Ám vệ cầm một chén trà lạnh hắt lên mặt Chử Thiệu Dương, hai mắt Chử Thiệu Dương hơi run rẩy đã mở ra, mê man một khắc mới chậm rãi lên tiếng: “Đây là… đây là nơi nào?”
“Mười tám tầng địa ngục. ngươi tin không?” Chử Thiệu Lăng lạnh lùng nhìn Chử Thiệu Dương, trào phúng, “Không phải ngươi luôn muốn trở về hoàng thành sao? Đại ca sai người đón ngươi trở về.”
Chử Thiệu Dương hôn mê hai ngày, hiện giờ tỉnh lại còn có chút thất thần, chậm rãi nhớ lại chuyện trước đó, hắn vốn ở đất phong Bình Vực…. Ngày đó đột nhiên có kẻ cướp xông vào phủ, kêu đánh kêu giết muốn cướp vàng bạc, hắn sai người đi ra ngoài ngăn địch, chính mình vừa trốn vào phòng trong đã bị vài hắc y nhân bắt giữ, sau đó… chính là hiện tại.
Chử Thiệu Dương hiểu ra, cười lạnh: “Ta biết, đại ca muốn đăng cơ, đương nhiên không thể chứa chấp ta, vội vội vàng vàng đem ta bắt lại diệt khẩu sao?”
“Diệt khẩu….” Chử Thiệu Lăng cười khẽ, “Ngươi còn không biết đúng không? Ngươi đã bị ta giết rồi, hoàng thành hiện giờ còn đang chuẩn bị lễ tang cho ngươi đâu, phủ Nội Vụ đều đã chọn thụy hào giúp ngươi, Quang vương, rất dễ nghe….”
Chử Thiệu Dương sửng sốt, cả giận nói: “Ngươi nói cho người khác ta đã chết?!”
Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Phải, sau khi ám vệ của ta đưa ngươi lên xe ngựa đã phóng hỏa phủ đệ của ngươi, thiêu sạch một con phố, không có xác ngươi cũng không có gì kỳ lạ.”
“Ta đã chết….” Chử Thiệu Dương đột nhiên nở nụ cười, “Ta đã chết? Ta chết….”
Chử Thiệu Dương giương mắt căm hận nhìn Chử Thiệu Lăng, nghiến chặt răng: “Đại ca quả nhiên rất có thủ đoạn! Mượn tay người tây di ở quan đạo Bình Vực hại ta…. Đệ đệ bội phục.”
Chử Thiệu Lăng lắc đầu: “Đa tạ, thủ đoạn của ngươi cũng không tồi, sau khi bị hoàng đế dày đến chỗ nhỏ như Bình Vực cũng có thể làm ra không ít thủ đoạn, đầu tiên là dụ Chử Thiệu Nguyễn dùng xuân dược hại ta, một kế không thành, chiến tranh Liêu Lương lại phản quốc thông đồng địch quân mượn Vệ Kích hại ta….”
Vừa nghĩ đến Chử Thiệu Dương từng nhiều lần đem Vệ Kích làm bia ngắm, Chử Thiệu Lăng đã hận không thể xé sống hắn. Chử Thiệu Lăng cúi người nắm chặt cổ áo Chử Thiệu Dương, nhìn chằm chằm hai mắt hắn: “Nếu ngày ấy Vệ Kích không liều chết chạy ra, ngươi liền có rất nhiều đất diễn đúng không? Phiêu Kị tướng quân ở chiến trường bị bắt, Thái tử điện hạ vì nam nhân mà cắt đất cầu hòa…. Chỉ hai việc này đã đủ để lấy mạng Vệ Kích, cũng đủ để hoàng đế tước vị Thái tử của ta, đến lúc đó… ba vị hoàng tử lớn lần lượt ngã ngựa, thiên hạ này còn không phải của ngươi?”
Chử Thiệu Lăng nhìn ánh mắt tràn ngập lửa giận của Chử Thiệu Dương cười khẽ: “Đáng tiếc, người định không bằng trời định, Vệ Kích không bị quân Liêu Lương vây khốn, ngược lại còn lập được đại công, ha hả…. Lúc nghe được tin này có phải rất hận không? Ân?”
Chử Thiệu Dương trầm giọng ác độc: “Ta chỉ hận tại sao lúc còn ở hoàng thành không tự mình giết chết cẩu thị vệ kia! Khiến cho hắn….”
“Ba” một tiếng, Chử Thiệu Lăng thẳng tay tát Chử Thiệu Dương một cái đánh gãy lời hắn, lạnh giọng: “Hiện giờ Vệ Kích đã là Quốc công, đã không còn là thị vệ.”
Chử Thiệu Lăng buông cổ áo Chử Thiệu Dương đẩy hắn lảo đảo, Chử Thiệu Lăng đứng dậy lạnh nhạt lên tiếng: “Những chuyện trước kia không cần nhắc lại, ngươi đã hại ta bao nhiêu lần chính ngươi biết rõ, hiện giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu, từ lúc nào… bắt đầu có dị tâm với ta?”
Chử Thiệu Dương nghe vậy, một lúc lâu lắc đầu: “Không nhớ rõ….”
Chử Thiệu Lăng nhắm lại hai mắt, những lời này, kiếp trước hắn cũng đã từng hỏi Chử Thiệu Dương, Chử Thiệu Dương cũng trả lời hắn như vậy. Không nhớ rõ, đó là bao lâu? Sợ là khi Lăng hoàng hậu còn chưa về Tây Chử Thiệu Dương đã bắt đầu nuôi ý định hại mình.
Chử Thiệu Lăng tự giễu cười, nhẹ giọng: “Trước kia… ta tự nhận không hề đối xử tệ với ngươi, ngươi chỉ cần an phận an phận, ta đương nhiên sẽ bảo hộ ngươi thật tốt, chờ sau khi ta đăng cơ ngươi cũng là thân vương tôn quý nhất Đại Chử, ngươi ủy khuất? Vì sao ngươi nhất định phải theo ta tranh giành? Liền tính ngươi muốn vị trí này, vì sao không trực tiếp nói cho ta biết?”
Chử Thiệu Dương cười lạnh: “Thân vương tôn quý nhất, đó cũng chỉ là một thân vương mà thôi, chúng ta đều là hoàng tử, vì sao chuyện gì ngươi cũng giành trước ta một bước? Lại nói… nếu ta nói với ngươi ta muốn làm hoàng đế, ngươi sẽ tặng lại trữ vị cho ta?”
Chử Thiệu Lăng cười buồn một tiếng, nếu không có Vệ Kích, nếu Chử Thiệu Dương chưa từng hại chính mình, nếu không có những chuyện phản bội đau đớn lúc trước, hắn sẽ.
Bất quá những lời này không cần nói cho Chử Thiệu Dương, cho dù nói, chỉ sợ Chử Thiệu Dương cũng sẽ không tin.
Chử Thiệu Lăng đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, lười cùng Chử Thiệu Dương nói tiếp, quay đầu phân phó ám vệ: “Động thủ đi.”
Aám ệ khom người, từ trong ngực cầm ra một bình sứ nhỏ đi về phía Chử Thiệu Dương, trái tim Chử Thiệu Dương run lên một cái, vừa giãy dụa vừa lui về phía sau, lạnh giọng: “Đây là cái gì? Chử Thiệu Lăng! Ngươi….”
Ám vệ trầm giọng: “Quang vương điện hạ yên tâm, đây là đoạn trường tán tốt nhất, uống một lọ này, không đến một chén trà nhỏ liền đi, không phải chịu tội gì.”
Ám vệ nói xong tiến đến nắm lấy cằm Chử Thiệu Dương, muốn rót xuống, từ sau khi bị bắt lại, Chử Thiệu Dương đã biết mạng mình khó giữ, vốn đã đoán trước việc này, còn muốn trước khi đi phải kiên cường một chút, không thể đến giờ phút cuối cùng còn để Chử Thiệu Lăng chê cười, ai ngờ được đến lúc này vẫn sợ hãi, run rẩy cầu xin: “Đại ca! Đại ca! Tha cho ta đi, ngươi lập tức liền đăng cơ, về sau ta không hại được ngươi, tha cho ta đi…. Ngươi đem ta đưa đến Vân Nam cũng được, ta sẽ không bao giờ trở lại, bây giờ thiên hạ đã là của ngươi, ta sống hay chết đều giống nhau a, đại ca….”
Chử Thiệu Lăng quay đầu trào phúng: “Vốn còn muốn để ngươi tự mình kết thúc, quả nhiên ngươi không có gan này, Chử Thiệu Dương… tôn nghiêm cuối cùng của hoàng tử ngươi cũng không cần sao?”
“Ta không cần! Ta không muốn chết! Đại ca, ta là đệ đệ ruột của ngươi a….” Chử Thiệu Dương khóc thành tiếng, “Mẫu hậu ở trên trời nhìn chúng ta đâu, ngươi đối xử với ta như vậy không sợ mẫu hậu sẽ thương tâm sao? Trước khi mẫu hậu ra đi ngươi đã từng thề a! Ngươi thề muốn chăm sóc bảo hộ ta cả đời! Chử Thiệu Lăng!! Ngươi quên rồi sao?!”
Chử Thiệu Lăng nghe thế lửa giận trong lòng càng lớn, cười lạnh: “Ngươi còn dám nhắc đến mẫu hậu? Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến mẫu hậu?! Ha hả…. Ngươi là đệ đệ ruột của ta, ta liền không phải là ca ca ruột của ngươi sao? Lúc ngươi muốn hại chết ta, như thế nào lại không nghĩ đến mẫu hậu?! Mẫu hậu ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ muốn ta nhanh chóng đưa tiễn ngươi!”
Chử Thiệu Lăng đến gần, lạnh lùng nhìn Chử Thiệu Dương: “An tâm ra đi đi, chờ sau khi ngươi chết ta sẽ tự mình đi Thái miếu tạ tội với mẫu hậu, mẫu hậu ở trên trời mấy năm nay có thấy được ngươi đối xử với ta như thế nào, cũng sẽ thông cảm cho ta….”
Chử Thiệu Lăng xoay người đi ra khỏi hầm, chỉ nghe các loại ác độc nguyền rủa từ miệng Chử Thiệu Dương không ngừng truyền ra, thanh âm thấp dần, chỉ qua thời gian một chén trà nhỏ đã không còn động tĩnh. Chử Thiệu Lăng khẽ nhắm mắt, đời trước Chử Thiệu Dương hại chết mình, đời này chính mình tự tay đưa hắn ra đi, nhân quả báo ứng, hai thế ân oán của hắn cùng Chử Thiệu Dương, xem như chấm dứt.
Ám vệ cũng ra khỏi hầm, khom người: “Điện hạ, đã xong việc, thi thể này….”
“Đốt đi, tro cốt… tùy tiện tìm một nơi chôn xuống là được.”
Chử Thiệu Lăng trở dài một hơi bước lên kiệu, Chử Thiệu Lăng nhớ đến tình hình vừa rồi, nhịn không được nở nụ cười, Lệ tần, Chử Thiệu Nguyễn, hoàng đế, Chử Thiệu Dương…. Mặc dù không phải chính mình tự mình ra tay, nhưng mỗi người bọn hắn, trước khi chết đều không ngừng nguyền rủa chính mình, những lời nói ác độc có Chử Thiệu Lăng không thèm để ý, chỉ là không khỏi có chút muốn cười, sát nhân phóng hỏa kim yêu đái, tư kiều phô lộ vô thi hài[Giết người phóng hỏa, tố tẫn chuyện xấu nhân lại đại phú đại quý ( Liên đai lưng đều là vàng ), sửa kiều bổ lộ, làm tốt sự người của lại lạc đắc hài cốt không còn. Những lời này là xuất từ hoàng tử hoa ca khúc — Sửa kiều bổ lộ, từ thị hoàng tử hoa viết – Nguồn: baidu], xem ra quả thật là như thế, bản thân bao nhiêu chuyện ác đều làm, lại nhận không biết bao nhiêu nguyền rủa, hiện giờ cũng không phải còn khỏe mạnh mà sống sao.
Chử Thiệu Lăng nhẹ xoa ấn dường, do dự một khắc nói: “Đổi tuyến dường, đi Thái miếu.”
Thân vệ ở ngoài kiệu thấp giọng khuyên:”Điện hạ… lúc đi ra đã muộn, hiện giờ lại đi Thái miếu, sợ là lúc về cửa cung đã đóng.”
“Không sao, đi thôi.”
Cùng vài người hoàng đế Lệ tần không giống, Chử Thiệu Dương nói thế nào cũng là đệ đệ ruột hắn đã từng yêu thương…. Trước giường bệnh của Lăng hoàng hậu, Chử Thiệu Lăng đã từng phát thề, muốn che chở Chử Thiệu Dương cả đời, không để cho hắn chịu một chút ủy khuất, nhưng cuối cùng lại không giữ lời.
Trong Thái miếu, Chử Thiệu Lăng cầm ba nén hương trong tay, cung kính lạy ba lần, sau khi dâng hương cho Lăng hoàng hậu, Chử Thiệu Lăng thẳng lưng quỳ gối trên bồ đoàn, nhìn bài vị trên hương án xuất thần, Hiếu Trang Thuận Thánh Lăng hoàng hậu, Chử Thiệu Lăng nhìn bài vị một lúc lâu không lên tiếng, hắn vốn muốn giải thích với Lăng hoàng hậu vài câu, nhưng hiện giờ, nhìn thấy bài vị Lăng hoàng hậu lại không biết nên nói cái gì, Lăng hoàng hậu ở trên trời có lẽ đã nhìn thấy hết đi, hắn không giết Chử Thiệu Dương, chỉ có thể dẫn đến kết quả là Chử Thiệu Dương giết hắn, Chử Thiệu Lăng không thể chết được, cho nên, người chết chỉ có thể là Chử Thiệu Dương.
Chử Thiệu Lăng nói không nên lời, chỉ lẳng lặng quỳ, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, Chử Thiệu Lăng cũng không biết chính mình đã quỳ bao lâu, chỉ biết qua một lúc bên ngoài truyền đến thanh âm, người hầu của Thái miếu ở ngoài điện nhẹ giọng nói: “Thái tử….”
Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt lên tiếng: “Cô muốn lễ bái Lăng hoàng hậu, đừng nói nhiều.”
Cung nhân kia dừng một chút, lại nói: “Thái tử, là Vệ Quốc công đến.”
Chử Thiệu Lăng quay đầu nhìn ra ngoài, Vệ Kích khoác áo khoác hồ cừu màu trắng, khom người: “Tuyết rơi nhiều, thần cung nghênh điện hạ hồi cung.”
Chử Thiệu Lăng đứng dậy đi đến bên ngoài, thấp giọng: “Ngươi đi ra làm cái gì?! Có lạnh hay không?”
Vệ Kích lắc đầu: “Thần không lạnh, điện hạ… đêm đã khuya, vì sao lại đến quấy nhiễu Lăng hoàng hậu an tĩnh?”
Vệ Kích cũng không biết Chử Thiệu Lăng đã gặp phải chuyện gì, chỉ dựa vào bản năng cảm thấy tâm tình Chử Thiệu Lăng rất không tốt, khiến cho Chử Thiệu Lăng đêm đã khuya như vậy còn đến Thái miếu, tất nhiên không phải là chuyện tốt.
Ngày mai là mười hai tháng chạp, chẳng lẽ vì là ngày giỗ của Lăng hoàng hậu? Vệ Kích buông mi mắt trầm giọng: “Điện hạ muốn tẫn hiếu, thần hiểu được, nhưng… làm cha mẹ, ai cũng muốn con cháu mình lúc nào cũng an bình vui vẻ, ngày mai là ngày giỗ của Lăng hoàng hậu, Lăng hoàng hậu ở dưới suối vàng mà biết, chỉ sợ sẽ không muốn khiến hạ chịu khổ quỳ trong miếu thế này.”
Chử Thiệu Lăng bật cười: “Ngươi hiện tại sao lại càng lúc càng ra vẻ người lớn, chỉ chuyên nói những lời như thế.”
Vệ Kích không đoán được tâm tư của Chử Thiệu Lăng lúc này, thấy Chử Thiệu Lăng nở nụ cười lại cố ý nói: “Hiện giờ thần cũng đã có hài tử, đương nhiên có thể hiểu được tâm tình người làm cha mẹ.”
Chử Thiệu Lăng không nhịn được bật cười, gật đầu: “Đúng, ta quên, ngươi cũng đã làm cha, thôi, nghe lời ngươi, cùng ta đi vào lạy mẫu hậu rồi trở về.”
“Điện hạ….” Vệ Kích do dự nói, “Thần đi vào đại điện… sợ là không hợp quy củ đi?”
Chử Thiệu Lăng thản nhiên nói: “Có cái gì không hợp quy củ, cứ đi vào.”
Vệ Kích sợ chọc giận Chử Thiệu Lăng, chỉ phải đi theo vào đại điện, cung kính cúi lạy Lăng hoàng hậu chín lần, Chử Thiệu Lăng quỳ gối trên bồ đoàn nhìn Vệ Kích vẻ mặt nghiêm cẩn cúi lạy, trong lòng nhẹ nói, mẫu hậu có nhìn thấy không, đây là Vệ Kích.
Sau khi lạy xong, Chử Thiệu Lăng đỡ Vệ Kích đứng dậy, hai người cùng ra khỏi Thái miếu lên kiệu, Vệ Kích vẫn còn lo lắng, kỳ thật hắn rất muốn hỏi Chử Thiệu Lăng làm sao vậy, nhưng lúc này sắc mặt Chử Thiệu Lăng đã trở lại như ngày thường, Vệ Kích sợ chính mình lỡ miệng một câu, sẽ lại làm cho Chử Thiệu Lăng không vui vẻ, do dự một khắc mới lên tiếng: “Điện hạ, ân… trời đã khuya, hôm nay trở về Vương phủ đi?”
Chử Thiệu Lăng gật đầu, nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Vệ Kích, trái tim khẽ nhói đau, cúi đầu hôn môi Vệ Kích, nỉ non: “Ta không sao, hôm nay chỉ là đột nhiên muốn nói mấy câu với mẫu hậu, nói xong thì thôi, không có việc gì.”
“Không có việc gì là được rồi, lại có việc gì… điện hạ cũng có thể nói với thần.” Vệ Kích lấy lòng hôn hôn môi Chử Thiệu Lăng, “Lăng hoàng hậu đã ngủ nhiều năm, làm sao lại có thể quấy nhiễu giấc ngủ của nàng như vậy? Có việc, nói với thần không phải càng tốt sao….”
Bên ngoài văng vẳng tiếng gõ mõ cầm canh, đã là giờ Tý canh ba, là mười hai tháng chạp.
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Hảo, về sau sẽ không lại như thế.”
Thật sự sẽ không lại như vậy, người cuối cùng đã được tự mình đưa đi, từ khi trọng sinh đến giờ, vừa đúng ba năm, đời trước người khác thiếu hắn, đến giờ phút này, hắn cũng đã đòi lại tất cả.
Sau này hôm nay, không cần lại báo thù, trong lòng hắn sẽ chỉ còn lại một mình Vệ Kích.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạo Quân
Chương 97
Chương 97