Lý gia đăng ký cho Trọng Nham học ở trường trung học thực nghiệm ở gần “Sơn Thủy Loan”, đây là một ngôi trường mới, cơ sở vật chất đều không tồi, nhưng thuận tiện nhất chính là vị trí gần nhà, cho dù không có người đưa đón, Trọng Nham đi bộ tới trường cũng chỉ mất khoảng 10 phút.
Đối với chuyện đi học, Trọng Nham thấy sao cũng được, dù sao ở kiếp trước đến đại học cậu cũng đã học xong, giờ quay lại ngồi cùng với đám nhóc con choai choai, không dậy nổi tinh thần cũng là điều bình thường. nhưng cậu không đi học cũng không được, một thiếu niên chưa trưởng thành không tới trường thì có thể đi đâu để tiêu phí thời gian cả ngày trời đây?
Trọng Nham cảm thấy mình cũng nên tập trung suy nghĩ một chút về cuộc sống học sinh sắp tới của mình, nếu lần nữa cuộc sống sinh hoạt không có gì thay đổi, vậy sau khi tốt nghiệp cấp III cậu có cần tiếp tục học đại học tài chính nữa không?
Đây cũng là một vấn đề.
Trọng Nham đối với mấy ngành tài chính, kinh tế tuy rằng không chán ghét, nhưng cũng không tới mức yêu thích. Cậu chỉ cảm thấy sống trong hoàn cảnh như gia tộc Lý gia, học mấy chuyên ngành này tương đối hữu dụng mà thôi. Còn việc cậu chân chính yêu thích, Trọng Nham nheo mắt nhìn ra sân thể dục náo nhiệt ở xa xa, lão tử từ khi ra đời tới nay đều chưa từng yêu thích loại đồ vật thần kỳ nào…
Cậu không thích vận động, hoặc là nói năm đó đã từng thích ——là khi cậu chân chính ở tuổi 15. Lần nữa sống lại, thân thể này tuy rằng ở tuổi 17, nhưng tâm hồn dù sao cũng là đàn ông đã hơn 30. Lớn tuổi, tự nhiên sẽ không quá nhiệt tình với loại đam mê lúc nào cũng đổ đầy mồ hôi này. Cậu cũng không yêu thích phương diện âm nhạc, hay mỹ thuật tạo hình gì đó, đây một phần cũng bởi vì khi còn bé cuộc sống sinh hoạt quá khốn quẫn, không có điều kiện bồi dưỡng loại sở thích tốn tiền như thế.
Trọng Nham suy nghĩ thật lâu, mới nhớ tới sau khi mình tiếp nhận công việc kinh doanh của Lý gia, có một thời gian đã mời một vị giáo sư già tới dạy thư pháp cho mình. Đây cũng có thể tính là sở thích, có thể thử tiếp tục xem.
Trọng Nham ngồi giữa một đám mao hài tử ngây ngốc cả một ngày, cũng chưa nghĩ ra về sau rốt cuộc mình nên thi vào ngành nào. Ngược lại, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra khi gặp mặt Lý Duyên Lân mấy hôm trước. Lúc ấy vì Cung Chất khiến cậu chấn động quá lớn nên không chú ý, giờ cậu mới chậm nửa nhịp mà nhớ lại trong mắt Lý Duyên Lân khi đó chứa đầy vẻ khinh bỉ.
Vấn đề này Trọng Nham trước kia cũng không suy nghĩ nhiều, ngay cả kiếp trước khi bị đưa tới sống ở Lý gia, cậu cũng chưa từng cảm thấy mình không nên tiêu tiền của Lý gia. Cậu là con cháu Lý gia, trước khi thành niên thì Lý gia có trách nhiệm nuôi nấng cậu có gì là không đúng? Ngay cả hiện tại dù cậu yêu cầu sống riêng ở bên ngoài, Lý Thừa Vận an bài nhà ở xe cộ cho cậu, cậu cũng vẫn cảm thấy hợp tình hợp lý. Bởi vì tận đáy lòng cậu, cậu vẫn cảm thấy đây đều là những thứ Lý Thừa Vận có trách nhiệm cung cấp cậu. Nhưng thay một góc độ khác, hiển nhiên Lý Duyên Lân hoặc những người khác sẽ không nghĩ như vậy. Bọn họ đều cảm thấy cậu chạy tới là muốn tranh đoạt tài sản của anh em bọn họ.
Vấn đề này kỳ thật cũng không phải vấn đề không thể giải quyết, về sau không cần dùng tiền của Lý gia nữa là được. Dù sao bị một đám nhóc con chưa mọc đủ lông đủ cánh nhảy ra bô lô ba la gì đó cũng không phải là chuyện khoái trá. Trọng Nham cảm thấy mình đã tìm được một khâu đột phá, cậu phải tập trung ngẫm lại xem nên làm thế nào để có thể kiếm tiền. nhưng trước đó cậu còn một chuyện thập phần quan trọng hơn cần phải làm, đó chính là phải dựng một cái bia ngắm sống khác chắn cho mình, miễn cho hai vị thiếu gia Lý gia rảnh rỗi không có việc gì làm lại tới tìm mình phiền toái.
Về người được chọn làm bia ngắm, Trọng Nham cảm thấy, không còn ai có thể thích hợp hơn Lý Ngạn Thanh.
Nói tới Lý Ngạn Thanh, Trọng Nham không thể không cảm thán một chút vận mệnh của thằng nhóc tiểu yêu tinh này, thật sự là bốc đồng không có đạo lý.
Đồng dạng đều là con riêng của Lý Thừa Vận, đồng dạng đều lén sinh ở ngoài, nhưng Lý Thừa Vận đối với cậu chẳng chút quan tâm lại coi Lý Ngạn Thanh giống như đứa con được công nhận mà yêu thương. Quả nhiên nuôi dưỡng ở bên người sớm chiều ở chung tình cảm cũng sẽ khác sao?
Lý Ngạn Thanh nhỏ hơn Trọng Nham hai tuổi, lúc này hẳn đang học cấp II, hoàn toàn ngược lại với cuộc sống học sinh của Trọng Nham khi còn ở Lâm Hải. Lý Ngạn Thanh từ nhỏ luôn được học ở trường quý tộc chính quy, đến trường, tan học đều có xe ô tô riêng tới đưa đón. Có thể nói trừ bỏ việc không được đón vào sống trong nhà chính Lý gia, thì cuộc sống sinh hoạt của cậu ta hoàn toàn được đãi ngộ không khác biệt lắm với hai vị thiếu gia chính quy của Lý gia.
Mẹ của Lý Ngạn Thanh hình như là một y tá, tình huống chi tiết năm đó Trọng Nham cũng không nhớ rõ lắm, cậu chỉ nhớ năm đó khi thầy cậu đã giúp tra ra lai lịch người này, trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là Lý Thừa Vận thật TMD thất đức vô lại, kẻ có tiền đều thích bao dưỡng minh tinh, ngôi sao ca nhạc nổi tiếng gì đó, sao cái lão già khốn khiếp này cứ thích gây tai họa cho con gái nhà lành?
Trọng Nham kiếp trước đã gặp qua Lý Ngạn Thanh mấy lần, khi đó cuộc chiến của cậu và anh em Lý gia đã tiến tới giai đoạn gay cấn, Lý Ngạn Thanh tự dưng nhảy ra định làm ngư ông đắc lợi. Trọng Nham hai mặt chống địch, xác thực đau đầu một chút, hoàn hảo về sau đều giải quyết gọn ghẽ. cậu đối với Lý Ngạn Thanh có ấn tượng không quá sâu sắc, chỉ nhớ thằng nhóc này diện mạo giống hệt mẹ nó, da thịt mịn màng, nhìn qua chính là một tiểu công tử tâm cao khí ngạo được nuông chiều.
Sau đó Trọng Nham đã nghĩ, nếu Lý Ngạn Thanh kiên nhẫn chờ thêm khoảng 1 tháng nữa, chờ tới khi mình và anh em Lý gia đấu tới kiệt sức mới nhảy ra thu thập cục diện, thì phần thắng sẽ rất lớn. Nhưng vấn đề ở chỗ Lý Ngạn Thanh trưởng thành trong hoàn cảnh quá mức an nhàn, những món đồ cậu ta thích đều có người lấy dâng tới trước mặt, chưa từng tận tay cầm đao thương đi tranh đoạt lần nào, cho nên khi gặp đối thủ là cậu, người từng lớn lên với đám côn đồ trong ngõ nhỏ thì một chút mưu kế kiểu trẻ con ngạo kiều của cậu ta chẳng đáng để nhìn. Trọng Nham nửa đời sống trong cảnh nghèo nàn, nửa đời bị áp lực kiềm nén, ai có thể đấu lại hắn để lên làm chủ nhân, ai dám cướp miếng thịt trong bát hắn, hắn có thể xông tới ăn tươi nuốt sống người đó ngay tức khắc —— muốn so độ điên cuồng, ai có thể tâm thần hơn so với hắn.
Hai mẹ con Lý Ngạn Thanh nhiều năm qua trốn trong tối tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhưng tình hình Lý gia thế nào bọn họ đều thấy rõ mồn một. lúc này không chừng trong đầu đang có suy nghĩ muốn lợi dụng chính mình khuấy đục vũng nước Lý gia, rồi bọn họ về sau nhảy ra cho mình thêm phiền toái, không bằng sớm lôi bọn họ ném ra ngoài ánh sáng trước. dựa vào thái độ của Lý Thừa Vận xem ra, phân lượng của Lý Ngạn Thanh so với thằng nhóc Trọng Nham nghèo mạt rệp cậu lớn hơn rất nhiều, cậu cũng không tin có Lý Ngạn Thanh lù lù ở đó, hai vị thiếu gia chính quy của Lý gia sẽ không còn nhàn rỗi, sinh nông nổi, mà mỗi ngày tới tìm cậu phiền toái. Nhưng chuyện này bản thân cậu không thể tự ra mặt được, phải nghĩ biện pháp, vừa có thể lôi mẹ con Lý Ngạn Thanh ra vừa không liên lụy gì tới cậu.
Vừa nghĩ tới việc bắt đầu tính kế người khác, tâm tình Trọng Nham rõ ràng sung sướng hơn hẳn.
Không phải là ngấm ngầm giở trò sao, cái này lão tử thành thạo nhất.
Trọng Nham vác cái balo trên lưng lang thang trên đường, cảm giác vừa mới lạ vừa có chút mê mang. Trong trí nhớ của cậu, chỉ có hình ảnh thủ đô ở mười năm sau, còn thủ đô của hiện tại cậu ngược lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, cũng bởi vì khi đó cậu trừ bỏ tới trường thì chỉ về nhà chính Lý gia, rất ít khi ra ngoài, cũng có nhiều nơi cậu chưa từng đặt chân tới.
Tháng ba đầu xuân, đường phố khô ráo, nhưng trong không khí vẫn mang theo chút se se lạnh.
Trọng Nham giống như một thiếu niên 17 tuổi bình thường lén trốn học, cởi áo khoác đồng phục ra vo tròn nhét vào trong balo, rồi lại cầm một cốc coca vừa đứng xếp hàng mua ở trong cửa hàng đồ ăn nhanh McDonald’s. cốc coca bỏ rất nhiều đá lạnh, khẽ đảo một chút sẽ có tiếng lạo xạo va vào nhau vang lên. Bên cạnh là ngã tư đường vừa xa lạ vừa quen thuộc, người người qua lại như mắc cửi, ánh dương đầu xuân nhẹ nhàng chiếu lên người, khiến người ta bất giác có một loại cảm giác thư thái thả lỏng.
Trong cuộc đời của Trọng Nham tựa hồ có rất ít thời khắc vừa thoải mái lại thích ý đến vậy.
Không biết đã đi bộ bao lâu, Trọng Nham dừng bước trước cửa sổ một cửa hàng cơm Tây, cánh một lớp kính trong suốt, cậu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Trọng Nham không nghĩ tới trong một thời gian ngắn ngủi như vậy lại lần nữa nhìn thấy Cung Chất.
Cậu ấy đang ngồi cùng vài người bạn, trên bàn có vài món điểm tâm và hoa quả chưa ăn hết. một cô gái có mái tóc dài hơi xoăn nói câu gì đó, đám thiếu niên trẻ tuổi đều bật cười vui vẻ.
Trong lòng Trọng Nham bỗng nhiên có một loại phiền muộn vi diệu.
Cung Chất tuổi trẻ, trên mặt vẫn còn vương nét trẻ con, khi cười rộ lên ánh mắt hơi híp lại, biểu tình khuôn mặt sáng rỡ như một đóa hướng dương. Trọng Nham cảm thấy cậu nên lấy di động ra chụp nụ cười này lại, về sau nếu có gặp ác mộng thì có thể lấy ra trấn an một chút. Kỳ thật cũng không cần cậu nhớ lại chi tiết kỹ càng những hồi ức đã qua, chỉ riêng gương mặt Cung Chất không chút sinh khí khi cáo biệt lúc đó đối với cậu mà nói đã là một hồi ác mộng.
Mà hiện tại, thiếu niên này vẫn còn đang sống rất tốt.
Thâm tâm Trọng Nham cho rằng không có gì so với điều này khiến cho người ta cảm thấy được an ủi. cậu máy móc xoay người đi, sải bước rời khỏi khung cửa sổ thủy tinh khiến cậu có chút không thoải mái khó hiểu này.
Bởi vì một đoạn nhạc đệm nho nhỏ như thế (chuyện xen ngang), Trọng Nham cũng không còn tâm tư đi dạo trên đường nữa, đứng ven đường bắt một cái taxi trở về nhà.
Khi taxi chạy tới trước cổng “Sơn Thủy Loan”, tâm tình Trọng Nham đã chậm rãi khôi phục. Cho dù nói thế nào thì Cung Chất cũng chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc sống của cậu, mỗi người đều có quỹ đạo sinh mệnh của riêng mình. Gặp gỡ, bất quá cũng chỉ là một chốc lát. Ai có thể nhớ rõ mỗi lần mình hô hấp chứ?
‘Quá khứ’ của cậu căn bản so với người khác có chứa nhiều nội dung hơn một chút. Nếu muốn sống không còn khổ cực như vậy, cậu phải học cách quên đi một số chuyện.
Trọng Nham về tới nhà, bật máy tính lên mạng, dựa theo trí nhớ, gửi một cái mail, người được gửi tên là “Hải Thanh Thiên.” Sau khi mail được gửi đi, trong lòng Trọng Nham ít nhiều cũng có chút thấp thỏm. kiếp trước cậu và Hải Thanh Thiên liên lạc với nhau vẫn là chuyện của vài năm sau, không biết hiện tại người này đã bắt đầu làm thám tử tư hay chưa. Nếu thật sự không được, cậu lại phải nghĩ cách tìm người khác, như thế thì có chút phiền phức.
Mãi cho tới khi ăn xong bữa tối, cậu mới nhận được mail hồi âm của Hải Thanh Thiên, đối phương bày tỏ hiện tại anh ta đang nhàn rỗi, có thể nhận việc. Trọng Nham đem yêu cầu của mình gửi qua, lại dựa theo yêu cầu của Hải Thanh Thiên giao một phần tiền đặt cọc. Hải Thanh Thiên nhắn lại icon “OK”, ý bảo cậu chờ tin tức của anh ta.
Trọng Nham tắt máy tính, khẽ thở dài lẩm bẩm: “Không biết có thể tìm được hai người kia không.”
“Hải Thanh Thiên là người chuyên nghiệp, tìm một người hẳn không thành vấn đề.”
“Kiếp trước Lý Thừa Vận bảo hộ bọn họ thực kỹ, nếu không phải Lý Ngạn Thanh tự mình nhảy ra sửa mái nhà dột, chỉ sợ không có người nào biết Lý gia còn có hai mẹ con họ như vậy đâu.”
“Nếu đã không có ai biết tới, qua nhiều năm như vậy, cứ yên ổn sống như vậy không tốt sao?” Trọng Nham hiện tại nhớ tới cũng cảm thấy buồn bực: “dù sao số tiền Lý Thừa Vận cho bọn họ cũng đủ sống qua ngày.”
“Chắc là không cam lòng đi. mẹ Lý Ngạn Thanh chấp nhận làm tình nhân của Lý Thừa Vận nhiều năm như vậy, không ngoài mấy thứ như tiền, quyền hoặc địa vị. chẳng lẽ mi sẽ tin có tình yêu đích thực rắm gì đó sao?”
“Ta biết mi khinh thường bà ta.”
“Ừ, ta khinh thường bà ta. Dương Thụ là đồ ngốc không có đầu óc mới bị cái lão vương bát khốn nạn Lý Thừa Vận lừa quay vòng vòng, sức khỏe bà ấy còn không tốt không thể phá thai, chỉ có thể cắn răng sinh ra ta. Nhưng nữ nhân kia lại cam tâm tình nguyện làm tình nhân của ông ta… ta khinh thường bà ta không phải rất bình thường sao?”
“Không chỉ đơn giản là khinh thường như vậy…”
“Đúng, trừ bỏ khinh thường ra, còn có một chút cảm giác kỳ quái nào đó. giống như ghen tị, lại giống như cừu hận. đồng dạng đều là nữ nhân bị lão vương bát khốn khiếp chơi đùa, dựa vào cái gì mà bọn họ lại có thể sống an nhàn sung sướng, ngày ngày thong thả ung dung, cố tình Dương Thụ lại chết tức tưởi như vậy? hơn nữa trước lúc chết mỗi tháng đều không được ăn mấy lạng thịt? nếu chỉ bởi vì bà ấy ngốc nghếch, vậy thì khoảng cách cũng không khỏi quá lớn rồi.”
“Mi muốn làm gì? thu thập nữ nhân này sao?”
“Đầu sỏ gây tội là lão già Lý Thừa Vận, có thu thập thì cũng là thu thập ông ta. Về phần nữ nhân này, ta sẽ không chạm tới bà ta, chỉ cần bà ta đừng chủ động tới trêu chọc ta là được.”
“Đời trước, thời cơ bọn họ xuất hiện cũng thực khả nghi, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. ta đoán bọn họ nhất định là đứng ở một nơi bí mật gần đó theo dõi chúng ta cùng đám người kia tranh đấu. bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau, bọn họ muốn xung phong cũng phải xem ta có đồng ý hay không?”
“Chuyện này làm thế nào đưa tới trước mặt người Lý gia còn cần phải suy nghĩ thật kỹ, không thể nóng vội, nếu không kéo cả ta vào thì mất nhiều hơn được. ta phí sức lực để tính toán như vậy vì cái gì? không phải chính là khiến cho bọn họ đấu nhau tới sứt đầu mẻ trán, còn ta được hưởng thanh nhàn hay sao?”
“Cho nên dù Hải Thanh Thiên thật sự tra được cái gì, ta cũng phải suy tính kỹ hơn.”
“Ừ, đám người Lý gia đều rất tinh ranh, không thể để đám người đó sinh nghi.”
“Thật muốn nhìn xem khi thân phận Lý Ngạn Thanh bị phơi bày ra ánh sáng, đám người Lý gia sẽ có phản ứng gì. nhất là cái bà Trình Du cùng hai vị thiếu gia kia, chắc là rất kinh hỉ đi.”
“Nghĩ thôi đã thấy vui vẻ rồi.”
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Nham
Chương 9: Bia ngắm sống
Chương 9: Bia ngắm sống