Từ lúc quay về ký túc xá tới giờ, Hạ Trạch vẫn còn chóng mặt.
Không có biện pháp …
Nhắm mắt lại, y lập tức nhớ tới lúc chạy trong mưa bão, vai phải còn cảm giác ngón tay nóng rực của người đó … Thân ảnh cao gầy đứng trước mặt mình … Còn có …
Ngón tay Hạ Trạch vô thức chà lên môi dưới của mình, hầu kết lại trượt …
Thế nhưng một giây sau, y lập tức thẳng người, lắc lắc đầu …
Gì chứ, mình rốt cuộc đang làm gì?
Lâm Húc chỉ là đang đùa mà thôi!
Không …
Không đúng …
Hạ Trạch bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt nóng cháy của hắn, hành động liếm môi mờ ám lúc hắn nhìn mình, hơi thở nóng hổi của hắn kề bên tai mình, comment hắn để trên mạng cho mình … Giữa những người bạn, sẽ làm ra những chuyện như vậy sao?
Lẽ nào, vừa nãy hắn là thật lòng?
Nguyên nhân hắn mô phỏng theo tình kết trong truyện, mục đích là vì hắn muốn theo đuổi —
Bởi vì, hắn thích mình?
Thích?
Hạ Trạch bị dọa sợ bởi chính suy nghĩ của mình.
Vừa vặn ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm.
Y trực tiếp vùi đầu vào trong gối đầu … Lỗ tai đã hoàn toàn đỏ rực …
Mà ở bên kia, tiếng sấm đã khiến cho Háo Tử đang đứng ngay trước cửa phòng sợ đến dựng tóc gáy.
Y quăng cây dù, nhanh chóng chạy ào vào trong phòng, đóng cửa rồi mới thở phào nhẹ nhõm an tâm.
Thế nhưng lập tức, y sợ đến gào lên: “Này Húc ca, mày đứng có dọa người như thế chứ … Sao lại không mở đèn!”
Lâm Húc cũng không ngẩng đầu lên: “Quên!”
Háo Tử mở đèn, vứt cho Lâm Húc cái khăn lông: “Lau khô đi, sao nhìn mày còn thảm hơn tao vậy?”
“Không có dù.”
Háo Tử quay đầu nhìn hắn vài giây, cười: “Này, trước giờ không có thấy bộ dáng này của mày nha, Húc ca! Cái gì đả kích mày vậy? Thất tình?”
Lâm Húc: “Còn chưa bắt đầu thì làm sao thất tình?”
Háo Tử vừa lau khô người vừa nói: “Này, chẳng lẽ chính là cái tên nam sinh bên khoa Quản lý hàng không kia đó hả?”
Lâm Húc không nói chuyện.
Háo Tử tự nhiên nói: “Ôi chao nếu như là y thiệt, quả thực rất khó đó nha, dù sao vừa nhìn cũng biết y là thẳng rồi …”
“Ừ, y là thẳng.”
“Aha … haha, Húc ca, mày là một thằng thẳng sao lại bị một thằng thẳng từ chối được chứ?”
Lâm Húc không để ý tới y, Háo Tử lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười: “Y có biết mày thích y không?”
Lâm Húc thản nhiên nói: “Chắc y tưởng là tao đang chọc y thôi? … Không đúng, y sẽ không cẩu thả không đến mức như vậy, hiện tại, chắc y cũng đoán được rồi.”
“Y từ chối mày?”
“Cũng không khác biệt lắm.”
Động tác cự tuyệt rõ ràng và ánh mắt của Hạ Trạch lại thoáng hiện trước mắt Lâm Húc, khiến hắn nhíu mày.
“Kỳ thực, vậy cũng tốt đó nha, sau này mày cố gắng trở thành bạn tốt với y đi.”
“Không được.”
Háo Tử: “?”
“Tao không có cách nào mỗi ngày chỉ đơn giản nhìn y, mà cái gì cũng không thể làm.”
Háo Tử luôn mang tư tưởng phức tạp vừa nghe lời này, trong nháy mắt liên tưởng đến rất nhiều hình ảnh hạ lưu gì đó, máu mũi thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Lâm Húc lại không chú ý, thản nhiên nói: “Tao đã tiến nhanh quá rồi. Tao phải cho mình thời gian để yên tĩnh một chút.”
Háo Tử đột nhiên sáng ngời: “Vậy chẳng phải vừa lúc trùng hợp hay sao? Mày xem đi, sắp tới cuộc thi cuối kỳ rồi, trong suốt 1 tuần lận! Trời ơi! Đây chẳng phải chính là cơ hội hay sao?”
Đúng vậy.
Đây không phải là cơ hội hay sao?
Lâm Húc, mày cần yên tĩnh 1 chút rồi.
HẾT PHẦN 19
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ái Tại Đồ Thư Quán
Chương 19
Chương 19