DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 55: Thật giả

Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [55] Thật Giả

*****

Hạ Trạch nghe đi nghe lại đoạn nói chuyện này vài lần. Cậu không am hiểu chuyện suy đoán người tốt người xấu, cũng không rành phân tích tâm lý người ta, nhưng khoảnh khắc Hạ Chí Thành nói ra câu đó, cậu vẫn nhạy bén cảm nhận được một tia dè chừng, sợ sệt cùng khủng hoảng.

Phụ thân sợ hãi điều gì đó, đây là cảm giác của Hạ Trạch. Bắt đầu từ lúc lão A tra ra thân phận thật sự của Hàn Linh, Hạ Trạch bắt đầu hoài nghi phụ thân sắm vai gì trong cái chết của mẫu thân năm đó? Chỉ là một người biết rõ mọi chuyện? Hay là căn bản không thể thoát khỏi quan hệ tới cái chết của mẫu thân?

Tiềm thức Hạ Trạch vô thức hướng tới vế sau, bằng không cậu cũng không lén cài máy nghe lén ở phòng sách Hạ gia. Nhưng nghĩ là một chuyện, mà thật sự từ chỗ phụ thân tra ra đầu mối lại là một chuyện khác.

Cậu nghe phụ thân nói với Hạ Nguyên, phải học cách quên chuyện kia đi, trong lòng dâng trào không phải phẫn nộ mà loại bi thương vô hạn. Quên, này chỉ sợ là tâm lý chân thật thất của phụ thân đi, mặc kệ từng có quá khứ thế nào với mẫu thân thì điều ông muốn nhất chính là quên hết tất cả. Những gì tồi tệ nhất, đáng sợ nhất, chỉ cần quên đi thì có thể xem như chưa từng phát sinh, gạt bỏ sự tồn tại của mẫu thân trong kí ức, dường như không có việc gì tiếp tục nhân sinh của mình.

Hạ Trạch ôm đầu gối ngồi trên ghế dài ngoài ban công, thời tiết tháng năm đã bắt đầu nóng nực, cho dù là buổi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi lên người vẫn thực ấm nóng, thế nhưng trái tim cậu lúc này lại lạnh lẽo như băng.

Hạ Trạch cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua, phụ thân không thích cậu là không cần nghi ngờ. Đời trước cậu cứ nghĩ nguyên do là Chu Hàm Thanh, hiện giờ nghĩ lại, có lẽ Chu Hàm Thanh chỉ là lá chắn. Chính vì phụ thân không thích cậu nên Chu Hàm Thanh mới thuận theo ý phụ thân mà dốc sức dưỡng cậu thành một kẻ vô dụng.

Từ phụ thân tới Hạ Nguyên, tâm tình Hạ Trạch lại càng phức tạp hơn. Đoạn đối thoại kia, cậu nghe rõ ý tứ bảo hộ của Hạ Nguyên đối với mình, nhưng điều kiện tiên quyết là Hạ Nguyên có việc giấu diếm, xem cậu là một kẻ ngốc.

Trong lòng cậu là một mảnh lộn xộn, suy nghĩ cứ quẩn quanh những điều vừa nghe thấy. Lúc Trì Dĩ Hoành tìm tới, nhìn thấy chính là Hạ Trạch đang co chân gác cằm trên đầu gối thất thần nhìn về phía trước.

“Tiểu Trạch?” Trì Dĩ Hoành mẫn cảm nhận ra tình tự Hạ Trạch không đúng: “Làm sao vậy?” Anh học theo bộ dáng Hạ Trạch, cởi giày leo lên ghế, co chân ngồi bên cạnh.

Hạ Trạch không nói gì, chỉ hơi nghiêng người dựa vào lòng Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành đưa tay ôm lấy Hạ Trạch, lo lắng sờ trán, sợ cậu bị bệnh.

“Em không sao.” Hạ Trạch thấp giọng nói, sau đó kéo tay Trì Dĩ Hoành, nhét tai nghe vào tai anh.

Trì Dĩ Hoành đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy âm thanh của Hạ Nguyên cùng Hạ Chí Thành, anh lập tức thu liễm tâm tình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Chuyện gắn máy nghe lén ở phòng sách Hạ gia, Hạ Trạch cũng không giấu anh, tuy anh cảm thấy chuyện này không ổn nhưng Hạ Trạch vẫn kiên trì, vì thế anh liền dung túng cho hành vi này của Hạ Trạch. Dù sao những đoạn ghi âm được gần đây cũng không có giá trị gì, cũng không truyền ra ngoài, chỉ để Hạ Trạch nghe một chút thì không có vấn đề gì. Nhưng hiện giờ Hạ Trạch đột nhiên đưa ống nghe cho anh, tình tự lại biến đổi khác thường như vậy, Trì Dĩ Hoành lập tức ý thức được đoạn ghi âm này có vấn đề, lập tức xốc lại tinh thần.

Là đoạn ghi âm mới nhất, tựa hồ là Hạ Nguyên tìm tới Hạ gia. Hạ Nguyên tìm tới Hạ Chí Thành là chuyện nằm trong dự kiến của Trì Dĩ Hoành, Hạ Nguyên đề nghị đưa Hàn Linh đi kiểm tra cũng vậy. Căn cứ theo điều tra của lão K, năm đó Hàn Linh từng bị Hạ nãi nãi cưỡng ép giám định bệnh tâm thần, vì thế mà buộc Hàn Linh nghỉ học, còn phải ở bệnh viện tâm thần điều trị mấy năm. Sau khi rời khỏi bệnh viện, bệnh tâm thần chính là vảy ngược của Hàn Linh, bà ta rất kiêng kị người khác xem mình là kẻ điên mà đối đãi. Trì Dĩ Hoành luôn cho rằng, trả thù không chỉ đơn giản là chèn ép, phải nhắm vào nhược điểm của đối thủ mà công kích. Đối với kẻ điên như Hàn Linh, cách trả thù tốt nhất là để những người quan trọng nhất của bà ta nhận định bà là một kẻ điên, một kẻ bệnh thần kinh cần phải được trị liệu.

Đoạn nói chuyện trong ống nghe vẫn còn tiếp tục, Hạ Chí Thành bảo hộ Hàn Linh quá rõ, ánh mắt Trì Dĩ Hoành phát lạnh, nắm chặt bàn tay Hạ Trạch. Anh nghĩ Hạ Trạch khổ sở như vậy vì thái độ của Hạ Chí Thành, nhưng ngay lúc đó nghe thấy Hạ Nguyên nhắc tới mười lăm năm trước, tiếp theo đó là tiếng quát lớn bảo ngừng lại của Hạ Chí Thành.

Ống nghe truyền ra phút trầm mặc ngắn ngủi, sắc mặt Trì Dĩ Hoành đột biến, chuyện mà ngay cả Hạ Trạch cũng hiểu thì anh sao có thể bỏ qua.

Mười lăm năm trước…

Mười lăm năm trước Trì Hân Vân qua đời, Trì gia vẫn luôn cho là chuyện ngoài ý muốn. Năm đó tin Trì Hân Vân gặp chuyện là Hạ gia thông tri Trì gia. Đợi đến khi Trì gia nhận được tin chạy tới bệnh viện thì bác sĩ đã từ bỏ cấp cứu, bọn họ thậm chí còn không được gặp mặt Trì Hân Vân lần cuối. Trì gia tuy không tùy tiện nghi ngờ cái chết của Trì Hân Vân, nhưng không có khả năng cứ vậy chấp nhận chuyện Trì Hân Vân qua đời. Bọn họ từng tìm người xem xét hiện trường, kết luận cuối cùng là tai nạn ngoài ý muốn. Theo bác sĩ đã cấp cứu, trước lúc gặp chuyện Trì Hân Vân đã mất sức vì mệt mỏi quá độ. Hơn nữa lúc lên lầu có lẽ nghĩ tới chuyện gì đó nên thất thần, trượt chân ngã xuống, trùng hợp lúc ấy trong nhà không có ai nên không cấp cứu kịp thời, cuối cùng mới dẫn tới bi kịch.

Đối với kết luận này, Trì gia vẫn nửa tin nửa ngờ. Khi ấy quan hệ giữa hai nhà Trì Hạ rất tốt, tình cảm của Trì Hân Vân cùng Hạ Chí Thành vẫn không tệ, ai cũng không nghĩ tới khả năng khác. Mặc khác, Trì Hân Vân khi đó đang cùng nhóm bạn đại học tổ chức một buổi triển lãm nghệ thuật, quả thật rất bận rộn, phù hợp với kết quả mệt mỏi quá độ, tinh thần hốt hoảng của bác sĩ. Vì thế sau khi an táng Trì Hân Vân, Trì gia cũng không nói thêm gì, thậm chí cụ Trì còn cảm thấy việc mình nghi ngờ Hạ gia mà tìm người tới xem xét hiện trường thực có lỗi, cảm thấy vô cùng áy náy.

Trì Dĩ Hoành nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên nhảy ra lời lão K nói ngày đó. Nguyên nhân Trì Hân Vân chết tựa hồ ‘quá hợp lý’, hết thảy tư liệu đều hoàn hảo quá mức, không hề có chút kẽ hở.

Khi đó lão K chỉ thuận miệng nói một câu, hai người cũng không để ý. Thẳng tới trước ngày hôm nay, Trì Dĩ Hoành vẫn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ, không hề kiên định như Hạ Trạch. Nhưng phản ứng của Hạ Chí Thành lại làm Trì Dĩ Hoành ý thức được một chuyện. Nếu năm đó cô cô chết không phải tai nạn mà là vì nguyên do khác, như vậy khẳng định nếu chỉ có một mình Hạ Chí Thành thì không thể nào giấu diếm được Trì gia. Sau lưng Hạ Chí Thành còn có người khác, một người có thể làm cái chết của cô cô càng có vẻ hợp lý, để Trì gia không tra ra nguyên nhân thật sự.

Trì Dĩ Hoành nghe xong đoạn ghi âm, lấy tai nghe ra nhìn về phía Hạ Trạch: “Tiểu Trạch…” Anh có chút gian nan, không biết có nên nói suy đoán của mình với Hạ Trạch hay không.

Hạ Trạch mỉm cười thản nhiên: “Anh họ, giờ anh tin rồi đi, phụ thân thật sự có quan hệ tới cái chết của mẫu thân.”

Nụ cười của Hạ Trạch thực sự quá khó coi, Trì Dĩ Hoành đau lòng xoa mặt Hạ Trạch rồi ôm cậu vào lòng. Hạ Trạch tựa vào lòng Trì Dĩ Hoành, ngón tay khẽ nhíu lấy tay áo anh, thấp giọng nói: “…còn cả Hạ Nguyên nữa. Anh họ cũng nghe ra đi, Hạ Nguyên cái gì cũng biết.” Hạ Trạch ngừng một chút, tiếp tục nói: “Hạ Nguyên… anh ta trước kia đối xử với em rất tốt, em còn nghĩ nếu anh ta chỉ gạt em chuyện Hàn Linh thì em kì thực không hề oán giận, em chỉ…”

Hạ Trạch không biết nên nói thế nào, đời trước trước lúc chết, Hạ Nguyên đã từng ám chỉ cái chết của Trì Hân Vân không phải tai nạn, tất cả những căn cứ cậu điều tra sau khi sống lại đều dựa vào những lời Hạ Nguyên nói lúc đó. Cậu không biết Hạ Nguyên biết bao nhiêu, biết từ khi nào, dù sao đời trước thì hai năm nữa cậu mới chết, hiện giờ cậu sống lại sớm hơn hai năm, thời gian cách biệt nên có lẽ Hạ Nguyên căn bản chưa biết gì.

Hạ Nguyên giấu diếm chuyện Hàn Linh, Hạ Trạch kì thực không ngại. Ai cũng không thể lựa chọn nơi sinh ra của chính mình, cậu vẫn trốn tránh vì không biết làm thế nào đối mặt với Hạ Nguyên. Có lẽ Hạ Nguyên biết rõ nguyên nhân cái chết của mẫu thân, thậm chí có thể đã tham gia nhưng vẫn luôn dối gạt cậu, càng tệ hơn nữa là anh ta làm như không có việc gì lấy thân phận anh trai bồi bên cạnh, cậu quả thực không thể tưởng tượng Hạ Nguyên làm thế nào làm được?

Hạ Trạch trầm mặc một hồi, chua chát nói: “Anh họ nói xem, em có nên bảo lão A bắt đầu điều tra Hạ Nguyên không?”

Trì Dĩ Hoành thở dài một tiếng, cúi đầu huých nhẹ trán Hạ Trạch, đồng ý nói: “Ừ.”

Mười lăm năm trước Hạ Nguyên chỉ mới chín tuổi, có lẽ không liên quan tới cái chết của Trì Hân Vân, nhưng hiển nhiên Hạ Nguyên chính là người mục kích. Một đứa nhỏ chín tuổi biết những chuyện này không có khả năng che dấu như người lớn, khẳng định sẽ có chút dị thường. Hạ Trạch muốn điều tra từ chỗ Hạ Nguyên cũng là một lựa chọn tốt. Chính là…

Trì Dĩ Hoành hít sâu một hơi, ôm Hạ Trạch đắn đo nói: “Tiểu Trạch có nhớ rõ anh từng nói, sau khi cô cô qua đời, Trì gia từng điều tra nguyên nhân cái chết không?”

Hạ Trạch chần chờ gật gật đầu.

Trì Dĩ Hoành thả chậm ngữ khí, giống như sợ dọa Hạ Trạch, nhẹ giọng nói: “Theo kết quả điều tra của Trì gia thì đó là tai nạn ngoài ý muốn. Nếu cái chết của cô cô thực sự có liên quan tới dượng, kia có nghĩa chuyện này khẳng định còn những người khác biết, có người đã giúp dượng dọn sạch sẽ mọi chuyện.”

Những lời này ám chỉ điều gì, Hạ Trạch mờ mịt nhìn anh: “Anh họ, ý anh là ông nội sao?”

Trì Dĩ Hoành ôm Hạ Trạch gian nan gật đầu.

Có một số việc khi đã thông suốt thì những chuyện khác cũng rõ ràng theo. Sau chuyện tranh chữ Hạ gia bị tung tin lên mạng, có một chuyện Trì Dĩ Hoành nghĩ mãi vẫn không hiểu. Cụ Hạ vì sao lại nhảy qua nhóm đồng lứa của Hạ Chí Thành, để lại toàn bộ số tranh chữ cực khổ tích góp kia cho Hạ Trạch. Nếu nói cụ Hạ thương cháu, kia vì cái gì chỉ có Hạ Trạch có, những đứa cháu khác thì sao? Lúc cụ Hạ qua đời, Hạ Trạch còn chưa được bốn tuổi, trong số cháu chắt cũng không phải người nổi bật nhất. Nếu Hạ Nguyên vì thân phận con riêng nên bị bỏ qua, kia Hạ Tân thì sao? Cụ Hạ vì cái gì không để lại chút gì cho Hạ Tân, toàn bộ cho Hạ Trạch? Thế nên nhóm bác hai mới vì chuyện này mà bất mãn với Hạ Trạch suốt mấy năm qua, cũng vì thế mới phát sinh những chuyện kia.

Hiện giờ liên hệ tới cái chết của cô cô, hành vi của cụ Hạ tựa hồ đã có lí do.

Hạ Trạch trầm mặc nhìn Trì Dĩ Hoành, suy đoán này làm cậu khó chịu vô cùng. Ấn tượng của cậu về ông nội không sâu, nhưng trong kí ức ông nội là một ông lão hiền hòa. Nếu hoài nghi của anh họ là thật, kia những thứ tài sản mà ông lưu lại kia không phải vì thích cậu, mà là muốn bồi thường? Giống như mẫu thân dùng cái chết của mình để đổi cho cậu những thứ kia, trái tim kích động nảy lên, giống như có cái gì đó nghẹn trong lòng không thể nói nên lời.

Biểu tình Hạ Trạch quá đáng thương, Trì Dĩ Hoành đau lòng ôm Hạ Trạch thật chặt, cúi đầu hôn cậu, một bàn tay trấn an nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng.

“Này chỉ là suy đoán thôi, nói không chừng không phải sự thật.”

Trì Dĩ Hoành không muốn nói cho Hạ Trạch việc này, nhưng chỉ cần đám lão K điều tra, việc này sớm muộn gì cũng lòi ra. Trong lòng anh kì thực đã khẳng định, cụ Hạ năm đó là một trong những người biết chuyện, thậm chí bà Hạ cũng vậy. Liên hệ tới việc cụ Hạ đột nhiên qua đời cùng thái độ bất hòa với Trì gia trước đó, Trì Dĩ Hoành ẩn ẩn đoán được cụ Hạ cũng cảm thấy lương tâm bất an đi.

Anh thầm thở dài, thay vì nhận được kết quả điều tra của đám lão K mà bị đả kích nặng nề, anh tình nguyện để Hạ Trạch biết trước để chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Anh họ?”

“Ân.” Trì Dĩ Hoành nhìn về phía Hạ Trạch.

Hạ Trạch đưa tay ôm chặt lấy anh, thấp giọng nói: “Bọn họ đều dối gạt em, anh họ, anh là thật sự đi?”

“Ừ! Vẫn luôn là vậy.”

Trì Dĩ Hoành dùng sức ôm chặt Hạ Trạch vào lòng, trịnh trọng nói. Chưa bao giờ anh cảm thấy chán ghét đám người Hạ gia như vậy, cũng thực hối hận không sớm đưa Hạ Trạch về Trì gia, rời xa khỏi bọn họ.

__________

Hoàn

Đọc truyện chữ Full