DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dục Mãn Hạnh Lâm
Chương 33: Dây dưa

Không chút thừa thãi, nam tử gắt gao ôm lấy nam nhân, giống như để tin tưởng đây không phải là mơ, kẻ trong lồng ngực là thật, không phải là ảo mộng.

"Ta không sao." Thấy rõ đối phương so với mình còn cao lớn hơn, Hướng Nhất Phương vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ cái lưng run nhè nhẹ của Mộ Phi, tựa như trước kia, trấn an cảm xúc của nam tử.

"Không bao giờ nữa..... rời đi ngươi, cho dù anh đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không rời anh nửa bước."

Thanh âm có chút kích động của Mộ Phi truyền đến trong tai nam nhân, như cái bình ngũ vị bị đánh nghiêng thành hỗn độn, không biết là tư vị gì, Hướng Nhất Phương cố ý ngăn đề tài này lại, nói : "Cậu như thế nào lại ở chỗ này ?"

Rốt cục cũng buông ra nam nhân, tâm tình che dấu không được vui sướng, Mộ Phi lôi kéo tay nam nhân : "Vào thuyền của tôi rồi nói sau."

"Ừm." Đối diện với ánh mắt vừa đau lòng vừa vui sướng của Mộ Phi, Hướng Nhất Phương theo bản năng cúi đầu.... Trước mắt chàng trai này, nhìn đến đoạn phim nhục nhã nhất của mình, hắn thậm chí không biết về sau như thế nào có thể đối mặt với Mộ Phi.

Hai chiếc thuyền đậu rất gần, ở giữa gần đến mức có thể cho người bước qua. Mộ Phi nhảy qua trước tiên, rồi kéo Hướng Nhất Phương qua, chắc là do mấy hôm trước bị rơi xuống nước, nhìn thấy nước có hơi váng đầu, lúc rơi xuống đất khó tránh khỏi có chút khó khăn, đang muốn đỡ lấy lan can thuyền thì đã bị Mộ Phi thân thiết ôm lấy.

"Không sao chứ ?"

"Ừm, không sao." Nhẹ nhàng đẩy ra cánh tay đang ôm lấy mình, rõ ràng cảm giác được động tác cứng đờ của kẻ phía sau, Hướng Nhất Phương không muốn đi đối mặt Mộ Phi, thẳng tiến đem ánh mắt hướng qua đại dương, lại phát hiện một điểm trắng bay nhanh đến đây.

"Thằng khốn chết tiệt ! Khai thuyền !" Nam tử phía sau thầm mắng một câu, lại nắm chặt lấy cánh tay của Hướng Nhất Phương,"Chúng ta vào bên trong đi."

Nhưng vừa rồi vì phải nối đường đi với con thuyền kia, mọi người phải hạ tấm gỗ nối mất một đoạn thời gian, khi chờ chuẩn bị khai thuyền, điểm trắng kia đã muốn biến thành một chiếc du thuyền xuất hiện cách hơn mười thước, mà trên đầu thuyền là hai người, Hướng Nhất Phương cho dù chỉ nhìn thấy bóng dáng cũng biết là hai người nào.

"Nhất Phương !" Tiếng la của Lạc Văn chui vào màng nhĩ của Hướng Nhất Phương.

Bọn họ như thế nào cũng đến ? Hướng Nhất Phương nghĩ muốn nhìn ra ngoài nhìn rõ ràng hơn đã bị một lực đạo phía sau kéo lại, đối diện với gương mặt lạnh lẽo của Mộ Phi, "Đừng đi ra ngoài."

"Họ Mộ kia ! Đem Nhất Phương giao ra đây ! Nhất Phương à ! Là ta Lạc Văn đây, ngươi đi ra được không ? Trước kia là ta không tốt, ta xin lỗi, tha thứ cho ta được không ?" Thanh âm của Lạc Văn càng ngày càng gần, ngữ khí cũng càng ngày càng lo lắng.

"Đáng chết ! Chạy nhanh lên !" Mặt đưa ra ngoài trừng mắt nhìn, Mộ Phi đè nén lửa giận ngồi bên cạnh Hướng Nhất Phương, nếu không phải nam nhân ngồi ngay bên cạnh, chàng giờ đã đi ra ngoài đem hai tên khốn đó đá xuống biển cho cá ăn !

Nghe bên ngoài càng ngày càng ồn ào tiếng la, Hướng Nhất Phương nhẹ giọng nói : "Ta ra ngoài xem một chút............"

"Không được !" Mộ Phi từ chối ngay tức khắc, gặp Hướng Nhất Phương ánh mắt trầm xuống, dịu giọng, nói, "Tôi sợ, sợ anh đi ra lại có chuyện, ở lại bên tôi, xin anh đấy." Bạn đang �

Chàng trai trước kia kiên cường là thế, giờ phút này lại tựa như đứa nhỏ khát cầu ấm áp, dùng đôi mắt trong suốt nhìn Hướng Nhất Phương. Có lẽ không đi ra cũng tốt, hoàn toàn đoạn tuyệt với bọn họ, chuyện trước kia coi như là một giấc mộng, chưa bao giờ xảy ra.

Hắn hiện tại, cũng không hận, không cần lại vướng vào.

Hướng Nhất Phương gật đầu : "Tôi sẽ không đi ra ngoài."

Mặc cho Lạc Văn ở bên ngoài cầu xin, Hướng Nhất Phương cũng không có đi ra ngoài, cũng không nói một câu, Lạc Văn chỉ có thể đứng trên thuyền gắt gao đuổi theo.

"Đủ rồi ! Đưa thuyền trở về." Lạc Tư vốn đứng trầm mặc ở một bên liền lên tiếng.

"Vì cái gì phải đi về ! Hắn ở ngay trên thuyền kia !" Thật vất vả mới tìm được, như thế nào có thể cứ như vậy trở về ? Lạc Văn ảo não nói.

Nhìn chằm chằm con thuyền ngày càng xa, Lạc Tư hừ lạnh một câu : "Em cho là kẻ bị chúng ta đối đãi như vậy còn có thể quay đầu sao ? Hắn sẽ không đi ra gặp em, lại càng không trở về !" Hắn sẽ không tha thứ cho chúng ta.... Không bao giờ.... nữa sẽ......... Chẳng lẽ không đúng sao ? Đứa ngốc, em còn có thể cầu xin cái gì ? A...... Cười vào Lạc Văn, cũng là cười vào chính mình.

Rầm một tiếng, hung hăng đem tay đánh vào thuyền, Lạc Văn trong mắt lại lóe lóe nước mắt : "Em muốn thấy hắn ! Em muốn ôm hắn !"

"Đủ rồi ! Đừng hồ đồ nữa !" Cho dù có ở đây thương tâm thì cũng để làm gì, người kia không đến cũng nghe không thấy.

"Anh à ! Hắn có thể cả đời này cũng không gặp chúng ta sao ?" Lạc Văn thanh âm có chút run rẩy, "Em không muốn.... Em biết trước kia là mình sao, lại không thể cho em cơ hội để bù đắp sao ?"

Trước kia cậu tùy hứng ích kỷ, chỉ lo cho khoái hoạt của bản thân, căn bản không lo lắng ý nghĩ của nam nhân, tính cách thủy chung đều ẩn nhẫn giấu sau cặp kích kia, càng làm cho mình bốc thêm dục vọng, mà đến khi mất đi mất đi mới phát hiện bản thân thật là vừa xuẩn vừa ghê tởm !

Cậu biết Hướng Nhất Phương hận cậu và Lạc Tư, nhưng tưởng tượng đến người kia không bao giờ.... xuất hiện ở trước mặt mình nữa, cuối cùng với không tới, cuối cùng nghe không thấy thanh âm trầm thấp kia, sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười trước sau đều rất ôn nhu, Lạc Văn bị nỗi phiền muộn trong lòng nuốt chửng lấy.

Nhìn bộ dạng cuồng loạn của người em, Lạc Tư ở trong lòng thở dài, kẻ phiền muộn đâu phải chỉ mình Lạc Văn. Ngay cả y, cũng khó che dấu nỗi buồn trong ngực, rốt cục là vì cái gì ?

Là một trung niên đại thúc sao ? Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hình như đây chính là đáp án. Một kẻ nhìn có vẻ bình thường lại bất tri bất giác ăn mòn người y.

"Cũng không thể làm cho tên Mộ Phi kia đè đầu nhà ta được." Lạc Tư khóe miệng nhếch lên một nụ cười, vỗ vỗ người em đang chán nản của mình, trong từ điển của y, Lạc Tư, chưa bao giờ có hai chữ "chịu thua".

Đọc truyện chữ Full