Mấy ngày sau xử quyết chuyện Phụng Thiên môn cuối cùng đi ra, án này liên lụy rất rộng, Hình bộ trước sau bị xử trảm gần ba nghìn người, đám người Chử Thiệu Mạch bị nhổ tận gốc, không còn hy vọng phục khởi.
Trong quân không ít người cùng Chử Thiệu Mạch có lui tới, sau chuyện này miễn chức miễn chức, giáng chức giáng chức, trong lúc nhất thời không ít vị trí trống không, Chử Thiệu Lăng cùng Trương Lập Phong cho Vệ Kích chuẩn bị một hồi, chờ đến khi thánh chỉ phong thưởng ban ra, quả nhiên không khiến Chử Thiệu Lăng thất vọng: phong Phiêu Kị tướng quân, ban thưởng hoàng kim trăm hai.
Vệ Kích không nghĩ đến có thể thăng chức nhanh như vậy, sau khi tạ thưởng, nhìn mãng bào quan phục trên bàn có chút ngây ngốc, Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Chúc mừng Vệ tướng quân.”
Vệ Kích có chút mất tự nhiên, thấp giọng: “Điện hạ đừng trêu chọc… đều dựa vào điện hạ dìu dắt, thần mới có thể….”
“Những lời này chờ tiến cung tạ thưởng rồi nói sau.” Chử Thiệu Lăng ngắt lời, “Ngày mai ta với ngươi cùng đi trong quân, cũng có không thiếu chuyện muốn dặn dò đâu, trong quân lời nói của ta không bằng sư phụ ngươi, trở về vẫn muốn hắn tiếp ngươi đi phủ các lão tướng quân một phen, một hồi ta để Vương Mộ Hàn viết bái thiếp cùng danh mục quà tặng cho ngươi….”
Vệ Kích một bên nghe một bên cầm lên xiêm y, thấp giọng: “Thần trong lòng hổ thẹn, hầu hết tướng quân trong quân đội đều từng lên chiến trường lập chiến công, thần… bất quá là giết vài phản quân.”
Chử Thiệu Lăng bật cười: “Làm sao giết phản quân lại thành không lập công rồi?”
Vệ Kích nghĩ nghĩ lắc đầu: “Vẫn là giết người của mình, ngay cả hoàng thành còn không ra, công lao này… rất dễ dàng, điện hạ lập nhiều công lớn như vậy hoàng thượng còn không phong thưởng, thần điểm ấy lại tính cái gì….”
Chử Thiệu Lăng trong lòng ấm áo, cười: “Ai nói hoàng thượng không phong thưởng ta? Ngày hôm trước lúc tiến cung… hoàng thượng đã nói muốn lập ta vi trữ đâu.”
“Thật sự?” Mắt Vệ Kích sáng rực lên, nếu Chử Thiệu Lăng nhập chủ Đông cung, đến lúc đó chắc chắn bớt đi không thiếu phân tranh, một năm này Vệ Kích bị những người đó lần lượt hãm hại Chử Thiệu Lăng khiến cho phiền, ước gì Chử Thiệu Lăng nhanh lên trữ vị, Vệ Kích hạ giọng, “Khi nào hạ thánh chỉ?”
Chử Thiệu Lăng nhéo mũi Vệ Kích, cười cười: “Không hạ, điện hạ nhà ngươi từ chối rồi.”
“A?” Vệ Kích sửng sốt, “Điện hạ… vì sao từ chối?”
Chử Thiệu Lăng xoay người tự châm một chén trà, nhấp một ngụm, nói: “Hoàng thượng lấy sắc phong Thái tử làm trao đổi, muốn ta đồng ý để Chử Thiệu Nguyễn hồi cung.”
Vệ Kích kinh hãi: “Như vậy sao được?! Lúc này tiếp Nhị hoàng tử hồi cung… này không khác gì hướng người trong thiên hạ nói Thái tử vị của điện hạ chỉ dùng để đổi đặc xá Nhị hoàng tử trở về…. Điện hạ thân là trưởng tử đích tử, tài đức vẹn toàn, hiện giờ lại có công lớn, phong làm Thái tử cũng là thuận theo thiên mệnh, sao lại có thể dính dáng đến loại để người làm đầu câu chuyện này!”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Này đó hoàng đế tự nhiên rõ ràng, hắn cho rằng ta muốn Thái tử vị đến điên rồi nói gì cũng sẽ đáp ứng đâu, hừ….”
Vệ Kích lại càng tức giận, nhịn không được nói: “Điện hạ từ chối càng tốt, điện hạ là người tôn quý, không thể chịu nhục lớn như vậy, hoàng đế… không nguyện ý sắc phong thì thôi, lần tới nếu có phản quân, thần một người cũng không giết! Yêu như thế nào liền như thế nào đi….”
Chử Thiệu Lăng chịu không được bật cười: “Ngươi cũng sẽ nói như vậy, thôi, hiện giờ ta không để ý tới điều kiện của hoàng đế, người sốt ruột là hắn, Chử Thiệu Nguyễn bị giam lỏng ở Thang Hà cung, Lệ tần bị Thái hậu giam ở tiểu Phật dường, giờ phút này hoàng đế so với ta còn muốn gấp gáp…. Chờ xem ai nhẫn hơn ai đi.”
Chử Thiệu Lăng nhìn Vệ Kích một bộ vì mình không đáng bộ dáng, trong lòng thực thích ý, ôm lấy Vệ Kích cùng ngồi trên tháp quý phi, trầm giọng: “Ở bên ngoài không cho nói như vậy, hiện giờ ngươi vừa được phong tướng quân, bao nhiêu ánh mắt nhìn đâu, không thể sơ suất.”
Vệ Kích gật gật đầu: “Thần hiểu được.” Chỉ là trên mặt buồn bực còn chưa tan, Chử Thiệu Lăng nhìn chỉ cảm thấy buồn cười, Vệ Kích không sẽ dễ dàng tức giận, một khi giận lên lại giống như hài tử, thực thú vị.
Chử Thiệu Lăng nhéo nhéo mặt Vệ Kích trêu đùa hắn, hai người thân thiết hồi lâu mới thôi, Vệ Kích thấp giọng hỏi: “Điện hạ… thần được phong thưởng này, ngày mai có thể hồi phủ một chuyến sao? Cùng người trong nhà nói một tiếng.”
Tuy rằng không thích Vệ Kích hồi phủ, nhưng lúc này còn muốn đem người cấm ở bên cạnh liền có chút bất cận nhân tình, Chử Thiệu Lăng gật đầu đáp ứng, nói: “Ngày mai vừa lúc đại ca ngươi hưu mộc, đi thôi…. Một lát nữa ta khiến Vương Mộ Hàn thu thập một ít thuốc bổ, ngươi đồng thời mang về đến, về sau toàn bộ tặng vật nhân tình lui tới cũng toàn bộ chuyển trở về.”
Tay Chử Thiệu Lăng không biết từ lúc nào đã chen vào trong xiêm y của Vệ Kích, vừa xoa nắn vừa nhẹ giọng trêu ghẹo: “Ta chiếm lấy nhi tử nhà người ta, cũng không thể đem cả đồ vật của nhi tử người ta cũng nuốt a….”
“Điện hạ, lát nữa thần còn muốn đi kiểm tra lệnh bài của thị vệ trong phủ, điện hạ….” Vệ Kích sợ nhất Chử Thiệu Lăng ban ngày ban mặt muốn hắn, vội vàng nhỏ giọng khuyên, “Điện hạ, không phải điện hạ còn phải xem thư chiết sao?”
Chử Thiệu Lăng xoay người đem Vệ Kích đặt trên người, thấp giọng cười: “Vài thứ kia khi nào xem không được, ta cho ngươi hồi phủ một chuyến, chịu ơn của ta lớn như vậy… không phải còn nên báo đáp một phần sao?”
Gian ngoài còn đứng không ít nha hoàn thị lập, chỉ cần bên trong có động tĩnh các nàng đều sẽ nghe thấy, Vệ Kích không dám theo Chử Thiệu Lăng, chỉ phải thấp giọng xin: “Điện hạ… điện hạ lúc này tha thần đi, chờ buổi tối….”
“Chờ buổi tối thế nào?” Chử Thiệu Lăng sủng nịch hôn lên trán Vệ Kích, “Buổi tối sẽ muốn?”
Vệ Kích đỏ bừng mặt, nhỏ giọng la lên: “Thần nói như vậy lúc nào?”
“A…. nguyên lai buổi tối không muốn a, tức là vừa rồi có lệ ta? Thật to gan….” Nói tới quỷ biện, Vệ Kích làm sao là đối thủ của Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng nắm được lý lại càng không tha người, “Gạt ta đâu?”
Vệ Kích bị Chử Thiệu Lăng ép đến cả người mềm nhũn, đầu óc cũng loạn, nghe vậy vội vàng nói: “Thần không dám, vừa rồi thần… thần không phải nói như vậy.” �
“Vậy tức là nguyện ý?” Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng vuốt ve da thịt co dãn của Vệ Kích, thấp giọng, “Nghe lời, cho ta thân một hồi….”
Vệ Kích không còn cách nào, chỉ là lo lắng bọn nha hoàn ở bên ngoài nghe thấy, ôm lấy Chử Thiệu Lăng khó khăn nhẹ giọng cầu xin: “Điện hạ điểm nhẹ, đừng để cho người nghe thấy….”
Chử Thiệu Lăng bị một câu của Vệ Kích triệt để châm lửa, giọng khàn khàn: “Hảo.”
….
Hôm sau Vệ Kích hồi phủ, Vương Mộ Hàn quả nhiên thu thập không ít đồ đi ra, chất đầy hai xe lớn, Vệ Kích nghĩ đến hôm qua Chử Thiệu Lăng trêu đùa, vành tai nóng lên, nhỏ giọng hỏi: “Công công… trong cung ban cho cùng hạ lễ hôm qua cũng không có nhiều như vậy đi?”
Vương Mộ Hàn mỉm cười: “Vương gia nói Vệ đại nhân không thường hồi phủ, lý ra nên đưa nhiều vài thứ hiếu kính lão thái thái cùng thái thái trong phủ.”
Vệ Kích lại càng đỏ mặt, ấp úng: “Tạ điện hạ ân điển.”
Sau khi Vệ Kích hồi phủ đương nhiên lại là một hồi náo nhiệt, vốn Vệ lão thái thái muốn định ngày hảo mở đại yến mời một phan tân khách, Vệ Kích nghe xong vội vàng khuyên nhủ: “Hiện giờ Tam hoàng tử vừa phạm tội, hoàng thượng cũng còn bệnh, quý phủ chúng ta như vậy sẽ khiến người nghị luận.”
Vệ lão thái thái nghĩ nghĩ gật đầu: “Cũng tốt, nhưng cũng phải mời mấy nhà thân thích náo nhiệt đi?”
Vệ Kích gật đầu: “Chỉ cần không quá mức phô trương.”
“Tuổi còn nhỏ sao lão tử ngươi còn biết nội liễm.” Vệ lão thái thái càng cảm thấy vừa lòng, cười nói, “Tất cả đều nghe theo ngươi.”
Khương phu nhân lại hỏi kỹ Vệ Kích vài câu ngày thường ăn ở thế nào, biết mỗi ngày không quá bận rộn mới yên tâm, dặn dò: “Tuy nói tiền đồ quan trọng hơn, cũng không thể quá mức vất vả, ngươi còn nhỏ đâu, nếu bị bệnh gì sẽ không tốt.”
Vệ Kích nhất nhất đáp ứng, mọi người vừa nói chuyện vừa dùng bữa, mãi đến tận giờ Thân, khi Vệ Kích muốn hồi Vương phủ bên ngoài lại có người đến truyền một lát nữa Chử Thiệu Lăng muốn đến thăm công chúa Phức Nghi.
Mọi người vội vàng thu thập thu thập, Vệ lão phu nhân hoảng sợ, vội lôi kéo Vệ Kích hỏi: “Vương gia có nói cho ngươi sẽ đến sao? Đứa nhỏ này, ngươi như thế nào không nói cho chúng ta biết trước, chúng ta cái gì đều không chuẩn bị, làm sao dám để Vương gia vào nhà đâu?”
Trừ bỏ khi Phức Nghi cùng Vệ Chiến đại hôn, Chử Thiệu Lăng chưa từng lại đến Vệ phủ, vả lại tối hôm qua Chử Thiệu Lăng cũng không nói một lời, Vệ Kích cũng không nghĩ đến, lắc đầu nói: “Sợ là lâm thời quyết định, không cần thu thập nhiều, tóm lại là đến thăm công chúa, sợ là đều không đến trong viện bên này.”
Vệ lão phu nhân cũng không dám hàm hồ, vội vội vàng vàng thúc giục mội người thu thập hết một lần, lại đem bàn trà điểm tâm trong phòng đều thay đổi, bất quá mới nửa canh giờ, Chử Thiệu Lăng đã đến rồi, mọi người đi ra ngoài nghênh đón, Chử Thiệu Lăng đến gần nâng dậy Vệ lão thái thái, cười nói: “Lão phu nhân không cần đa lễ, bổn vương tưởng niệm Phức Nghi, đột nhiên đến phủ quấy rầy, là bổn vương thất lễ.”
Vệ lão phu nhân lúc trước cũng đã từng được nghe thanh danh Chử Thiệu Lăng, trăm triệu không nghĩ đến hắn lại là một người hiền lành như vậy, liên tục nói ‘Không dám’, đón Chử Thiệu Lăng vào trong.
Vệ phủ mặc dù không bằng Tần Vương phủ xa hoa tinh xảo, cũng có vài chỗ dùng để ngắm cảnh, Chử Thiệu Lăng một đường đi vào trong một đường bình luận, Vệ lão phu nhân chỉ cảm thấy Chử Thiệu Lăng bình dị gần gũi, cũng nói nhiều lên, nói liên miên lại không nhận người phiền, Chử Thiệu Lăng vừa nhẹ giọng trả lời vừa quay đầu nhìn Vệ Kích, Vệ Kích đang mờ mịt nhìn chính mình, bốn mắt giao nhau, Chử Thiệu Lăng quăng cho Vệ Kích một ánh mắt ra hiệu, Vệ Kích vội vàng cúi đầu làm bộ không phát hiện, Chử Thiệu Lăng cảm thấy buồn cười, theo lão phu nhân vào bên trong.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạo Quân
Chương 73
Chương 73