Mang theo một hòm thuốc trắng, một bác sĩ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, mắt nhìn nam nhân vẫn đang hôn mê trên giường, nhẹ nhàng đặt hòm thuốc lên bàn, thuận tiện đưa tay lên mở công tắc điện của bóng đèn.
Ánh sáng xua tan đi bóng đen hắc ám, nam nhân trên giường cũng vì thế mà có dấu hiệu tỉnh lại. Lông mi cong dài run nhè nhẹ tựa như một cách bướm, nhẹ nhàng bay mất khi nam nhân mở mắt ra dù trong ấy bây giờ tràn ngập sự mê mang.
Ngồi ở bên giường, vừa thấy Chu Mặc tỉnh lại, vị bác sĩ với tay đến muốn xem tình trạng của hắn. Nhìn thấy thế đồng tử mắt Chu Mặc ngay tức thì co rút lại, giống như là nhìn thấy quái vật vội vàng co rụt người lại, trong đôi mắt sáng lộ ra rõ vẻ sợ hãi.
“Ta là bác sĩ.” Thấy nam nhân phản ứng kịch liệt như vậy, vị bác sĩ cũng không có đem tay thu về, mà nói, “Đầu của ngươi bị thương, ta tối hôm qua có dùng miếng vải băng lại, hiện tại ngươi có thể cho ta đem nó tháo xuống được không? Ta cần thượng dược một lần nữa.”
“Ta. . . . . đang ở đâu?” Tiếng nói phát ra khàn khàn, nam nhân bộ mặt lập tức ảm đạm xuống, giống như đang nhớ lại điều gì.
“Nơi này là nhà của Lục tiên sinh, hôm qua hắn mang ngài về đây. “Thấy ánh mắt của nam nhân tràn đầy ngạc nhiên cùng hoảng sợ, vị bác sĩ tiếp tục bình thản nói, “Thỉnh ngài cho ta đem miếng vải tháo xuống?”
Chu Mặc sửng sốt một chút, sờ sờ lên đầu mình, mặt trên quả nhiên là băng một miếng vải.
Đại khái. . . . . . là tối hôm qua bị đập mạnh.
Nói cách khác, chuyện tối qua không phải là mộng.
Nam nhân có chút hỗn loạn, nhưng vẫn là ngồi yên cho bác sĩ tháo băng ra: “Ta khi nào thì có thể đi?”
Một bên cuối đầu lấy miếng vải mới, bác sĩ vừa nói : “Ngươi thật lợi hại, Lục tiên sinh từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh qua.” Nói xong, bác sĩ hướng Chu Mặc vẫn vẫy vẫy tay: “Lại đây ta giúp ngươi băng lại.”
Chu Mặc tiến đến nhưng không gần sát quá với vị bác sĩ, một bên giúp hắn băng lại vết thương một bên bác sĩ vừa nói: “Bụng hắn nơi bị ngươi đạp bầm một mảng thật lớn.”
“Hừ ——” Chu Mặc hừ lạnh một tiếng, “Hắn xứng đáng bị thế.” Nếu có thể, hắn sẽ cố dùng sức đá thật mạnh vào chỗ đó, đem cái thứ xâm phạm mình kia hủy đi biến nam tử thành một thái giám.
Vị bác sĩ nhìn vào mắt nam nhân, thượng dược lên vết thương rồi băng lại, từ trong hộp thuốc lấy ra một lọ dược, làm tất cả xong thì thu dọn đồ dời đi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Chu Mặc giữ vị bác sĩ lại, “Ta chừng nào thì có thể đi?”
Vị bác sĩ không nói, lập tức đi đến cửa sổ kéo cái màn nặng dài đến sát đất ra. Ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi vào khắp căn phòng, điều này làm cho Chu Mặc có một chút không thích ứng. Nam nhân nhắm mắt lại tránh né ánh sáng chói chang, bên tai lại vang lên tiếng nói trầm ổn của vị bác sĩ: “Nhìn bên ngoài xem, ngươi cảm thấy mình đánh Lục tiên sinh ra nông nỗi này thì liệu ngươi có rời đi được không?”
Dần dần thích ứng với ánh trời, Chu Mặc mở to hai mắt nhìn cảnh sắc xung quanh: một mảng rừng rậm mờ tịt. Hắn không phải đang ở PUB, cũng không có ở trong thành phố, nam nhân bỗng như ngây ngốc nhìn quang cảnh xa lạ bên ngoài.
Đi tới cửa bác sĩ quay đầu lại đối với nam nhân nói : “Lục tiên sinh chốc nữa sẽ tới đây, ta cho ngươi một lời khuyên, không nên kháng lại ý nguyện của hắn.”
“Phanh ——” Tiếng đóng cửa lạnh nhập vào óc của nam nhân, Chu Mặc vẫn còn đang ngồi ngẩn người trên chiếc giường trắng lớn, lúc này hắn không biết có phải mình đang mơ hay không. Hắn lần lượt nhìn chăm chú vào mỗi ngóc ngách ở trong phòng, như đang muốn tìm một đồ vậy gì đó quen thuộc.
Chính là —— không hề có thu hoạch.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm có thể nhận ra linh hồn hắn đang run rẩy, nam nhân đem mặt mình vùi vào lòng bàn tay, nhưng lúc đó hắn nhận ra.
Hắn – Chu Mặc, con mẹ nó cư nhiên lại bị trói.
Thu mình lại ở trên giường, Chu Mặc có chút ngẩn người nhìn ra ngoài của sổ. Hôm nay thời tiết hình như rất tốt, giống như là hắn đang ở trong một biệt viện thưởng thúc ngày nghỉ, mà không phải bị người thi bạo rồi sau đó nhốt ở đây.
Nhưng thật không giống với những gì mà phim điện ảnh thường miêu tả: nơi giam giữ u ám ẩm thấp, những bộ mặt dữ tợn độc ác, ngoài cửa sổ mưa cùng sấm nổ dữ dội, không trung giống như cũng bị xé rách để lộ ra một không gian quỷ dị cùng thê thảm.
Hắn sẽ bị xử trí như thế nào đây? Nam nhân bắt đầu miên man suy nghĩ, có phải là giống như trong phim bị đánh đến tàn tật, hoặc là bị cả đời nhốt để người ta độc chiếm, hoặc là bị bán sang Thailand làm nam kỹ, có phải là vậy không?
“Ngươi cảm thấy sau khi đánh Lục tiên sinh thì ngươi sẽ rời khỏi được sao?”
Nhớ tới lời nói của vị bác sĩ, Chu Mặc thở dài, chẳng lẽ hắn sẽ nhốt mình cả đời ở đây sao?
“Ba” Tiếng mở của nhỏ làm bừng tỉnh không khí tĩnh lặng, nhưng Chu Mặc thì vẫn còn trầm tư suy nghĩ.
Lục Hoa Thiên đi vào lại bắt gặp nam nhân đang trâm tư đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cũng liền đứng ở cửa ngắm nhìn nam nhân đêm qua bị mình thi bạo.
Không tính đến vẻ nam tính, nhưng nếu dùng đến hai từ “xinh đẹp” để nói thì quả thật là không có sai, trừ bỏ dáng người và làn da vô cùng tuyệt vời ấy tuy rằng có chút điểm lão, nhưng tối hôm qua lại mê hoặc hấp dẫn hắn.
Sự thật chứng minh, thứ Lục Hoa Thiên thưởng thức qua luôn luôn không tồi.
Ánh mắt ấm áp chưa từng có liếc nhìn hạ thân cùng cái lưng lõa lồ của nam nhân. Trên người hắn còn lưu rõ tất cả dấu vết của một đêm điên cuồng, cảm thấy yết hầu có chút khô nóng, Lục Hoa Thiên cố gắng khống chế dục vọng.
“Ngươi muốn ăn cái gì?” Lục Hoa Thiên đột nhiên nói làm cho nam nhân có chút giật mình, giống như một con nai đang bị chấn động khi dừng trước mãnh thú, khẽ xoay người lôi kéo một góc chăn, đôi mắt cảnh giác trừng nhìn Lục Hoa Thiên.
Con nai này có chút phòng bị hơi thái quá.
“Làm ơn cho ta đi.” Nam nhân âm thanh có chút khàn khàn làm Lục Hoa Thiên khẽ nhắm mắt lại. Tối hôm qua bởi vì dược mà quan hệ, Chu Mặc đến cuối cùng đã hoàn toàn mất đi ý thức để mặc cho dục vọng cắn nuốt lý trí, mà âm thanh nam tính suốt cả đêm đều biến thành thanh âm phóng đãng vô cùng.
Với giọng nói run rẩy như hiện tại hoàn toàn không giống nhau.
“Công việc của ngươi ta sẽ giúp ngươi thôi nó.” Lục Hoa Thiên đi đến bên cạnh bình nước, rồi trở lại với một ly nước trên tay đưa lên trước mặt rồi trừng mắt nhìn hắn, “Làm trơn cổ họng lại đi.”
Chu Mặc không thể tin được nhìn chằm chằm là nam tử, đôi môi có chút khô nứt phát run: “Ngươi. . . . . . giúp ta thôi việc?”
“Uống nước.” Ngồi lên giường, Lục Hoa Thiên nắm lấy cằm nam nhân đem ly nước hướng tới. Người kia đột nhiên phẫn nộ đem ly nước đẩy ra, nước trong ly đổ hết xuống đất.
“Ngươi con mẹ nó biến thái! Kẻ điên! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? ! Ngươi muốn thế nào?!” Thi bạo với hắn đã là quá tàn nhẫn rồi, vì cái gì còn muốn hủy đi sự nghiệp của hắn. Hắn vất vả nhiều năm như vậy mới có dược chỗ đứng trong công ty, vậy mà nam tử trước mặt lại nói một câu cực kỳ đơn giản: thôi việc.
Chu Mặc tức giận đứng dậy muốn đá Lục Hoa Thiên, người sau nhanh chóng đem nam nhân gắt gao đặt ở trên giường: “Ta muốn ngươi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Lang
Chương 38: Cảnh khốn cùng của kẻ tù tội
Chương 38: Cảnh khốn cùng của kẻ tù tội