Khi Trọng Nham quay về lớp thì vẫn chưa vào học, cậu đi trên hành lang, có không ít nữ sinh lén nhìn trộm cậu. Đa số người phương Bắc bình thường đều có dáng người cao lớn, nhưng Trọng Nham vẫn rất nổi bật trong số đó. Khí chất cậu tỏa ra hỗn hợp nhiều loại không rõ, vừa giống như thiếu niên ngây ngô chưa trưởng thành, nhưng đôi khi vẫn toát ra hương vị người thành niên, vừa trầm tĩnh, thành thục, lại vừa cường đại tự tin vương chút cô độc.
Trọng Nham không coi ai ra gì, xuyên qua những cái nhìn ý tứ hàm xúc không rõ của đám nam nữ sinh dọc hành lang, đi thẳng vào lớp mình. Tần Đông An đang đùa giỡn với hai nam sinh ở cuối lớp, cậu ta đè một nam sinh mập mạp ở trên mặt bàn, tên mập cười cười cầu khoan dung: “Ai nha, lớp trưởng Tần, Tần đại ca, tôi không chê cười ông nữa.”
Tần Đông An tâm không cam tình không nguyện mà buông tay ra, thở hồng hộc đập một phát lên bả vai tên mập nói: “Ông còn dám chê cười tôi, tôi liền đập ông một trận!”
Tên mập nhe răng nhếch miệng xoa xoa bả vai: “Anh ông thực đẹp trai.”
Tần Đông An bực mình nguýt cậu ta một cái: “Ừ, đẹp trai, để anh ấy túm cổ quật ông một phát xem có còn đẹp trai nữa không.”
Tên mập và mấy nam sinh bên cạnh bật cười vui vẻ.
Trọng Nham tâm nói quả nhiên là anh trai cậu ta. Cậu đối với hình thức ở chung của hai anh em Tần gia cảm thấy thực mới lạ, bởi vì chưa từng có người đối với cậu như vậy. Lại nói tiếp, cho dù cậu cũng có anh em, nhưng những người được gọi là anh em đó…thà không có còn tốt hơn. Trọng Nham biết điều này không chỉ bởi vì vấn đề thân phận của bọn họ mà còn có liên quan tới tính cách bản thân. Cậu thực khó chấp nhận có người quá thân cận với mình, nếu thật sự có ai bước qua khoảng cách kia sẽ khiến cậu sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.
Trọng Nham ngồi xuống chỗ mình, trong lòng âm thầm suy nghĩ, có lẽ việc cậu tự lẩm bẩm nói chuyện một mình cũng có thể đổ cho là một triệu chứng bệnh tâm lý đi.
Chuông vào học vang lên, Tần Đông An ngồi xuống bên cạnh cậu, tùy tiện dùng khuỷu tay đụng đụng Trọng Nham: “Aiz, sau khi thi giữa kỳ kết thúc, trường sẽ tổ chức đi thăm phòng trưng bày mỹ thuật tạo hình, ông có đi không?”
Trọng Nham lắc đầu. cậu đối với mấy tác phẩm mỹ thuật tạo hình gì đó không có hứng thú, hơn nữa mấy khối đường cong màu sắc thực trừu tượng, cậu căn bản cũng không hiểu nó có nghĩa gì.
Tần Đông An gãi gãi mũi, có chút nhụt chí nói: “Tôi cũng không muốn đi, nhưng anh hai cứ bắt tôi phải đi. anh ấy nói tôi không có tế bào nghệ thuật nên bắt tôi đi bồi dưỡng khai thông.”
Trọng Nham mỉm cười: “Tình cảm anh em ông tốt thật.”
“Chắc thế.” Tần Đông An hậm hức: “Ông có anh em không?”
Trọng Nham khẽ lắc đầu.
“Không có cũng bình thường.” Tần Đông An chỉ chỉ tên mập, rồi lại chỉ mấy học sinh ngồi phía trước, ra vẻ ông cụ non nói: “Họ đều là con một. Thời thế tạo thành.”
Trọng Nham bị ngữ khí của cậu ta chọc cười: “Vậy còn nhà ông thì sao?”
“Tình huống nhà tôi không giống vậy.” Tần Đông An nói: “Mẹ tôi thân thể không tốt, không thể làm phẫu thuật gì đó, chỉ có thể sinh ra tôi. Anh hai nói chỉ vì sinh ra tôi mà cả nhà còn bị phạt một số tiền lớn.”
Trọng Nham cảm thấy anh hai cậu ta đang gạt cậu ta. Gia đình có tiền muốn sinh thêm một đứa nữa biện pháp nhiều vô kể, nếu sợ phiền toái còn có thể ra nước ngoài sinh con nữa kìa.
Tần Đông An oán giận nói: “Anh hai nói tôi phải tự mình đem số tiền kia kiếm trả về, nên mỗi chủ nhật đều bắt tôi ra ngoài đi làm thêm á.”
Trọng Nham trong lòng rục rịch: “Làm thêm cái gì?”
“Chuyển phát nhanh!” Tần Đông An dùng ánh mắt tìm kiếm đồng minh nhìn cậu: “Ông nói xem chú ý này của anh hai có phải rất thiếu đạo đức không?”
“Chuyển phát nhanh…” Trọng Nham ở trong lòng cân nhắc một lát: “Dù là trẻ vị thành niên cũng không sao à?”
“Có vấn đề gì hay không còn không phải do anh hai nói một câu sao?” Tần Đông An căm giận: “Công ty chuyển phát nhanh này là người quen với anh hai.”
Trọng Nham nghĩ nghĩ nói: “Tôi có thể đi làm cùng ông không?”
Tần Đông An há to miệng: “A?!”
“Chuyển phát nhanh ấy.” Trọng Nham nhìn thằng bạn: “Tôi có thể cùng đi chuyển phát nhanh với ông không?”
“Ông… vì sao?”
Trọng Nham cười khẽ: “Kiếm tiền.”
Tần Đông An không thể tin nổi nhìn Trọng Nham, cậu đã nhìn thấy di động của Trọng Nham, tuy rằng không phải loại di động đắt nhất nhưng tuyệt đối cũng không phải là loại con nhà bình thường có thể mua được. còn cả balo của cậu ấy, cũng không phải loại mặt hàng bày bán phổ biến. người như vậy mà cũng thiếu tiền đến mức muốn đi làm thêm chuyển phát nhanh sao?
“Hỏi giúp tôi đi.” Trọng Nham nhìn cậu ta, ánh mắt chuyên chú.
Tần Đông An bị Trọng Nham nhìn tới mất tự nhiên, lắp bắp nói: “Được, được rồi, tôi đi giúp ông hỏi một chút.”
“Cám ơn ông trước.” Trọng Nham cười cười: “Sau khi chuyện thành công sẽ mời ông một bữa.”
Đi chuyển phát nhanh tuy rằng chỉ là chủ ý tâm huyết dâng trào bất ngờ nổi lên của Trọng Nham, nhưng với điều kiện hiện tại của cậu, những việc có khả năng làm được kỳ thật không nhiều lắm. Thứ nhất cậu vẫn đang trong tuổi vị thành niên, thứ hai muốn đi làm thì luôn phải giao tiếp với người khác, ví như đi làm phục vụ, một điều mà cậu không làm được —— cậu căn bản không chịu nổi việc người khác quá thân cận với mình, huống chi là loại công việc thời thời khắc khắc luôn phải bảo trì tươi cười, giao tiếp không ngừng. trừ bỏ việc này, cậu chỉ có thể nghĩ tới việc tới các công trường bán sức lực, nhưng công việc này đối với cậu mà nói rất không thực tế, cậu chỉ được nghỉ vào cuối tuần hoặc các ngày lễ tết, vậy thì có thể đi làm được mấy ngày.
Chuyển phát nhanh tuy rằng phải chạy qua chạy lại khắp nơi, cũng cần phải giao tiếp với người ta, nhưng so với đi làm phục vụ hay bán hàng vẫn đỡ hơn nhiều. Hơn nữa do anh em Tần gia giới thiệu, lại là người quen của Tần gia, ông chủ công ty chuyển phát nhanh hẳn sẽ không cắt xen tiền bạc của cậu. nhưng chuyện này có thành hay không còn phải đợi xem thế nào, đại ca Tần gia chỉ là muốn rèn luyện em trai mình, cùng cậu không thân cũng chẳng quen, có lý do gì để giúp mình đây?
Trọng Nham mất cả buổi chiều đểu suy nghĩ biện pháp tự kiếm tiền, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không được gì.
Tan học đi về nhà, không ngoài ý muốn phát hiện cô giúp việc vẫn tới làm. Trong tủ giữ ấm phòng bếp đã đặt sẵn cơm chiều, căn nhà cũng đã được thu dọn gọn gàng, giỏ quần áo bẩn cùng vỏ chăn gối cũng đều đã được giặt sạch sẽ, trên bàn ăn còn đặt một bình thủy tinh cổ cao, bên trong cắm mấy cành lily đang nở rộ.
Trọng Nham nhíu nhíu mày.
Không biết đây là ý của cô giúp việc hay là ý của Lý Thừa Vận hoặc là Ôn Hạo, cậu không ghét hoa tươi nhưng rất ghét có người ở trên địa bàn của cậu tự ý làm gì đó.
Di động trong túi áo rung lên, lấy ra xem, lại là một dãy số xa lạ, Trọng Nham giật mình: “Hải Thanh Thiên?”
Giọng nam nhân qua điện thoại có vẻ thập phần mệt mỏi: “Chuyện cậu muốn tôi điều tra, khả năng sẽ khiến cậu thất vọng.”
“Chuyện gì?”
Hải Thanh Thiên bên kia truyền tới tiếng loạt xoạt giống như đang lật sách vở hay tài liệu gì đó: “Trương Hách chỉ là hàng xóm bình thường của Trương Minh Nghiên, hai nhà ngẫu nhiên có qua lại, nhưng không có quan hệ lén lút gì. bức ảnh kia hình như là hoạt động gì đó được tổ chức trong khu nhà bọn họ, rất nhiều hàng xóm khác đều tham gia…”
“Không thể nào.” Trọng Nham bất giác đánh gãy lời nói của anh ta: “Không có khả năng.”
Hải Thanh Thiên trầm mặc một lúc nói: “Cậu có bằng chứng gì?”
“Trực giác.”
Lý do này Hải Thanh Thiên vô pháp phản bác, công việc này của anh cũng có tính nguy hiểm nhất định, cũng hiểu rõ trong thời khắc nguy cấp, trực giác so với bằng chứng càng đáng tin hơn. Nhưng với những thông tin anh nắm được, quan hệ của Trương Hách và Trương Minh Nghiên quả thật chỉ là bèo nước gặp gỡ, hàng xóm láng giềng, hoàn toàn không có lén lút qua lại gì đó.
“Không có khả năng chỉ là trùng hợp.” Trọng Nham có chút bực bội đi đi lại lại trong phòng khách: “con người Trương Hách tâm cơ thâm trầm, nếu người nào không có giá trị lợi dụng, hắn cũng lười liếc nhìn một cái…” Trọng Nham tim đột nhiên nhảy dựng, một tia lãnh ý từ cột sống không tiếng động tràn lên. Cậu thấu hiểu tính cách Trương Hách như vậy, vì sao chưa từng nghĩ qua mình trong mắt hắn có giá trị lợi dụng gì? so với mấy vị thiếu gia chính quy của Lý gia, cậu không có căn cơ, không có thế lực bên ngoại cường đại, trước khi lên đây, cậu thậm chí còn chưa từng có khái niệm đi tranh đoạt cái gì đó của người khác…
Trương Hách rốt cuộc vì sao lại chọn mình?
Hải Thanh Thiên khẽ ho khan một tiếng, ngụ ý nói anh ta vẫn đang nghe: “Những tin tức cậu cung cấp trước đây về Trương Hách đều là sự thật, nếu cậu vẫn còn hoài nghi vậy tôi sẽ tiếp tục theo dõi.” Anh ta tạm dừng một chút, giọng nói cũng nhu hòa hơn: “Ta nghe giọng đoán tuổi cậu không lớn lắm, cậu làm việc này, người trong nhà có biết không?” phải biết phí điều tra không phải là một con số nhỏ, nhất là đối với một đứa trẻ. Hải Thanh Thiên cũng không muốn chọc phải phiền toái.
Lời này ngược lại khiến Trọng Nham chợt nhận ra, tuy rằng cậu chuyển khoản trực tiếp qua mạng cũng đã được anh ta xử lý, không dễ dàng để cho người khác tra ra được giao dịch giữa cậu và Hải Thanh Thiên. Nhưng cậu dùng chính là tiền của Lý gia cấp cho, khó tránh khỏi sẽ có người Lý gia sinh nghi tò mò xem cậu đã chuyển tiền tới đâu.
Trọng Nham cường bách áp chế mình bình tĩnh lại. vừa lên thủ đô, tinh thần cậu liền căng thẳng, tâm phòng bị quá nặng ngược lại khiến cậu mất đi sự lãnh tĩnh vốn có. Kỳ thật tính toán thời gian thì ba năm sau Trương Hách mới quen biết cậu, mà trước đó bọn họ cũng chỉ là quen biết sơ sơ. Khi đó Trương Hách mới bày ra bộ dạng trưởng giả tri thức uyên bác chiếm được sự tín nhiệm của cậu. Người đa nghi như Trọng Nham đâu có khả năng sẽ dễ dàng tin tưởng một người xa lạ chứ? Cho nên nếu Trương Hách thực sự có ý xấu, muốn thực hành kế hoạch của hắn ít nhất cũng là chuyện của 5, 6 năm sau đó.
Trọng Nham hít sâu một hơi: “Là tôi nóng vội.”
Hữu Thiên “ừ” một tiếng nói tiếp: “Còn bây giờ thì sao? có tính toán gì không?”
“Chuyện điều tra Trương Hách tạm thời dừng lại.” Trọng Nham sắp xếp rõ ràng suy nghĩ của mình: “Chú ý tìm ra giấy khai sinh của Lý Ngạn Thanh, sau đó tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản cho anh.”
Hải Thanh Thiên rõ ràng nói: “OK.”
“Còn nữa, tôi muốn xác nhận với anh một chuyện. việc tôi chuyển tiền cho anh sẽ không bị người ta điều tra ra chứ?”
“Cậu cũng quá cẩn thận rồi.” Hải Thanh Thiên đối với sự đa nghi của Trọng Nham không quá thoải mái: “Nếu tôi dễ dàng bị người ta tra ra, thì không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi.”
“Thực xin lỗi.”
Hữu Thiên cũng không có tâm tư đi khó xử một thằng nhóc, liền khẳng định thêm: “Cậu yên tâm đi.”
“Vậy là tốt rồi.” kiếp trước cũng từng giao dịch với anh ta, đối với thực lực của người này cậu rất có lòng tin, chỉ là hiện tại kinh tế của cậu đang bị người ta quản chế, khó tránh khỏi đề phòng hơn một chút. Nguyên nhân một phần chủ yếu cũng bởi cậu đang vội vã muốn kiếm tiền. Nếu cậu đã nói sẽ không nhận tiền của Lý gia nữa, vậy thì cũng nên bắt đầu lập kế hoạch cho cuộc sống sau này. Mặc dù đi làm thêm chuyển phát nhanh không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng hiện tại cậu đã có nhà của riêng mình, bình thường cũng không có chi tiêu gì tốn kém, chỉ cần gánh vác một miệng ăn, thì vấn đề cũng không quá lớn.
Khi cậu vừa lên thủ đô, Lý Nam đã đưa cho cậu một cái thẻ ngân hàng trong đó có hơn hai mươi vạn đồng, trừ đi tiền phí điều tra của Hải Thanh Thiên, số tiền còn lại cũng đủ để chi trả học phí trong mấy năm tới. Chờ tới khi cậu lớn hơn chút nữa, lựa chọn công việc sẽ nhiều hơn so với bây giờ, việc cậu có thể làm cũng nhiều hơn. Nếu bết bát quá cậu cũng có thể bán nhà bán xe, mấy thứ đó đều thuộc quyền sở hữu của cậu, nếu không rơi vào bước đường cùng thì cậu cũng không bán.
“Cho nên khó khăn chỉ là chuyện trước mắt.” Trọng Nham sau khi cúp điện thoại, khẽ tự an ủi mình: “Về sau sẽ khá hơn.”
Về chuyện cậu muốn đi làm chuyển phát nhanh, Tần gia bên kia vẫn không có tin tức gì. Tần Đông An cảm thấy có chút ngại ngùng nhưng Trọng Nham lại không cảm thấy gì. đại ca Tần gia khẳng định không phải là người suốt ngày không có việc gì làm, với anh ta mà nói, bạn học của em trai muốn đi làm chuyển phát nhanh căn bản chỉ là chuyện cỏn con không đáng chú ý.
“Để tôi thúc giục anh hai.” Tần Đông An an ủi cậu: “Ông đừng nóng vội.”
Trọng Nham bật cười: “Không vội.”
Tần Đông An lại lấy khuỷu tay đụng đụng cánh tay Trọng Nham: “Này, nhìn thấy không, Hoàng Linh lại lén nhìn trộm ông kìa.”
Trọng Nham ngẩng đầu, quả nhiên thấy có một nữ sinh đứng dựa vào song cửa sổ đang nhìn về phía bọn họ.
Trọng Nham nhíu nhíu mày. Có lẽ Tần Đông An không nhận ra ánh mắt của một người trong lòng có việc khó nói với ánh mắt người trong lòng ái mộ người khác có gì khác nhau, nhưng Trọng Nham nhìn lại thập phần rõ ràng, nữ sinh tên Hoàng Linh kia trong mắt ẩn chứa khẩn trương cùng lo sợ không yên thì sao có khả năng sẽ có hảo cảm gì đó đối với một nam sinh.
“Ông nhìn lầm rồi.”
Tần Đông An bỡn cợt chớp chớp mắt, vô tâm vô phế nở nụ cười.
Hết
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Nham
Chương 13: Trực giác
Chương 13: Trực giác