Edit: Thanh Thạch
Có lẽ là buông được nỗi “lo lắng” lớn nhất trong lòng xuống, Vương Đại Hổ về nhà việc đầu tiên chính là ngủ một giấc thật sâu, thẳng đến mặt trời lên cao mới mơ màng tỉnh lại.
Đương nhiên nếu không phải trong sân ầm ĩ tiếng mắng chửi, hắn vẫn còn có thể ngủ tiếp.
Lý Thanh Nhiên ngồi trên giường ghé vào bên cửa sổ, khuôn mặt xanh mét, mắt không chớp nhìn bên ngoài.
Vương Đại Hổ khó hiểu gãi gãi đầu, vừa định hỏi cậu đang xem cái gì, một giọng nữ gào khóc chói tai vang lên.
“Mọi người tới a! Các vị phụ lão hương thân đều lại đây xem a! Trưởng thôn dẫn đầu đánh người kìa, không có vương pháp, tai nạn chết người a!!”
Vương Thủ Dân đen mặt nhìn mụ đàn bà ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, nặng nề hít vào một hơi nói: “Cô đừng có nói bậy!!! Ai đánh người? Ai thấy!”
Dương Lệ nhìn quanh thấy mọi người bắt đầu vây tới, gan không khỏi lớn thêm vài phần. Mụ ngồi dưới đất vừa đấm đùi vừa khóc la chỉ vào đầu mình: “Còn nói không có!! Chính là thằng súc sinh nhà ông đánh tôi, xem đầu tôi đây này, xem vết thương trên người tôi này, đều là cháu ông làm đấy, tôi không tìm ông thì tìm ai để tính!”
Vương Quang Tông đứng sau ba mình, nghe mụ luôn mồm mắng con mình là súc sinh, lập tức tiến lên quát: “Con mụ chết tiệt kia, mụ mắng ai!!” Dương Lệ sợ tới mức co rụt đầu, mắt lấm lét nhìn quanh.
“Tôi cũng không có nói sai! Toàn bộ vết thương trên người tôi chính là thằng ranh kia đánh, suýt nữa thì mất luôn nửa cái mạng, có bác sĩ Hứa ở trạm xá làm chứng. Tôi hiện tại cho các người hai con đường. Một là lôi thằng kia ra đây để tôi đánh cho hả giận. Hai là, tôi bị thương nặng như vậy, tiền thuốc men toàn bộ các người chịu, còn phí tổn tinh thần nữa, các người cũng phải đền cho tôi, một ngàn đồng, một hào cũng không được thiếu!” Dương Lệ vừa dứt lời, mọi người vây xem đều bật cười. Ngươi nói một người lớn bị một thằng bé cao chưa tới đùi đánh, vốn đã đủ xấu hổ! Nay còn nhao nhao đến cửa nhà người ta, thật đúng là vô sỉ.
Đối với cười cợt của mọi người, Dương Lệ lại không thấy xấu hổ mà lấy làm vẻ vang. Trong mắt mụ, Vương Thủ Dân là thôn trưởng một thôn, mình bị cháu lão đánh thành như vậy, thuận tình thuận lý đều phải tỏ thái độ, bằng không chính là quan lớn ức hiếp dân lành, xem lão còn có mặt mũi mà làm thôn trưởng nữa không.
“Tao phi!” Vương Quang Tông cười lạnh một tiếng, phun một bãi nước miếng lên mặt Dương Lệ: “Mày cái loại tâm địa rắn rết mà cũng dám lớn mồm đòi bồi thường? Tao hỏi mày – Thằng bé họ Lý kia có bị mày ngược đãi không, xem nó một thân thương tích như thế, sao mày còn xuống tay được!!”
“Thì sao? Thì sao?” Dương Lệ gân cổ như chó điên mà cãi lớn: “Nó không phải vẫn bình an trở về sao? Lại nói tự nó chạy ra sau đồi đấy chứ, trách ai? Nói tôi ngược đãi nó? Tôi là mợ nó thương còn không kịp, sao có thể ngược đãi nó, ông đừng có ở đó mà ngậm máu phun người!!”
“Mày —-” Vương Quang Tông đúng là tức điên người, Dương Lệ này mà không phải đàn bà thì y đã cho mụ mấy đấm.
Trong lúc Dương Lệ còn đang ngoạc mồm hùng hùng hổ hổ gào, Vương Đại Hổ đã mặc xong quần áo chậm rì rì đi ra.
Hắn tay trái nắm Hắc Bối, tay phải nắm Tiểu Hắc, một người hai chó nhìn chằm chằm Dương Lệ đầy nguy hiểm.
“Chính là cái thằng súc sinh này!” Dương Lệ vừa thấy hắn đi ra, lập tức nhảy lên như đỉa phải vôi.
Kỳ thật mụ cũng rất căng thẳng, cho dù là ai đi nữa thì đang ngủ mà bị kẻ khác đánh thành đầu heo cũng đều sẽ như mụ hận không thể lột da súc sinh trước mắt.
Vương Đại Hổ lạnh lùng nhếch khoé miệng, tầm mắt lướt qua cái đầu quấn đầy băng của mụ.
Từ hôm đánh mụ đến giờ cũng phải được hai tháng, thương tích nhiều lắm thì cũng chỉ u hai cục sau đầu, sao có thể đến giờ vẫn chưa khỏi?
Quấn thành như vậy đơn giản chính là để lôi kéo đồng tình, hoặc là để vòi tiền!
Tiểu gia không đi tìm mày tính sổ, mày lại đến nhà tiểu gia nháo, quả nhiên có can đảm! Vương Đại Hổ vốn hận mụ đến nghiến răng, thấy mụ còn diễu võ dương oai kêu gào, liền vung dây thừng trong tay, chỉ vào Dương Lệ hét: “Hắc Bối, Tiểu Hắc, lên!!!”
“Gâu!!!” Mẹ con Hắc Bối tính tình quả nhiên đủ “hung tàn”, nghe chỉ thị của Vương Đại Hổ lập tức sủa to, xông thẳng về phía Dương Lệ. Dương Lệ nhìn hai con chó mắt đỏ bừng, răng nanh nhọn hoắt đang muốn chạy tới cắn mình, sợ tới mức thét lên thảm thiết, lúc này cũng chả nhớ phải “nguỵ trang”*, thất thần hai giây liền cong mông lên chạy. Nhưng người làm sao mà nhanh bằng chó, chạy được vài bước liền bị Hắc Bối tợp một phát vào đùi, mất luôn một miếng thịt.
*Từ gốc là “Trang độc tử”: là ngôn ngữ mạng có xuất xứ từ vùng Đông Bắc.
Đầu tiên là từ “độc tử”, nó vốn có nghĩa là con bê hoặc bắp chân, nhưng trong tiếng địa phương vùng Đông Bắc, nó lại trở thành “con hoang” – từ dùng để chửi. Sau, “trang độc tử” được dùng với nghĩa là “trang B” aka “nguỵ trang”. “Trang B”: trang trong “nguỵ trang”, B trong tiếng Anh phiên âm sang tiếng Trung thì đồng âm với “bức” nghĩa là bắt buộc, là từ có nguồn gốc từ phương Bắc, chủ yếu dùng ở Bắc Kinh.
Nguồn: wangci, baike.
“A a a a a a a!!!!!!!” Một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên, Dương Lệ ngã sấp xuống đất.
Tiểu Hắc cũng không chịu yếu thế, giơ móng vuốt cào mấy đường lên mặt Dương Lệ, lập tức máu chảy ròng ròng.
Mọi người đều bị cảnh máu me như vậy làm cho sững sờ, đợi đến khi phản ứng lại được thì Dương Lệ đã lăn lộn trên mặt đất.
Vương Thủ Dân cau mày, tiến lên túm lại hai con chó vẫn còn hung hăng, nói với mấy thím đang đứng nhìn: “Thím Tần, thím Triệu, hai cô qua xem thế nào.”
“Giết người kìa! Giết người kìa! Giữa ban ngày ban mặt mà muốn giết người kìa! Nhanh báo cảnh sát đi, gọi 110, bắt cái thằng súc sinh kia lại, cho nó ở tù mọt gông!!” Dương Lệ cả người là máu run rẩy gào hét.
Thấy mụ vẫn còn sức mà chửi, Vương Đại Hổ thầm hừ một câu, cắn thế vẫn còn nhẹ!
“Thôi đi, thôi đi, bà đừng có kêu nữa!” Hai thím nhà Tần, Triệu đều là phụ nữ nông thôn khoẻ mạnh, một trái một phải đỡ Dương Lệ đứng dậy.
Vương Thủ Dân đã bao nhiêu năm làm thôn trưởng thôn Hưng Nghiệp? Có bao nhiêu người đã được ông giúp đỡ? Lòng tin của dân trong thôn há có thể để Dương Lệ – một kẻ ngoài thôn làm lung lay?
Lại nói vụ mất tích của thằng bé nhà họ Lý, hiện tại trong thôn ai chẳng biết.
Không đâu sao tự dưng thằng bé lại phải chạy ra sau đồi? Còn không phải mụ mợ khốn nạn này bức bách sao?
Chiếm nhà người ta, đánh con người ta, cái thể loại họ hàng gì vậy?
Ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Cho nên lúc này dù Dương Lệ có khóc lóc kêu oan thế nào, mọi người cũng không có nửa điểm đồng tình chứ đừng nói đến chuyện giúp mụ lấy lại công đạo.
Dương Lệ bây giờ vừa sợ vừa đau, nhìn thấy bản thân cả người đầy máu liền bị doạ rồi.
Lập tức nhũn cả người, hoàn toàn dựa vào hai thím đỡ đi.
Hai thím Tần, Triệu liếc nhau, cùng khinh thường bĩu môi, cũng không có ý định đưa đi trạm xá, đỡ mụ đi về đầu thôn đông.
Người nháo vừa đi, người xem náo nhiệt cũng dần tản, trước lúc về còn có không ít người hướng về phía Vương Đại Hổ giơ ngón cái, thật không hổ là con cháu người Đông Bắc, đủ mạnh bạo. Ngay cả ba hắn Vương Quang Tông cũng vênh vang ra mặt.
“Thằng oắt con mày còn không vào nhà, đứng đấy làm gì!” Mẹ Đại Hổ – Trương Phương từ trong phòng đi ra, nhéo lỗ tai Vương Đại Hổ làm hắn kêu au au.
Thằng bé này quả nhiên thả rông nhiều lắm, giờ còn dám thả chó cắn người, đã thế cấm túc cho ba ngày khỏi ra ngoài.
Vương Đại Hổ bị mẹ mắng hồi lâu, cuối cùng bà nói đỡ cho mới thoát được.
Trở về phòng mình, Lý Thanh Nhiên vẫn như cũ ngồi dựa vào cửa sổ, ngây ngốc, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Sao vậy?” Vương Đại Hổ trèo lên giường, xoa đầu cậu: “Hết giận chưa?”
Lý Thanh Nhiên cắn môi, hai mắt to chớp lại chớp, cuối cùng đầy mặt quật cường nói: “Em muốn tự mình báo thù!”
“Đương nhiên!” Vường Đại Hổ cười tủm tỉm: “Chờ chân em khỏi hẳn, chúng ta liền cho mụ Dương Lệ kia một trận, đánh mụ đánh thành dưa hấu, thành lốp xe, đánh đến mẹ mụ cũng không nhận ra! Đánh đến khi mụ về sau không bao giờ dám bước chân vào trong thôn một bước.”
Lý Thanh Nhiên nhìn Vương Đại Hổ nói đến say mê, bị làm cho bật cười, xẵng giọng: “Anh Đại Hổ thật đáng ghét!”
Vương Đại Hổ bị thanh âm yêu kiều này làm cho cả người mềm nhũn, chỉ thấy lâng lâng như sắp bay.
.
Chân Lý Thanh Nhiên còn phải một thời gian nữa mới khỏi hẳn, hiện tại chỉ có thể chống nạng. Nhưng cậu lại là một người rất nhiệt tình yêu thích học tập. Kết quả, đến thứ hai, Vương Đại Hổ không thể không lại đeo cặp lên lưng.
Cứ như thế, ngày lại dần dần khôi phục êm đềm như trước đây.
Chỉ là Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên đều rõ ràng, chỉ cần Dương lệ một ngày còn “cưu chiếm thước sào”, chuyện này vĩnh viễn không thể tính là chấm dứt. Bạn đang �
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa
Chương 16: Thả chó
Chương 16: Thả chó