DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
Chương 37

Mẹ kế?

Hiện tại, ba người đang trên đường cùng đi ăn cơm tối, Bạch Vũ Hàng đang chở theo Triệu Đông Đông chạy ở phía trước, Tần Mục Dương lái xe theo sau.

Bạch Vũ Hàng thông qua gương chiếu quan sát Tần Mục Dương lái chiếc xe phía sau, tốc độ không nhanh không chậm, khiến người ta cảm thấy hắn tựa hồ đang rất nhàn nhã.

Từ thái độ vừa nãy của Triệu Đông Đông, xem ra…có rất nhiều chuyện mà y còn chưa hay biết.

Bạch Vũ Hàng đột nhiên cảm thấy một trận vô lực trong lòng. Y cùng Triệu Đông Đông gặp mặt chưa tới nửa năm, nhưng dù sao nhóc vẫn là con trai của Triệu Tịch, là cháu của y, cho dù người kia bạn tốt rất nhiều năm của y đi nửa, y cũng không dám có một chút buông lỏng nào.

Nhắc tới Triệu Đông Đông, bé con lúc này đang dí mặt lên cửa kính không ngừng liếc về phía xe của Tần Mục Dương. Nhìn khuôn mặt hớn hở vui tươi của nhóc, Bạch Vũ Hàng cũng không biết làm sao.

Tới lúc dừng xe, Đông Đông liền nhận ra đây là quán ăn mà bé đã vào lần trước. Lúc ngồi vào bàn, Bạch Vũ Hàng cùng Tần Mục Dương liền chọn vị trí ở hai bên, kẹp Triệu Đông Đông chính giữa. Nhóc con thì hưng phấn đến khỏi nói rồi, còn Bạch Vũ Hàng lại chỉ thấy kì cục đến khó tả.

Khi bữa cơm chỉ mới ăn được một nữa, điện thoại di động của Bạch Vũ Hàng lại vang lên. Triệu Tịch ở bên kia dùng âm thanh thận trọng hết mức nói, “Ca, đợi lát nữa để em qua đón bé về, ha ha, ngày mai là tới phiên em được nghỉ làm.”

Bạch Vũ Hàng theo thói quen nhíu chặt hai hàng lông mày, nói địa chỉ cho đối phương xong liền cúp điện thoại.

Nhìn sang phía bên cạnh, bầu không khí giữa Tần Mục Dương cùng Triệu Đông Đông lúc này đã hòa hợp vô cùng. Bé con đang giơ cái muỗng không được sạch sẽ cho mấy của mình lên đút cho người nào đó ăn, mà tên kia cũng phối hợp cúi đầu cho hết đống lộn xộn kia vào mồm.

Trong lòng Bạch Vũ Hàng không ngừng vang lên những tiếng chuông cảnh báo, y lại càng sốt ruột nhìn chằm chằm hai người trước mặt, tỉ mỉ quan sát từng hành đồng của bọn họ.

Nửa giờ sau, Triệu Tịch đã có mặt trước cửa quán.

Theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi vào trong, cậu liền ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy chổ ngồi hiện tại của ba người trước mặt.

“Tiểu Tịch đến rồi à, em ăn cơm chưa? Mau ngồi xuống.” Bạch Vũ Hàng bình tĩnh hỏi.

Triệu Tịch đưa mắt thật nhanh nhìn con trai một cái, lại quan sát biểu tình của người đàn ông bên cạnh, nơm nớp lo sợ ngồi sát bên anh trai của mình, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận ớn lạnh.

Bạch Vũ Hàng gọi nhân viên phục vụ, chọn thêm một vài món ăn, đợi bộ đồ ăn dọn lên, y cũng không bận tâm đến nữa, tiếp tục ăn phần mình.

Triệu Đông Đông người nhìn tuy bé, nhưng sức ăn lại không nhỏ chút nào. Vào lúc này, bé mới chỉ ăn no được một nữa, đang dòm dòm ba ba đang ngồi ở tít đằng xa, nha, vất vả lắm bé mới chờ được tới lúc ba đến tìm mình đó!

Triệu Đông Đông nhìn nhìn đồ ăn trên cái nĩa một chút rồi lập tức giơ về hướng Triệu Tịch đang ngồi ở bên kia bàn. Triệu Tịch vội vàng lắc đầu, nhanh chóng nói: “Ba không ăn, con ăn đi! Ha ha đừng giơ nữa mỏi tay.”

Triệu Đông Đông mất hứng phồng phồng hai má, tức giận cắn một miếng thật to trên cánh gà, mắt nhỏ vẫn không buông tha, tiếp tục nhìn chằm chằm người cha vô lương tâm ở đối diện.

Triệu Tịch hoảng hốt nhìn thằng con nhà mình đem cái cánh gà thành cậu mà cạp cạp…má ơi! Đây là cái tình huống gì đây?

Bầu không khí trên bàn cơm chậm rãi lạnh xuống. Trong khi Bạch Vũ Hàng vẫn rất bình tĩnh, ung dung thong thả nhai nuốt như thường. Bạn nhỏ Triệu Đông Đông cũng đang rất vui vẻ, mà Tần Mục Dương bên cạnh cũng thần sắc thư thái, lâu lâu lại cực kì tự nhiên giúp bé con phủi phủi lau lau đồ ăn dính bên mép.

Chỉ tội cho Triệu Tịch, một mình ăn cơm trong nổi thấp thỏm lo âu, một lúc lại ngẩng đầu nhìn cái này, một lúc lại ngó cái kia, cuối cùng lơ đãng thế nào lại cùng với người đàn ông ở đối diện giao lưu ánh nhìn.

Đôi mắt Triệu Tịch lập tức bất động. Tần Mục Dương chậm rãi giương lên một nụ cười bình thản, rồi dời tầm mắt sang bạn nhỏ bên cạnh.

Cho dù là sáu năm trước, hay là sáu năm sau, thậm chí khi hai người đã không còn là người yêu với nhau. Chỉ cần có một chút dính dán đến người ấy, bất kể thời gian, bất kể địa điểm là nơi nào, Triệu Tịch luôn luôn không thể tự chủ mà mê muội chìm đắm vào ảo tưởng của bản thân.

Đến khi Triệu Đông Đông bất thình lình quát to một tiếng, Triệu Tịch mới giật mình thức tỉnh, thu hồi tầm mắt của mình lại. Nhưng vừa nhìn qua ánh mắt chứa đầy ý tứ sâu xa của anh trai kế bên, cậu lại mất tự nhiên rùng mình một cái.

Triệu Tịch càng lúc càng cúi thấp đầu hơn, dù vậy cậu vẫn có thể cảm giác được một tầm mắt vô cùng lạnh lẽo đang quét qua quét lại trên đỉnh đầu của mình. Cậu hiện tại đang vô cùng hối hận, lẽ ra ngày hôm nay mình không nên tới nơi này, cứ mặc cho thằng nhóc con ngủ bên nhà Bạch Vũ Hàng là được rồi!

Ba người mỗi người một suy nghĩ ăn xong bữa cơm tối, lúc Bạch Vũ Hàng thanh toán hóa đơn xong, định ra khỏi cửa thì lại gặp phải vấn đề.

Triệu Tịch đang siết chặt bàn tay nhỏ của con trai, cũng nhanh chóng nhận ra bầu không khí có hơi kì cục này.

Từ nãy đến giờ, ánh mắt của Triệu Đông Đông vẫn luôn hướng về phía Tần Mục Dương, thỉnh thoảng bé con lại ngẩng đầu nhìn ba ba, tỏ rõ tâm nguyện của chính mình.

Triệu Tịch ngứa ran cả da đầu, chậm rãi đi tới xe của Bạch Vũ Hàng mở cửa ra, phòng nhóc con vào bên trong, thắt luôn dây an toàn, sau đó mới lộn ngược trở lại nói với Tần Mục Dương, “Ừm, cũng trễ rồi bé còn phải nghỉ ngơi nữa, tạm biệt.”

Tần Mục Dương khẽ gật đầu, rồi quay sang bạn nhỏ Triệu Đông Đông đang dán mặt lên cửa sổ nở nụ cười, hắn cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi thẳng tới chổ đậu, không quá vài giây sau chiếc xe liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Triệu Tịch đột nhiên có dự cảm một trận bão tuyết sắp càn quét qua cậu, phía sau lưng dường như cũng đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh. Ánh mắt của Bạch Vũ Hàng càng thêm thâm trầm, mang theo sự thấu đáo tỏ tường thế sự.

Triệu Tịch cứng người ngồi vào trong, Bạch Vũ Hàng cũng trầm mặc đi tới ghế trước, khởi động xe.

Triệu Tịch càng thêm thấp thỏm, nhưng tâm tư lại không tự chủ được bay tới trên người một nam nhân khác. Tại sao hắn lại xuất hiện ở đó, là vì lo lắng cho Đông Đông sao, hay chỉ là sự trùng hợp tình cờ?…

“Tiểu Tịch..” Bạch Vũ Hàng đột nhiên mở miệng gọi tên cậu.

Triệu Tịch vội vã ới ới đáp lời, “Sao vậy anh?”

Bạch Vũ Hàng thản nhiên nhìn về phía cổ tay của mình, “Hiện tại mới hơn bảy giờ, Đông Đông đã ngủ sớm như vậy?”

Triệu Tịch ân ân a a nói không ra lời. Khi xe chạy đến trước chung cư, Triệu Tịch vừa đem con bế xuống, còn chưa kịp nói lời từ biệt, thì anh trai của cậu cũng bất ngờ bước xa, đi trước lên cầu thang.

Áp lực trong lòng Triệu Tịch càng tăng cao, vội vội vàng vàng theo sau.

Say khi mở cửa vào nhà, Bạch Vũ Hàng chậm rãi đi tới trên ghế salông ngồi xuống, bộ dáng khoanh tay như thể muốn nói ‘Mau giải thích rõ cho anh!!’.

Triệu Tịch dặn dò con trai: “Đi rót nước đi con!”

Triệu Đông Đông chớp chớp đôi mắt, lập tức ngoan ngoãn chạy đến nhà bếp rót nước, cẩn thận bưng lại đặt lên bàn. Bạch Vũ Hàng vui vẻ cầm lấy ly, trên mặt còn lộ ra một nụ cười quý hiếm đã mất tích trong vòng hai giờ đồng hồ qua.

Triệu Tịch lặng lẽ lau vài giọt mồ hôi trên chóp mũi, ngồi vào đối diện y, cúi đầu trầm mặc.

Hai anh em không tiếng động ngồi nhìn nhau. Qua hồi lâu, Bạch Vũ Hàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng là vô số nổi niềm khó nói cùng sự thất vọng về đứa em trai này, “Tiểu Tịch, em còn chưa chịu nói cho anh biết?”

Triệu Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Gì chứ? Em có gạt anh cái gì đâu?”

“Còn muốn che giấu? Vậy mối quan hệ của Tần Mục Dương cùng Đông Đông là gì? Tại sao nó lại đột nhiên dính hắn như vậy? Em mau nói rõ cho anh!”

Bạch Vũ Hàng tức giận đề cao giọng, tay nắm cốc cũng đã run rẩy liên hồi.

Thân thể Triệu Tịch cứng ngắc vài giây rồi chậm rãi nói: “Hai người họ thì có thể là quan hệ gì, chỉ là Đông Đông có đồ ăn ngon liền tham lam vậy thôi. Tần Mục Dương lúc trước có tặng cho bé vài món quà, nên nhóc mới thích hắn như vậy.” nói rồi cậu ngẩng đầu lên, “Anh biết đấy, con nít đứa nào cũng rất thích mấy thứ này mà.”

Bạch Vũ Hàng cười khổ một tiếng, hơi dựa người ra sau, “Chẳng phải anh và Hứa Hạo Nhiên cũng đối xử với bé rất tốt, nhưng tại sao ca chưa bao giờ thấy nhóc thân thiết với bọn anh như thế? Thậm chí mỗi lần thấy anh nhóc còn tỏ vẻ như rất sợ hãi.” (cái nì là do ăn ở đó thím :]])

Triệu Tịch trầm mặc, không biết nên giải thích thế nào, bởi vì cậu cũng biết lý do này của cậu có bao nhiêu gượng gạo. Đúng vậy, nếu so với Tần Mục Dương, Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên càng quan tâm hai cha con bọn họ hơn, nhưng cậu cũng không biết nên giải thích thế nào về sự yêu thích cùng mong muốn mỗi ngày đều có thể dán dính lên người nam nhân kia của Triệu Đông Đông.

Thấy Triệu Tịch không nói lời nào, sắc mặt của Bạch Vũ Hàng càng thêm khó coi, y đột nhiên ném mạng cái ly xuống bàn rồi đứng lên, “Triệu Tịch, em nói rõ cho anh, nguyên nhân em bỏ đi khi đó có phải liên quan đến Tần Mục Dương không? Hay là do trở ngại từ gia đình hắn? Có phải bọn họ đã can thiệp bắt hai đứa chia tay phải không? Nói mau!”

Triệu Tịch tái mặt, vai không kiềm chế được run lên không ngừng, “Không có… Không có quan hệ gì với bọn họ!”

Câu cuối cùng gần như là do mất khống chế mà thốt ra, Triệu Tịch siết chặt nắm đấm, chậm rãi nói: “Ca, không có quan hệ gì với bọn họ. Là do em tự mình ra đi!”

Bạch Vũ Hàng cụt hứng ngồi xuống, hai tay đỡ trán, thanh âm như nỉ non, “Làm sao bây giờ, em hiện tại ngay cả anh cũng muốn giấu, hai chúng ta là anh em cùng nhau lớn lên cơ mà, Tiểu Tịch…em tại sao lại thay đổi thành như vậy?…” Trong giọng nói của y không khỏi hiện lên sự thất vọng nồng đậm.

Anh trai của cậu, người vẫn thường được mệnh danh là Diêm La lão sư tại trường đại học, hiện tại lại lộ ra biểu tình thương tâm khổ sở như vậy. Triệu Tịch cảm thấy khó chịu không thôi, tiến lên nắm chặt tay của y, nhẹ giọng nói: “Ca, em xin lỗi. Sau nay em sẽ không như vậy nữa. Mọi chuyện trước kia đều đã qua hết rồi, đừng khơi lại nữa có được không?”

Bạch Vũ Hàng giương mắt nhìn cậu, trong đôi mắt ấy đã phù đầy hơi nước. Triệu Tịch biết y rất áy náy, nhưng hiện tại cậu không biết nên lấy tâm tư gì để an ủi đối phương đây?

Bạch Vũ Hàng thở ra một hơi, chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói: “Em không phải đã thấy rõ rồi sao, Tần Mục Dương đã có vị hôn thê, bọn họ cũng rất môn đăng hộ đối. Nếu như có thể… anh sẽ tìm giúp em một người mẹ cho Đông Đông, có được hay không?”

Triệu Tịch trừng lớn hai mắt, run rẩy cất tiếng: “Ca…”

Bạch Vũ Hàng đã hạ quyết tâm, lập tức chỉnh sửa lại quần áo rồi đi tới cửa, “Cứ quyết định như thế. Trẻ nhỏ nên cần có một người mẹ chăm sóc mới tốt, một người đan ông dù tỉ mỉ tới đâu cũng sẽ không thể quán xuyến được hết mọi chuyện. Yên tâm, anh sẽ không hại em.”

Cả người Triệu Tịch đã bị câu chuyện không tưởng này nện cho một cú bất tỉnh hoàn toàn, cho tới khi Bạch Vũ Hàng đã bước xuống cầu thang từ lâu, cậu vẫn còn ngây ngóc đứng ở cửa không phản ứng kịp.

Tìm một người mẹ cho Đông Đông? Mẹ kế?

Triệu Tịch hoảng hốt ngồi ở trên ghế sa lon, năm năm, từ khi Triệu Đông Đông sinh ra tới nay, cẫu vẫn luôn một mình cô đơn lẽ bóng, một mình ngóng trông ngày bé con ra đời, một mình luống cuống tay chân thay tã cho con, rồi lại tự mình đi qua biết bao con đường mà mỗi cái điều che kín gian nan và đau khổ.

Dù đã nhiều năm như vậy, cậu lại chưa bao giờ nghĩ tới…sẽ tìm cho Triệu Đông Đông một người mẹ kế.

Triệu Tịch không khỏi cười khổ, cùng một người đàn bà kết hôn? Cậu đã dành hết sáu năm qua chỉ để tưởng niệm một người, thậm chí bây giờ cậu đang hoài nghi mình đối với nữ nhân còn có thể dậy nổi phản ứng hay không?……

Triệu Đông Đông bị đuổi đến phòng ngủ đã sớm chơi buồn chán muốn chết, vừa lúc nghe được âm thanh đóng cửa, bé liền vội vàng chạy ra ngoài.

Triệu Tịch ngoắc ngoắc tay, nhóc con lập tức điên cuồng chạy tới, giống như chó con lắc lắc cài mông, “Ba ba?”

Triệu Tịch ôm bé vào trong ***g ngực, nhẹ giọng hỏi, “Đông Đông có muốn một người mẹ không?”

Triệu Đông Đông nằm trong ***g ngực cậu mờ mịt chớp mắt, lắp bắp nói: “Mẹ, mẹ không phải không có sao?”

Triệu Tịch cười khổ, xoa xoa khuôn mặt nhỏ bóng loáng của con trai, “Nếu Đông Đông muốn thì sẽ có thôi.”

Triệu Đông Đông nhíu mày chu mỏ suy nghĩ, trước kia bé thực sự là rất muốn, nhưng bây giờ đã có Tần thúc thúc, Bạch thúc thúc, cùng các thúc thúc khác, đối với hiểu biết về thận phận người mẹ này, bé đại khái chỉ dừng lại ở giai đoạn có thể dẫn bé ra ngoài chơi, mua quà vặt cho bé thôi.

Triệu Tịch đã ôm đồm mọi sinh hoạt của bé từ lúc còn nhỏ, vô luận là có thành công hay không, thì cậu cũng đã rất tận lực gánh vác cả hai vai trò vừa làm cha vừa làm mẹ của bé.

Bọn họ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau như vậy, Triệu Đông Đông cũng từ lần bị ba ba khiển trách một trận lúc ba tuổi ấy, từ đó về sau bé cũng chưa từng hỏi về vấn đề này lần nào nữa.

Hiện tại, ba ba phải tìm một người mẹ cho bé sao?

Bé con đột nhiên có chút sợ hãi, ôm chắt lấy cổ của ba, hoảng loạn nói: “Mẹ, mẹ sẽ đánh Đông Đông sao?”

Triệu Tịch sửng sốt, biểu tình cũng nhu hòa đi rất nhiều, nhưng ánh mặt lại bắn ra một ánh sáng lạnh lẽo vô cùng, “Sao lại thế được. Ba ba sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.”

Triệu Đông Đông yêm tâm buông xuống nổi lo lắng trong lòng, do dự nói, “Vậy vậy tìm một người cũng được.”

Triệu Tịch đương nhiên cảm nhận được sự kinh hoảng cùng mờ mịt trong ngữ khí của con trai, cậu làm sao không hiểu được tâm tư này của bé chứ, nhưng vừa nghĩ tới biểu tình của Bạch Vũ Hàng vừa nãy, trong lòng cậu liền nổi lên sự chua xót cùng tự trách. Nếu như…đối phương có thể chấp nhận tình cảnh hiện tại của hai cha con họ, nguyện ý chăm sóc cho Đông Đông, Triệu Tịch nghĩ, có thể cho con trai một gia đình hoàn chỉnh như bao người khác, cũng không phải là rất tốt sao?

Đọc truyện chữ Full