DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạo Quân
Chương 106

Sau khi vào thu, Chử Thiệu Lăng quả nhiên bắt đầu động thủ chỉnh đốn thương mậu (thương mại + mậu dịch), hiện giờ Chử Thiệu Lăng đã sửa lại lối đi thông thương giữa Đại Chử cùng Tây Di, mậu dịch của biên cương càng thuận buồm xuôi gió, từ đầu chỉ là một ít người bán hàng rong đi tới đi lui trao đổi các loại đặc sản, phương pháp này đem lại rất nhiều lợi nhuận, không đến một năm, nghiễm nhiên hình thành hệ thống, thậm chí đã có người bắt đầu bắt tay với quan lại biên cảnh, muốn đi cửa sau, may mắn quân thường trú biên cảnh chưa bị triệu hồi, quan viên địa phương cũng không dám thật sự động tay động chân.

Nguyên bản Vệ Kích cho rằng Chử Thiệu Lăng sẽ chế định pháp luật cho mậu dịch biên cảnh, không ngờ đến Chử Thiệu Lăng vừa đụng đến nơi này, liền điều tra việc buôn muối, kéo đến án buôn trà phía nam, giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, một chuyện tiếp một chuyện, so với khi đăng cơ, mấy tháng này Chử Thiệu Lăng còn vội hơn mấy lần.

“Pha cho trẫm một ly trà đặc.” Chử Thiệu Lăng đem tấu chương trong tay nhìn qua một lần, thấp giọng phân phó, “Truyền đi xuống, làm cho bọn họ….”

Chử Thiệu Lăng ngẩng đầu lên nở nụ cười: “Ngươi làm sao lại ở đâu? Vương Mộ Hàn đâu?”

Vệ Kích hơi khom người đưa chén trà cho Chử Thiệu Lăng: “Vương công công khuyên Hoàng thượng ngủ nhiều một lát, Hoàng thượng không nghe, Vương công công không còn cách nào, liền nhờ thần đến khuyên nhủ Hoàng thượng.”

Chử Thiệu Lăng kéo tay Vệ Kích, để hắn ngồi vào bên người, Vệ Kích nghiêng người tránh khỏi, cười nói: “Hoàng thượng luôn uống trà đặc như vậy không tốt, đây là trà Long Tĩnh thần pha cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nếm thử.”

Chử Thiệu Lăng tiếp nhận chén trà uống một hơi lại để xuống, như trước kéo Vệ Kích để hắn cùng ngồi, Vệ Kích từ chối không được chỉ phải thuận theo ngồi một góc, nơi này không phải tẩm điện, Chử Thiệu Lăng lại đang ngồi trên long ỷ, nhuyễn điếm bên trên cùng là màu vàng thêu bàn long, Vệ Kích sợ người nhìn thấy sẽkhông tốt, thấp giọng: “Lúc này mới giờ Dần, trời còn chưa sáng đâu, Hoàng thượng lại trở về nằm một lát đi, trước khi lâm triều thần lại gọi Hoàng thượng.”

Chử Thiệu Lăng nhu nhu ấn đường thấp giọng: “Không sao, tuy hai tháng này nhiều chuyện, nhưng luôn cảm thấy cả người so với lúc trước có tinh thần hơn…. A, ta chính là mệnh lao lực.”

“Phía sau cũng không còn chuyện vội vàng.” Chử Thiệu Lăng đưa tay xoe nhẹ tóc Vệ Kích, “Mấy ngày nay không thể cùng ngươi, trách ta sao?”

Vệ Kích mỉm cười: “Không dám, mỗi ngày đi theo Hoàng thượng nhìn tấu chương, thần cũng học được không ít thứ, ý của Hoàng thượng là… trà án đã có kết quả?”

Chử Thiệu Lăng gật đầu, cầm một phong thư trên bàn đưa cho Vệ Kích, Vệ Kích mở ra nhìn kỹ, trên thư có tên không ít người, trong có cũng có người Vệ Kích nhận thức, còn có vài câu nói, phía dưới cùng là dòng phê màu đỏ của Chử Thiệu Lăng, chỉ có một chữ: trảm.

Chử Thiệu Lăng vuốt vành tai Vệ Kích, cười: “Lại muốn thay người khác cầu tình sao?”

Vệ Kích lắc đầu: “Trà án liên lụy rất nhiều, hiểu biết của thần lại nông cạn, đi theo bên người Hoàng thượng nghe các đại thần trò chuyện nhiều ngày như vậy còn chưa hiểu rõ, không dám nói cái gì.”

Trong lòng Chử Thiệu Lăng thoải mái không thôi, cho đến bay giờ Vệ Kích đều tri kỉ như vậy, hắn hiền lành, nhưng cũng không phải kẻ nào cũng giúp, những chuyện Vệ Kích không hiểu rõ đều sẽ đúng mực không xen vào, sẽ không nhiều lời một câu mà khiến mình khó xử, Chử Thiệu Lăng nhẹ điểm ấn dường Vệ Kích: “Cả ngày cùng ta vào triều, tan triều còn muốn theo vào Nội các nghe một đám cựu thần cãi nhau, quan viên tam phẩm ngoài kia đều không biết nhiều như ngươi, như vậy còn không hiểu được?”

Vệ Kích lắc đầu: “Có đôi khi cảm thấy hiểu được, nhưng có khi lại thấy rất mơ hồ, không biết Hoàng thượng cùng các đại nhân đang nói cái gì.”

Chử Thiệu Lăng mỉm cười nhẹ giọng: “Xong việc này… mang ngươi ra ngoài chơi? Đi Thiên Thọ hành cung ở vài ngày?”

Vệ Kích nghĩ nghĩ lắc đầu: “Xem như thôi, Thái hoàng thái hậu đang bệnh, Hoàng thượng không tốt xuất cung.”

Nhắc đến Thái hoàng thái hậu, Chử Thiệu Lăng khẽ nhíu mày, thấp giọng: “Ngự y vô dụng, từ sau khi vào thu Thái hoàng thái hậu vẫn không ngừng uống thuốc, bệnh tình lại không chút khởi sắc, nếu không phải Thái hoàng thái hậu khuyên nhủ, ta thật muốn giết sạch ngự y….”

Vệ Kích đặt tay lên tay Chử Thiệu Lăng, ôn nhu an ủi: “Không phải Chương ngự y đã đi bắt mạch cho Thái hoàng thái hậu sao? Chương ngự y y thuật cao minh, là diệu thủ hồi xuân.”

Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Hy vọng đi.”

Nói là nói như vậy, ngay cả viện phán thái y viện đều không có biện pháp, Chương thái y dù thế nào cũng không thể đưa ra phương thuốc tốt hơn, Thái hoàng thái hậu lại lớn tuổi, các ngự y không dám dùng thuốc mạnh, phương thuốc đến giờ đều là lấy bổ dưỡng làm chủ, không có tác dụng lớn gì.”

Vệ Kích nghĩ nghĩ: “Vẫn là… tìm thêm các loại thuốc bổ cho Thái hoàng thái hậu đi, thần nhớ rõ hôm Trung thu Lễ bộ Ngụy đại nhân còn đưa thần một hạp tổ yến vàng, tỉ lệ không tồi, lúc ấy thần đã để trong kho của Càn Thanh cung, sau khi tan triều Hoàng thượng liền sai người đưa đi đi thôi.”

Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Ngươi có tâm, một lát ta sẽ đưa đi.”

Sau khi lâm triều, Chử Thiệu Lăng đi Từ An điện thỉnh an, quả nhiên đem theo tâm ý của Vệ Kích, Thái hoàng thái hậu nhìn thoáng qua, cười nói: “Ai gia cũng không thiếu mấy thứ này, ngươi giữ lại dùng đi thôi.”

“Biết Hoàng tổ mẫu không thiếu thứ gì.” Chử Thiệu Lăng tiếp nhận chén thuốc Tôn ma ma đưa đến tự mình giúp Thái hoàng thái hậu uống thuốc, thấp giọng, “Lập tức liền đến mùa đông, Tôn nhi đã dặn dò phủ Nội vụ, năm nay địa long ở Từ An điện đốt trước một tháng, hiện giờ sức khỏe Hoàng tổ mẫu không tốt, không thể chịu lạnh.”

Uy xong dược, Chử Thiệu Lăng đặt chén thuốc ở một bên, lấy khăn đến lau khóe miệng giúp Thái hoàng thái hậu, mỉm cười: “Chỉ là sợ Hoàng tổ mẫu sẽ bị nóng, đến lúc đó chỉ cần uống trà là được.”

Thái hoàng thái hậu mỉm cười: “Biết, mấy ngày nay ai gia cảm giác có điểm khá hơn…. Ai gia còn nghĩ, năm trước bởi vì tang sự của phụ hoàng ngươi, năm nay cũng không rất tốt, không bằng năm nay liền mời các lão Vương gia trở về hoàng thành, khiến cho náo nhiệt một chút.”

“Liền theo lời Hoàng tổ mẫu đi.” Chử Thiệu Lăng nghĩ nghĩ nói, “Ngày mai ta cho người truyền tin đến đất phong của các lão Vương gia, thỉnh bọn họ mang theo gia quyến lại đây, chờ cuối năm lại mời Tĩnh Quốc công phủ, Tử Quân hầu phủ còn có An Khang Hầu phủ đều tiến cung, cùng Hoàng tổ mẫu qua năm mới.”

Thái hoàng thái hậu cười: “Làm sao lại vội vã như vậy, đúng rồi, nói đến phủ Tử Quân hầu… ai gia mơ hồ nghe nói, Vân nha đầu không tốt?”

Chử Thiệu Lăng dừng một lát, cười: “Nói cái gì đâu? Biểu muội rất tốt, không phải hôm lễ Chức Nữ còn làm một túi thêu cho Hoàng tổ mẫu sao? Hoàng tổ mẫu yên tâm.”

“Ai gia bị bệnh, không bị mù, việc này còn muốn giấu diếm ai gia sao?” Thái hoàng thái hậu thở dài, “Sức khỏe của Lăng Vân ai gia cũng biết, còn không bằng ai gia đâu, lần trước mẹ nàng đến thỉnh an, ai gia chỉ mới hỏi một câu đã đỏ mắt, ai gia không lại hỏi, cũng biết là lại không tốt, đứa nhỏ đáng thương, nguyên bản nên được hưởng phúc.”

Thái hoàng thái hậu lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Hiện giờ rốt cuộc làm sao? Thái y nói gì? Còn có thể cứu sao? Ngươi trả lời ai gia một câu chắc chắn.”

Chử Thiệu Lăng mím môi, lời chắc chắn? Lăng Vân nửa tháng trước đã đi, làm sao lại có thể nói cho Thái hoàng thái hậu, Chử Thiệu Lăng nghĩ nghĩ: “Quả thật không tốt bằng trước kia, ta cũng ban thưởng ngự y, phần sau đành phải nhìn biểu muội, dù sao cũng còn trẻ, uống thuốc một thời gian có lẽ sẽ tốt lên.”

Thái hậu thở dài: “Lăng Vân ở nhà ngoại tổ ngươi rất được sủng ái, từ nhỏ bởi vì ốm đau mà không ngừng dùng thuốc, như vậy đến giờ còn không tốt lên, cho dù bây giờ có ban thưởng ngự y cũng vô dụng, ai… Đứa nhỏ đáng thương.”

Chử Thiệu Lăng cười: “Cũng không tệ như vậy, là ai nói bừa bên tai Hoàng tổ mẫu, khiến Hoàng tổ mẫu không thể tĩnh dưỡng?”

Thái hoàng thái hậu vỗ nhẹ mu bàn tay Chử Thiệu Lăng sẳng giọng: “Ngươi đừng trút giận lên nô tài, ngươi không nói cho ai gia cái gì, người khác nói cho ai gia không lẽ ngươi còn muốn trừng phạt? Lại nói, cũng không phải nô tài.”

Chử Thiệu Lăng bị Thái hoàng thái hậu nói trúng ý nghĩ, mỉm cười: “Tôn nhi chỉ là hỏi một chút.”

“Ai gia còn không biết ngươi nghĩ gì sao.” Thái hoàng thái hậu miễn cưỡng tựa trên gối mềm, chậm rãi nói, “Sắp đến ngày giỗ của phụ hoàng ngươi, ngươi dặn dò phủ Nội vụ làm thế nào thì làm đi… Ai gia không trông nom nổi.”

Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Là, quay đầu liền dặn dò bọn họ.”

Nhắc đến tiên đế, hai người lại im lặng một lúc, Thái hoàng thái hậu là bởi vì tiên đế lúc đó mà sức khỏe sa sút, sau vẫn không bồi dưỡng lại được, hiện giờ người đều đi một năm, Thái hoàng thái hậu nhớ đến vẫn không khỏi bực mình, khoát tay nói: “Không nói đến cái gì.”

Chử Thiệu Lăng vội vàng suy nghĩ chuyện khác giúp Thái hoàng thái hậu thả lỏng tâm tình, hai tổ tôn trò chuyện một canh giờ, đến tận lúc Tôn ma ma thúc giục Thái hậu nghỉ ngơi Chử Thiệu Lăng mới rời đi.

Chử Thiệu Lăng vừa trở lại Càn Thanh cung, Vệ Kích đã tìm đến, vội vã hỏi: “Hoàng thượng, hôm nay lúc thần tuần tra đi ngang Bích Đào uyển, thấy có người đang dọn dẹp thay đổi nơi đó, thần hỏi, nói là lệnh của Hoàng thượng, Hoàng thượng… Bích Đào uyển là nơi Hoàng thượng ở từ nhỏ, sao lại phá đi?!”

Chử Thiệu Lăng thầm thở dài, quả nhiên không thể tiền trảm hậu tấu, vừa mới ứng phó xong Thái hoàng thái hậu, quay đầu lại muốn lừa gạt bảo bối nhà mình, Chử Thiệu Lăng kéo Vệ Kích ngồi xuống nhẹ giọng: “Chuyện không có gì, nhìn ngươi gấp….”

“Bọn họ muốn phá Bích Đào uyển, làm sao thần có thể không gấp!”

Chử Thiệu Lăng bật cười: “Mặt đều dỏ lên, thôi, chuyện là thế này…. Ta nghĩ vườn ngự uyển để không cũng uổng phí, chi bằng thu thập cho ngươi dọn đến, chỉ là nơi đó vốn là vườn ngự uyển của hoàng tử, nếu để cho ngươi dọn vào có chút không hợp lễ, nếu đã thu thập, Bích Đào uyển nhiều năm chưa tu sửa, vừa lúc để bọn họ cũng thu dọn một lần.”

Vệ Kích sửng sốt: “Để thần ở? Hoàng thượng… không phải thần ở Càn Thanh cung sao?”

“Không phải….” Chử Thiệu Lăng dở khóc dở cười, “Đương nhiên ngươi vẫn ở đây, chỉ là đem vườn ngự uyển phân cho ngươi mà thôi, không phải cho ngươi dọn ra đó.”

Vệ Kích càng mơ hồ: “Thần cũng không dọn vào, vì sao phải tốn công? Nếu để cho Gián ngôn quan biết, lại muốn ầm ĩ một hồi.”

Chử Thiệu Lăng thầm thở dài, việc này không cách nào nói cho Vệ Kích, hắn đương nhiên không muốn đưa một cung cho Vệ Kích dọn ra, nhưng nếu Vệ Kích ở trong cung có một sân của mình, này thể hiện rất nhiều ý tứ, có thể ở trong cung đều là thân phận cực kỳ tôn quý, lại là người có quan hệ chặt chẽ với Hoàng đế, chính mình đưa Vệ Kích lên vị trí này, tất nhiên sẽ có Ngự Sử lên tiếng, Chử Thiệu Lăng đã sớm dự liệu, cũng đã sớm có biện pháp bác bỏ.

Có vài chuyện cần phải âm thầm tiến hành, trước hết để cho Vệ Kích có được một vị trí trong cung, chuyện tiếp theo cũng sẽ dễ làm một ít, chuyện Chử Thiệu Lăng cần làm quá mức kinh thế hãi tục, hắn muốn dùng thời gian vài năm chậm rãi thực hiện, kết quả tốt nhất là đến cuối cùng, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Tất nhiên chuyện này không thể nói thẳng cho Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng nghĩ nghĩ, lại tiếp tục lừa dói: “Không phải trước đó vài ngày có Ngự Sử dâng tấu, nói ngươi ở trong Càn Thanh cung không hợp lễ nghi sao? Hiện tại cho ngươi dọn ra, bọn họ còn muốn nói cái gì?”

Vệ Kích bật cười: “Này lại càng không hợp lễ!”

“Vệ Quốc công muốn tùy thời hộ giá, có ý kiến gì?” Chử Thiệu Lăng sớm chuẩn bị tốt lý do, “Hoàng ngự uyển của hoàng tử cách xa hậu cung, không có việc gì, sau khi cải tạo Bích Đào uyển chỉ để lại một cửa chính, người bên trong chỉ có thể từ chính diện đi ra, lại không thông đến hậu cung, dâm loạn hậu cung cái gì hoàn toàn không cần lo lắng.”

Chử Thiệu Lăng sợ chưa đủ dọa Vệ Kích, lại thấp giọng: “Sao ngươi không nghĩ đến, nhiều vườn ngự uyển như vậy, vì sao lại phân Bích Đào uyển cho ngươi?”

Vệ Kích không phụ lòng Chử Thiệu Lăng mà hỏi tiếp: “Vì… vì sao?”

Chử Thiệu Lăng ôm lấy Vệ Kích, nhẹ hôn hắn, thở dài: “Là ai nói với ta, mười ba tuổi lần đầu tiên tiến cung, là khi đi qua Bích Đào uyển mà thấy được ta?”

Vành mắt Vệ Kích liền đỏ lên.

Chử Thiệu Lăng thấp giọng: “Bích Đào uyển là nơi ta ở từ nhỏ đến lớn, càng là nơi chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, ta đem nó tặng cho ngươi, không tốt sao?”

Vệ Kích rốt cuộc không từ chối được, gật đầu: “Thần… tạ Hoàng thượng ban thưởng.”

Chử Thiệu Lăng mỉm cười, thừa dịp Vệ Kích cảm động ôm người thân thiết một hồi….

Đọc truyện chữ Full