DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Cố Thanh
Chương 63: Chuyện xấu (nhị)

CHƯƠNG 63. CHUYỆN XẤU (NHỊ)

Cố Thanh uống rượu, may mà tửu lượng không tệ, không cần Tần Lực Dương tới đón. Phương Tử Nhạc đã say tới mức nói nhảm, lôi kéo Hàn Duy đánh mắng, mắng hắn giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt, thu ong dụ bướm, mắng hắn không biết thu liễm, thân thân thiết thiết, nói chung là thường ngày không dám mắng, không thể mắng bây giờ toàn bộ phun ra hết.

Cố Thanh đứng một bên, thấy sắc mặt khó xử của Hàn Duy, vừa buồn cười vừa lo lắng, Tử Nhạc nếu như tỉnh, phỏng chừng sẽ hối hận về chuyện hôm nay “rượu vào nói thật” a.

“Cậu cũng đừng trách Tử Nhạc, cậu và nữ đồng nghiệp công ty, khách hàng nữ lui tới quá mật thiết, cậu ấy cũng là lo lắng mới có oán giận a.”

Cố Thanh uyển chuyển nói.

Cố Thanh và Phương Tử Nhạc ở chung lâu như vậy, hai người từ lâu đã đạt được cảnh giới không có gì giấu nhau, nhất là người ngay thẳng như Phương Tử Nhạc, thường ngày có chút oán giận Hàn Duy sớm đi khuya về, nói chuyện thân mật với phụ nữ bên cạnh; Cố Thanh không thể nói là hiểu rõ Hàn Duy, chỉ chứng kiến bọn họ hai người đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, trong lòng cậu thật không muốn tin Hàn Duy sẽ phản bội Phương Tử Nhạc, nhưng cậu có thể hiểu được tâm trạng của Phương Tử Nhạc, dù sao cũng là vợ mình, ai cũng sẽ trở nên mẫn cảm.

Cố Thanh đột nhiên nghĩ tới mình, nếu như là Tần Lực Dương cùng nhiều phụ nữ nháo ra chuyện xấu, mình sẽ thế nào. Lắc đầu, Cố Thanh bỏ đi nghi ngờ không thực tế, cá tính của hắn, cậu nên thông hiểu và tin tưởng.

“Tử Nhạc đã nói với cậu à? Cậu ấy để ý sao?”

Hàn Duy cẩn thận tỉ mỉ lau miệng cho Phương Tử Nhạc, như lơ đãng hỏi thăm. Chỉ là khẩu khí quá cẩn thận đã bán đứng tâm tư của hắn.

Cố Thanh thở dài, “Cậu ấy yêu cậu, nên cậu ấy mới để ý. Cậu hẳn là đang mừng thầm đi.”

loading...

Hàn Duy nghiêm túc gật đầu, biểu cảm xúc động.

Phương Tử Nhạc đầu óc không tỉnh táo, say đến mức rối tinh rối mù, thân thể căn bản không nghe ý thức ra lệnh, giãy dụa rất mạnh. Hàn Duy và Cố Thanh mất không ít sức mới đưa được người lên xe.

“Cậu không lên xe à?” Hàn Duy bất ngờ nhìn Cố Thanh đứng bên ngoài, hỏi.

“Tử Nhạc say lắm rồi, trở về nhớ nấu canh giải rượu cho cậu ấy uống, nếu không phải sáng mai tỉnh dậy sẽ đau đầu. Trạm xe cách chỗ này không xa, đi vài bước là tới, cậu đưa Tử Nhạc về đi.”

Cố Thanh vẫy tay với hắn, dặn dò nói.

“Ân, vậy cậu cẩn thận.”

Hàn Duy nhìn trạm xe cách đó không xa, đóng cửa kính, khởi động xe rời đi.

Khi Cố Thanh về đến nhà thì, Tần Lực Dương đã về rồi, đang ngồi trên giường đọc sách. Cố Thanh nghiên đầu nhìn, đúng là sách nước ngoài, trong lòng thật sự bội phục hắn, không có gì bất ngờ xảy ra, Tần Lực Dương trên cơ bản mỗi ngày đều phải đọc sách kinh tế nước ngoài như vậy, đổi lại là cậu, sợ là đã sớm bỏ cuộc.

“Sao về trễ vậy?”

Tần Lực Dương buông sách, đi tới bên cạnh Cố Thanh, chóp mũi liền truyền đến mùi rượu nồng nặc, mày kiếm cau lại, vươn tay lôi kéo, muốn đem Cố Thanh kéo vào phòng tắm.

loading...

“Ngô… Đau.”

Cố Thanh càng nhíu chặt mày, ôm lấy nơi bị Tần Lực Dương nắm chặt, rên rỉ nói.

“Làm sao vậy?”

Tần Lực Dương lập tức phát hiện Cố Thanh khác thường, nhanh chóng buông tay, cẩn thận giơ cánh tay Cố Thanh lên, nhìn vào, liền phát hiện chỗ trầy ở khuỷu tay, lộ ra một chút tơ máu.

“Chuyện gì xảy ra? Bị người ta đánh à? Ai làm?”

Tần Lực Dương như phát pháo ép hỏi, trong giọng nói tràn đầy khẩn trương và buồn bực.

“Không, không có ai cả, chỉ không cẩn thận bị té ngã làm trầy thôi.”

Cố Thanh nhìn vết thương, có chút suy nghĩ.

Tần Lực Dương phát hiện cậu không chuyên tâm, phụng phịu kéo gương mặt Cố Thanh qua, nghiêm mặt nói: “Đang suy nghĩ tới ai vậy?”

“Đàn chị Trần Tuyết.”

Cố Thanh không lưỡng lự liền trả lời làm Tần Lực Dương nổi trận lôi đình, vợ yêu nhà hắn dám công khai làm trò trước mặt hắn mà nhớ tới người đàn bà khác. Tần Lực Dương cảm thấy “phu quyền” cũng mình đã bị khiêu khích nghiêm trọng, hắn quyết định phải cho vợ yêu nhà mình một lần giáo huấn nghiêm túc.

Vừa định cởi quần áo Cố Thanh, thấy bộ dáng vợ yêu ôm cánh tay nhíu mày, Tần Lực Dương bất giác nhẹ dạ, vốn đang tức giận cũng không phát ra được.

“Em đang nhớ tới phụ nữ à?”

Giọng điệu ghen tuông rõ ràng, Cố Thanh nghe được, phì một tiếng bật cười.

“Anh đang ghen à?”

Cố Thanh buồn cười nhìn hắn, tay không bị thương nặng nề vỗ lên vai Tần Lực Dương 1 chút, vui đùa nói: “Đồng chí Lực Dương, em là gay 100%, em đối với phụ nữ không có hứng thú. Trái lại, anh là bi, anh càng nguy hiểm. Muốn lo lắng cũng phải là em, đúng không?”

Nghe Cố Thanh nói như thế, Tần Lực Dương cũng biết phản ứng của mình quá độ liễu, “Anh chỉ yêu em, anh không cần những người khác. Em đừng nói sang chuyện khác, đàn chị trong miệng em là chuyện gì xảy ra?”

Cố Thanh tinh nghịch liếc hắn 1 cái, thầm than hắn lòng dạ hẹp hòi, kéo thân thể uể oải đi vào phòng tắm, dự định tắm trước, khi lên giường mới giải thích với hắn, nhưng hắn lại trực tiếp theo vào.

“Em tắm, anh ra ngoài đi.”

Cố Thanh đẩy cửa, mệnh lệnh nói.

“Chúng ta đã kết hôn, có cái gì phải sợ, em toàn thân trên dưới có chỗ nào mà anh chưa thấy qua.” Tần Lực Dương mặt dày, ỷ vào sức lực mạnh phá cửa mà vào, “Được rồi, cánh tay em bị thương, anh giúp em tắm. Anh xin thề, tuyệt đối quy củ.”

Cố Thanh không tin lườm hắn, cậu vẫn còn nhớ rõ lần trước trong phòng tắm bị hắn lăn qua lăn lại đến nửa đêm, hôm sau vì nhiễm lạnh mà bị cảm.

Cố Thanh muốn đuổi hắn, nhưng không địch lại sức mạnh của hắn, cậu cũng chỉ có thể bị ép thả sói vào trong.

Ngoài dự liệu của Cố Thanh, Tần Lực Dương thật sự rất khuôn phép, ngoại trừ thỉnh thoảng sờ sờ, sỗ sàng, thì thực sự không thâm nhập xuống phía dưới.

Cố Thanh không biết, Tần Lực Dương chính là có dụng ý khác, hắn tuy rằng muốn thống thống khoái khoái ăn tươi Cố Thanh, nhưng tuần này đã làm ba lần, hắn còn nhớ rõ lần trước lão trung y dặn, chuyện phòng the không thể quá nhiều, thân thể Cố Thanh cần tỉ mỉ điều dưỡng.

Tần Lực Dương chỉ có thể tạm thời vì sức khỏe của vợ yêu mà nhẫn nại, nhưng vốn giảo hoạt như hồ ly, Tần Lực Dương đã tính kĩ càng, chờ thân thể Cố Thanh thật sự dưỡng tốt, chính là khi hắn “mở rộng sắc giới”.

Bởi vậy, Tần Lực Dương lần này vào phòng tắm là có ý khác, tuy rằng biết Cố Thanh không thể nào thích phụ nữ, nhưng hắn vẫn lo lắng, có lẽ “vợ yêu” đã bị người ta bắt cóc ni, Tần Lực Dương hắn phải ra tay để tránh cuộc sống yên ổn của mình gặp nguy hiểm a.

“Chuyện đàn chị của em là sao?”

Cố Thanh nhắm mắt nằm trong bồn tắm lớn, đầu gối lên giữa hai chân Tần Lực Dương, hưởng thụ phục vụ gội đầu xoa bóp nhẹ nhàng. Cố Thanh tửu lượng mặc dù tốt, nhưng dù sao cũng đã uống nhiều, đầu có hơi đau nhức.

Đối với chuyện Trần Tuyết, Cố Thanh vốn không nghĩ sẽ giấu hắn, cậu thấy Tần Lực Dương cứ hỏi không ngừng, nên đem toàn bộ nói ra, bao gồm cả chuyện đàn chị vì cự tuyệt bao dưỡng mà bị loại.

“Em lo cho cô ta à?”

Tần Lực Dương nghe Cố Thanh cuối cùng còn thở dài, trong giọng nói rõ ràng có ý thương tiếc, trong lòng không cam tâm.

Cũng bất chấp đầu đầy bọt, Cố Thanh cứ như vậy mở mắt, nhìn chăm chú vào hắn, bàn tay vỗ người đàn ông lòng dạ hẹp hòi này một chút, sẵng giọng: “Nói bậy bạ gì đó. Ai~, em chỉ có chút cảm khái, sách viết hai chữ ‘công bằng’, nhưng trong thực tế, sao lại khó thực hiện như vậy?”

Cố Thanh học pháp luật, đối với công bẳng chính nghĩa có chút quá mức kiên trì và chấp nhất.

Nhìn ánh mắt mất mát và mờ mịt của Cố Thanh, Tần Lực Dương yêu thương, cầm lấy khăn mặt bên cạnh lau khô tay, ôm lấy đầu Cố Thanh cứ như vậy hôn xuống.

Chỉ là một cái hôn nhẹ, nhưng cũng đủ kéo lại ý thức của cậu, Cố Thanh cảm kích nhìn thoáng qua hắn, vỗ vỗ tay hắn cười nói: “Em không sao, cũng chỉ là cảm xúc mà thôi. Đừng ngừng, nhanh giúp em gội đầu, em mệt, muốn ngủ 1 giấc.”

Nói xong, Cố Thanh thực sự nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tần Lực Dương lại yêu thương hôn lên trán cậu, mới cầm lấy vòi hoa sen vì xả sạch bọt trên đầu cậu, rồi dùng khăn khô ráo lau sơ qua thân thể Cố Thanh, lấy khăn tắm bao cả người cậu rồi tha về giường.

Đối với chuyện gặp Trần Tuyết, Cố Thanh không ngờ lại lan nhanh như vậy, hầu như trong trường mọi người đều biết, Trần Tuyết bỏ cơ hội học ở Havard tham gia tuyển người đẹp, bị không ít người lên án khinh thường. Đề tài đàm tiếu, trong lớp, sau giờ học, chỉ cần có thời gian trống, sẽ nói tới Trần Tuyết, Cố Thanh trầm mặc không có tham gia, dù là chê cười hay đồng tình, Cố Thanh cũng không dự định quan tâm nữa, đây không phải là chuyện cậu có thể nhúng tay vào.

Sau đó, Cố Thanh từng thấy Trần Tuyết trong thư viện vài lần, chỉ là Trần Tuyết dường như không nhận ra cậu, xem ra đêm đó chị ấy uống say, nhờ vậy, Cố Thanh cũng âm thầm thấy may mắn.

Cuộc sống nghiên cứu sinh bận rộn đã bắt đầu rồi, Cố Thanh đã phân chia chương trình học rõ ràng, học kỳ này cũng không quá nhiều môn, Cố Thanh được giáo sư hướng dẫn đề cử đến viện kiểm sát thực tập, đều liên quan tới tội phạm hình sự, rất có ích cho chuyên ngành của cậu.

Kinh tế thành B phát đạt, nhân viên nước ngoài nhiều, sự phân chia giai cấp giàu nghèo lại càng rõ ràng, các loại tội phạm cứ tăng lên. Những kiểm sát trưởng ở viện kiểm sát bình quân mỗi ngày đều thụ lý 3, 4 vụ án, bận tối mày tối mặt.

Bởi vì được giáo sư đặc biệt chiếu cố, Cố Thanh không phải làm trợ lý cho thư ký bình thường, mà trực tiếp theo một kiểm sát trưởng lớn tuổi đầy kinh nghiệm.

Kiểm sát trưởng họ Hạ, thái độ làm người hiền hoà, làm việc chăm chú cẩn thận, hắn thường lôi kéo Cố Thanh ra ngoài hỏi người bị hại hoặc là hỏi cung đối tượng tình nghi, có lúc còn ném ra 1 đống hồ sơ vụ án cho Cố Thanh, bảo cậu tổng kết những chứng cứ tài liệu liên quan, cùng Cố Thanh tham khảo lý luận những vụ án thực tế và phương pháp xử lý khác nhau.

Nói tóm lại, Cố Thanh ở viện kiểm sát thu hoạch được rất nhiều.

Cuộc sống thực tập sinh bận rộn khiến Cố Thanh từ từ quên lãng chuyện của Trần Tuyết, mãi đến một ngày đột nhiên trong TV nhìn thấy dáng người cao gầy tinh tế của đối phương, mới đột nhiên giật mình. TV đang phát tin tức, đại khái là họp báo tuyên bố, Trần Tuyết đứng trên sân khấu, cầm hợp đồng trong tay, dáng tươi cười thanh nhã mê người, áo dạ hội xẻ sâu màu tím càng tôn lên vẻ ưu nhã cao quý, Cố Thanh cảm thán, đàn chị đúng là rất hợp với giới giải trí.

Cố Thanh thấy rõ 1 chữ ở giữa bàn ký hợp đồng, là tên công ty giải trí mà Trần Tuyết ký hợp đồng. Nhưng Cố Thanh càng quan tâm đến câu nói của người dẫn chương trình: Lần này, tập đoàn Tần thị xúc tiến việc mở công ty giải trí, có phải là…

Câu nói kế tiếp, Cố Thanh không nghe vào nữa, trong đầu quanh quẩn chính là bốn chữ”Tập đoàn Tần thị”, chị ấy ký hợp đồng với công ty giải trí của Tần thị sao?

Lập tức, Cố Thanh đứng lên khỏi sô pha, chạy đến chỗ điện thoại gần đó, vừa định gọi cho hắn, thì thấy đồng hồ trên tường chỉ số 3 giờ chiều, hắn lúc này hẳn là còn đang họp, nghĩ vậy, Cố Thanh liền bỏ điện thoại xuống.

Đi nhà trẻ đón Tần Gia Bảo, Cố Thanh trong đầu lại toàn là chuyện liên quan đến Trần Tuyết và tập đoàn Tần thị.

Lời tác giả: Bánh bao kịch trường:

Tiểu tiểu(cắn ngón tay, lúng túng nói ): Mẹ…

Cố Thanh bỗng nhiên quay đầu: Ngươi tên gì?

Tiểu tiểu mở to đôi mắt vô tội, non nớt gọi lại: Mẹ ơi…

Tiểu tiểu nghiên đầu, vẻ mặt vô tội, sai sao? Cô nói, từ trong bụng ai chui ra, thì nên gọi người đó là mẹ a.

Cố Thanh ôm lấy con trai, nghiêm túc nói: Viên Viên, không thể gọi là mẹ, biết không?

Tiểu tiểu chu môi, mắt hồng hồng: Ô ô, mẹ có phải ghét Viên Viên hay không …

Tiểu tiểu càng nghĩ càng thương tâm, càng thương tâm càng muốn khóc, cuối cùng thành nước ngập Kim Sơn tự, Cố Thanh chỉ cảm thấy đau đầu.

Tần Lực Dương đi tới, thấy con trai bảo bối khóc, ôm lấy nó, yêu thương: Viên Viên, làm sao vậy? Ai khi dễ con, ba ba giúp con dạy dỗ hắn.

Cố Thanh: Anh đừng dạy hư nó.

Tiểu tiểu ôm cổ ba ba, cẩn thận nhìn thoáng qua Cố Thanh: Ô ô, ô ô, mẹ, mẹ không cần Viên Viên…

Cố Thanh che trán, chỉ cảm thấy đầu càng đau. Cái này nó học được từ đâu a.

Tần Lực Dương nghi vấn: Mẹ ở đâu ra?

Tiểu tiểu vừa nghe, oa một tiếng, khóc càng lợi hại hơn…

Đọc truyện chữ Full