DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 43: Biến hóa

Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [43] Biến Hóa

******

Hạ Trạch hơn một tháng trước từng hỏi Từ Dương ngồi cùng bàn một vấn đề: một người vì cái gì lại muốn hại một người khác?

Khi đó đáp án của Từ Dương là xung đột lợi ích. Cũng áp dụng lý do này lên người Thẩm Gia Thạch thì không có ai vô duyên vô cớ muốn giết cậu ta. Hiển nhiên là Thẩm Gia Thành cùng đối phương có xích mích, cũng tức là đắc tội ai đó mà Trì Dĩ Hoành nói.

Hạ Trạch từ lúc nhìn thấy Thẩm Gia Thạch gặp chuyện không may đến trở về Trì gia, một đường trở về đầu óc cứ thực hỗn loạn. Lúc là tình cảnh mình trước khi chết vô lực nằm nơi đó, nhìn chiếc xe tải từng chút nghiền qua người, lúc là người đàn ông xa lạ nhảy từ trên xe xuống cúi người xem xét hơi thở Thẩm Gia Thạch. Trong tình trạng hỗn loạn đó, cậu căn bản không biết mình nghĩ cái gì. Thẳng đến khi ngồi ở đây, trong hoàn cảnh quen thuộc, cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người Trì Dĩ Hoành, tất cả đều trấn an Hạ Trạch, làm cậu tỉnh táo hẳn.

Theo lời Trì Dĩ Hoành suy nghĩ, Hạ Trạch kinh nghi trừng to mắt. Nếu nói Thẩm Gia Thạch đắc tội ai, phàm là người từng xem qua mớ tin tức kia đều khẳng định là Hạ gia. Chẳng lẽ là bác hai? Kia đời trước lẽ nào cậu chết cũng là… Hạ Trạch không dám nghĩ tiếp.

“Là bác hai sao?” Hạ Trạch càng muốn hỏi là có thể nào là phụ thân không hơn?

Suy đoán này làm ánh mắt Hạ Trạch có chút bất an, trông mong nhìn Trì Dĩ Hoành. Trái tim anh liền mềm nhũn, trong đầu hiện lên lời Hạ Trạch nói lúc sáng. Cậu không muốn bị cất trong lọ thủy tinh, cái gì cũng không biết, sống hệt một kẻ ngốc. Kỳ thực Hạ Trạch rất thông minh, chính là chưa có ai nghiêm túc dạy dỗ cậu.

Nghĩ vậy, Trì Dĩ Hoành vốn chỉ tùy ý đổi chủ đề, hiện giờ liền kiên nhẫn hỏi: “Vì cái gì lại nghĩ vậy?”

Trì Dĩ Hoành không trực tiếp trả lời là phải hay không, Hạ Trạch tuy cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

Trì Dĩ Hoành cười khẽ, khen ngợi nhìn Hạ Trạch, thành thật nói: “Không phải, không phải bác hai làm.”

Hạ Trạch: “…”

Đáp án này làm cậu vừa thở phào lại vừa trừng mắt nhìn Trì Dĩ Hoành. Nếu không phải bác hai làm, kia biểu tình Trì Dĩ Hoành nghiêm túc như vậy là đang lừa cậu sao?

Trì Dĩ Hoành bị ánh mắt phẫn nộ của Hạ Trạch chọc cười, sau khi thu lại ý cười, anh kể lại chuyện ở khách sạn nghe Trầm Hi nhắc tới ‘Báo Xuân Đồ’ cho tới chuyện ở nhà tổ Hạ gia sáng nay. Trọng điểm là bác hai cùng Thẩm Gia Thạch cấu kết tráo đổi tranh, cùng Di Nhiên Cư lập kế đối phó bác hai. Đương nhiên vế sau là anh suy đoán, chính là hiện giờ xem ra chuyện này nắm chắc tới tám phần.

Trì Dĩ Hoành kể những điều này, có điều cậu biết có điều hoàn toàn không, Hạ Trạch không ngờ sau lưng lại ẩn giấu nhiều chuyện như vậy.

Cậu thầm ngẫm nghĩ những lời Trì Dĩ Hoành nói một lần, do dự hỏi: “Kia Thẩm Gia Thạch có thể nào là bị Trần Huy giết không? Vì phòng ngừa Hạ gia điều tra ra chân tướng nên diệt khẩu?”

Trì Dĩ Hoành gật gật đầu: “Ra tay hẳn là Trần Huy. Nhưng không phải đề phòng mà là vu oan cho Hạ gia.”

Từ lúc người thần bí tung tin, Trì Dĩ Hoành liền nghi hoặc, người sáng suốt đều hiểu người thần bí kia là Thẩm Gia Thạch, vậy che dấu để làm gì. Nhưng buổi tối Thẩm Gia Thạch xảy ra chuyện, Trì Dĩ Hoành lập tức hiểu được ý đồ của Trần Huy.

Nói đơn giản là A bất hòa với B, A mỗi ngày đều đứng trước cửa nhà B mà mắng, một ngày nào đó A đột nhiên xảy ra chuyện, cho dù người nhà A không nói là B giết nhưng người ngoài cũng sẽ nghĩ vậy. Người ta đâu phải kẻ ngốc, loại ý đồ này quá rõ ràng. Nếu đổi một phương thức khác thì sao? A vẫn bất hòa với B, mỗi ngày đều mắng B, nhưng A lại không tự mình ra mặt mà mướn người khác mắng. Như vậy nếu ngày nào đó A chết, người nhà A cho dù lên án B giết người thì người ngoài khó tránh có chút nghi hoặc, có thật sự là B hay không? Tương tự như vậy, ý đồ Trần Huy không phải đổ chuyện này lên đầu Hạ gia mà là làm người ngoài hoài nghi. Chỉ cần mũi nhọn dư luận đều chỉ về phía Hạ gia thì mục đích của gã đã đạt được.

Hạ Trạch hiểu ý Trì Dĩ Hoành, cau mày, những chuyện anh họ nói thực sự đã vượt khỏi sức tưởng tượng của cậu. Đời trước cậu cũng thường xuyên nghe tới cái tên Trần Huy, Hải thành nói lớn thì cũng không lớn, nhân vật nổi danh cũng chỉ quanh quẩn có nhiêu đó. Ấn tượng của Hạ Trạch về người này chỉ là một người đan ông rất ngoan lệ, dựa vào hai bàn tay trắng gầy dựng chỗ đứng vững chắc ở Hải thành, bất quá đây là lần đầu tiên cậu nghe nói chỗ dựa sau lưng Trần Huy là Tôn Đức Nguyên.

Theo cách nói của anh họ, Trần Huy chính là một thủ hạ của Tôn Đức Nguyên. Thẩm Gia Thạch bị giết vì bôi đen Hạ gia, ảnh hưởng tới danh tiếng làm phụ thân không thể tranh giành vị trí thị trưởng với Tôn Đức Nguyên. Tuy chuyện này Trì Dĩ Hoành không nói nhiều nhưng Hạ Trạch vẫn nhớ kỹ trong lòng.

Cái chết của cậu cùng Thẩm Gia Thạch quá giống nhau, ngay cả đoạn đường cũng trùng khớp, thực sự rất khó làm cậu không nảy sinh bất cứ liên tưởng nào. Tuy cậu cảm thấy Trần Huy tựa hồ không có lý do giết mình, dù sao Tôn Đức Nguyên cùng phụ thân tranh giành kịch liệt cỡ nào cũng không liên quan tới cậu, có thiếu cậu cũng chẳng ảnh hưởng gì đại cục. Nhưng cậu vẫn nhịn không được suy nghĩ, có phải cậu đã xem nhẹ điểm nào đó?

Hạ Trạch cố gắng nhớ lại cục diện chính trị Hải thành đời trước, nhưng thứ nhất khi đó cậu không quan tâm tới chuyện này; thứ hai, lúc cậu chết thì Vương Tu Võ vẫn còn làm thị trưởng, về phần sau đó, cậu không biết.

Hạ Trạch nghĩ nửa ngày vẫn không ra tin tức nào hữu dụng, cậu xác định, tình tiết nhân vật chính từng chết một lần thì chỉ số thông minh liền từ tám mươi thành thiên tài một trăm tám tuyệt đối không phải mình.

Bộ dáng trầm tư suy nghĩ sau đó lại trở nên buồn bực của Hạ Trạch dừng trong mắt Trì Dĩ Hoành, anh buồn cười xoa đầu cậu, nghiêm túc hỏi: “Lại nghĩ tới chuyện gì đó?”

Hạ Trạch lắc đầu, chính vì cái gì cũng nghĩ không ra nên mới bực a.

Ánh mắt Trì Dĩ Hoành thực dịu dàng, nghĩ nghĩ nói: “Trước mắt chỉ là suy đoán, cụ thể thế nào phải xem tình hình phát triển sau đó, cũng có thể chúng ta đoán sai. Bất quá mặc kệ đúng sai thế nào, Tiểu Trạch không hiểu chỗ nào cứ hỏi, anh họ cam đoan tuyệt đối sẽ không gạt Tiểu Trạch nữa.”

“Bất cứ chuyện gì?”

“Bất cứ chuyện gì!”

Hạ Trạch lập tức hỏi: “Kia anh họ nói cho em biết vì sao mấy hôm trước không chịu để ý tới em?”

Trì Dĩ Hoành: “…”

Hạ Trạch nhìn biểu tình cứng đờ của Trì Dĩ Hoành mà bật cười ha hả, mất mác lúc trước thoáng chốc tan biến. Cậu kỳ thực đã không còn để tâm tới đáp án của vấn đề này nữa, cậu chỉ muốn xem bộ dáng lúng túng của anh họ mà thôi.

Lúc Hạ Trạch cười rộ lên, trên người giống như tỏa sáng, cả căn phòng đều bị nụ cười của cậu làm sáng bừng. Trì Dĩ Hoành dung túng nhìn cậu, khóe miệng cong lên thành nụ cười khẽ bất đắc dĩ.

Hạ Trạch cười cười làm ra một động tác mà Trì Dĩ Hoành không thể nào ngờ, cậu thực tự nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng Trì Dĩ Hoành, vùi mặt vào lòng anh.

“Anh họ, cám ơn anh.” Hạ Trạch ậm ờ nói.

Hạ Trạch cũng không rõ lời cám ơn này có ý gì, chỉ là một loại cảm giác. Cậu ẩn ẩn nhận ra thái độ Trì Dĩ Hoành đối với mình không giống đoạn thời gian trước, tựa hồ cũng không giống đời trước. Đời trước cậu cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ, anh đã quen giúp cậu ôm đồm tất cả mọi chuyện, cậu cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần nghe anh họ là tốt rồi. Hiện giờ anh họ vẫn như cũ đối xử với cậu rất tốt, nhưng thái độ lại bất đồng với đường trước, không hề xem cậu là đứa con nít cái gì cũng không hiểu nữa, càng giống như xem cậu là một người trưởng thành có địa vị ngang hàng.

Hạ Trạch không biết, đời trước trước khi Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ với mình cũng từng rối rắm một đoạn thời gian. Trì Dĩ Hoành vẫn luôn cho là mình đã dụ dỗ Hạ Trạch, là anh ngay lúc nhân sinh quan của Hạ Trạch còn chưa kịp định hình đã mạnh mẽ cải biến. Xuất phát từ cảm giác áy náy này, Trì Dĩ Hoành có thể xem là cưng chìu Hạ Trạch. Mà Hạ Trạch từ nhỏ đã quen với thái độ này của mọi người xung quanh, không hề cảm thấy Trì Dĩ Hoành có gì không đúng, cứ như bình thường hưởng thụ Trì Dĩ Hoành chăm sóc.

Thẳng đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhìn Trì Dĩ Hoành thống khổ tự trách, đó cũng là lần đầu tiên cậu nhận ra vấn đề này. Vì thế sau khi sống lại, Hạ Trạch luôn tâm tâm niệm niệm muốn tự lập, muốn chính mình không còn vô dụng như đời trước, lúc xảy ra chuyện chỉ có thể núp sau lưng Trì Dĩ Hoành.

Hạ Trạch thích thái độ vừa nãy của Trì Dĩ Hoành, làm cậu có cảm giác những cố gắng từ khi sống lại tới giờ hoàn toàn không uổng phí. Nhưng suy nghĩ này Trì Dĩ Hoành hoàn toàn không biết. Cách một tầng vải dệt mỏng, Trì Dĩ Hoành rõ ràng cảm giác được hơi thở cùng cánh môi nóng ấm của cậu. Tư thế vốn thực mờ ám nhưng câu ‘cám ơn’ kia lại làm tâm tư Trì Dĩ Hoành thanh tịnh, không hề có chút khinh nhờn.

Anh yêu thương vỗ vỗ lưng Hạ Trạch, thấp giọng nói: “Thời gian không còn sớm, ngủ sớm chút đi.”

Hạ Trạch ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nói ra thì đây là lần đầu tiên sau khi sống lại Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành ngủ chung với nhau, bất quá hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Hạ Trạch vừa leo lên giường liền cảm thấy cơn mệt mỏi ập tới, căn bản không có tâm tư nghĩ tới mấy chuyện nóng bỏng, trở mình ôm lấy cánh tay Trì Dĩ Hoành liền ngủ.

Trong bóng đêm, Trì Dĩ Hoành nghe tiếng thở nhè nhẹ của Hạ Trạch mà cong khóe miệng, bộ dáng Hạ Trạch không chút phòng bị như vậy làm trái tim anh mềm nhũn như sắp tan chảy thành nước. Trì Dĩ Hoành cẩn thận áp sát mặt Hạ Trạch, khẽ hôn một cái lên môi, sau đó xoa xoa tóc rồi mỹ mãn ôm cậu nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Một đêm ngon giấc!

Lúc sáng Hạ Trạch thức giấc, Trì Dĩ Hoành đã không còn trong phòng. Cậu mờ mịt chớp chớp mắt, xoay người chôn mặt vào gối, thuận tay sờ sờ đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, liếc mắt nhìn một cái.

Không có? Hạ Trạch sờ soạng một lượt vẫn không tìm thấy, mắt nhắm lờ mờ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định tiếp tục tìm.

“Muốn tìm cái gì?” Trì Dĩ Hoành đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy chính là Hạ Trạch đang nằm trên giường, một tay đang sờ tới sờ lui trên tủ đầu giường.

Hạ Trạch mơ mơ màng màng nghe thấy giọng Trì Dĩ Hoành, lầm bầm: “Anh họ, mấy giờ rồi?”

“Chín giờ!” Trì Dĩ Hoành vừa trả lời vừa thay Hạ Trạch lấy quần áo, đi tới trước giường.

Tháng năm thời tiết đã bắt đầu nóng, buổi tối đi ngủ Hạ Trạch chỉ mặc một cái quần lót đen, tấm chăn mỏng trên người bị lăn qua lộn lại đã sớm trượt xuống thắt lưng, lộ ra phần lưng trắng nõn. Tầm mắt Trì Dĩ Hoành một đường dời xuống, cái eo dẻo dai đầy sức lực, mông khẽ nhếch, tấm chăn mỏng khoác hờ nửa che dậy, đôi chân thon dài đều lộ bên ngoài, hấp dẫn không nói nên lời. Người anh em của Trì Dĩ Hoành nhịn không được bắt đầu rục rịch nhỏm dậy.

Ngay lúc Trì Dĩ Hoành suýt chút nữa khống chế không được mà thất thố, Hạ Trạch nghe câu trả lời của anh lập tức bật dậy, vẻ mặt giật mình: “Chín giờ!”

Trì Dĩ Hoành bị hành động của cậu chọc cười, tâm tư vừa nổi dậy lập tức tán đi, cười cười cầm quần áo đưa qua: “Anh giúp em xin phép rồi.”

Hạ Trạch lập tức thở phào một hơi. Chờ nhận lấy quần áo trong tay Trì Dĩ Hoành thì cũng nhịn không được mỉm cười. Thói quen của con người thực đáng sợ, trước kia mỗi ngày dậy trễ cũng không để tâm, nhưng khoảng thời gian ngày nghiêm túc tới trường liền dưỡng thành thói quen dậy sớm. Vừa nãy cũng là phản ứng theo bản năng, trong đầu trước hết cứ nghĩ là xong đời rồi, chủ nhiệm lại sắp tìm cậu trò chuyện.

Hạ Trạch mặc quần áo đánh răng rửa mặt xong đã là chuyện mười phút sau đó, khoảng thời gian này Trì Dĩ Hoành vẫn đứng ở đó, nhìn cậu bận rộn vệ sinh sắp xếp chăn màn, ngoài ý muốn không hề cảm thấy nhàm chán, ngược lại lại có chút lạc thú khác.

Hạ Trạch cô thức phản ứng lại: “Anh họ, hôm nay anh không tới công ty sao?”

Trì Dĩ Hoành lắc đầu: “Công ty không có việc, anh ở nhà cùng em.”

Ánh mắt Hạ Trạch lộ ra nghi hoặc, Trì Dĩ Hoành giải thích: “Chuyện Thẩm Gia Thạch đã nháo lớn.”

Sở dĩ Trì Dĩ Hoành xin phép nghỉ học cho Hạ Trạch cùng vì nguyên nhân này. Sáng sớm thấy Hạ Trạch vẫn còn ngủ say, nghĩ tới hôm qua bị kích thích không nhỏ, ngủ nhiều một chút cũng tốt. Nhưng đến khi thấy tin tức hôm nay, anh lập tức quyết định thay Hạ Trạch xin nghỉ. Cơ bản tất cả tin tức đầu đề hôm nay đều là Thẩm Gia Thạch đã chết một cách ly kỳ đêm qua, ông bà Thẩm gia nửa đêm nháo loạn Hạ gia.

Trước kia vì e ngại thân phận Hạ Chí Thành, các tờ báo lớn không hề đăng tin bê bối về Hạ Chí Kiệt cùng Thẩm Gia Thạch, nhưng mạng internet vẫn lan truyền. Nhưng lần này là mạng người, hơn nữa lại có Tôn Đức Nguyên ở sau lưng, các tờ báo lớn đều không ngồi yên, lập tức bùng nổ tin này.

Theo phóng viên đưa tin, thi thể Thẩm Gia Thạch được cảnh sát phát hiện lúc mười giờ tối. Thẩm Gia Thạch có thể xem là khá nổi tiếng nên cảnh sát vừa nhìn qua liền xác định thân phận, sau đó thông tri cho cha mẹ cậu ta. Chuyện sau đó liền mất khống chế, bà Thẩm sau khi nhìn thấy thi thể Thẩm Gia Thạch ở cục cảnh sát liền nổi điên lái xe xông tới Hạ gia, một đường không để ý tới bảo vệ ngăn cản, gào lớn đòi Hạ Chí Kiệt đền mạng, luôn miệng nói Hạ gia đã hại chết Thẩm Gia Thạch.

Lúc đó nhà tổ Hạ gia không có bao người, vì Hạ nãi nãi nằm viện nên phần lớn mọi người đều tới đó. Sau khi nháo loạn Hạ gia, bà Thẩm lại lái xe tới bệnh viện Hạ nãi nãi đang nằm, tiếp tục gào khóc tới tận nửa đêm, cuối cùng bị ông Thẩm tới kéo đi.

Từ lúc rời khỏi cục cảnh sát tới náo loạn bệnh viện, cả quá trình đều bị phóng viên chụp được. Hơn nữa lúc bà nãi kêu khóc Hạ Chí Thành ỷ thế bức người, Hạ Chí Thành hại chết Thẩm Gia Thạch, đòi Hạ gia đền mạng đã bị rất nhiều người trong bệnh viện nghe thấy.

Hiện giờ bên ngoài đều thực ầm ĩ, nếu Hạ Trạch tới trường ai biết liệu có bị đám phóng viên vây quanh hay không, vì thế dứt khoát để Hạ Trạch ở trong nhà.

_________

Hoàn

Đọc truyện chữ Full