DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Á Lai
Chương 97

Rất nhiều ngày trôi qua, người dân đến từ đế quốc thú nhân, đảo nhân ngư, đỉnh Allen lần lượt tụ tập bên bờ biển trấn Mạc Lâm.

Garlock đã chuẩn bị chỉnh chu mọi thứ để có được một bầu không khí hòa thuận vui vẻ.

Sau gi ờ cơm chiều, Julian cầm khay đựng kem đá Tuyết Sơn được chuyển từ đỉnh Allen đến phòng Á Lai, anh gõ cửa đi vào ngồi bên Á Lai, cảm thán đỉnh Allen không hổ đã thay đổi toàn bộ bộ máy, nhìn những đại thần lần này được cử đến là có thể nhận ra.

Lục thế đại nhân phát hiện mình là người duy nhất dùng đĩa nhỏ ở đây, cầm nĩa ăn nhỏ ra sức cào, tiếng ken két biểu đạt sự bất mãn vì bị xem là con nít của mình.

Làm trưởng bối, Julian giành trước Á Lai đổi đĩa của mình cho Lục thế đại nhân.

Lúc này Lục thế đại nhân mới an tĩnh lại, cũng không dùng muỗng, mà vươn lưỡi liếm như mèo con.

Tùy tùng Ngư tộc thấy nhưng cũng không thể trách cứ, đại nhân của họ từ sau khi lên bờ mất mặt trước thiên hạ còn ít sao?

Garlock về nhà, điều đầu tiên muốn làm cũng chính là nếm thử loại kem tuyết này, người hầu nhanh chóng đưa lên.

Lục thế đại nhân liếm trong chốc lát, phát hiện vậy mà có khối đá vị chanh, nhìn kỹ thử nó màu gì, sau đó trực tiếp vươn tay múc hết trong dĩa của người khác.

Á Lai và Julian ngược lại là không sao cả, Garlock cũng sẽ không so đo với đứa nhỏ sau này sẽ sống chung lâu dài với mình.

Nhưng mà, lúc Lụ c thế đại nhân lấy vươn tay đến đĩa của đại ngu ngốc nào đó thì đột nhiên dừng lạ, nghĩ nghĩ quyết định không ăn, sau đó lại phun nước miếng vô trong cái dĩa đó.

Tuy rằng đại nhân ta đây đã ăn no rồi, nhưng anh cũng đừng hòng được ăn, ai bảo anh đêm qua dám không cho tóc đỏ ru ta ngủ!

Julian bưng cái đĩa (bi kịch) rời khỏi phòng, tuy rằng đi rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí của Garlock.

R ất xa lại có âm thanh của một đoàn xe tới, đúng vậy, gần đây không nhận được lá thư nào, có lẽ người ấy đã tỉnh táo lại rồi nhỉ, anh không nhịn được nhìn về phía đoàn xe ấy, tìm kíếm bóng dáng cao lớn đã lâu rồi không được nhìn thấy. . . . .

Sáng sớm hôm sau, Garlock vẫn đi làm từ sớm.

Julian đẩy cửa vào thì phì cười, Á Lai thật sự là càng ngày càng ngủ nhiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ người trên giường, nói: ―Cậu có khách đến đó?‖

Ti ểu Lôi Mạn quy củ ngồi trên ghế, chú Barret nói không thể gây thâm phiền toái cho ông Julian, không phải, chú Barret nói không thể gọi ông, phải kêu là chú Julian?

Lục thế đại nhân cầm nĩa ăn nhỏ đi vòng quanh cao thấp đánh giá người ta, thật thơm nha, đâu ra người có mùi chanh thơm vậy ta?

Ti ểu Lôi Mạn cười cười, em trai này thật thú vị nha, lấy túi thơm ra nói: ―Em thích cái này sao? Đây là thầy tự tay làm cho anh, nhưng nếu em thích thì,‖ Có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết được, ―anh sẽ tặng cho em.‖ Bé đã từng nghe chuyện về Lục thế đại nhân, cảm thấy ngài cũng là đứa trẻ đáng thương không có người thân ở đây mình lớn tuổi hơn nên phải ra dáng anh trai.

L ục thế đại nhân liền đoạt lấy cái túi, chính là hương vị này, rồi bé sờ sờ khắp người mình, bé nghĩ lấy không của người khác thì đại nhân đây thật mất mặt, bé tùy tiện lấy ra một viên trân châu trên giày mình, ―Cho ngươi.‖ Dám không lấy thì sẽ đánh ngươi ngay!

Quý giá hơn túi hương mình tặng biết bao nhiêu nha, tiểu Lôi Mạn có chút ngại ngùng, nói: ―Cảm ơn em, anh là Lôi Mạn.‖

Tùy tùng Ngư tộc thấp thỏm chờ đợi, bởi vì muốn nghe đươc câu trả lời của Lục thế đại nhân nên chú ý cao độ.

Lục thế đại nhân nhìn hai chân, thấy một cái giày còn lại có trân châu thật chướng mắt, cũng bức xuống tặng luôn, nói: ―Dylan!‖

Tùy tùng Ngư tộc tung hoa trong lòng, sư quan điên cuồng ghi chép, Lục thế đại nhân của họ lần đầu có bạn, còn gọi nhau bằng tên nữa chứ!

L ục thế đại nhân cũng không nghĩ đến mấy chuyện đó, mình đã tặng đối phương hai viên trân châu, nhưng mà anh ta mới chỉ tặng mình một túi hương, vì thế bé trức tiếp giơ tay đoạt cái cài hình hoạt hình trước ngực Lôi Mạn luôn.

Tiểu Lôi Mạn cũng không ngờ bạn nhỏ nhỏ hơn mình nhiều thế mà sức lớn thật, vì thế theo quán tình ngã nhào về phía trước.

Hộ vệ đế quốc cũng mặc kệ lễ nghi, muốn đi lên phía trước xem chủ nhân có bị làm sao không.

Ngư tộc cũng là không dám chậm trễ, lập tức mở miệng muốn nhận lỗi thay chủ nhân nhà mình.

Ti ểu Lôi Mạn lại cười lắc lắc tay với nhóm người lớn: ―Không sao đâu‖ Quay đầu nói với em trai nhỏ: ―Cái này cũng có thể tặng cho em.‖ Lấy xuống đưa cho em trai, ―Thứ không phải của mình khi muốn lấy phải lễ phép hỏi ý chủ nhân trước nha.‖

Lục thế đại nhân nghe không hiểu, mang theo cái cài gần như là cướp được đi xếp gỗ chơi.

―Lôi Mạn!‖

Ti ểu Lôi Mạn chấn động, muốn chạy đến nhào qua, nhưng mà đột nhiên nhớ tới lời dặn của người lớn trước khi đến đây, đành phải ngại ngùng cười ha hả sờ sờ bụng thầy.

Á Lai cười, vẫn vươn tay ôm đứa nhỏ lên, ―Thật nhớ con quá đi, thầy sắp không ôm không nổi nữa rồi.‖

Tiểu Lôi Mạn vô cùng thân thiết cọ cọ, ―Con cũng rất nhớ thầy.‖

―Sao con lại tới đây?‖ Thật sự là quá đột nhiên, Á Lai thấy tò mò, yêu thích không buông tay sờ sờ đầu thằng bé.

Tiểu Lôi Mạn hạnh phúc hé miệng, lại lập tức ngậm lại, ánh mắt lại hướng về phía khác.

Á Lai nghĩ, đứa nhỏ lại có bí mật nho nhỏ rồi, lại đổi cách hỏi, nói: ―Ai đưa con tới?‖

Tiểu Lôi Mạn không chút phòng bị, lập tức hồi đáp: ―Chú Barret.‖

Julian sợ Á Lai mỏi eo, vội vã bảo Á Lai buông Lôi Mạn xuống.

Á Lai hiểu ra, khẳng định là Barret có kế hoạch gì đó.

Ti ểu Lôi Mạn hành lễ đúng tiêu chuẩn với Julian: ―Con xin được thay mặt chú Barret vì ngài mất ăn mất ngủ ân cần hỏi thăm ngài.‖ Nghĩ lại, ừm, không sai từ nào cả.

Á Lai cười to không thôi, tên Barret này cũng thật là, ngay cả cháu cũng dùng đến để theo đuổi người ta.

―Vậy Barrte đâu rồi?‖ Julian lời vừa ra khỏi miệng liền tự trách, sao lại đột nhiên hỏi chuyện này chứ.

Tiểu Lôi Mạn siết ngón tay, không lên tiếng, ánh mắt lại liếc chỗ khác.

Xem ra Julian cũng có nhớ Barret, Á Lai thấy động tác nhỏ của Lôi Mạn cũng biết chuyện tiếp theo Barret muốn làm chắc cũng không nhỏ rồi.

―Ta cũng muốn ôm!‖ Lục thế đại nhân không hài lòng, đại ngu ngốc không phải nói ai cũng không thể để tóc đỏ ôm sao?

Tiểu Lôi Mạn mở hai tay che chở thầy ra sau mình, nói: ―Thân thể thầy giờ không được tốt, một ngày chỉ có thể ôm một lần.‖

Á Lai vui vẻ mỉm cười, có học sinh ngoan thật là sướng, tuy giọng nói lấy cớ rất buồn cười.

Lục thế đại nhân càng tức giận, cơ hội hôm nay bị cướp mất rồi, hai mắt khinh khỉnh trừng tiểu ngu ngốc kia.

Tiểu Lôi Mạn yêu thương sờ sờ bụng thầy, đột nhiên cảm giác dưới tay có động, hưng phấn phấn nói: ―Thầy ơi, vừa rồi em bé cử động nè!‖

Á Lai có hơi ngượng ngùng, ―À, giờ em bé chưa có cử động đâu, là thầy đói bụng nên bụng kêu đó.‖ Lúc này mới nhớ đến, ―Sớm như vậy, chắc con cũng chưa ăn phải không?‖

Ti ểu Lôi Mạn gật đầu, bé muốn chờ thầy cùng ăn, ―Chú Garlock bảo con phải chăm sóc tốt cho thầy, phải phòng ngừa sâu nhỏ gây rối thầy.‖ Mà lúc này tại bờ biển cũng có sâu nhỏ sao? Nhất định không được để thầy bị chạm vào.

Sâu nhỏ vốn không biết mình là sâu nhỏ, cho nên mới đi theo tóc đỏ và tiểu ngu ngốc mới tới đi ăn sang.

Á Lai quay đầu nói với Julian: ―Lôi Mạn không phải người ngoài, chú không cần câu nệ vấn đề thân phận, còn nữa, lâu ngày mới gặp lại người trong lòng, trăm ngàn đừng làm Barret thất vọng nha.‖

Bị nói trúng tâm tư, nên mặt Julian lập tức đỏ lên, vội vàng xoay người cho người chuẩn bị bữa sáng.

Lục thế đại nhân vốn muốn ngồi lên đùi Á Lai, nhưng nhìn thấy tiểu ngu ngốc tự ngồi, nên bé cũng tự ngồi.

Tiểu ngu ngốc tự dùng thìa ăn cơm, lục thế đại nhân nghĩ nghĩ, nâng thức ăn trong tay mình lên.

Ti ểu ngu ngốc ăn canh không tạo tiếng động, Lục thế đại nhân cũng lấy thìa học theo, nhưng lại không quen, canh đổ khắp nơi, lập tức giơ nĩa ăn lên, ai dám chê cười bổn đại nhân hả, ra lệnh: ―Tiểu ngu ngốc!‖ Chỉ chỉ canh bị dính trên bụng mình để người ta lau cho mình.

Tiểu Lôi Mạn nghĩ tới, chú Garlock nói sâu con rất không lễ phép, Á, đây là sâu con sao?!

Nhưng mà bé rấ t biết chăm sóc người khác, em trai bé còn nhỏ hơn cả đứa nhỏ trước mắt này mà, ―Sau này luyện tập nhiều sẽ làm tốt thôi, lúc anh bằng em cũng không giỏi như em đâu.‖ Cỗ vũ nhiều mới có thể học nhanh hơn, thầy cũng đã làm như vậy mà, bé cầm lấy khăn ăn lau cho Lục thế đại nhân.

Tâm trạng Lục thế đại nhân mới tốt hơn một chút, cho dù mình không được gọi là ―Đại nhân‖, bé cũng quên giận với tiểu ngu ngốc.

Julian th ật sự là thích chết tiểu Lôi Mạn thiện lương hiểu chuyện như vậy, không hỗ là đứa trẻ do Á Lai dạy dỗ, khó trách Hải vương yên tâm giao con mình cho Á Lai.

Ở một nơi bình dân,

Dù bị biến thành tù nhân Hải Đăng vẫn giữ khí độ của một quí tộc, hoặc nói lại dù ở hoàn cảnh này gã vẫn không nỡ buông tha cho thân phận vất vả lắm mới đạt được.

Garlock thấy gã vẫn còn giữ được thể diện, cho nên cho phép gã ngồi đối diện mình nói chuyện.

Hải đăng nói: ―Chúng ta lại gặp mặt.‖

Garlock nói: ―Tôi luôn chú ý đến ngài, đáng tiếc rằng ngài lại không chú ý đến tôi như vậy, bằng không sẽ không có cuộc gặp mặt như bây giờ.‖

Hải Đăng nguyện đánh cuộc, nhưng gã không phải là người dễ nhận thua, ―Có thể được ngài chú ý, không biết tôi có thể còn khả năng cống hiến sức lực không.‖

Garlock cười nói: ―Anh vì bản thân thật sự cái gì cũng có thể lợi dụng được, nhưng lần này ngươi bị Ưng tộc lợi dụng để hãm hại tôi, xem như đây là báo ứng.‖

Hải Đăng không có giật mình, đêm đó xém bị ám sát thành công gã cũng đã nghĩ ra được đầu đuôi mọi chuyện.

Garlock nói: ―Những ai dám khinh thị hai vị vĩ nhân khai sáng ra thời đại mới đều sẽ phải trả giá cực kì thảm khốc, cho dù là quá khứ, hiện tại, hay cả tương lai, không thể không nói cách sống của anh thật quá ích kỉ.‖

Hải Đăng biết rõ đối phương đang chế nhạo mình, nhưng vì cơ hội sống sót, vẫn bình tĩnh nói: ―Một người vốn nên suy nghĩ vì mình, chuyện này có gì sai.‖

Garlock nói: ―Những điều nói về anh quả thực là không sai, thành chủ cũng nguyện ý cho anh một cơ hội.‖

Hải Đăng vội vã nắm chặt lấy cơ hội: ―Thỉnh ngài nói cho tôi biết.‖

Garlock nói: ―Nếu anh có thể tự tay giết chết bạn lữ Phái Đế của mình, anh còn hy vọng được sống.‖

Hải Đăng kinh ngạc thất sắc, vài giây sau là khẩn cầu không muốn chết.

Garlock sau m ấy ngày bình tĩnh lại đã không nghĩ giết Hải Đăng nữa, bởi vì tuy rằng Á Lai đã triệt để cắt đứt với nhà đó, nhưng Terrence bên cạnh Đào Đức thì không vậy, nhưng mà hắn vốn không phải là người nhân từ, cho nên hắn giao quyền sinh tử vào tay Hải Đăng, nếu Hải Đăng còn sót lại chút nhân tính, thì hắn sẽ lưu đày gã đến một nơi xa xôi nào đó cũng không phải không được, nhưng mà gã lại thà đổi lại bằng sinh mệnh của bạn lữ mình cũng phải giật cho được cơ hội sinh tồn, hơn nữa cho đến bây giờ gã cũng chưa từng có một câu quan tâm đến sự dống chết của tông phụ và á phụ mình.

―Người như ngươi không xứng sống trên thế giới mà con ta sắp sống.‖

Đọc truyện chữ Full