DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Á Lai
Chương 59

Trong cả quá trình Fran vẫn nhắm mắt nên không thấy được ý xấu toát ra từ trong mắt Á Lai, hơn nữa vì cái đẹp nên cho dù có ngứa ycũng không dám gãi.

Á Lai vốn không phải chuyên viên trang điể m, phấn kem gì gì đó trét một lớp, căn bản là xem mặt của người ta như cái bàn vẽ tùy ý sáng tác nghệ thuật, độ mạnh yếu của tay cũng không chính xác, công cụ sử dụng cũng kì quái, Fran không bị đau cũng coi như là đã may lắm rồi.

Cho nên giờ mới có thể hiểu hết được Francis đã làm một người mẫu tận tâm và cực khổ đến mức nào.

Nhờ sự cố gắng phối hợp của hai người nên cả quá trình cũng coi như thuận lợi, chẳng qua là một người tập trung làm việc, một người thì đợi thời cơ để hỏi.

Chẳng quaFran cũng biết mình không thể hỏi được chuyện cũ gì từ miệng Á Lai, cho nên hỏi theo hướng khác: ―Này, cậu rất thân với Tế ti đại nhân à?‖

Á Lai nói: ―Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, nhưng mà tôi không chắc sẽ trả lời đâu.‖

Fran nói: ―Cậu cũng đã nói vậy rồi, tôi hỏi sao đây?‖

Á Lai nói: ―Vậy thì đừ ng cố hỏi tôi.‖ Có lẽ Fran không có dụng tâm gì khác, nhưng những gì không nên nói thì trong lòng yđều rõ, bởi vì đã trải qua hai kiếp sống, một vài chuyện không muốn cũng phải biết.

Fran vẫn không hết hi vọng, ―Tôi chỉ hỏi cậu một vấn đề, cậu nghĩ Đại Tế ti đương nhiệm sau này có thể lập gia đình không?‖

Á Lai phân tích từ góc độ của bản thân, thần bí nói: ―Thật ratôi cũng tò mò lắm, nhưng vẫn chưa dám hỏi Garlock.‖

Fran: . . . . . . . .

Mái tóc được chải chuốt lên cao ngất, hai mắt thâm như bị đánh hai cái, giữa mũi còn mang khuyên.

Áo khoác da đen ngang ngực, đính đầy đinh kim loại, không thể che được một nửa cái eo thon, chiếc quần màu trắng lóe sáng kì dị dưới ánh mặt trời. Lại nhìn tới giày, ước cao tầm bằng một cái đầu, giày cứ như trói chân người ta vài vòng, cũng không sợ trẹo chân.

Luân Ân đến đón thậ t muốn nói với Fran ―Ngoan, sau này đừng tìm phi thú nhân của Eden bảo chơi nữa.‖ Nhưng vì mặt mũi của Garlock nên chỉ có thể mặt cười nhưng mắt không cười khách sáo nói hai ba câu.

Mà lúc này Fran thấy bạn lữ đến đón mình vẫn còn đang vui vẻ, vòng trang sức trên thắt lưng bị yxoay kêu ầm lên, ―Thế này, rất tuyệt phải không?‖

Á Lai nói: ―Đây là hàng mẫu, anh không được mang về nhà.‖

Luân Ân thầm thở ra một hơi, may mà không đem về nhà tiếp tục dọa người, ôn nhu nói với Fran: ―Sao chưa đi thay đi, đừng để người ta khó xử.‖

Fran mặc kệ, nói với Á Lai: ―Tôi làm người mẫu cho cậu rồi, cậu phải tặng cái này chotôi chứ!‖

Á Lai lắc đầu, ―Anh là ngườ i của Lặc Tư Bảo, Luân Ân đại nhân ngoài quan hệ hợp tác thì không có liên quan gì đến Eden bảo, vạn nhất có một ngày nào đó trở mặt, người Lặc Tư Bảo lấy chuyện này làm khó dễ thì sao?‖

Garlock không che lại miệng Á Lai, ngược lại còn cười nhìn về phía Luân Ân, ý nói tâm tư của ngài ngay cả Á Lai nhà tôi cũng nhìn ra kìa.

T rong lòng Fran cũng run lên, thật ra Á Lai đúng là có lơ đãng, Á Lai có thể khiến người ta tìm về tự tin ngay tức khắc, cũng có thể không chút lưu tình vạch rõ ràng mọi thứ, cho dù ycó thích người đó bao nhiêu chăng nữa

Tuy hai người ở hai gia tộc khác nhau, nhưng ykhông nghĩ Á Lai có thể nói trắng ra hay vui đùa vạch trần rõ ràng như vậy, vì thế y giận dỗi nói: ―Keo kiệt, ngày mai tôi cho người đến lấy.‖ Loại bạn thành thục và lí trí này Fran đã quyết rồi.

Á Lai vươn tay phải, lòng bàn tay hướng về phía trước, híp mắt cười: ―Vậy nhớ đem theo phí thanh toán nha.‖

. . . . . . .

Buổi tối, Garlock ôm Á Lai nằm trên giường, nói: ―Em không cần phải hiểu chuyện đến vậy đâu.‖

Á Lai trả lời: ―Cái này gọi là Đại trí giả ngu, hiểu được là gì không, nói cho anh dễ hiểu thì là nằm gai nếm mật đó. . .‖ Luân Ân có thể giống như Câu Tiễn* nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại lại giả nhân vật nhỏ bé, ai biết trong lòng hắn muốn gì, là người sau lưng Garlock, ynghĩ mình nên cẩn thận.

Chờ ynói xong cũng đã ngủ.

Garlock th ật lâu vẫn không ngủ được, một hồi nghĩ lại lời Á Lai, còn có một người cũng không ngủ được, ánh trăng tròn sáng chiếu rọi vào căn phòng, tối nay Đào Đức cũng không tốt lắm. . . . . .

Người hầu ở Tế ti phủ tập hoài cũng thành quen, đã sớm không thấy bối rối nữa.

Đào Đức chảy đầy mồ hôi lạnh, cắn chặt khớp hàm, mỗi tế bào trên người đều đang gào thét như xâm nhập đến sâu trong linh hồn hắn.

Barret cũng không cách nào giúp đượ c, chỉ có thể gãi mái tóc rối đứng một bên, gã nhớ lại trước kia lần đầu tiên thấy Đào Đức phát bệnh, ngày đó á phụ và Bill quản gia không có ở đó, nhóm người hầu không biết phải làm sao, Lôi Khăn Đức mang theo người mạo hiểm gió mưa đi tìm bác sĩ, An Cách Tư một bước cũng không rời Đào Đức, gã và Garlock còn có Henry tuổi nhỏ không biết làm gì chỉ có thể đứng một bên, sau này á phụ dẫn Đào Đức đến chủ thành nhận sự giáo dục của tế ti, sau đó Đào Đức rất ít quay lại Eden bảo, rồi khi Đào Đức lại nhận chức Đại Tế ti liền ít khi ra khỏi Tế ti phủ.

Ti ếng rên rỉ thống khổ dần suy yếu, tuy rằng Barret cũng biết bệnh này của Đào đức không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mỗi khi nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía, đau đớn có thể khiến Đại Tế ti không thể chịu đựng được thì không phải người thưởng có thể tưởng tượng được.

Có điề ugã bị tình trạng trước mắt làm cho kinh ngạc, sự thống khổ của Đào Đức ngừng lại không phải vì đã hết thời gian phát bệnh, mà là do vị bác sĩ kia ôm chặt lấy y.

―Anh?‖ Barret dưới tình thế cấp bách nổi giận, thật lớn mật, dám mạo phạm Đại Tế ti!

Đào Đức cố gắng gượng trả lời: ―Đây là do tôi đồng ý.‖

Terrence bi ến thành hình thú dùng cánh chim đen dày rộng ôm Đào Đức vào lòng, hơn nữa làm cho người trong lòng nằm thoải mái trên người mình, sau đó phóng thích sinh mệnh lực tiếp cận không trung vốn có của Ưng tộc.

Mắt thấy thống khổ trên mặt Đào Đức dần dần biến mất, Barret cũng thoáng thả lỏng tinh thần, nhưng vẫn cảnh giác canh giữ bên cạnh.

Terrence đề nghị Barret tốt nhất là không nên đứng trong phòng, lực lượng của mình có lợi cho Tế ti đại nhân, nhưng tổn hại nhất định đến thú nhân khỏe mạnh bình thường.

Barret sao có thể yên tâm, nhíu mày ngồi lên ghế ở cửa cách hai người một khoảng, căng mắt không để lực tượng của Terrence ảnh hưởng.

Terrence cũng không nói gì nữa, nhưng đáy lòng cũng rất hâm mộ tình cảm anh em này, không biết vì sao, Á Lai ở cùng với hắn vẫn luôn rất tốt, ngược lại anh em ruột của hắn lại luôn có một loại xa cách.

Cuối cùng cũng đến hừng đông, Barret thấy Đào Đức tỉnh, lúc này mới chịu quay về khách phòng ngủ chốc lát.

Terrence vì để cho Đại Tế ti thoải mái, cho nên cả đêm vẫn giữ một tư thế, đến khi biến trở lại hình người thì toàn thân đau nhức đến từng đốt ngón tay, vừa cử động đã kêu lên răng rắc, nhưng vẫn không quên chỉnh tư thế cho Tế ti đại nhân tốt mới dám rời đi.

Đào Đức ngoài miệng chưa nói gì, sắc mặt còn chút tái nhợt, hô hấp cũng phập phồng, không muốn để người ta thấy được mặt yếu ớt của mình, nhữnglúc phát bệnh cùng lắm là cho những người gần gũi mình như Barret ở bên, cho dù là Garlock cũng chưa chắc được cho phép đến, nhưng thú nhân xa lạ hồi tối hôm qua chính là người đầu tiên, bản thân mình là Đại Tế ti lại bị người ta ôm nguyên một đêm. . . .

Terrence mệt không chịu nỗi bức thiết cần phải ngủ để lại sức, cho đến khi an bài cẩn thận mọi thứ mới thả tâm mà chân chính tiến vào mộng đẹp.

Garlock đã đế n từ sớm, đồng thời mang theo lời ân cần thăm hỏi từ thành chủ, tuy bác sĩ không có ở đây, nhưng những công việc tiếp theo vẫn gọn gàn, hơn nữa Đào Đức so với trước kia tốt hơn nhiều lắm, ấn tượng của hắnđối với Terrence lại tốt thêm vài phần.

So v ới trước kia thì sáng hôm sau Đào Đức hiện giờ vui vẻ hơn nhiều, còn mở hộp báu của mình lấy gương soi, hai mắt mê mẩn nói: ―Một vẻ đẹp tiều tụy, lại càng đẹp!‖

Garlock lười phản ứng lại y, đem chuyện Á Lai biết chuyện về Terrence nói ra.

Đào Đứ c giận dữ nói: ―Hiện tại chỉ có Terrence đáng thương không biết chuyện gì!‖ Ngược lại lên án nói: ―Mấy người ức hiếp người thành thật!‖ Quay đầu phân phó người hầu chuẩn bị bữa sáng cho mình và Garlock.

Đào Đứ c lại nghĩ đến nói: ―Garlock đại nhân, thật đáng tiếc khi phải thông báo với ngài, thiết kế của người trong lòng ngài – Á Lai tiên sinh về Lễ đường nước không được chọn.‖

Garlock mày cũng không nhăn một chút, ―Trướ c khi tham tuyển Á Lai đã chuẩn bị trước tinh thần sẽ thất bại rồi, em ấy vốn nói mình còn ít kinh nghiệm, đã rất vinh hạnh vì có được cơ hội tôi luyện bản thân này.‖

Đào Đức trêu chọc không được nên buồ n bực, vẫn là bác sĩ thành thật của mình tốt hơn, chút nữa kêu người chuẩn bị vài thứ tốt để người ta tẩm bổ, thân thể khôi phục khỏe mạnh mới có thể tiếp tục ức hiếp!

Barret nghe mùi thơm bữa sáng liền mơ mơ màng màng tỉnh giấc.

Đào Đức ra vẻ tang thương nói: ―Người trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh, mới ngủ vậy thôi đã có tinh thần rồi.‖

Barret tr ực tiếp nhào qua đem đĩa thức ăn đổ vào miệng, vừa nhai vừa nói: ―Người trẻ tuổi ăn được nhiều, anh nên tỉnh ra đi, lão già!‖ Uống miếng nước xong thì biến thành gấu ngựa tranh thủ thời gian đi kiếm tiền.

Garlock cũng ăn xong bữa sáng, cũng không làm gì chỉ nói hai câu quan tâm rồi lên xe ngựa đi mất.

Còn lạ i một mình, Đào Đức cảm thấy nước trà trong miệng có chút chua xót, cho người hầu hoãn lại việc của mình một chút, chuẩn bị giờ đi khi dễ người thành thật để an ủi tâm linh mình bị anh em làm cho bị tổn thương.

Cửa phòng Terrence chậm rãi mở ra, để Đại Tế ti đi vào, phòng người nào mà Đào Đức không vào được chứ.

Nhưng đây vẫn là lần đầu Đào Đức đến phòng chuyên phân cho bác sĩ gia đình, được người dọn dẹp sạch sẽ, không giống với phong cách diễm lệ cung đình ở chỗ mình, ở đây tựa như đóa hoa dại thanh nhã giữa cánh đồng giản dị.

Ti ếng ngáy rất nhỏ truyền tới, Đào Đức nhịn không được bật cười, ytùy tiện đi vào phòng người khác là không đúng, nhưng mà dù sao cũng đã sai rồi, thì cho sai tiếp luôn đi.

M ở hộc bàn ra lấy một cuốn sách dày cộm xem,bên trong có rất nhiều thẻ đánh dấu viết đầy những dòng chữ nhỏ chú thích, tất cả đều là chứng bệnh của mình, những bác sĩ trước kia cũng làm vậy sao?

Cầm lấy mắt kính trên mặt người kia, thật sáng, lấy xuống cẩn thận đánh giá, vừa cũ lại vừa xấu!

Quay đầu nhìn về phía người vẫn đang ngủ say, dĩ nhiên là ngủ không chút phòng bị, đúng thậtlà thiện lương đến nông nỗi này sao?

Terrence chưa tớ i giữa trưa đã tỉnh, phát hiện ra bàn học của mình bị người khác chỉnh sửa lại, hơn nữa trên bàn còn có một cái mắt kính mới rất đẹp, vừa thấy đã biết là rất đắt, nhịn không được lấy đeo thử, không ngờ là rất vừa độ và vừa mặt. . . . .

*Việt Vương Câu Tiễn ông nổi tiếng là người nhẫn nhục có thể tìm hiểu thêm ở đây

Đọc truyện chữ Full