Sau năm mới không lâu, ngày rời khỏi đại học Q càng ngày càng gần.
Ngô Hạo du học một năm ở nước ngoài rốt cục cũng thuận lợi kết thúc.
Sáng sớm ngày hôm đó, trời còn chưa sáng hẳn, Hàn Duy đã lái xe chở Cố Thanh và Phương Tử Nhạc đến sân bay, bọn họ muốn đi đón Ngô Hạo về nước, đây là lần đầu tiên bốn người gặp nhau sau một năm xa cách.
Phía chân trời chẳng biết từ bao giờ đã bay đầy tuyết trắng, nhẹ nhàng bay lượn từ trên trời rơi xuống, khi chạm tới mặt đất lại trong nháy mắt biến ảo thành những giọt nước lạnh buốt.
Từ trên xe bước xuống, Cố Thanh nhịn không được mà kéo chặt khăn quàng cổ, kiên trì uống mấy tháng thuốc đông y, thể chất băng hàn của Cố Thanh đã cải thiện không ít, nhưng gặp phải khí trời không xong như ngày hôm nay thì cậu cũng nhịn không được là run rẩy vì lạnh.
Cố Thanh cùng Phương Tử Nhạc, Hàn Duy đi vào phòng đợi trong sân bay, mới đi được nửa đường, từ xa xa đã thấy được thân ảnh cao to quen thuộc
“Bên này, Ngô Hạo.”
Cố Thanh cùng Phương Tử Nhạc đầy vui mừng phất tay kêu to.
Ngô Hạo nghe tiếng nhìn lại, cũng thấy được bọn họ, hắn kéo hành lý bước nhanh về phía ba người.
“Sao các cậu đều tới thế, không phải đã nói trời lạnh đừng tới làm gì à.”
Ngô Hạo buông vali trong tay ra, lần lượt ôm Hàn Duy cùng Phương Tử Nhạc.
“Tiểu tử cậu sống ở nước ngoài rất ổn nhỉ, da dẻ mịn màng sáng bóng.”
Hàn Duy từ sau thực tập công tác, cũng không trầm mặc giống như trước, mà ăn nói rất lưu loát giỏi giang, lại còn trêu đùa nói giỡn mọi thứ linh tinh.
Phương Tử Nhạc đã quen với trêu đùa của Hàn Duy, cũng không lên tiếng, nhưng thật ra Cố Thanh lại nhịn không được mà cười ra tiếng. Ngô Hạo với làn da màu mật ong khỏe mạnh, ngũ quan cũng phát triển trở nên thâm thúy, phối với thân cao 1m90 thoạt nhìn cả người chẳng hề giống một sinh viên, ngược lại càng giống với các ngôi sao người mẫu đang nổi tiếng.
Ngô Hạo bị tiếng cười của Cố Thanh gây chú ý mà nhìn sang, Cố Thanh sợ lạnh, toàn thân bao bọc như một cái bánh chưng, nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp tinh xảo vẫn lóng lánh trong suốt như trước, Ngô Hạo vượt qua người Hàn Duy, đi tới trước người Cố Thanh, cúi người ôm lấy cậu.
“Hoan nghênh trở về.” Cố Thanh ôm ngược lại người bạn thân, cười nói.
“Ân, đã lâu không gặp, cậu khỏe không?”
Ngô Hạo không có lập tức buông Cố Thanh ra, vị đạo trên người Cố Thanh là mùi thơm ngát sạch sẽ mà hắn quen thuộc, hắn ngửi đến thoải mái, lại ôm chặt một lúc lâu, rồi mới buông tay ra, hỏi thăm.
“Cậu ta có gì mà không khỏe? Lão tiên sinh nhà cậu ta rất lợi hại, chiếu cố cậu ta rất tốt, thịt trên người cũng tăng đến vài cân.” Hàn Duy ôm Phương Tử Nhạc trêu ghẹo nói.
Vừa nghe Hàn Duy nói “Lão tiên sinh”, mặt Cố Thanh xoát cái đỏ ửng, sự cố thức ăn nhanh lần trước cậu vẫn còn nhớ kỹ rõ ràng, mỗi lần nhớ đến, nơi riêng tư của cậu sẽ không tự chủ được mà căng thẳng, lần đó thế nhưng nam nhân thật sự là “sửa chữa” cậu tròn một đêm.
Cố Thanh nhìn thoáng qua Phương Tử Nhạc, cậu chỉ kể với Phương Tử Nhạc về sự kiện lần đó, hôm nay Hàn Duy nói ra, đáp án đã rất rõ ràng.
Phương Tử Nhạc áy náy cười cười, cậu ta không phải cố ý nói ra, mà ngày đó Hàn Duy không biết phát điên cái gì, nghe cậu ta nói cùng đi ra ngoài với Cố Thanh cả ngày, liền ngay trên giường bắt đầu nghiêm hình bức cung, cậu ta chịu không được bị lăn qua lăn lại liền không thể làm gì khác hơn là vu oan giá họa, nói thẳng ra tất cả.
Trong ba người chỉ có Ngô Hạo là không biết gì, nhìn thấy ba người hình như có bí mật, liền hiếu kỳ hỏi thăm: “Cái gì Lão tiên sinh?”
Hàn Duy há mồm sẽ nói bậy, Cố Thanh sao có thể để cho y có cơ hội, liền liếc mắt nhìn Phương Tử Nhạc cầu cứu, sau đó liền kéo hành lý của Ngô Hạo đi về phía bãi đỗ xe.
“Trước đừng nói nữa, bên ngoài rất lạnh, nhanh một chút trở về đi, chúng ta đến nhà của Tử Nhạc, bốn người bạn cùng phòng chúng ta đã lâu rồi không có liên hoan, lần này nên ăn chơi thả ga một bữa.”
Cố Thanh thẳng hướng phía trước mà đi, Ngô Hạo vừa nghe Cố Thanh tự mình xuống bếp, liền bị dời đi sự chú ý, ở nước ngoài ăn cơm Tây nguyên một năm, hắn xác thực rất hoài niệm tài nấu ăn của Cố Thanh.
“Ngô Hạo!”
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng gào thét, Ngô Hạo sửng sốt, lúc này mới nhớ tới ngày hôm nay hắn không phải đơn độc trở về, huấn luyện viên của hắn mặt ngoài thoạt nhìn tinh khiết vô hại, trên thực tế đầy bụng hắc ám, Ngô Hạo bị Lâm Tân gọi một tiếng mới sực nhớ, nhanh chóng quay đầu lại chạy tới.
Cố Thanh cùng Phương Tử Nhạc, Hàn Duy vừa thấy Ngô Hạo xoay người chạy đi, đều hai mặt nhìn nhau, xoay người nhìn về phía Ngô Hạo chạy tới.
Là một con lai xinh đẹp!
Tuy trí nhớ Cố Thanh không tốt, nhưng tướng mạo Lâm Tân thực sự rất xuất chúng, khiến cho cậu khó mà quên được. Cố Thanh nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Phương Tử Nhạc và Hàn Duy vài câu, hai người liền hiểu rõ.
.
Trong nhà của Hàn Duy và Phương Tử Nhạc.
Cố Thanh làm một bàn đầy thức ăn thơm phức, Ngô Hạo sau khi rửa mặt chải đầu sơ qua, liền khẩn cấp ngồi vào bàn ăn.
“Cố Thanh, chỉ có cậu là nấu ăn ngon nhất, mình ăn thức nước ngoài ớn đến sắp ói ra.”
Cố Thanh mỉm cười gắp rau cho Ngô Hạo, thấy Lâm Tân do dự không biết làm sao, liền gắp một miếng gà chua ngọt đặt vào trong chén của anh ta.
“Cảm ơn.” Lâm Tân lễ phép hướng Cố Thanh nói lời cám ơn.
“Thầy Lâm, lần này thầy về nước định làm gì?”
Trước một bàn đầy thức ăn, Ngô Hạo vùi đầu ăn như ma đói, Hàn Duy cùng Phương Tử Nhạc mới vừa biết Lâm Tân, nên chỉ khách sáo vài câu rồi để mặc anh ta với Cố Thanh. Không muốn không khí trở nên lạnh lẽo, Cố Thanh liền chủ động nói chuyện cùng với Lâm Tân, mặc dù cậu cũng không giỏi ăn nói.
“Tôi xin dạy ở đại học Q, phụ trách huấn luyện đội bóng rổ.” Lâm Tân nói xong, liền liếc mắt nhìn Ngô Hạo.
“Chúng ta đây thế nhưng phải gọi anh một tiếng thầy Lâm a.” Phương Tử Nhạc đón chuẩn thời cơ bồi một cú.
“Không cần quá để ý, gọi là Lâm Tân thì tốt rồi.” Lâm Tân vẫn cười nhẹ như trước.
Cố Thanh nghĩ muốn nát đầu, thật sự tìm không ra chuyện để nói, liền cũng không thèm nói gì nữa.
Ngô Hạo ăn tựa như đói bụng nguyên một năm, chờ hắn rốt cục phục hồi tinh thần lại, mới từ trong chén cơm ngẩng đầu lên.
“Ba người các người len lén sau lưng anh đây nói chuyện yêu đương, hiện giờ KTX chỉ còn mình tôi cô đơn một người, các người không thấy đã làm tôi thất vọng sao?”
“Cái gì gọi là len lén, chúng ta yêu đương quan minh chính đại a, tiểu tử cậu cũng đã chửi bới tôi cùng Tử Nhạc yêu đương hồn nhiên.”
Hàn Duy vừa cười nói vừa gắp thịt kho tàu mà Phương Tử Nhạc thích nhất vào chén của đối phương.
Cố Thanh nhếch môi không cho mình cười ra tiếng, cậu thật không nghĩ tới – Hàn Duy lúc ban đầu trông rất chững chạc đứng đắn mà cũng có một mặt lưu manh như vậy. Đại khái đây chính là bản tính của Hàn Duy a, chỉ có ở trước mặt bạn bè thân thiết mới thể biểu hiện chân thật như vậy.
Phương Tử Nhạc mắc cỡ mặt đỏ ửng, nghĩ muốn xả giận, nhưng lại không thể ở trước mặt mọi người công khai làm trò nhéo Hàn Duy vài cái được, nên chỉ có thể đem toàn bộ oán khí rút hết lên chén thịt kho tàu.
“Sách, tôi một mình ở KTX còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Thẳng thắn dọn ra ngoài luôn cho rồi.” Ngô Hạo rầu rĩ nói.
“Đến chỗ tôi ở đi.”
Lời vừa dứt, mấy người Cố Thanh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Tân vừa mới mở miệng.
Lâm Tân giả vờ ho khan vài tiếng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng: “Thì không phải cậu không muốn ở một mình sao? Trường học sẽ phân cho tôi phòng trọ của giáo viên, phòng sẽ rất lớn, cậu tới ở cùng cũng không vấn đề gì. Tôi lớn lên ở quốc gia M, đối với nơi này rất xa lạ, vừa lúc cậu có thể giúp tôi, coi như thầy trò mình giúp đỡ lẫn nhau.”
Ngô Hạo nhìn nhìn Lâm Tân, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng trả lời: “Uh.”
Ánh mắt ở trên người Ngô Hạo cùng Lâm Tâm chuyển qua chuyển lại, Cố Thanh rõ ràng cảm thấy không khí giữa hai người hoàn toàn khác hẳn với lần đầu tiên mình nhìn thấy cách đây một năm, Cố Thanh cũng không nói rõ được cụ thể khác biệt ở chỗ nào, cái loại cảm giác này chỉ có thể cảm nhận mà không thể nói thành lời.
Ngô Hạo là cái thùng cơm di động, vì thế thức ăn trên bàn rất nhanh đã bị tiêu diệt hầu như không còn.
Sắc trời cũng đã muộn, Ngô Hạo lại không muốn quay về KTX vắng vẻ, hắn nói hắn muốn về nhà ở hai ngày, để được gặp bạn bè trước tiên, hắn đã gạt cha mẹ mình trộm trở về, hiện tại bạn bè đã vui vẻ xong, hắn dự định về nhà thăm cha mẹ; Còn Lâm Tâm – Phòng trọ của anh ta thì phải chờ đến khai giảng, khi làm xong thủ tục nhận chức giáo viên thì mới có thể vào ở, tại quốc gia Z này anh là tứ cố vô thân, nên cũng chỉ có thể tới khách sạn ở vài ngày.
Dù sao hiện tại cũng là bạn bè quen biết, Phương Tử Nhạc tính giữ Lâm Tâm ở lại, chính là phòng trọ của cậu ta và Hàn Duy thật sự rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, lại không thể để khách nhân ngủ ở phòng khách, mùa đông rất lạnh, Phương Tử Nhạc liền khó có thể mở miệng.
“Nếu không chê, thầy Lâm đến nhà tôi ở đi. Thành thật mà nói nhà còn dư rất nhiều phòng.” Cố Thanh đề nghị.
“Vậy thì xin cảm ơn trước.” Lâm Tân trả lời rất kiên quyết.
Sự tình cứ như vậy mà định đoạt.
Buổi tối, Ngô Hạo đón xe trở về nhà, Hàn Duy chở Cố Thanh cùng Lâm Tân quay về Tần gia.
Cố Thanh có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên cậu không có hỏi qua ý của Tần Lực Dương mà đã dẫn người về nhà, hơn nữa còn muốn cho người ta ở nhờ.
Về đến nhà, Tần Lực Dương đang ngồi xem tin tức buổi tối ở phòng khách, anh nghe tiếng mở cửa, rất nhanh đứng lên, vừa định mở miệng, liền thấy Lâm Tân đứng bên cạnh Cố Thanh.
“Thầy Lâm?”
Trên thương trường, gặp gỡ tiếp xúc biết bao nhiêu người, Tần Lực Dương đã sớm luyện ra cho bản thân một ký ức siêu việt, cho nên chỉ trong nháy mắt thấy Lâm Tân thì đã thốt ra được tên của đối phương.
“Xin chào, Tần tiên sinh, lần này …”
Lâm tân đang nói, đột nhiên Tần Lực Dương nhìn thấy nửa thân mình của Cố Thanh còn đứng ở ngoài cửa, nhớ tới bên ngoài còn đang đổ tuyết, liền bước lên trước kéo cậu vào nhà, một bên phủi tuyết đọng trên người cậu, một bên trách cứ : “Quên thầy thuốc nói gì rồi sao? Thân thể em không thể chịu lạnh, thuốc ở trong nồi giữ nhiệt, nhanh vào uống đi!”
Trong ngày thường, Lần Lực Dương đối với Cố Thanh rất ôn nhu săn sóc , anh không bao giờ nặng lời với Cố Thanh, nhưng chỉ riêng việc liên quan đến vấn đề sức khỏe của thân thể cậu, mới có thể biểu hiện đặc biệt để ý.
Cố Thanh thè lưỡi, cậu cũng biết nam nhân đang lo lắng cho cậu, suy nghĩ vì cậu , nên không có cãi lại, trước khi bỏ chạy, cậu nói với Tần Lực Dương rằng: “Đây là thầy Lâm, sẽ ở lại nhà chúng ta vài ngày, anh dẫn thầy tới phòng dành cho khách đi.” Nói xong, liền bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng Cố Thanh khẩn trương vội vội vàng vàng, Tần Lực Dương bất đắc dĩ lắc đầu , trong mắt lại chứa đầy sủng nịch.
“Cố Thanh là một người rất hạnh phúc.”
Lâm Tân đứng ở phía sau Tần Lực Dương đột nhiên lên tiếng, trong đôi mắt hiện lên tia ưu thương trong chớp nhoáng.
Tần Lực Dương quay đầy nhìn thoáng qua Lâm Tân, ôn nhu trên sắc mặt không thể nhận ra: “Em ấy đáng giá.”
Lâm Tân mang theo ý nghĩ riêng tư nhìn về phía phòng bếp, loáng thoáng nhìn thấy Cố Thanh đang nắm mũi mình uống thuốc.
“Đường phèn hết rồi, hôm nay anh vừa mua một ít kẹo ngọt, để trong ngăn tủ bên cạnh, uống thuốc xong thì ăn một viên.” Tần Lực Dương lên tiếng nhắc nhở.
“Ừ.”
Mũi Cố Thanh bị tay nắm chặt, lại không thể gật đầu, chỉ có thể phát ra một tiếng giọng mũi không rõ, nhưng lại rất đáng yêu.
Nhìn hai người ngọt ngào hạnh phúc, trái tim Lâm Tân tựa như rốt cục tìm được mạch nước, mãnh liệt chảy xuống cuốn trôi đi những u buồn chỉ còn lại bình tĩnh, mình, cũng có thể hạnh phúc a.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Cố Thanh
Chương 71: Sủng nịch
Chương 71: Sủng nịch