DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Nham
Chương 78: Năm mới

Bà Trương Nguyệt Quế từ bệnh viện về có chút mệt mỏi, khẩu vị cũng không tốt. lúc đầu Trọng Nham còn tưởng bà bị cảm, hoặc là chưa quen khí hậu ở đây, nên mời bác sỹ riêng của Lý gia tới khám cho bà, bác sỹ nói không phải cảm, chỉ là người già khả năng thích ứng tương đối kém, lại thay đổi một địa phương khác, khí hậu lạnh hơn, cộng thêm nghỉ ngơi không tốt, cho nên mới khó chịu trong người, không có vấn đề gì lớn.

Trương Nguyệt Quế lúc đầu rất hưởng thụ loại đãi ngộ bác sỹ tới tận nhà khám bệnh thế này, sau mới biết bác sỹ là do Trọng Nham gọi điện cho Lý Thừa Vận mời tới, nhất thời chán ghét đáp lời. Cùng ngày, bà đã có thể đi lại bình thường trong phòng khách, tinh thần rõ ràng so với mấy hôm trước cũng tốt hơn nhiều.

Trọng Nham không ngờ cái tên “Lý Thừa Vận” lại có tác dụng trị liệu hiệu quả đến thế, nhất thời thật sự không biết nên phản ứng thế nào.

Nghỉ ngơi thêm vài ngày, Trọng Nham bắt đầu dẫn bà ngoại đi thăm quan khắp nơi. Thực ra ngay tại thủ đô này, cũng có rất nhiều điểm mà chính bản thân cậu cũng chưa từng tới tham quan. Có lẽ đã có tuổi nên thái độ đối với cuộc sống sinh hoạt có chút bất đồng, Trọng Nham dẫn bà ngoại đi dạo qua khắp ngõ nhỏ phố lớn, dựa theo danh sách những địa chỉ hàng ăn đặc sắc tải xuống từ trên mạng lần lượt tạt vào ăn thử, trong lòng bỗng dưng cảm thấy dường như mình đã về hưu. Chính là cảm giác mệt nhọc làm việc cả đời, trải qua đủ loại sóng gió kịch liệt trong đời, rốt cục có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhấp chút trà chiều, ngắm hoàng hôn buông xuống.

Hoặc có thể là do tâm hồn cậu và bà ngoại tuổi tác cũng không kém nhau là mấy nên việc bà ngoại bị khủng hoảng về sức khỏe, khủng hoảng về cái chết đến lúc nào không biết, cậu hoàn toàn có thể hiểu được.

Sinh sinh tử tử, thật sự là điều huyền diệu, khó trách người người đều sợ hãi.

Ngày 30, Lâm Bồi rốt cục từ nông thôn gấp gáp trở về. Anh không còn người thân, mấy ngày tết vốn tính toán rúc trong phòng thí nghiệm cho qua, lại nghe nói Trọng Nham đã về, cuối cùng buông tha suy nghĩ đón năm mới trong phòng thí nghiệm, mang theo sườn lợn và chân giò mua được từ một hộ nông dân nuôi heo gần đó, vô cùng cao hứng gấp gáp về nhà đón năm mới.

Lâm Bồi lớn lên nhã nhặn lịch thiệp, chính là loại hình bà ngoại yêu thích nhất, bà Trương Nguyệt Quế vừa thấy anh liền có cảm tình, lại nghe nói anh và Trọng Nham hợp tác làm ăn, là một chuyên gia thực vật học, càng không coi anh là người ngoài. Tới khi chuẩn bị bữa cơm tất niên, bà còn hỏi Lâm Bồi thích ăn sủi cảo nhân gì, đãi ngộ so với Trọng Nham còn tốt hơn.

Trọng Nham giúp mọi người rửa sạch nguyên liệu, khi đang lột vỏ tỏi, thình lình nhớ tới một người, vội vàng gọi điện qua hỏi, quả nhiên Hải Thanh Thiên đang một mình lượn lờ trong siêu thị, vừa mới bỏ vào xe đẩy một túi sủi cảo đông lạnh, hai thùng mì ăn liền cùng một thùng bia, còn chưa kịp đi tính tiền. Trọng Nham ra chỉ thị bỏ lại hết sủi cảo đông lạnh, mì gói cùng bia lên giá hàng, kêu anh tới quầy gia vị mua hai chai dấm chấm sủi cảo, rồi nhanh chóng tới ngay Sơn Thủy Loan, cơm chiều là một bàn đại tiệc do đầu bếp cao cấp xử lý, còn có ba loại sủi cảo nhân khác nhau.

Chưa tới nửa giờ sau, Hải Thanh Thiên mang theo một giỏ hoa quả cùng hai chai dấm chấm sủi cảo chạy tới cọ cơm. Phong cách Hải Thanh Thiên và Lâm Bồi khác nhau, nhưng miệng Hải Thanh Thiên ngọt như mía lùi, lại thích tán gẫu bát quái, nịnh bà ngoại đến cười mãi không thôi.

Vốn tưởng rằng sẽ cô độc một mình vượt qua đêm trừ tịch, kết quả lại biến thành đêm tất niên náo nhiệt nhất kể từ khi sinh ra cho tới giờ của Trọng Nham.

Cơm tất nhiên phần lớn là được chuẩn bị từ chiều, bà Trương Nguyệt Quế làm xong nhân bánh sủi cảo, lại chạy tới phòng bếp cùng dì giúp việc hầm chân giò, sốt sườn heo. Đám thanh niên lại tụ tập trong phòng ăn làm vỏ sủi cảo. Lâm Bồi xem như người có tay nghề tốt nhất trong cả bọn, Hải Thanh Thiên không biết làm nhưng biết cán bột mì. Trọng Nham cái gì cũng mó vào một chút, nhưng cái gì cũng làm không nên hồn.

Trước đây khi còn ở Lâm Hải, bà ngoại không kiên nhẫn đứng chung một chỗ làm gì đó với Trọng Nham, cho dù là Trọng Nham chủ động đứng cạnh hỗ trợ, thì không bao lâu cũng sẽ bị bà mắng chửi đuổi đi, hoặc là sai đi làm việc khác. Trọng Nham vẫn cho rằng tay nghề như mèo ba chân này của mình tất cả đều là do bà ngoại xấu tính tạo thành.

Hải Thanh Thiên cán vỏ bánh, Lâm Bồi và Trọng Nham đồng thời nhồi thịt vào vỏ làm sủi cảo, chỉ chốc lát sau liền nhìn ra được tay nghề cao thấp thế nào, sủi cảo của Lâm Bồi đồng dạng đều như nguyên bảo tròn vo xinh xắn, còn của Trọng Nham không méo thì móp xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng buông tay thành thành thật thật ngồi một bên. Hải Thanh Thiên nhìn thành phẩm của Trọng Nham cười đau cả ruột, Trọng Nham tức mình đoạt lấy cái chày cán bột trong tay hắn thử làm vỏ bánh, kết quả vỏ bánh cậu làm ra cái thì quá dày cái thì quá mỏng, còn không thì hình dạng kỳ quái bất quy tắc, Lâm Bồi không thể nhịn được nữa, đoạt lại cái chày cán bột trả cho Hải Thanh Thiên, đá Trọng Nham sang một bên, chỉ biết phá đám là giỏi.

Trọng Nham ngồi một bên vừa nghịch cái đống sủi cảo hình thù kỳ quái của mình, vừa hỏi Hải Thanh Thiên: “Cũng đã gần nửa tháng rồi, anh rốt cuộc đã suy nghĩ xong chưa?”

Hải Thanh Thiên cúi đầu không lên tiếng.

Lâm Bồi có chút kỳ quái: “Suy nghĩ cái gì? Kết hôn à? Em không cần Tần Tam nữa sao?”

Trọng Nham đá anh một cước: “Bà ngoại còn đang ở đây đấy, đừng ăn nói bậy.”

Lâm Bồi buồn cười: “Được rồi, không nói bậy.”

Hải Thanh Thiên cúi đầu cán vỏ bánh sủi cảo, thấp giọng nói: “Chuyện cậu nói không phải tôi chưa từng nghĩ tới. Nếu tôi nghiêm túc làm, cũng không phải không thể gánh vác được. Nhưng mà Trọng Nham, cậu coi tôi là anh em, nên tôi càng không thể hãm hại cậu được. Cậu hợp tác làm ăn với tôi, có thể về sau tôi sẽ liên lụy tới cậu.”

Trọng Nham buồn bực: “Hãm hại cái gì?”

Sắc mặt Hải Thanh Thiên không dễ nhìn.

Trọng Nham dùng khuỷu tay chọc chọc Hải Thanh Thiên: “Không muốn nói thì đừng nói.”

Hải Thanh Thiên lắc đầu: “Ba mẹ tôi đã ly hôn khi tôi học trung học, sau khi ly hôn bọn họ đều không lập gia đình mới. Cho nên rất có nhiều người cho rằng bọn họ ly hôn giả.”

Trọng Nham và Lâm Bồi liếc nhau, đều nghe không hiểu gì.

Hải Thanh Thiên tiếp tục: “Sau đó mẹ tôi xuất ngoại, ba tôi bị bắt giam thẩm vấn, cuối cùng bị phạt tù, rồi tự sát trong đó. Mọi người ở ngoài đều nói ba tôi tham ô công quỹ một số tiền lớn, để cho hai mẹ con tôi.”

Lâm Bồi: “…”

Trọng Nham: “…”

Trọng Nham đột nhiên thực hối hận khi hỏi vấn đề này. Năm mới năm me, vạch trần vết sẹo nhà người ta lên làm gì cơ chứ?

Trọng Nham ho khan hai tiếng: “…Này… tôi muốn nói…”

Lâm Bồi dùng tay vẫn dính đầy bột mì vỗ nhẹ mặt Hải Thanh Thiên: “Có phải cậu đã nghĩ nhiều rồi không? Trọng Nham là muốn hợp tác kinh doanh với cậu, cũng không phải hợp tác với cha mẹ cậu. Bọn họ thế nào thì liên quan gì tới cậu.”

Hải Thanh Thiên cười khổ: “Tôi cho tới tận bây giờ, cũng không thể nào an ổn lộ diện trước mặt người khác. Nếu mở văn phòng làm việc, thì không thể tránh khỏi phải giao tiếp với nhiều người, nếu có người lấy chuyện gia đình tôi để sỉ nhục các cậu, các cậu sẽ làm thế nào?”

Trọng Nham cười nhạo: “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Lâm Bồi ở dưới gầm bàn đạp cậu một cước.

Trọng Nham vội vàng lấy lại biểu tình đứng đắn: “Chúng ta là làm ăn đứng đắn, tôi không sợ, anh sợ cái gì? Anh nên bỏ cái suy nghĩ ấy đi, nếu thật sự có chuyện tôi sẽ ra mặt.”

Hải Thanh Thiên vẫn không lên tiếng.

Trọng Nham bị Hải Thanh Thiên làm cho không còn biện pháp, liền sán lại gần lỗ tai hắn thì thầm: “Lão tổng hiện tại của Lý thị, cái lão già vương bát đản đó chính là cha tôi. Cha ruột!”

Hải Thanh Thiên: “…”

“Không lừa anh.” Trọng Nham nghĩ nghĩ, lại ném thêm một quả bom nữa: “Cổ đông còn lại của công ty hoa cỏ bọn tôi là người Tần gia, Tần gia anh biết chứ?”

Hải Thanh Thiên gật đầu.

Trọng Nham buông tay: “Vậy anh còn lo lắng cái gì nữa?”

Hải Thanh Thiên nhìn cậu, lại nhìn Lâm Bồi. Hắn kỳ thật rất thích ở cùng với bọn họ, nhưng hắn đã trốn tránh thật lâu trong góc tối, nếu muốn ra ánh sáng, cũng không dễ hạ quyết tâm như vậy. Hắn không tránh khỏi sẽ thường nghĩ tới những vấn đề rắc rối có thể gặp phải, hay những điều đó sẽ mang lại ảnh hưởng xấu tới bọn Trọng Nham.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Trọng Nham không kiên nhẫn chờ đợi Hải Thanh Thiên đấu tranh nội tâm, tự ra quyết định: “Sau tết, tôi sẽ tìm người bắt tay vào thực hiện. Nếu anh không thích, việc xuất đầu lộ diện cứ để tôi làm cho.”

Lâm Bồi mở hai tay, một tay để lên vai Hải Thanh Thiên, một tay đặt lên vai Trọng Nham, cười nói: “Hoan nghênh gia nhập đội – ngũ của chúng ta. Hải Thanh Thiên, tin tôi đi, cậu sẽ không hối hận đâu.”

Hải Thanh Thiên nhìn bọn họ, mỉm cười.

Khi dì giúp việc chuẩn bị rời đi, Trọng Nham đưa cho dì một phong bao đỏ thẫm. dì ấy bị an bài tới chỗ cậu làm việc, mặc dù có hiềm nghi mật báo với Lý gia, nhưng nửa năm qua dì ấy đã chiếu cố sinh hoạt cậu quả thực không có chỗ chê.

Dì giúp việc rất cao hứng, từ khi Trọng Nham vào ở Sơn Thủy Loan, dì cũng không cần tới phục vụ ở nhà chính Lý gia, mỗi ngày trừ bỏ tới nấu cơm và dọn dẹp vệ sinh xong thì có thể về nhà mình. Tính ra mà nói, hầu hạ một người so với làm 8 giờ ở nhà chính Lý gia còn thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa Trọng Nham tuy rằng có ấn tượng không tốt với Lý gia, nhưng lại chưa từng làm khó bà. Làm công ở đây vẫn là rất thư thái.

Bởi vì tâm tình tốt, khi dì giúp việc đi ra tới cửa nhịn không được nhiều lời hai câu: “Nham thiếu gia, trừ tịch hôm nay, tứ thiếu gia vẫn ở nhà chính.”

Trọng Nham nhìn bà, gật gật đầu: “Cám ơn dì nhắc nhở.”

Cậu tuy rằng không có hứng thú với Lý gia, nhưng dì ấy có hảo ý vẫn nên tiếp thu: “Cám ơn dì nửa năm qua đã chiếu cố.”

“Nham thiếu gia khách khí, đây là công việc của tôi.”

“Cho dù thế nào, cháu vẫn muốn nói lời cám ơn. Chúc dì năm mới vui vẻ.”

“Cám ơn Nham thiếu gia, chúc cậu năm mới vui vẻ.”

Gia đình bốn người ăn một bữa cơm đoàn viên vui vẻ tại Sơn Thủy Loan, rồi cùng nhau đi xem pháo hoa. Ở một chỗ khác trong thành phố, già trẻ lớn bé Lý gia theo sau Lý lão gia và Lý lão phu nhân đi bái tế tổ tiên, rồi cùng nhau tập trung tại nhà ăn. Bàn ăn đã bày sẵn đại tiệc phong phú, nhưng sắc mặt hai vị lão nhân ở ghế trên lại không quá tốt đẹp.

Năm mới, Lý Duyên Lân vẫn ở Pháp tập trung thi cử, không thể về nhà đón năm mới, trước khi cả nhà tế tổ đã gọi điện về hỏi thăm mọi người, còn nói việc học căng thẳng, sắp phải tham dự một cuộc thi quan trọng không về được. Lý gia rất có quy củ, tỷ như khi tế tổ mỗi năm mới, toàn thành viên trong gia tộc đều phải tham gia. Trước đó, trong nhà không một ai được vắng mặt.

Lý Thừa Vận chỉ có thể đứng một bên nhẫn nại khuyên nhủ, ông chỉ nghĩ con trai không dễ xin nghỉ học, lại ngại bay đi bay về phiền toái. Thanh niên mà, điều này có thể hiểu được. Bà Trình Du biết rõ nội tình, tuy rằng có chút không chấp nhận được hai đứa con trai mình xảy ra chuyện hoang đường như vậy, nhưng thiên tính bảo vệ con của người mẹ vẫn cảm thấy con trai mình không thể về nhà đều là do lão già ngồi chủ tọa kia gây ra. Mẹ con chia lìa, tâm tình bà tự nhiên cũng không tốt hơn chút nào. Vô luận lão gia tử, lão phu nhân nói gì cũng giả bộ không nghe thấy.

Sóng ngầm giữa nhóm người lớn bắt đầu khởi động, Lý Duyên Kỳ và Lý Ngạn Thanh tự nhiên cũng không dám ho he. Lý Duyên Kỳ cũng không còn tâm tư để ý mấy cái đó, bảo bối của anh lần đầu xa nhà ở nơi xa lạ đón tết âm lịch, người con xa xứ là chuyện đáng thương thế nào ai cũng biết. trong lòng Lý Duyên Kỳ không chút tư vị, cảm thấy mình thật vô dụng, lớn như vậy còn bị người khác quản chặt, bị soi tới soi lui, muốn làm gì cũng phải cố kỵ đủ thứ, cái gì cũng phải chịu đựng.

Mải lâm vào trầm tư suy nghĩ không để ý, chợt nghe lão phu nhân cất cao giọng, ân ẩn mang theo chút tức giận: “Có để cho người ta sống yên ổn qua năm mới hay không đây?!”

Lý Duyên Kỳ giật mình, vừa ngẩng đầu lại thấy trên mặt mẹ mình mang đầy tươi cười, nhìn thẳng mình còn lặng lẽ nháy mắt mấy cái, ý bảo cái gì cũng đừng nói. Lại nhìn sang bên cạnh, sắc mặt Lý Thừa Vận có chút biến đen, Lý Ngạn Thanh ngồi bên cạnh ông ta cúi gằm mặt xuống, còn có chút khó xử cắn cắn môi, đôi mắt to lưng tròng nước mắt.

Lý Duyên Kỳ còn đang thắc mắc mình đã bỏ lỡ chuyện gì, lại nghe lão phu nhân mặt không đổi sắc nói: “Cô ta hiếu tâm như vậy, ta cũng không để cô ta đi một chuyến tay không. Lý Vinh, ông dẫn Ngạn Thanh ra ngoài đi. Năm mới, cũng không nên chia rẽ mẹ con họ, vẫn nên để mẹ con họ ăn một bữa cơm đoàn viên vui vẻ đi. Ngạn Thanh trở về bồi mẹ cháu đi.”

Lý Ngạn Thanh khó nhọc đứng dậy, trong lòng sinh ra vài phần oán giận với Trương Minh Nghiên, thầm nghĩ, mình vất vả lắm mới có thể cùng người Lý gia ăn một bữa cơm tất niên, mẹ không ủng hộ thì thôi cư nhiên còn nhảy ra quấy rối!

Hết

Đọc truyện chữ Full