DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa
Chương 7: Ly biệt

Edit: Thanh Thạch

“Mẹ ơi, cho con ở lại đây thêm mấy ngày nữa đi!” Vương Đại Hổ ôm đùi mẹ, mè nheo: “Con muốn ở với ông bà nội!”

Bà nội thấy thế, nước mắt liền chảy xuống ào ào: “Con dâu à! Hay là cho Đại Hổ ở đây chơi thêm hai ngày đi!”

Trương Phương nhéo nhéo mặt con trai, ngầng đầu xấu hổ trả lời: “Mẹ, ba với mẹ đều cao tuổi rồi, thằng bé này tuy ngoan nhưng vẫn khiến ba mẹ phải lo lắng mà, để con mang nó về dạy bảo thêm mới được.”

Vương Đại Hổ biết mẹ hắn đã quyết định rồi, hơn nữa hắn còn nhỏ, Trương Phương là mẹ làm sao lại để con mình khuất mắt trông coi, có thể để hắn ở quê chơi một tháng đã là cực hạn của cực hạn rồi.

Nói tóm lại, vô luận Vương Đại Hổ có không tình nguyện đến cỡ nào thì sáng sớm mùng chín, hắn vẫn phải lên đường về nhà.

Chiếc xe tải từ từ chạy trên con đường đất gập ghềnh xóc nảy, Vương Đại Hổ ghé vào cửa kính mờ sương phác hoạ lại cánh cổng thôn đang trôi xa dần, đột nhiên hắn nhìn thấy dưới tán cây hoè, một thân ảnh nhỏ bé đang nhìn về bên này.

Tim Vương Đại Hổ liền thắt lại.

Tối hôm qua khi tạm biệt Lý Thanh Nhiên, hắn cố ý không nói đến thời gian, sợ cậu lại đây tiễn. Không nghĩ đến đứa nhỏ này vẫn đến đây, sớm như vậy, trời còn lạnh như vậy, cậu làm sao chịu được!

“Dừng xe, dừng xe!”

Vương Đại Hổ nhảy từ trên xe xuống, nhanh như chớp chạy về phía cậu.

“Em đứng đây bao lâu rồi? Mau về đi, đông chết bây giờ!” Vương Đại Hổ nhìn sắc mặt Lý Thanh Nhiên có chút tím tái liền tức giận quát.

“…. Anh Đại Hổ.” Lý Thanh Nhiên nhìn hắn, đôi mắt long lanh tràn ngập lưu luyến cùng ảm đạm, cậu nhẹ hỏi: “Anh có quay lại không?”

“Vô nghĩa!” Vương Đại Hổ xoát xoát hai ba cái cởi áo bông trên người bao lấy cậu.

“Vài ngày là về!”

“Thật không?”

“Thật!”

Vương Đại Hổ lúc này đã nghe thấy tiếng mẹ giục, cuối cùng ôm chặt cậu một lúc.

“Mau về đi! Nhớ uống nhiều sữa bột, giữ gìn thật tốt, chờ anh quay lại nghe chưa!”

“Ừ!” Lý Thanh Nhiên khoé mắt hồng hồng gật đầu.

Ô tô dần đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Dưới tán cây hoè, Lý Thanh Nhiên vẫn đứng ở đó, đứng yên thật lâu, thật lâu.

.

Từ thôn Hưng Nghiệp đi đến nhà Đại Hổ ở huyện Nam Hoa dù lái xe cũng phải mất hơn bốn tiếng.

Đến giữa trưa ba người mới về tới nhà.

Nhà Đại Hổ là một căn nhà hai tầng, tầng một dùng để làm cửa hàng “Trái cây sấy khô”, tầng hai mới để ở. Đối với nơi đời trước đã ở đến mười mấy năm, Vương Đại Hổ tất nhiên là quen thuộc vô cùng, nháy mắt liền tót vào phòng mình.

Buổi tối, Trương Phương làm một bàn sáu món một canh, cả nhà quây quần cùng nhau ăn.

Lúc này Vương Đại Hổ đã lấy lại tinh thần, ba mẹ hắn thấy vậy không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Vốn nhìn quen con trai luôn vui vẻ, nay tự dưng “thâm trầm” một hồi, thật đúng là làm cho bọn họ không chịu nổi.

“Phương Nhi.” Vương Quang Tông và một miếng cơm, lùng bà lùng bùng nói: “Chúng ta nghỉ hai ngày rồi đi thăm mẹ em!”

Trương Phương nghe xong trên mặt liền lộ ra tươi cười.

“Đúng vậy! Em cũng nghĩ thế, chúng ta đi mùng mười, đến mười lăm thì về!”

Nhà mẹ của Trương Phương, cũng chính là bà ngoại Vương Đại Hổ ở rất xa, lại còn là ngoại thành. Bởi vì giao thông không tiện nên hai nhà một năm cũng không gặp mặt được vài lần. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Trương Phương muốn Đại Hổ trở về.

Sau đó, hai vợ chồng lại thương lượng nên mua quà gì cho bà.

Vương Đại Hổ ngồi bên cạnh nghe, tâm tư bất giác bắt đầu bay xa.

Cam đoan với Lý Thanh Nhiên rất nhanh sẽ quay lại cũng không phải hoàn toàn là nói dối. Hắn tin rằng kế tiếp nhà bọn họ sẽ phát sinh một sự kiện kinh thiên động địa, nếu mình có thể xử lý tốt thì giấc mộng ở cùng với Nhiên Nhiên thật lâu cũng không phải khó có thể thực hiện.

Tính tính một hồi, thật ra cũng sắp rồi!

“Thằng bé này làm sao vậy?” Trương Phương nghi hoặc nhíu mày: “Sao lại cứ nhìn chằm chằm bụng mẹ vậy?”

Đại Hổ nghe vậy cười hắc hắc hai tiếng, mặt đầy bí hiểm nói: “Mẹ, con có dự cảm nhà mình sắp có chuyện tốt nha!”

Cái thằng mất dạy Vương Tiểu Hổ kia hẳn là sắp đến rồi!

.

Mùng mười cả nhà lên tàu, vé giường nằm, một ngày một đêm mới tới nơi.

Nơi này rất khác nơi hắn ở, thành phố L nằm gần biển, không khí tràn ngập hương vị ẩm ướt.

Ông ngoại Đại Hổ qua đời từ rất sớm, chỉ để lại người bạn già. Bọn họ có năm người con, mà cả năm đều thực hiếu thuận, bởi vậy cuộc sống của bà ngoại Đại Hổ vẫn khá dễ chịu. Đối với cô em út, cả nhà đều cưng chiều ghê gớm. Thế nên vừa thấy nhà Đại Hổ về liền hoan nghênh cực kỳ nhiệt liệt.

Cả nhà tụ tập đông đủ, bà lão phúc hậu ôm Vương Đại Hổ không buông tay, vô cùng vui vẻ.

Trong lòng Đại Hổ cũng rất kích động.

Kiếp trước, có thể nói là cả thời thơ ấu của hắn đều trải qua ở đây, vậy nên đối với họ hàng bên ngoại cũng rất thân thiết.

Ở đến chừng giữa tháng, nhà họ mới lại về thị trấn.

Đương nhiên, cùng về với Đại Hổ là một đống phong bao thật dày.

Tính toán cụ thể, năm nay hắn tổng cộng thu được hơn tám trăm đồng, thật đúng là “mùa thu hoạch” của năm.

.

Trưa thứ bảy, 12 giờ, Vương Đại Hổ từ sớm đã canh giữ bên điện thoại lập tức ấn một dãy số.

Hắn cùng Lý Thanh Nhiên đã hẹn nhau rồi, hai người mỗi tuần gọi điện một lần.

“Tít, tít…..”

“Alo!”

“Bà nội! Là cháu ạ!” Vương Đại Hổ thanh âm nịnh nọt.

Bà lão vừa nghe thấy tiếng cháu cưng của mình, khuôn mặt lập tức cười tươi như hoa.

Nói nói vài câu, Vương Đại Hổ liền đi vào chủ đề chính.

“Bà ơi, Nhiên Nhiên có ở đấy không ạ!”

“… Thằng bé họ Lý hôm nay không tới!”

Vương Đại Hổ sửng sốt.

Tựa hồ nghe ra chần chừ trong lời nói của bà, hắn đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Nhiên, Nhiên Nhiên xảy ra chuyện gì ạ?”

Bà lão biết cháu mình cùng thằng bé họ Lý quan hệ rất tốt, nghe hỏi cũng không gạt hắn, chỉ thở dài: “Ai! Tú Mai đi rồi!”

Oanh –

Vương Đại Hổ sững sờ, một lúc lâu sau mới cất giọng khô khốc hỏi: “Sao lại như thế ạ?”

“Nói là ra ngoài một lúc nhưng đến giờ cũng chưa thấy về.” Lời nói của bà rõ ràng có ý trốn tránh.

Trong đầu Vương Đại Hổ tự dưng xuất hiện hình ảnh Khổng Tú Mai đứng trước cửa nhà nói chuyện với người đàn ông xa lạ.

Tựa hồ hết thảy đều là tự nhiên, hết thảy đều thuận lý thành chương như vậy.

Người vợ chịu đủ ngược đãi của chồng, rốt cuộc không chịu nổi đau đớn thể xác và tinh thần, liều lĩnh bỏ trốn cùng người đàn ông quen biết ngày trước, hay phải nói là cho đến bây giờ vẫn có tình cảm.

Mà để lại duy nhất chính là đứa con mới bảy tuổi.

“Đại Hổ? Đại Hổ?” Bên kia điện thoại không phát ra tiếng gì, bà nội vội gọi hai tiếng.

Vương Đại Hổ nắm chặt tay lại, giống như tâm tình hắn giờ phút này, tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ.

.

Thôn Hưng Nghiệp, đầu phía đông.

Tôn Đại Tráng mang theo ba bốn đứa trẻ, ác ý vây quanh Lý Thanh Nhiên.

“Bọn mày muốn làm gì?” Lý Thanh Nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng, mang theo một tia căm ghét.

Tôn Đại Tráng thấy cậu bị nhiều người vây như vậy mà còn dám kiêu ngạo như thế, càng tức giận. Nó vẫn luôn là tiểu bá vương trong thôn, cơ hồ toàn bộ lũ trẻ đều nghe nó, chỉ có Lý Thanh Nhiên này chưa bao giờ nghe theo, mỗi lần thấy nó nếu không phải là không thèm nhìn thì cũng là chế nhạo nó. Cái đứa tiện chủng này lại còn bẻm mép, nó thế nào cũng nói không lại, thế nhưng lần này —

“Lý Thanh Nhiên.” Tôn Đại Tráng cười hiểm: “Nghe nói mẹ mày chạy trốn cùng thằng khác? Quả nhiên! Có thể sinh ra tiện chủng chỉ có thể là tiện nhân!”

“Mày nói cái gì!” Hai mắt Lý Thanh Nhiên thoáng chốc liền đỏ: “Không cho mày nói mẹ tao!”

“Tao cứ nói đấy! Ta cứ nói! Khổng Tú Mai là tiện nhân, Khổng Tú Mai là đồ hư hỏng.” Tôn Đại Tráng vừa nhảy vừa kêu to, không thể tưởng tượng được những từ ngữ dơ bẩn như vậy lại phun ra từ miệng một đứa trẻ.

Lý Thanh Nhiên đỏ mắt hệt như con thú nhỏ triệt để bị chọc giận, nháy mắt đánh tới người nó. Tôn Đại Tráng au ui một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Chỉ là Lý Thanh Nhiên không thể so với Tôn Đại Tráng to béo, không đánh được hai cái đã bị Tôn Đại Tráng đè lại.

“Bọn mày đâu!” Tôn Đại Tráng hổn hển gọi những đứa còn lại: “Đem cái thằng tiện chủng này ném vào hố phân cho tao.”

Mấy đứa trẻ cùng tiến lên túm tay kéo chân, Lý Thanh Nhiên rất nhanh bị nâng lên.

Nhà nông bình thường đều đào một cái hố trên ruộng nhà mình, bên trong là phân người hoặc phân gia súc, vừa có thể giải quyết vấn đề vệ sinh lại có thể làm phân bón, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Tôn Đại Tráng nhìn hơn nửa người Lý Thanh Nhiên lơ lửng trên hố phân, đầy mặt dương dương tự đắc.

“Tiểu tiện chủng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn bồi tội với bản đại vương, bản đại vương liền để cho ngươi một con ngựa, bằng không liền cho ngươi ăn phân.”

Lý Thanh Nhiên cắn chặt môi, hai mắt ngập nước trợn trừng.

“Ba là thằng điên, mẹ là đồ hư hỏng, con là tiện chủng, cả nhà mày đúng là tuyệt phối!” Tôn Đại Tráng tức đến giơ chân, giận dữ hét: “Ném xuống cho tao!”

Bịch…

Thân hình nhỏ bé của Lý Thanh Nhiên bị ném xuống, lập tức rơi vào giữa đống phân.

Đen ngòm hôi thối, cậu không ngừng giãy giụa muốn trèo lên bờ, nhưng một lần lại một lần bị người vô tình đá xuống.

Bên tai là tiếng bọn Tôn Đại Tráng đắc ý cười to.

Từng cơn uất hận cùng khuất nhục trào lên trong ngực Lý Thanh Nhiên.

Không bằng cứ như vậy mà chết đi, giờ phút này, cậu tuyệt vọng thầm nghĩ.

Dù sao đến mẹ cũng vứt bỏ mình, trên thế giới này rốt cuộc cũng chẳng có ai quan tâm tới mình, đối tốt với mình.

Cứ như vậy mà chết đi!

Chết rồi, có lẽ trái tim sẽ không đau đớn như vậy nữa.

“Nhiên Nhiên!!!” Đột nhiên, một tiếng hét thê lương vang lên.

Hình như có người gọi tên cậu.

Lý Thanh Nhiên cố gắng mở mắt ra nhìn, xa xa có một thân ảnh đang điên cuồng chạy tới bên này. �

Đọc truyện chữ Full