DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Cố Thanh
Chương 22: Tình bạn

Ngô Hạo và Liễu Nhứ Y chia tay nhau vào năm ngày trước đó.

Ở đại học Q, Ngô Hạo và Liễu Nhứ Y có thể xem là những sinh viên nổi tiếng, là một cặp đôi hoàn hảo, hoàng tử bóng rổ và công chúa xinh đẹp, người ngoài nhìn vào đều hâm mộ không thôi, nhưng đến cuối cùng vẫn phải chia tay, có người vui, cũng có kẻ buồn. Nhưng nguyên nhân bọn họ chia tay thì không một ai biết, ngay cả bạn của đương sự là Hàn Duy và Phương Tử Nhạc cũng chỉ biết đại khái.

Cố Thanh đi vắng nửa tháng, cho nên không hề hay biết về việc hai người chia tay đã gây ồn ào, huyên náo này, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng cho Ngô Hạo, đồng thời cũng cảm thấy hối hận khi bản thân không biết chừng mực, tự tiện mang Liễu Nhứ Y vào phòng.

Cả buổi chiều này, Cố Thanh vượt qua trong nỗi áy náy và bất an.

Đến khuya, cửa ký túc xá mới khẽ vang lên tiếng tra chìa khóa vào ổ.

Cố Thanh vốn ngủ không sâu, cậu nằm trên giường nhắm hai mắt suy nghĩ, tuy ý thức có chút mơ hồ, nhưng vẫn cố chống lại cơn buồn ngủ, khi bên tai vang lên tiếng cửa mở, cậu liền bừng tỉnh, xốc chăn bông lên, nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường, rồi nhanh chóng phóng tới cửa phòng.

“Bịch. . . . . .”

“Hic . . . .”

Tiếng va chạm và tiếng than đau đồng thời phát ra, trong đêm tối yên tĩnh vang lên rất rõ ràng.

Do quá sốt ruột, lại không chú ý, trán Cố Thanh đập phải cánh cửa sắt đang bị đẩy mạnh.

Hai tay xoa xoa cái trán bị thương, Cố Thanh vì ăn đau mà ngồi xổm xuống.

Ngô Hạo cũng bị bóng đen đột nhiên chạy đến kia làm hoảng sợ, một lúc sau mới kịp phản ứng, nương theo tia sáng mờ nhạt của đèn đường chiếu vào phòng, hắn dần dần thấy rõ bộ dáng người ngồi cạnh cửa.

“Cố Thanh? Sao cậu ở đây?” Nhìn vẻ mặt thống khổ của Cố Thanh, Ngô Hạo nhíu chặt mày, trong lòng liền sốt ruột, hắn ngồi xổm xuống, định ôm cậu đứng lên, “Cậu có sao không? Có bị thương không? Ráng chịu đau một chút, tớ dẫn cậu đi bệnh viện.”

“Đừng.” Cố Thanh ngăn hai tay đang đưa qua của Ngô Hạo, ngẩng đầu nhìn hắn, “Tớ không sao, không cần đi bệnh viện đâu.”

“Không được, đập mạnh như vậy, lỡ va hỏng đầu thì sao?” Ngô Hạo kiên trì, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

“Phụt. . . . . .” Phương Tử Nhạc và Hàn Duy còn đang ngủ, cho nên Cố Thanh chỉ có thể che miệng cười ra tiếng, không thể trách cậu không chịu nhịn cười được, chính là, bề ngoài của Ngô Hạo đẹp trai như ánh mặt trời, bình thường luôn tỏ ra khí chất lưu manh mười phần, hôm nay lại có biểu tình nghiêm túc như vậy, làm cho cậu cảm thấy thật mới lạ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh người đàn ông nghiêm túc mà bá đạo kia.

Không thèm nhìn người đang nén cười kia, Ngô Hạo kéo Cố Thanh đang ngồi xổm trên đất đứng lên, rồi mở đèn bàn, nhất thời phòng ký túc xá của bọn họ được bao phủ bởi ánh sáng nhu hòa.

“Thực xin lỗi.”

Đang xoay người cởi giày, thân mình Ngô Hạo bỗng dưng cứng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ tự nhiên.

“Không phải tại cậu, không cần để ở trong lòng.”

Cố Thanh không biết nên nói gì tiếp theo, lại nói thực xin lỗi sao? Hỏi vì sao chia tay, hay là an ủi đây? Những lời nói kia vào lúc này hình như đều là lời dư thừa.

Bầu không khí trở nên im lặng vô cùng.

Thay áo ngủ xong, Ngô Hạo xoay người lại, thấy Cố Thanh vẫn đứng ngây người ở bàn học, đầu thì cúi xuống, nhìn giống như một học sinh tiểu học đã làm chuyện gì sai quấy đang chờ bị mắng vậy.

Thật là một người vừa đơn thuần vừa cố chấp mà!

Ngô Hạo cảm thán trong lòng.

Cầm dụng cụ rửa mặt, đi đến bên cạnh Cố Thanh, Ngô Hạo vỗ nhẹ má phải đối phương, trêu đùa: “Thật sự rất áy náy?”

Cố Thanh ngẩng đầu, ngưng trọng gật gật đầu, nhưng khi nghe được câu nói kế tiếp của đối phương, thì lại mở to hai mắt ra.

“Vậy lấy thân báo đáp đi, hầu hạ bổn đại gia cho thật tốt.” Nhướng mày, đôi môi khẽ nhếch, thấy Cố Thanh trợn tròn đôi mắt phượng, Ngô Hạo cảm thấy tâm tình phiền muộn mấy ngày nay cuối cùng cũng tốt lên không ít.

“Được.” Cố Thanh cắn răng, vỗ bộ ngực đáp, “Là anh em, có kiếp này không có kiếp sau, cậu cứ việc đưa ra yêu cầu, tớ sẽ thực hiện tất cả.”

“Còn tớ nữa, tớ cũng vậy.” Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng nói giòn giã của Phương Tử Nhạc.

Hàn Duy ngồi tựa vào gối, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt đầy khát cầu nhìn chằm chằm Phương Tử Nhạc, lát sau mới khẽ gật đầu.

Tình bạn của con trai khác với con gái. Khi con gái chia tay, sẽ khóc lóc cả đêm, chua xót khổ kể lể mọi tâm thứ, lúc này, bạn bè của cô ấy nhất định sẽ ra sức an ủi, lắng nghe cô ấy nói, cùng nhau thức cả đêm cùng cô ấy. Còn con trai khi thất tình sẽ luôn im lặng hờ hững, mua rượu về uống cho say, bạn bè của cậu ta sẽ cùng nhau cạn chén với cậu ta, kề vai sát cánh, giẫm lên màn đêm ảm đạm mà lết thân về nhà.

Một đêm này, bốn nam sinh đều không ngủ, đứng dậy trộm leo tường ra ngoài, thuê xe tìm quán nhậu, uống thả ga, tâm sự nhân sinh, lý tưởng cùng tương lai.

Tửu lượng của Cố Thanh không thấp, nhưng sau chừng mười chai bia, hai ba ly rượu đã nếm được vị say. Bây giờ đã đầu tháng chạp, gió ban đêm rất lạnh, cộng với hơi sương ẩm ướt, Cố Thanh chịu không nổi khí lạnh mà phát sốt.

☆☆☆☆☆☆

Ánh nắng êm dịu của mùa đông xuyên qua cửa sổ, chui vào trong phòng ngủ, bên ngoài cửa sổ, gió mát nhẹ thổi, cuốn theo lá cây, khung cảnh thật đẹp.

Cố Thanh từ từ tỉnh lại.

Cố hết sức mở hai mắt ra, tầm mắt không có tiêu cự, trước mắt có chút mơ hồ, Cố Thanh giãy dụa đứng lên, cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, đầu đau như muốn vỡ tung ra, giống như bị gọng kiềm bóp chặt, cậu đưa tay dùng sức nhu nhu thái dương, muốn làm giảm đi một chút cảm giác đau đầu.

Mở mắt nhìn xung quanh, phòng ngủ rất to, rộng rãi sáng sủa, trần nhà treo một chiếc đèn thủy tinh thiết kế tinh xảo, cửa sổ lớn có thể thấy hết khung cảnh xinh đẹp bên ngoài phòng. . . . . .

Nơi này, hình như có chút quen thuộc?!

Đầu vẫn đau vô cùng, Cố Thanh khó chịu lắc lắc đầu, để đầu óc trở nên thanh tỉnh hơn.

“Đầu còn đau không?” Trong phòng ngủ vang lên giọng nam trầm ổn mang theo lo lắng cùng bối rối.

Cố Thanh nghiêng đầu, ánh mắt mang sương mù nhìn về phía phát ra âm thanh, đến khi thấy được gương mặt cực kỳ quen thuộc kia, đồng tử nháy mắt trợn to, “Tần Lực Dương?”

Tần Lực Dương dở khóc dở cười, buông mâm thức ăn trong tay xuống, nhẹ nhàng vỗ trán Cố Thanh, “Sao thế? Ngay cả bạn trai của mình cũng không nhận ra?”

Cố Thanh hận nhất chính là da mặt mỏng của mình, hơi chút lại đỏ mặt để người ta có thể dễ dàng nhìn thấu, cậu chỉ có thể cúi thấp đầu không nói, nhanh chóng sửa sang lại trí nhớ trong đầu mình. . . Đêm qua. . . . . . Sau khi Ngô Hạo chia tay. . . . . . Trong phòng tổ chức liên hoan. . . . . . Quán nhậu . . . . . Uống rượu. . . . . . Sau đó. . . . . . Sau đó là cái gì nhỉ? Cố Thanh thật sự không có chút ấn tượng nào sau đó, cậu giơ hai tay ôm đầu, tất cả chỉ còn một mảnh mơ hồ.

Giường ngủ bên cạnh đột nhiên lõm xuống, Cố Thanh theo bản năng quay đầu nhìn sang, hai mắt thất thần, mờ mịt mông lung, lại mang theo cực hạn mê hoặc, “Tại sao em lại ở chỗ này?”

Tần Lực Dương xoay người ngồi đối diện cậu, bắt lấy hai tay đối phương, đặt một ly sữa vào trong tay cậu, “Thật sự không nhớ gì?”

Cố Thanh nghiêm túc lắc lắc đầu.

Tần Lực Dương bật cười, cưng chiều vuốt nhẹ cái mũi cao của Cố Thanh.

Nhớ tới đêm hôm qua, trong lòng liền cảm thấy vừa lo lắng vừa bực tức, nếu không phải đối phương sinh bệnh, Tần Lực Dương đã cởi quần Cố Thanh ra, tét vào mông cậu một trận rồi. Rạng sáng hôm nay, sau khi xử lý xong công việc, thấy thời gian đã trễ, cho nên Tần Lực Dương từ bỏ ý niệm gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho cậu trong đầu mình, nhưng ai ngờ, lúc này di động lại vang lên, khi nhìn màn hình, phát hiện ra đó chính là người mà anh vẫn nghĩ giờ phút này vốn đã nằm ở trên giường ngủ say. Nhanh chóng tiếp điện thoại, trong điện thoại liền truyền đến giọng nam quen thuộc kia, mơ hồ báo ra một cái địa chỉ, sau đó anh mang theo cơn tức giận, nhanh chóng tới đón người về, ai ngờ cậu lại phát sốt, do đã hơn nửa đêm, anh phải vội vàng tìm bác sĩ gia đình đến khám cho cậu, sau khi chích thuốc hạ sốt, anh ôm cậu tắm rửa sơ qua rồi ẵm lên giường, cho đến hơn bốn giờ sáng, Tần Lực Dương mới có thể đi ngủ, nhưng lại gặp ác mộng không ngừng, không thể ngủ ngon.

Cố Thanh im lặng lắng nghe, giương mắt nhìn hai tròng mắt nhiễm đầy tơ máu của Tần Lực Dương, đôi mắt ấy, ở trong trí nhớ của cậu, nó luôn chứa đầy hào quang linh hoạt cùng cơ trí, nay bởi vì chính mình mà lộ ra vẻ mệt mỏi cùng suy sụp, trong lòng cậu cảm thấy áy náy vô cùng.

Tần Lực Dương là ai chứ, đã tiếp xúc qua vô số người, sao có thể nhìn không ra suy nghĩ của Cố Thanh? Huống chi, đối phương còn là người không biết che đậy suy nghĩ của mình, tất cả đều hiện lên trên mặt. Nhưng anh không có ý định đi an ủi Cố Thanh, anh hi vọng đối phương có thể nhớ kỹ phần áy náy này, ngày sau làm việc sẽ trầm ổn hơn, và biết phân nặng nhẹ. Tần Lực Dương là người theo chủ nghĩa bá đạo, nhưng hắn không phải là người không phân rõ phải trái, anh không phản đối Cố Thanh cùng bạn bè ra tụ tập uống rượu, nhưng anh quyết không cho phép bởi vì vậy mà Cố Thanh phải lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Đúng vậy, bởi vì sợ Cố Thanh lo lắng, cho nên anh không nói cho đối phương biết, Tần Lực Dương khó có thể tưởng tượng được, nếu không phải mình đến đúng lúc, Cố Thanh đang say rượu cùng bạn của mình đã bỏ mạng dưới tay đám lưu manh kia rồi. Nghĩ đến đây, tâm vốn bình tĩnh lại nổi lên một trận sóng, Tần Lực Dương nắm chặt hai tay, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Nhìn thấy Tần Lực Dương đang cố che giấu bộ dáng tức giận của mình, trong lòng Cố Thanh liền sốt ruột, giơ tay nắm lấy tay đối phương, trong ánh mắt là ba phần lo lắng, ba phần áy náy, cùng ba phần bất an.

Biết mình hù Cố Thanh sợ, Tần Lực Dương vội giãn mày, cười nói: “Nó còn đang nóng, em uống đi, đừng để nguội.”

Cố Thanh đưa ly sữa trong tay lên miệng, uống một ngụm, suy nghĩ miên man trong lòng, thỉnh thoảng lại lén nhìn Tần Lực Dương một cái.

Tần Lực Dương tiếp nhận ly thủy tinh trống không, thấy khóe miệng Cố Thanh dính sữa, anh nhịn không được mà đỡ lấy ót của cậu, hôn xuống, đầu lưỡi càn quét mọi thức, nhẹ nhàng liếm xung quanh, cảm nhận hương vị ngọt ngào trong miệng đối phương, nếu không phải nghe được bên tai truyền đến tiếng hít thở gấp gáp khó chịu, thật sự không nỡ buông ra.

“Anh . . . .” Vốn đang bị cảm mạo, mũi bị nghẹt rất khó thở, lại phải trải qua vận động hít thở không thông này, Cố Thanh suýt nữa thở không được, ôm lấy ngực thở phì phò.

“Anh muốn giúp em chùi sạch khóe miệng.” Đánh đòn phủ đầu là kế sách Tần Lực Dương am hiểu nhất.

Chùi sạch? Là phải dùng miệng liếm sao? Cố Thanh oán thầm trong lòng.

“Bạn của em đâu?”

“Sau khi ngủ một giấc, lúc bọn họ tỉnh lại liền quay trở về ký túc xá.”

Cố Thanh yên tâm gật gật đầu, nhìn mâm điểm tâm tinh xảo trước mắt, có chút buồn nôn, giơ tay đẩy ra, “Em không ăn đâu, ăn không vô.”

Tần Lực Dương vòng qua ngồi phía sau Cố Thanh, để cậu dựa người vào ḷng ngực ḿnh, chọn lấy hoa quả bỏ vào miệng cậu, “Đây là món em thích, không ngán đâu, uống rượu xong mà không ăn một ít lấp dạ dày thì không nên.”

Cố Thanh nhíu mày, không cam lòng cắn thứ trong tay Tần Lực Dương một cái, hương vị này đúng là mùi vị mình thích, cho nên ăn thêm mấy khối.

Say rượu làm dạ dày rất trướng, cho nên Tần Lực Dương cũng không dám để cậu ăn quá nhiều, lấy khăn tay lau lau khóe miệng còn dính mấy mẩu vụn của cậu, rồi đưa tay lên sờ sờ trán, ừm, còn hơi sốt.

“Mệt chưa? Uống thuốc rồi ngủ một giấc đi.”

Sau khi uống thuốc với nước ấm, Cố Thanh từ từ nhắm hai mắt lại, cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi, cậu chưa bao giờ có cảm giác lười biếng như vậy, nhưng sau lưng rất ấm áp, dựa vào rất thoải mái, cậu thực hưởng thụ sự hầu hạ như vậy.

“Nằm xuống ngủ một lát không?” Tần Lực Dương nhẹ giọng hỏi, rất sợ người trong lòng đang ngủ say bị mình đánh thức.

“Ừm.” Cố Thanh ừ một tiếng, mang theo giọng mũi, lộ ra sự mỏi mệt.

Tần Lực Dương đem người đặt nằm ngay ngắn trên giường, cẩn thận đắp chăn, đang chuẩn bị rời đi thì tay trái đột nhiên bị người giữ chặt.

“Ngủ với em một chút đi.” Ý thức của Cố Thanh đã dần mê man, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn không quên bắt lấy tay đối phương, nói ra lời muốn nói nhất trong lòng hiện giờ, cậu vẫn nhớ rõ hai mắt Tần Lực Dương đầy tơ máu, nếu là lúc bình thường, lời nói chọc người suy nghĩ như vậy, Cố Thanh nhất định sẽ không nói trực tiếp như vậy.

Tần Lực Dương rất yêu nét đáng yêu này của Cố Thanh, anh liền thoát áo, tiến vào chăn, ôm lấy cậu vào lòng.

Cố Thanh cọ cọ đầu vào người anh, tay khoát lên lòng ngực ấm áp phía trước, ngủ thiếp đi.

Tần Lực Dương cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng cái này cũng rất tra tấn nha!

Đọc truyện chữ Full