Hạ Trạch đúng 6h nhắn tin cho Lâm Húc.
Lúc này Lâm Húc mới biết, ông thầy phát hiện đề mình ra hình như quá khó. Vì vậy cho sinh viên thêm 20′ nữa, tương đương là thi 2 tiếng ….
Cho dù là Hạ Trạch có thành tích luôn luôn đặc biệt tốt, cũng thật tình bị “Thi” làm cho tiêu luôn rồi.
Lâm Húc: “Giờ đừng có tự học nữa.”
Hạ Trạch bi thảm nói: “Mình muốn nghỉ ngơi. Thế nhưng sáng mai còn 1 môn nữa, cỡ nào cũng phải đi để ôn lại 1 chút.”
Lâm Húc: “Thật đáng thương, nhớ ăn nhiều 1 chút.”
Hạ Trạch: “Mai cậu có thi không?”
Lâm Húc: “Không.”
Hạ Trạch tê liệt ở trên bàn: “Thật tốt … haizzz, mình đúng là số khổ.”
Lâm Húc nhìn bộ dáng này của y quả thực cũng không đành lòng: “Hạ Trạch, kiên trì một chút nữa là thi xong rồi. Lát dẫn cậu đi tản bộ.”
“Đi đâu tản bộ?”
Lâm Húc nhíu mi: “Mình biết 1 chỗ rất thích hợp để thả lỏng. Được rồi, nhanh ăn đi.”
Đương nhiên, lúc Hạ Trạch hăng hái bừng bừng đi theo Lâm Húc vào cái chỗ “thần bí” kia, thì liền thất vọng: “Cậu nói chính là cái bãi cỏ ở phía sau dãy nhà học đó hả … Mình cũng biết chỗ này mà.”
Lâm Húc cũng không thèm để ý.
Hắn đi trên con đường nhỏ quanh vườn cỏ, ngẩng đầu, mở rộng hai tay, để ánh dương màu đỏ quất chiếu rọi vào người hắn: “Thế nhưng cậu có nếm thử cảm giác ngồi ở trên bãi cỏ, hay là ở trên ghế kia, từ chạng vạng đến lúc bóng tối bao phủ hay chưa?”
Hạ Trạch rất nghiêm túc nói: “Bộ thú vị lắm sao?”
Lâm Húc nhịn không được đưa tay xoa tóc y: “Cậu thử đi rồi biết.”
Nói thật, Hạ Trạch mặc dù biết chỗ này, nhưng chỉ là hưởng thụ cảm giác ngồi trên cái ghế trắng ở bên cạnh bãi cỏ.
Còn Lâm Húc thì không giống vậy, lúc hắn nhàm chán thì sẽ thích mang quả bóng của mình đi khắp ngỏ ngách trong trường. Thế nhưng lúc ở đây hắn phát hiện rất nhiều sinh vật kỳ diệu, giống như, một loại sâu nhiều chân cứ như rết, hay sâu lông nhiều màu, kể cả một con rắn nhỏ chỉ bằng cỡ ngón út.
Hai người chậm rãi đi dọc theo lối đi bộ quanh bãi cỏ, tìm một cái ghế trắng ngồi xuống.
Hạ Trạch duỗi thẳng thắt lưng, híp mắt nhìn về phía xa: “Woa, phong cảnh cũng không tệ.”
Thật là không tệ.
Ngàn bông hoa hồng ở bên cạnh dòng sông nhỏ không ngừng tỏa sắc, mà bên kia sông, là một vùng hoa mầu xanh mượt, những căn nhà nhỏ dễ thương, cùng với, những cây thông xanh lá mạ.
Những đám mây màu bạch kim chậm rãi lưu động trên bầu trời màu đỏ quất, lại nhuộm thêm màu bích lục trên sông, sóng nước trong veo ….Thoạt nhìn thực sự là cực đẹp.
Lâm Húc: “Bên này ít người, cảm giác như ở chốn thế ngoại đào nguyên.”
Hạ Trạch: “Đúng, khí trời hôm nay vừa vặn ôn hoà … Bầu trời thật đẹp, uhm, giống như hoàng hôn trong bộ 《Cuộc đời của Pi 》(1) vậy.”
Lâm Húc biết y đang nói cảnh toàn bộ vạn vật biến thành màu vang chanh lúc ở ngoài khơi kia: “Ừ! Bộ phim đó có rất nhiều cảnh quay rất đẹp.”
Hạ Trạch: “Đúng. Giống như cảnh nam chính lấy tay khuấy nước, sau đó càng khuấy khúc nước ấy càng sáng màu lam.”
Lâm Húc: “Ừ, còn cảnh có cự đại kình ngư xuất hiện ở phía dưới thuyền nhỏ.”
Hắn vừa nói, vừa đem tai nghe điện thoại nhét vào lỗ tai.
Hạ Trạch nhìn hắn.
Lâm Húc trực tiếp đưa cho y 1 cái tai nghe: “Muốn cùng nghe không?”
Hạ Trạch vui lòng nhận lấy: “Được.”
Về âm nhạc, thể loại và hình tượng của hai người cũng không hợp … Hạ Trạch bình thường thoạt nhìn văn nhã như thế, nhưng y cực thích nghe những thể loại âm nhạc mạnh mẽ bá đạo như Heavy Metal (2), thậm chí có lúc, y sẽ tìm một ít thể loại Death Metal (3) để nghe. Các ca khúc đầy từ ngữ cấm kỵ của Marilyn Manson (4) là loại nhạc y thích nhất.
Còn Lâm Húc, lúc bình thường luôn mang lại cảm giác khí khái nam tử đặc biệt, nhưng lại thích nghe thể loại linh hoạt kỳ ảo, âm nhạc êm dịu — có lẽ do bị ảnh hưởng bởi gu âm nhạc của mẹ chăng, có đôi khi hắn sẽ nghe vài bản nhạc nhẹ.
Vì vậy, hiện tại giai điệu đang chảy giữa hai người, là thể loại của Lâm Húc, là một ca khúc tiếng Anh của 1 giọng nữ nhu hòa.
Hạ Trạch, trước giờ vẫn chưa nghe qua thể loại này. Vì vậy với y mà nói, khá mới mẻ.
Tiếng ca mộng ảo hòa lẫn với tiết tấu nhu hòa, khiến cho con người như tiến vào tiên cảnh mông lung.
Hạ Trạch nghe xong 1 hồi, tự đáy lòng nói: “Thật dễ nghe.”
“Thật không?”
Hạ Trạch ngáp một cái, lười biếng nói: “Thế nhưng nghe xong lại có cảm giác buồn ngủ.”
Lâm Húc cười: “Vậy ngủ đi.”
Có lẽ vì ánh dương quang lúc chạng vạng tối quá mức ấm áp.
Có lẽ là âm nhạc bên tai quá mức nhu hòa.
Nói chung, Hạ Trạch đang ngửa đầu trên ghế trắng quả thực đang ngủ.
Nhưng Lâm Húc lại không giật mình, có lẽ, bản thân hắn cũng đang mong muốn đối phương nghỉ ngơi 1 chút.
Hắn có chút buồn cười nhìn Hạ Trạch vì nằm mơ mà lông mi hơi run run, nghe tiếng hít thở mềm mại tựa như nhung thiên nga của y. Sau đó, ngón tay nhẹ nhàng đẩy nhẹ, để đầu của đối phương ngoan ngoãn tựa ở trên vai của mình, mùi dầu gội tươi mát thoảng qua chóp mũi, luôn luôn khiến cho Lâm Húc sản sinh cảm giác muốn hôn lên môi của đối phương.
Gió lúc chạng vạng tối thổi vang xào xạt ngàn lá cây.
Bên tai không ngừng vang lên giai điệu tuyệt vời đang nối liền giữa hai người.
Dù là đang ở hiện thực hay là đang trong mộng.
HẾT PHẦN 25
(1) Life of Pi (tiếng Việt: Cuộc đời của Pi) là một bộ phim 3D live-action/computer-animated (phim 3D dùng kỹ xảo điện ảnh trên máy tính ***g ghép nhân vật đồ họa vào cùng với cảnh và người thực), của Mỹ năm 2012,thuộc thể loại phiêu lưu, tâm lý được David Magee chuyển thể kịch bản từ tiểu thuyết cùng tên của Yann Martel do Lý An đạo diễn cùng các diễn viên Suraj Sharma, Irrfan Khan, Rafe Spall, Gérard Depardieu, Tabu, và Adil Hussain.
Nguồn:
Link phim:
Nguồn:
(3) Death metal là một nhánh của heavy metal. Nó đặc trưng bởi nhịp điệu vừa phải, heavily distorted guitars, growl vocal thấp, trống blast beat, và cấu trúc ca khúc phức tạp với nhiều thay đổi về nhịp điệu.
Nguồn:
(4) Marilyn Manson (sinh ngày 5 tháng 1 năm 1969, tên thật Brian Hugh Warner), là một nhạc sĩ và nghệ sĩ người Mỹ nổi tiếng với sự nghiệp gây tranh cãi của mình và là ca sĩ chính của ban nhạc cùng tên. Nghệ danh của ông đã được hình thành từ tên của nữ diễn viên Marilyn Monroe và kẻ giết người hàng loạt Charles Manson.
Nguồn: