Editor: Violet
Beta – reader: Chuotbong
Thế giới quá nhỏ, xuất môn lại gặp được nhân, nhưng cũng thật lớn, vừa về đến nhà đã thấy bóng dáng của người kia tiêu thất đi mất.
Vận mệnh giống như con sông, chảy xuôi ngàn núi, chảy xuôi năm tháng, chung quy vẫn là đổ ra biển xanh.
Vận mệnh con sông chỉ là xuôi theo từng ngọn núi, từng năm tháng, con người thì khác, đã bỏ qua sẽ hối hận cả đời. . . . .
Người kia, thật sự, thật quá ngu ngốc khi bỏ qua cho ngươi, trong khi ngươi không hề cảnh giác.
“Chính là mỗi ngày ngươi nấu cơm cho ta ăn, cũng không đủ tiền trả một lần trị liệu.” Ngón tay có chút lạnh lẽo chạm vào má của người đang ngủ say, Mile khẽ cười, đôi mắt xanh phản chiếu hình ảnh của nam nhân đang nằm ngủ.
Ngủ trông thật bình an, giống như là rất an tâm, không hề phòng bị.
“Ngu ngốc. . . . . .” Cảm xúc hỗn tạp không biết là có phải đang sinh khí hay không mà lại nở một nụ cười.
Vui cười vì nam nhân tin tưởng vào mình, nhưng lại sinh khí vì nam nhân kia một chút đề phòng cũng không có.
Nhìn Chu Mặc trong mộng mà mấp máy, nam tử nhìn vào hai phiến môi kia, cảm thấy có chút không tệ, đôi môi có chút nhợt nhạt, không biết từ lúc nào đã bất giác hôn lên nó, cuốn lấy lưỡi nam nhân, dây dưa không rõ.
Chờ đến lúc phát hiện ra chính mình đang hôn lên môi của Chu Mặc, Mile hí mắt cười trước dục vọng của chính bản thân mình, thẳng đến khi nam nhân trên giường có chút khó chịu thở dốc mới lưu luyến rời đi, nhưng vẫn là dùng lưỡi liếm liếm lên môi nam nhân như đang ăn kẹo.
Như vậy. . . . . . cũng không đủ thỏa mãn a.
Ánh mắt tham lam nhìn xuống cổ áo mở rộng của nam nhân, trong mắt Mile hiện ra một tia giảo hoạt, cúi đầu xuống hôn cắn lên xương quai xanh quyến rũ, thẳng đến khi nơi đó hiện ra một dấu hôn màu đỏ mới vừa lòng buông ra.
“Cái này là tiền phí, ha hả.”
“Thực xin lỗi! Ta về muộn!” Nam nhân vội vàng chạy đến bàn ăn ở ban công thở phì phò, nam tử kia vì đợi hắn mà đã uống rượu không ít.
.
Vừa chạy đến nam nhân đã nhanh chóng ngồi xuống ghế, cướp lấy ly rượu bên cạnh Phí Nhĩ Đức uống một hơi, rượu cay đột ngột tiến vào trong như đốt cháy yết hầu của nam nhân, làm hắn đột nhiên ho sặc sụa.
“Ngươi chậm một chút, chạy nhanh như vậy, vừa ngồi xuống liền uống rượu.” Đứng lên vỗ vỗ lưng Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức cười lấy cho nam nhân ly nước, khóe mắt lơ đãng nhìn vào nơi cổ áo mở rộng của nam nhân, cũng thấy rõ trên xương quai xanh kia hiện lên rõ một dấu hồng ấn.
“Khụ khụ!” Yết hầu vẫn chưa hết vị cay của rượu, nhận lấy ly nước từ tay Phí Nhĩ Đức, có chút nén giận nói, “Ngươi tại sao lại uống loại rượu cay đến như vậy.” Theo như trí nhớ thì Phí Nhĩ Đức là một người thích uống rượu có vị ngọt, chứ không có cay đến khó chịu như ngày hôm nay.
“Tương tư rất khổ, lấy rượu giải sầu.” Cúi đầu cười yếu ớt che giấu đi sự mất tự nhiên của mình, Phí Nhĩ Đức lấy một ly rượu uống xuống, rượu cay nóng như chính tâm tình của mình, cổ họng có chút nóng bỏng cùng đau đớn nhưng không làm vơi đi được sự bất an cùng nghi hoặc.
Không có chú ý tới hành động mờ ám của Phí Nhĩ Đức, tâm trạng của Chu Mặc đang cực kì hưng phấn, hắn không ngờ chỉ một lần trị liệu lại có thể tiến bộ đến vậy. . . . . .
Nếu nói ngay từ đầu là hắn đối với Mile có chút không tin tưởng, thì lại phát hiện ra sau khi thức dậy, sự nghi hoặc đó đã tiêu trừ được phân nửa.
Mặc dù lúc đang ở nhà Mile nấu cơm đột nhiên bị cường hôn, tâm tình từ tức giận mà chuyển sang vui sướng, hắn cư nhiên không có vì Mile cường hôn mà sinh ra chán ghét, càng không có phản kháng lại.
Lúc sau hắn lại nhất thời cao hứng ôm lấy Mile mà hôn thêm vài cái, nếu như không phải người đó đột nhiên cười thì hắn sẽ lầm tưởng Mile chính là Phí Nhĩ Đức, mà sẽ cùng người đó thực nghiệm ngay một số thứ.
Giống như ở sâu trong bóng đêm bỗng dưng tìm được một tia sáng cứu thoát, Chu Mặc quyết bắt lấy không buông tay.
Loại khoái hoạt này, hắn như thế nào không muốn cùng tình nhân chia sẻ, lúc này tâm tình của hắn đang rất thoải mái, làm cho Phí Nhĩ Đức ngồi đối diện cũng có thể dễ dàng nhận ra được sự hưng phấn của nam nhân.
“Tâm tình không tồi, gặp được chuyện gì tốt sao?” So sánh với biểu tình hưng phấn của Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức nở ra một nụ cười ảm đạm cứng ngắc, nhưng chính là nam nhân cũng không có phát hiện ra.
“Không có gì.” Cúi đầu cười, Chu Mặc lắc lắc đầu, mắt nhìn đến bàn cơm tinh xảo cùng với ánh nến, thứ ánh sáng nhu hòa – ngọn nến – làm màn đêm thêm lãng mạn, loại không khí này thật sự làm cho hắn có chút say.
Nhớ đến trước kia đều là người khác hôn hắn, tình yêu cũng không phải đơn phương trả giá cùng nhận, được hưởng thụ sự chăm sóc âm cần của Phí Nhĩ Đức, nam nhân cũng luôn khát vọng biểu đạt tình yêu của chính hắn, mà người đang say trong bóng đêm kia đột nhiên giật lấy tay nam nhân mà hôn lên.
“Phải không. . . . . .” Nhưng thấy tâm tình của nam nhân, một câu hỏi hình thành ban đầu đã biến đi đâu mất, Phí Nhĩ Đức cúi đầu uống rượu không muốn nói tiếp.
Không khí bỗng nhiên có chút lạnh xuống, Chu Mặc cứ tưởng câu trả lời của chính mình làm cho nam tử kia không vui, liền vừa cười vừa nói: “Không có cái tên Lục Hoa Thiên đáng ghét kia khiến tâm tình ta thật vui.”
“Ha hả, ngươi sao lại ghét hắn đến như vậy?” Nhắc tới người kia, tâm tình Phí Nhĩ Đức càng trầm xuống, nhưng khi nói chuyện với nam nhân lại không hề để lộ ra một chút nào.
Chu Mặc đang muốn nói xấu Lục Hoa Thiên thêm, di động đột nhiên đổ chuông, quay đầu cười xin lỗi Phí Nhĩ Đức, nam nhân đi đến ban công nghe điện thoại.
“Uy, nhĩ hảo.”
“Ân, đúng vậy, ngày hôm qua là ta gọi điện đến.”
“Phải, là Mile.”
“Không có tin tức sao? Ân. . . . . . Đã biết, nếu có thêm thông tin về cha mẹ hắn, phiền ngài cho tôi biết, cám ơn.”
Chu Mặc nói điện thoại âm thanh rất nhỏ, Phí Nhĩ Đức nghe không được rõ lắm, chỉ có thể nghe thoáng được vài từ, mà trong đó. . . . . . dường như có nói đến tên một người.
“Ai?” Phí Nhĩ Đức lơ đãng hỏi.
“A, là môt bệnh viện tư nhân.” Tùy tiện nói, Chu Mặc rất nhanh chuyển sang một đề tài khác, “Bữa ăn hôm nay thật không tồi, cảnh đêm lại đẹp, ngươi còn chưa muốn ăn sao? Ta thật sự là đói muốn chết rồi.”
“Ân, trước tiên là món thịt bò, còn đây là tôm hùm nướng bơ.” Khóe mắt liếc nhìn Chu Mặc đem cái di động màu đen cất vào trong túi, muốn cho tâm trạng bình thường lại nhưng đầu óc lại cãi lại chủ nhân, một giọng nói chợt vang lên trong đó.
“Bất quá. . . . . . Cuối cùng hỏi ngươi một vấn đề, cùng nam nhân trên giường cảm giác thế nào? Ha hả, vấn đề này ngươi không cần trả lời, bởi vì trước ngươi, ta đã biết đáp án . . . . . .”
Phí Nhĩ Đức cố làm cho mình quên đi những lời nói đó, nhưng sự thật lại đi ngược lại với mong muốn của nam tử, những lời đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
“Cám ơn. . . . . .” Bị âm thanh kia cắt đứt dòng suy nghĩ, Phí Nhĩ Đức vừa mới ngẩng đầu lên, một đôi môi mềm mại đột nhiên đặt xuống miệng hắn.
Đối phương tựa hồ mang theo một chút ngây ngô, cùng một chút kích động ngọt ngào, có chút ngu ngốc đưa đầu lưỡi vào bên trong miệng của Phí Nhĩ Đức, nhưng chỉ là liếm mút nhẹ nhàng.
Nhưng rất nhanh, sự kì vọng của Chu Mặc dần dần tan biến khi hắn phát hiện ra Phí Nhĩ Đức thờ ơ với nụ hôn của hắn, giống như hắn đang hôn một khối băng, sự hưng phấn của nam nhân cũng vì thế mà bị dập tắt, cả người giống như đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Lang
Chương 57: Hiểu lầm
Chương 57: Hiểu lầm