Quên mất thời điểm đó hai người họ đã nói gì, làm gì.
Hạ Trạch chỉ nhớ, đêm hôm đó, nhịp tim của y đập rất nhanh rất nhanh, dù đã trở về ký túc xá, uống vài ly nươc vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô rát … Trong não càng thêm loạn — y chưa bao giờ như vậy cả —- rất kinh ngạc, rất cảm động, rất mắc cỡ, rất kích động, với lại, còn có sự mê man, lo lắng …
Tại sao lại như vậy chứ?
Quả nhiên là do chạy nhanh hết vòng sân 800m nên đầu óc mới hôn mê tới vậy!
Hạ Trạch lắc đầu, lại đột nhiên nghĩ tới 1 vấn đề mấu chốt.
Nếu Lâm Húc đã từng đọc truyện của y, vậy hắn đọc truyện nào?
Hắn có comment gì không?
Hạ Trạch quả thực không thể kiềm nén được lòng hiếu kỳ của mình, rất nhanh lên kiểm tra “Comment nhận được”
Trang mới vừa xuất hiện, thì y kinh ngạc phát hiện tổng cộng từ tuần trước tới này cả truyện cũ lẫn truyện mới tăng 22 comment — rõ ràng hồi trước trong 1 tuần chỉ có thêm 2 comment là nhiều, với lại trên cơ bản đều là các comment vô nghĩa.
Hạ Trạch mới vừa mở ra, liền vô tình nhìn con số “Trong vòng 1 tháng” bên cạnh ….
Trời đất!
Dĩ nhiên …
Có đến 108 cái comment!
Thế nhưng kỳ quái ở chỗ, mấy hôm trước y có kiểm tra qua … Chỉ có 5 cái thôi mà.
Là JJ nảy sinh ra à … Tuyệt đối là nảy sinh cho nên mới có nhiều tới như vậy chăng?
A, nhưng mà chuyện này không phải cái chính …
Là ai đã viết?
Là Lâm Húc?
Là hắn sao?
Bất tri bất giác, hô hấp của Hạ Trạch lần thứ hai gấp gáp, trái tim cũng đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi lòng ngực! Loại cảm giác này, quả thực giống như lúc vừa cùng Lâm Húc chạy 800m vậy!
Hạ Trạch click vào “Mở ra”, quả nhiên, dưới mỗi truyện cũ đều xuất hiện hơn 10 comment, nhiều nhất chính là câu chuyện đua xe kia, tổng cộng tăng hơn 50 …. Chắc là nhắn lại dưới từng chương rồi?
Hạ Trạch lần thứ hai click vào “Mở ra”, hệ thống có chút chậm 1 chút, sau đó một đống comment liền xuất hiện …
Toàn bộ đều là của 1 người tên “Alan”.
【 Chết tiệt, tên cảnh sát này chính là đang liều mạng vô nghĩa mà!】
【Woa. Nếu như em tôi biết có người viết loại truyện này, tuyệt đối đòi xem bằng được.】
【Có nói quá không vậy! Trong 3s mà có thể phanh lại ở tốc độ 300km/h à? Cự ly đó bằng chiều dài một sân tennis đó, tôi khinh!】
【Cảm giác rằng cậu viết văn rất thuận, bối cảnh này quả thực giống phim hành động vậy, khiến người đọc phải nhiệt huyết sôi trào!!】
【Cậu cũng thích Fast & Furious à? Hiện tại đã ra phần 6 rồi, cậu xem chưa?】
【Trễ vậy mà còn viết? Đi ngủ sớm chút đi, sức khỏe quan trọng hơn. P/s: Chờ mong chương mới của cậu đó.】
【Woa, thật dễ thương mà. Tôi là nói tác giả bạn thật dễ thương.】
Lúc Hạ Trạch xem commnet này năng lực lý giải trong nháy mắt chợt chậm lại, phải đọc lại nhiều lần.
Dễ thương?
Ai cơ?
Y tiếp tục xem, liền biến thành 1 khúc gỗ.
【Hạ Trần, nếu trong cuộc sống thực tế có 1 người như thế theo đuổi cậu, cậu có đồng ý không?】
Hạ Trạch đơ mất vài giây, mới hiểu được comment này đang nói gì.
Trong truyện của cậu có một truyện nói về tình cảm, cũng là truyện duy nhất mà y viết về truyện tình yêu. Kỳ thực nó đặc biệt xàm … Là nam chính cường hôn nữ chính, sau đó nữ chính từ khiếp sợ chuyển thành bắt đầu ngưỡng mộ trong lòng sự cương định của nam chính ….
Thế nhưng người comment này, à không … Lâm Húc, vì sao lại hỏi vậy?
Phương pháp theo đuổi xàm xí này là nhằm vào nữ mà?
Còn mình … là nam mà …
A … quả nhiên là do mình tự suy nghĩ lung tung!
Lâm Húc chắc là tùy tiện hỏi một chút mà thôi … Ha Hả.
Hạ Trạch tự mình biên diễn nửa ngày, đột nhiên, mới ý thức được vấn đề quan trọng nhất.
Sau này, y đã từng có một truyện 《 Ác chi hoa 》, có tả cảnh H của BG (boy&girl) …
Nếu như là hàm súc thì tốt rồi, vấn đề chính là, nó không có hàm súc tí nào! Đương nhiên lúc cần thể hiện cái loại tội ác này thì phải viết rõ ràng 1 chút, thế nhưng thật không ngờ sẽ có người quen đọc … A, hắn rốt cục có đọc qua chưa vậy? Nếu hắn đọc rồi thì phải làm sao đây? Mất mặt quá đi … Không không, nếu là nam chắc cũng không chú ý nhiều tới loại này đâu ha?
Đúng đúng, không có gì.
Sau khi y bình tĩnh lại, mở 《 Ác chi hoa 》, quả nhiên phát hiện ở dưới có hơn 10 comment mới.
Alan đều để lại comment ở từng chương, hoặc dài hoặc ngắn … chỉ có 1 chương là không. A, chính là cái chương có H.
Hạ Trạch thở dài 1 hơi.
Thế nhưng lập tức, trong lòng y có chút thật buồn bực.
Nếu Alan ở các chương khác đều có comment, vậy nghĩa là hắn có đọc qua.
Thế nhưng vì sao chỉ mỗi chương này lại không comment?
Là vì thấy nó chán quá sao?
Ồ, quả nhiên là cho rằng nó có chút … buồn nôn chăng?
A A ..sau này mình tuyệt đối không viết cái loại này nữa! Không đúng không đúng, từ lúc nào mình trở nên giống nữ sinh như thế này? Hắn có thích hay không thì liên quan gì chứ … Thế nhưng hắn đã từng nói với mình … A a a a a a a a! ! ! !
Hạ Trạch phiền muộn vùi đầu vào gối lăn qua lăn lại.
Ở bên kia.
Lâm Húc đang gác chéo chân ngồi ở trên giường, hừ, lần thứ hai nghiêm túc đọc truyện.
Tựa hồ bởi vì có chút khó có thể nhẫn nại, hầu kết hắn không ngừng trượt lên trượt xuống, con ngươi dài nhỏ càng híp lại, mâu sắc như hồ sâu nước gợn quang ảnh lưu chuyển.
Truyện trong điện thoại di động của hắn, chính là 《 Ác chi hoa 》.
HẾT PHẦN 15
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ái Tại Đồ Thư Quán
Chương 15
Chương 15