đối đầu với cậu như vậy, còn sâu lông thối này gật cái gì mà gật! Kỷ Tử Mân vụng trộm tức đến nghiến răng nghiến lợi, biểu hiện ra lại vờ như không nghe thấy gì hết.
Vi Vi thở hắt ra thật mạnh, dường như cảm thấy nhẹ nhõm không ít, vượt qua hai người đàn ông đi về phía trước, bóng lưng thẳng tắp nhìn ra bản chất trong cô là một người hiếu thắng. Tuy nhất thời xúc động làm chuyện ngốc nghếch, nhưng cũng không phải người xấu thật sự, cũng may cô còn nghe vào lời khuyên của bọn cậu.
Lập tức từ bỏ chẳng những cần sự phóng khoáng, cũng cần trí tuệ cùng dũng khí.
- Không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy, quả thật tôi sợ cô ấy sẽ cầm dao xông tới, may chỉ là hắt thuốc màu… – Kỷ Tử Mân vừa nói vừa liếc mắt qua tùng nước màu trên đất cùng đống màu rực rỡ dính đầy đất, kêu lên: -Có lầm không vậy, thế mà không dọn dẹp lại sạch sẽ hãy đi, thuốc màu trên đất này là muốn chúng ta lau à?
Ngôn Hành cũng lộ vẻ buồn rầu, cuối cùng quyết định:
- Trời mưa sẽ sạch, đi trước thôi.
Còn tưởng tên này đứng đắn lắm, hóa ra cũng là người trốn tránh phiền phức… Kỷ Tử Mân hoàn toàn không muốn ở lại quét dọn, không hề có gánh nặng tâm lý chấp nhận đề nghị của Ngôn Hành.
Nhưng trước khi đi bọn cậu còn một việc riêng phải giải quyết. Kỷ Tử Mân cười nhạt rút bản phác họa trong tay Ngôn Hành, cuối cùng đến lúc có thể tính sổ.
- Nói! Cậu nhìn lén vở của tôi từ lúc nào? – Kỷ Tử Mân vừa nghĩ tới những bức vẽ trong vở đều bị nhìn thấy, cảm giác đó nói xấu hổ bao nhiêu thì xấu hổ bấy nhiêu, như đột nhiên bị người ta nhìn thấy hết vậy. –Không được tôi cho phép đã lấy vở của tôi cho người khác xem, cậu làm vậy có đúng không?
Dù da mặt cậu rất dày nhưng cũng không thích khỏa thân, hành động lấy bản phác họa để chứng minh của Ngôn Hành như đè cậu ra lột sạch rồi kéo đến phơi bày dưới ánh mắt trời vậy. Kỷ Tử Mân không phải tức giận với chuyện Ngôn Hành nhìn lén, mà không vui vì hắn tự ý, mặc dù có ích trong việc giải quyết phiền toái.
- Không hỏi trước khi làm quả thực là tôi không đúng, xin lỗi. – Ngôn Hành nhìn ra Kỷ Tử Mân thật sự mất hứng, vội vàng nhận sai.
Đây là lần xin lỗi thứ mấy rồi hả? Xin lỗi của hắn đúng là rẻ mạt, nói ra thật dễ dàng! Kỷ Tử Mân hừ lạnh.
Ngôn Hành kéo lấy Kỷ Tử Mân không cho cậu đi, khó được cơ hội ở cạnh nhau hắn muốn phải nói chuyện rõ ràng. Lúc vô tình phát hiện những thứ trong vở, trong lòng Ngôn Hành kinh ngạc không ít, dù sao hắn hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ cùng nhận xét thật sự của Kỷ Tử Mân với mình, luôn dùng dáng vẻ giảo hoạt bất cần đời để lừa cho qua.
- Tử Mân, thời gian cậu quan sát tôi đã bao lâu rồi?
Kỷ Tử Mân nhíu mày, nghĩ đến thói quen nhỏ lúc vẽ của mình, thích đánh dấu lên bức tranh ngày hoàn thành nên có thể biết tác phẩm đó vẽ ngày nào.
- Bắt đầu từ năm nhất, nhưng vậy thì sao? – Kỷ Tử Mân không tránh cái nhìn chăm chú của Ngôn Hành, nói tiếp: -Nhưng chỉ là nhìn thấy một người mẫu cả mặt mũi lẫn dáng người đều phù hợp với gout thẩm mỹ của tôi nên ngứa tay thôi, cậu đừng thiếp vàng lên mặt mình!
Ngôn Hành mỉm cười, nói:
- Ừ.
… Nghe hiểu thì buông tay đi! Giữa ban ngày ban mặt mà lôi lôi kéo kéo thì còn thể thống gì! Kỷ Tử Mân nhìn vẻ mặt Ngôn Hành không giống như đã hiểu, ngược lại càng lúc càng tự cho là đúng.
- Tôi nói này, tôi vẽ cậu không có nghĩa là tôi hứng thú với cậu, chỉ là thưởng thức đơn thuần thôi, hiểu chưa?
Cái gì gọi là càng tô càng đen chính là tình huống này của Kỷ Tử Mân. Khi cậu nhìn thấy nụ cười mập mờ trên mặt Ngôn Hành liền phát hiện dù có nói thế nào cũng vô dụng.
- Bây giờ không muốn thừa nhận cũng không sao, dù sao tôi có cả đời dây dưa với cậu. – Ngôn Hành cầm chặt tay Kỷ Tử Mân, nói: -Tử Mân, tôi thích cậu, nhớ kỹ điểm ấy.
Vừa rồi là tỏ tình trước mặt người khác, bây giờ là trực tiếp tỏ tình với cậu, trái tim Kỷ Tử Mân suýt nữa không chịu nổi, máu thoáng cái tập trung lên mặt, gần như muốn xuất huyết não!
Khụ, sao hôm nay nóng thế nhỉ? Kỷ Tử Mân không dám nhìn thẳng mặt Ngôn Hành.
- Tôi phải về rồi, tôi còn một đống bài phải vẽ! – Kỷ Tử Mân mất tự nhiên quay đầu, vứt bỏ Ngôn Hành vội vàng rời khỏi tầng thượng.
Nếu đã còn cả đời, vậy bọn họ cứ chậm rãi dây dưa đi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Hề Phòng Bị
Chương 7: Hoàng tử điện hạ hắc hóa
Chương 7: Hoàng tử điện hạ hắc hóa